Dị Thế Tà Quân

- Chuyên gì?… Sang Thượng Bắc Đảo vẫn đang chấn động cho Vạn Cổ Tà Công… theo bản năng nghi ngờ hỏi.

- Cũng không phải là chuyện đại sự gì, cái chính là muốn nói cho ngươi biết một món đồ hồi trước ngươi hiểu lầm!

Quân Mạc Tà lắc cổ tay, một ngọn lửa quỷ dị màu đen xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn, lẳng lặng thiêu đốt, lại tản ra vô hạn tĩnh mịch. Quân Mạc Tà cười ngây thơ y như trẻ con, thản nhiên nói:

- Thực ra, ngươi và hắn đã từng quyết chiến, thật là tìm nhầm người rồi…

Quân Mạc Tà lặng lẽ thở dài, nói:

- Chuyện ngày đó, thật ra là ta làm. Ngại quá! Nhưng gốc cây vốn không thể trách ta… Ai bảo đầu óc ngươi giống óc heo quá, gì cũng nhìn…

Sang Thượng Bắc đảo trợn tròn mắt, gắt gao nhìn Quân Mạc Tà, ngay cả hai mặt cũng trướng lên đỏ bừng, giống như đem một ngụm máu phun ra!

Sai rồi? Sai rồi?

Vậy là tìm nhầm người!

Sang Thượng Bắc Đảo lúc này quả thực muốn tự sát!

Hắn vẫn cho rằng có thể thi triển ra thủ đoạn thần thông vô cùng như thế… Người gây nên, cũng chỉ còn Cửu U Thập Tứ Thiếu mới có tu vi này. Cho nên mới không tiếc bỏ xuống đại quân, cũng muốn đem địch nhân đáng sợ này dẫn đi, lấy ba vị bổn tộc Đại Năng… Liên thủ tiêu diệt. Dẫn đi là hợp với ý nguyện xong vẫn xem nhẹ thực lực người này. Bị đối phương hủy diệt mất một vì Đại Năng giả rồi chạy thoát!

Lúc này mới biết được mình tìm nhầm người!… Lại tìm nhầm đối tượng! Như vậy cũng tốt hơn so với kẻ sát nhân vốn là Trương Tam, nhưng lôi kéo không được Lý Tứ nên vu oan giá họa… Mà Lý Tứ… lại là một người giống như một kẻ điên!

Sang Thượng Bắc Đảo trong lòng buồn nản, thật sự khó nói lên lời!

Đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Quân Mạc Tà "Bên kia mấy chục vạn người của ngươi đã bị bổn công tử giết sạch rồi!" Trong lòng chợt mạnh mẽ lên! Giết sạch, chẳng lẽ đây là thật? Nếu lời hắn vừa nói là thật, thì đại quân Thiên Trụ Sơn đi trước có thể thật sự nguy hiểm!

Một vị ngoại tộc Bán Thánh trầm mặc một hồi nói:


- Không cần suy nghĩ nhiều, trăm vạn đại quân hiện giờ đều đã chôn xương dưới Thiên Trụ Sơn… Thần Tộc, thật sự hết rồi!

Người này là Bán Thánh, tu vi đã thông thiên triệt địa, đối với chuyện xảy ra mấy ngàn dặm, nếu không nhìn thấy cũng có thể cảm ứng được. Sớm biết được chuyện ngoài ý muốn.

- Oa…

Sang Thượng Bắc Đảo chỉ cảm thấy yết hầu ngọt lịm, rồi phun ra một ngụm máu tươi! Phân tích tình trạng hiện tại, Thần Tộc diệt vong, chẳng lẽ đều là do sai lầm của ta ư?

- Ngươi… Vì sao không giải thích?

Sang Thượng Bắc Đảo ngón tay run rẩy chỉ vào Cửu U Thập Tứ Thiếu, con ngươi gần như trừng ra khỏi hốc mắt!

- Phi. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Xứng để bổn công tử phải giải thích sao? Bản thân mình ngu ngốc lại không thừa nhận, lại trách người khác không phân biệt tốt xấu…

Cửu U Thập Tứ Thiếu cao ngạo hơi ngửa đầu, phát ra một câu nói thô tục:

- Giải thích cái đầu nhà ngươi ý! Rác rưởi!

Cửu U Thập Tứ Thiếu thật là khinh bỉ. Đến nước này còn trách bổn công ử không giải thích, chẳng biết thiểu não đến mức nào…

- Ta ta… Ta liều mạng với các ngươi!

Khóe mắt Sang Thượng Bắc Đảo đột nhiên điên cuồng, đánh tới! Hai vị Bán Thánh kia muốn ngăn cản, Sang Thượng Bắc Đảo đã lướt qua cấm chế của Cửu U Đệ Nhất Thiếu ngày đó! Rốt cuộc ngăn không kịp!

Quân Mạc Tà hao hết tâm tư, chính là muốn chờ hắn xúc động, cơ hội trời cho như thế sao có thể bỏ qua?

Ngay lập tức nhảy ra quát:

- Đến đây! Ta với ngươi công bằng quyết chiến!


Vừa nói ra những lời này, hại vị Thần Tộc Đại năng … Ngay lập tức miệng oai mắt tà, tức giận không nói ra lời. Ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng bĩu môi, xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không biết gì!

Ngươi nha cũng thật nói ra được! Hiện tại ít nhất ngươi cũng tu vi Bán Thánh, thậm chí đã gần đến đỉnh rồi. Bây giờ lại cùng một vị tứ cấp Thánh Quân quyết đấu, lại còn "Công bằng quyết chiến"? Hỏi ngài, công bằng ở đâu vậy?(NB: a Tà nhà mình lúc nào chả là đệ nhất vô sỉ chỉ có thể trách âu cũng do ăn ở mà thôi)

Ngươi thật sự không biết xấu hổ? Thiên hạ vô địch?

Sang Thượng Bắc Đảo giờ phút này có thể nói là đã nản lòng thoái chí, vốn không muốn sống nữa chăng? Nếu chiến đấu thì quả là đang liều mạng!

Cho dù lúc trước Quân Mạc Tà thực lực cũng không kém hơn đệ nhất nhân ngoại tộc là mấy. Hôm nay công lực đã đại tiến, Sang Thượng Bắc Đảo sao lại còn được coi trọng, tùy tay phòng bị hắn thừa cơ mà chạy trốn!

Âm thàm chuẩn bị xong hoàn toàn!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Hai người các ngươi giao thủ không quá năm chiêu. Sang Thượng Bắc Đảo đột nhiên không tránh không né xông tới cực nhanh, giống như hóa thành một tòa Thiên Thủ Quan Âm bình thường cao ngất! Giữa không trung, toàn bộ là bóng dáng của hắn!

Mà thân thể hắn, trong nháy mắt đã bành trướng lên.

- Cẩn thận! Hắn muốn tự bạo!

Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng tử co rút lại.

Nhưng, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Thân là Thánh Quân Tứ cấp điên phong cường giả Sang Thượng Bắc Đảo đã hấp thu hoàn toàn năng lượng cực độ tập trung. Thấy Quân Mạc Tà không có ý né tránh, nanh cười một tiếng, hét lớn:

- Tà Chi Quân Chủ! Giúp ta lên đường đi! Ngươi nên vì bàn tay đẫm máu của ngươi mà trả giá đi! Đi chết đi!

Ngay tức khắc, Sang Thượng Bắc Đảo sắp tới cuối cùng trong nháy mắt.

Thương thương thương" một trận kiếm minh hưng phấn!


Kiếm quang chợt lóe, Viêm Hoàng Chi Huyết hiện ngang trời. Vút một tiếng, Ngự Hư Thần Phong đã chuẩn xác cắm vào đan điền của hắn!

Sang Thượng Bắc Đảo đột nhiên phát hiện mình vừa động giờ không thể động. Ngay cả công lực trong cơ thể cũng không thể điều động… giống như yêu ma biến ảo thành ngự hư thần từ, xuyên qua thật sâu hai cái đan điền, hút tu vi bên trong cơ thể mình, từng tí một…

Thậm chí hắn có thể rõ ràng cảm giác được. Thân thể của mình vốn thi triển tự bạo mà bành trướng tới cực điểm giờ thân thể đang khô quắt đi!

- Ha ha ha…

Sang Thượng Bắc Đảo đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, tràn ngập hối hận và tuyệt vọng đắc ý, dùng toàn lực hét lớn một tiếng:

- Thiên thu nghiệp bá, Vạn Cổ Tà Công! Thì ra là ngươi! Trời ơi… Ngươi trêu đùa người thái quá rồi…

Lời còn chưa dứt, cả người đã biến thành một khối không còn hơi thở nào.

Nháy mắt mấy cái, khối thi thể khô quắt cũng đã tiêu tán theo gió, bặt vô âm tín…

Đệ nhất dị tộc nhân cao thủ Sang Thượng Bắc Đảo, chết!

Hơn nữa là chết tan thành tro bụi, không chỉ nói là tán thi, ngay cả linh hồn cũng tán thành mảnh nhỏ, không thể lưu lại.

Chết rồi không thể chết lại, vạn kiếp bất phục, nhưng câu nói cuối cùng của hắn "Thiên thu nghiệp bá, Vạn Cổ Tà Công", nói xong thì ra là ngươi… Nhưng đã bị lệ quỷ chiêu hồn, khiến hai vị Thần Tộc Đại Năng… cũng giật nảy mình, rùng mình một cái…

Câu di ngôn kinh khủng nhất nguyền rủa số mệnh, khiến người ta sởn gai ốc…

Hai người nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, sắc mặt khó coi nhìn lên!

- Xin hỏi vị này tà Chi Quân Chủ đại nhân, tiếp theo các hạ phải đối đãi như thế nào?

Một người trong đó hỏi:

- Thần Tộc ta trải qua chuyện lần này, coi như không đến mức vong tộc diệt chủng, ít nhất nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, tinh nhuệ mất sạch! Cho dù là nghỉ ngơi lấy lại sức, dưới hoàn cảnh tồi tệ của chúng ta bây giờ, đã tồn tại hơn ngàn năm cũng không thể nào uy hiếp được đại lục! Chủ yếu thực lực của hai người bọn ta không kém, xong lại không thể vượt qua được cấm chế của Cửu U Thập Nhất Thiếu năm đó.Theo ý của tại hạ, hai bên chúng ta thu tay lại đi!

Vị ngoại tộc Đại Năng nói như thế, trong lòng có thể nói là ngột ngạt vô hạn, tự cảm thấy mình ủy khúc cầu toàn đến cực hạn. Hiển nhiên trước mắt còn có Quân Mạc Tà cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu, thực lực còn trên cả hai đại siêu cấp cao thủ không thể tự do hoạt động. Hai người lại bị cấm chế của Cửu U Đệ Nhất Thiếu. Như vậy, đại quân Thần Tộc cho dù bây giờ cón có một ít sống sót, hai người này cũng lực bất tong tâm không cứu được.


Huống hồ, bọn hắn đều cảm nhận được thực lực của ngoại tộc bị bảy vị Đại Thánh vây quanh, hiện tại toàn bộ đã sắp chết. Thần Tộc cao tầng kia chẳng khác gì toàn quân không có! Bây giờ cho dù là có dã tâm, có chí khí, cũng không có thực lực để thực hiện mấy thứ này!

Điều duy nhất có thể làm trước mắt, cũng chỉ là bảo tồn thực lực. Sau khi tạm gác lại, từ từ bày mưu, lưu được ở núi xanh, lo gì thiếu củi đốt!

Nhưng hai người đều thở dài. Bất kể thế nào đều là chuyện sau mấy ngàn năm, hai người chỉ sợ nhìn không tới!

- Từ bỏ như vậy? Ngươi tính toán thật tốt a!

Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng:

- Đã qua vạn năm, ngoại tộc biến thái tạp toái các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi… Cũng là các ngươi chiếm thế chủ động. Rốt cục bây giờ đến phiên Huyền Huyền làm chủ rồi! Cũng có lúc này, ngươi còn vọng tưởng có thể toàn mạng trở ra? Thật sự là chuyện cười!

- Chẳng lẽ vị này là Tà Chi Quân Chủ đại nhân? Còn muốn đem hai người chúng ta cùng lưu lại nơi này? Đại nhân cũng biết yêu cầu càng nhiều, mất đi cũng càng nhiều!

Hai vị Thần Tộc Đại Năng… đều biến sắc. Phía trước tuy bọn hắn có nghĩ qua Quân Mạc Tà chờ hai người có cơ hội rất lớn để lưu lại. Nhưng hai người cũng không phải dễ chọc, tuy rằng không tin tưởng vào chiến thắng, nhưng vẫn có cơ hội đồng quy vu tận!

- Đòi hỏi càng nhiều? Mất đi càng nhiều? Những lời này nói quả không sai! Thiên Trụ Sơn, không chỉ là lá chắn của đại lục đồng thời cũng có Thần Tộc! Hắc hắc, hai vị nếu không có Thiên Trụ Sơn … Lũ Thần Tộc các ngươi có thể tồn tại đến ngày hôm nay sao? Đại lục thịnh vượng vĩnh cửu, diệt sạch mấy người Thần Tộc các ngươi? Lá chắn không còn, các ngươi chưa từng cân nhắc nguy cơ của chính mình. Ngược lại, vọng tưởng tiến vào bên trong Huyền Huyền đại lục, không phải là theo đuổi quá nhiều cái mà các ngươi không nên có sao? Đã có vọng tưởng này, muốn trả giá đại giới. Bây giờ thấy chuyện không thể làm đã muốn rút lui, có chuyện dễ dàng như vậy sao?

Quân Mạc Tà lạnh lùng cười! (NB: có chỉnh sửa 1 số chỗ nói giảm nói tránh ae thông cảm chỗ này chửi ghê quá)

Hai vị Đại Năng… không khỏi lặng người. Bọn họ đều là người có thân phận, làm sao lại có thể không biết trọng lượng câu nói của Quân Mạc Tà. Tuy rẳng Thần Tộc ở nơi hẻo lánh, điều kiện sống tồi tệ, nhưng lại không bị ngoại lực quấy nhiễu, mà điều kiện đúng là Thiên Trụ Sơn. Nếu không có Thiên Trụ Sơn, một vạn năm trước kia Tam Đại thánh vốn có thế lực mạnh mẽ, diệt sạch Thần Tộc, chắc chắn không phải là chuyện khó khăn gì…

- Bổn công tử hôm nay muốn, chính là tiêu diệt hoàn toàn Thần Tộc! Diệt cỏ phải diệt tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, già trẻ không tha!

Mí mắt Quân Mạc Tà cũng không hạ xuống, lạnh lùng nhìn về phía hai người này, điềm nhiên nói:

- Về phần hai người các ngươi, là mục tiêu hàng đầu ta cần trụ diệt!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui