Lý Du Nhiên cho tới bây giờ vẫn là một nhân tài nguy hiểm nhưng Quân Mạc Tà lại tự tin có mười phần nắm chắc có thể khống chế! Lấy thực lực bây giờ của Quân Mạc Tà, vô luận là dạng âm mưu gì, muốn đối phó hắn đều chỉ có thể là một chuyện cười.
Ánh mắt Lý Du Nhiên chợt lóe, tinh tế suy tính một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
- Lý gia Kinh thành, vô luận là trong triều hay bên ngoài, hiện tại hết thảy đều đã là thiên hạ của ngươi! Mà địa vị của ngươi ở Thiên Hương quốc, căn bản là dưới một người trên vạn người, thậm chí còn cao hơn!
Mạc Tà nghiêm túc nói:
- Trong cuộc sống, có thể có được, ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, ngươi căn bản đều chiếm được, chẳng lẽ, ngươi còn có cái truy cầu gì cao hơn hay sao?
- Không! Ta không phải là ý này. Thiếu chủ, ta và ngài thủy chung cách nghĩ không giống nhau!
Lý Du Nhiên khổ sở cười cười, đứng dậy, đi tới phía trước cửa sổ. Một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Thiếu chủ, ta và ngài coi như là thiếu niên tương giao, ta hiểu ngài muốn làm cái gì, cũng biết ngài muốn cái gì. Nhưng ngài lại không rõ ta nghĩ cái gì, muốn cái gì, chỉ sợ ngài cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu qua.
- Vậy rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?
Mạc Tà nhíu nhíu mày, Lý Du Nhiên giải thích chân chính là ngoài ý liệu của hắn.
- Cũng không hẳn là ta muốn, kỳ thật chỉ là một loại cảm giác mà thôi!
Lý Du Nhiên khẻ nhướng đôi mi thon dài, đột nhiên vươn tay, chỉ vào Vạn Lý Hà Sơn ngoài cửa sổ nói
- Thiếu chủ, ngài xem, phiến Huyền Huyền đại lục này sao mà rộng lớn? Ở trên đời này, tưởng tượng ngài giống như người kì nhân dị sĩ, không biết có bao nhiêu người!
Hắn nhẹ nhàng than thở, tự giễu cười nói:
- Nhớ năm đó hai người chúng ta tranh đấu, mỗi người đều là Thiên Huyền cao thủ, thực lực cũng đã có thể thay đổi Càn Khôn! Khi đó, chúng ta cũng biết, Chí Tôn thần huyền, đã là đỉnh cấp của nhân thế, người phàm chỉ có thể ngưỡng mộ! Hiện ở hồi tưởng lại, thật là tức cười, cũng không nói Thiếu chủ công tham tạo hóa, với thực lực Thiên Huyền không đáng để vào mắt, cũng như ta hay hoặc giả là Đường đại thiếu, chỉ là Thiên Huyền làm sao có thể để chúng ta vào mắt!
- Phía trên Thần huyền mới là chí tôn, phía trên chí tôn lại có tôn giả, thánh giả, Thánh hoàng, hiện tại lại xuất hiện Thánh Tôn cường giả!
Lý Du Nhiên yên lặng đứng bên cửa sổ, thân hình tuy rằng cao ngất, nhưng mang theo một cỗ cô đơn nói không nên lời.
- Ai biết, phía trên thánh tôn lại là cái gì? Chỉ sợ là một con đường vĩnh viễn không có điểm cuối
Lý Du Nhiên cười khổ:
- Thiếu chủ, tư chất của ta không tính là thấp, nhưng cũng không coi là thiên tài chân chính; nếu ta dấn thân vào ở trong nội cung, cả đời này, hoặc là có thể lên đến Tôn Giả, Thánh Giả, nhưng, nhưng phải cần mất bao nhiêu thời gian?
- Cho dù tựu thành Chí Tôn, Tôn Giả, Thánh Giả, lại có thể thế nào? Bên trên còn có nhiều Thánh Hoàng như vậy! Tùy tiện ra một người, cũng có thể dễ dàng đem ta miểu sát!
Lý Du Nhiên cười hắc hắc:
- Cho dù tu vi cao tới đâu, ở giữa thiên địa này, cũng không dám nói là vô địch! Chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường bình thường ở trong trời đất này! Như vậy kéo dài tu luyện, thời gian dần qua cho đến chết già, như vậy thú vị sao?
Thú vị thật sao?
Mạc Tà nghe "Đánh giá" thế không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Trở thành cường giả cái thế vô song, việc này quang vinh biết bao, ở trong mắt Lý Du Nhiên không ngờ lại là "không thú vị" một sự kiện?
- Ta hôm nay đang ở triều đình, tuy không làm quân chủ, nhưng toàn bộ ý nghĩ của ta đều có thể thuận lợi áp dụng. Ta có hoài bão, cũng có thể nhất nhất thực hiện! Ta mặc dù là dưới một người, nhưng lại có thể trên ngàn vạn người! Vô luận ta đi đến nơi nào, vĩnh viễn đều được nghe những lời nịnh nọt a dua; hoặc là ngươi sẽ cho rằng rất ác tâm, nhưng ta biết, đây chính là quyền thế! Lý Du Nhiên ta muốn theo đuổi, chính là cảm giác áp đảo chúng sinh này!, Ta thà rằng tác oai tác quái trong dân gian, cũng không muốn làm cường giả trong rừng!
Lý Du Nhiên từ từ nói.
Mạc Tà im lặng, đây dường như chính là cái gọi là thà làm đầu gà, cũng không làm đuôi Phượng! Không biết nên nói hắn không ôm chí lớn, hay là không muốn phát triển, cam chịu tầm thường...
- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi tiếp tục như vậy, huyền công tu vi không tới, cả đời này nhiều nhất cũng là chỉ sống thọ trên dưới trăm năm. Chẳng lẽ ngươi không muốn sống được lâu một chút sao?
Mạc Tà nhíu mày nói.
Lý Du Nhiên bật cười lớn:
- Người cả đời này, trên dưới một trăm năm thời gian đã rất là đủ rồi, một khi sống lâu hơn, với đất nước, với bản thân đều chưa hẳn là chuyện tốt gì! Thiếu chủ, vì giấc mộng của ta, dùng âm mưu thủ đoạn chơi chơi mấy thập niên, làm một quyền thần, như vậy cũng đủ rồi, chuyện gì cũng không có khả năng chơi tiếp lần nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho ta bày mưu tính kế mấy trăm năm mấy ngàn năm sao? Ta đây cũng không phải là quyền thần, mà là lão quái vật nắm giữ triều chánh rồi!
Mạc Tà hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thật không nghĩ tới, tâm tư thâm trầm như Lý Du Nhiên cư nhiên lại là người không có lý tưởng!
- Lui lại một chút mà nói, người như ta vĩnh viễn cũng sẽ không phải là hạng người tốt lành gì. Có một số việc Quân tam thiếu ngài chưa chắc làm ra được, nhưng không có nghĩa là ta cũng không làm được.
Lý Du Nhiên khổ sở cười:
- Ta đã thành thói quen vì đạt được mục đích không từ mọi thủ đoạn, mà thói quen nhiều cũng cảm thấy mệt nhọc, cho nên, để cho ta hưởng thụ mấy năm quyền thế, sau đó có hôi phi yên diệt ta cũng không tiếc nuối.
- Thân như cha con huynh đệ vợ chồng, vẫn có thể tính kế lẫn nhau, đấu đến ngươi chết ta sống. Những chuyện này ở trong mắt người ngoài cuộc có thể rất buồn cười, trong lòng người trong cuộc lại càng thật đáng buồn, cũng phải thôi vì mục đích đến nữ nhân mình yêu thích cũng có thể hy sinh, đây chính là Lý Du Nhiên ta. Ta thật sự không có chút nào lưu luyến.
- Nhân thế này thật sự không thú vị
Lý Du Nhiên như thế nói
- Trừ bỏ cảm giác khoái cảm trong thời gian chờ xem người khác rơi vào bẫy rập do mình bố trí, cùng với tư vị nhất hô bá ứng quyền thế tuyệt đẹp, ta đã không có cái hy vọng gì rồi, mặc dù ta hiểu, phần khoái cảm kia, cùng tư vị tuyệt đẹp này ta sẽ rất nhanh bởi vì thưởng thức quá nhiều mà có thói quen, liền trở về với mệt nhọc như củ, thậm chí là chán ghét, nhưng đây đã là chút lý niệm cuối cùng của ta rồi!
Lý Du Nhiên phất tay một cái quay đi không nhíu mày một cái.
Có một câu, Lý Du Nhiên không có nói rõ, nhưng cũng đã ẩn ý nói rõ rồi.
Tại triều đường, ngay cả công lực của hắn có thấp kém, vẫn có thể hô phong hoán vũ.
Nhưng ở giang hồ, tâm cơ mưa trí của hắn, công dụng cũng không phải là rất lớn. Còn nữa, Lý Du Nhiên cũng không phải là một người chịu khuất phục kẻ khác. Nếu để cho hắn làm việc cùng thủ hạ của Quân Mạc Tà, lấy tính hay tự ái của Lý Du Nhiên cũng sẽ không thoải mái...
Cho nên Lý Du Nhiên cự tuyệt.
Mà Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia lại như cũ ngồi nguyên chổ. Nhìn Lý Du Nhiên từ từ đi ra ngoài, Quân Mạc Tà có cảm giác tựa hồ có một đoạn là thuộc về năm tháng trước đây của mình, theo lý sẽ tức giận nhưng lần này rời đi là đã cùng mình đặt một dấu chấm hết.
Đoạn năm tháng kia mặc dù mình thực lực thấp kém nhưng vĩnh viễn không quên. Hiện giờ thực lực mình cao cường, cuộc sống như vậy, cũng một đi không trở lại rồi.
Từ nay về sau, mình là Tà Chi Quân Chủ!
Bất cứ chuyện gì, cũng đã không thể lấy tâm tính khi đó để làm.
Ngày hôm nay những điều Lý Du Nhiên nói, chẳng khác gì là nhắc nhở chính mình phải quên kia đoạn năm tháng kia mới có thể thật sự bắt đầu!
Lời Lý Du Nhiên nói ngày hôm nay rất thẳng thắng, có thể nói là thẳng thắng tới cực điểm! Nhưng cũng rất bi thương, bi thương đến tột cùng. Trong cuộc đời này, chỉ sợ chẳng bao giờ có lại một ngày như hôm nay, cho nên sau khi hắn nói ra được, cảm giác rất nhẹ nhàng, thậm chí cước bộ cũng là phiêu dật hơn.
Bởi vì hắn biết Quân Mạc Tà là một người tuyệt đối đáng được mình yên tâm.
Tuy rằng song phương đường đi không giống nhau.
Hai người tuy rằng lúc ban đầu là địch nhân của nhau, Lý Du Nhiên càng không phải là người tốt gì. Nhưng hắn vẫn là một người thức thời.
Lý Du Nhiên tâm ngoan thủ lạt lại phong độ nhẹ nhàng, đây là mới là chân chính kiêu hùng!
Nhưng từ nay về sau hắn cùng với Quân Mạc Tà, đúng là bất đồng Thiên Địa. có lẽ sẽ còn gặp nhau, nhưng sẽ không có xung đột!
Mỗi người trên con đường nhân sinh dù không cùng gặp gỡ, mỗi người đều có lựa chọn thuộc về mình. Những lời này, Quân Mạc Tà hôm nay mới xem như chân chính hiểu được.
Điều Lý Du Nhiên theo đuổi, có lẽ trong mắt mình là chẳng thèm ngó tới, hoàn toàn không có chút lý tưởng. Nhưng mình theo đuổi "cao xa", ở trong mắt Lý Du Nhiên cũng chưa chắc chân chính có thể là điều cao xa.
Đúng lới LÝ Du Nhiên nói chính là
- Coi như ngươi thành thần, thì có thể thế nào?
Ếch ngồi đấy giếng, cố nhiên không biết Thiên Hà to lớn, nhưng cái giếng kia đối với con ếch mà nói, một tấc vuông kia vị tất đã không phải là lý tưởng mỹ diệu nhất thiên địa!
Mạc Tà thở dài một hơi, trong lòng có chút tịch liêu.
Ta và ngươi đường đi bất đồng!
Lý Du Nhiên những lời này, thật là rất có đạo lý...
Mạc Tà giống như nhà thơ ngồi than thở một phen, thân ảnh chợt lóe tiến vào bên trong Hồng Quân Tháp, dốc lòng nghiên cứu phương thuốc đã mất tại dân gian.
Thiên Tàn Địa Khuyết hai tử cần có Tẩy Tủy Đan, hiện tại đã có thể luyện chế ra; chỉ cần phối hợp thêm Diệp Cốt Đan, là có thể để cho hai cái thân thế gặp tao ngộ bi thảm này nhất cử thoát khỏi cấp Tiên Thiên a.
Về phần Đường Bàn Tử sấu thân đan (gầy thân đan:thuốc giảm béo) thì còn cần được thí nghiệm, loại đan dược này muốn luyện chế khó khăn cũng không nhỏ.
Mà trước mắt cuộc chiến Đoạt Thiên đã đến hồi lửa sém ngang mày, nếu muốn trong cuộc chiến Đoạt Thiên chiến quả huy hoàng lại không tổn hại thực lực bản thân, Quân Mạc Tà cảm thấy còn cần một nhóm đan dược tăng lên một chút thực lực của thủ hạ.
Mà ngoài việc này, vì để bảo đảm đạt được mục đích, còn phải luyện chế một nhóm thánh dược chữa thương khác, đối mặt chiến cuộc hiểm ác sắp đến, chưa chắc có thể giống như trước kia có thể toàn thân trở ra, cho dù có thể toàn thân trở ra bị chút nội ngoại thương hay hoặc giả là huyền khí thể lực hao tổn rất lớn là điểu không thể tránh khỏi, cho nên Hồng Lam dược vẫn rất cần thiết...
Xác thực mọi việc phức tạp a.
Đại thiếu muốn bắt đầu liều mạng rồi a...
Một trận Hôn Thiên Hắc Địa hoạt động bề bộn, tới khi Quân đại thiếu gia từ Hồng Quân Tháp đi ra ngoài, đã là lúc đêm khuya.
Cả Tà Quân phủ hoàn toàn yên tĩnh, đừng xem Tà Quân phủ sáng lập phong quang vô hạn, trả giá cũng là không rẻ mấy ngày qua hết thảy mọi người đều rất mệt nhọc, hôm nay cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, có thể nghỉ ngơi thật tốt một hồi rồi.
Đại thiếu ôm đầu gối, bộ dáng chả ra gì ngồi trên ghế, nhớ tới đã qua một năm mưa gió gặp gỡ, không khỏi thở dài một hơi.
Bên cạnh mình vờn quanh đông đảo hồng nhan tri kỷ, hẳn là thoáng như một giấc chiêm bao.
Bất tri bất giác trong lúc đó, Mai Tuyết Yên dáng người thanh lệ thoát tục hiện lên ở trong đầu của hắn, khóe miệng Quân Mạc Tà không khỏi lộ ra một tia mỉm cười ấm áp. Tuyết Yên... đích thật là người hiểu mình nhất. Cũng là trợ lực mình yên tâm nhất, có thể cho mình có cảm giác tri kỷ.
Nhớ tới trong khoảng thời gian này cơ hồ là không ngừng câu dẫn lôi kéo nữ nhân, Mai Tuyết Yên trên danh nghĩa là chính thất của mình nhưng không có cùng nàng hảo hảo câu thông... trong lòng Quân Mạc Tà có chút áy náy.
Hiện tại hai bên không có chuyện gì, không bằng đi theo Tuyết Yên còn có thể trò chuyện tâm tình.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...