Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞 (.
Chương 70 : Thanh Âm Phổ Thiện Chú.
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
“Mê hồn thuật”
Phong Dực vừa nhìn bộ dáng Tiêu Tiêu, liền xác định nàng đã xảy ra chuyện gì, người thi triển mê hồn thuật so với yêu đồng thú thì mạnh hơn nhiều.
Phong Dực đặt bàn tay to lên trán Tiêu Tiêu, ý niệm tìm cách nhập vào, lông mày không khỏi nhíu lại, cảm giác được một loại năng lượng hôi sắc (màu xám) đang không ngừng chiếm lấy ý thức của nàng. Ý niệm hắn khẽ động, bố trí trong ý thức hải Tiêu Tiêu một lá chắn, sau đó lui ra, tỉ mỉ đánh giá giai nhân trước mặt, lông mày nhỏ nhắn kết hợp với đôi mắt thanh tú tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ, chỉ là trên mặt vẫn che một tầng lụa mỏng xanh, không thấy rõ diện mục, không biết phía sau tấm lụa mỏng đó che dấu khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh như thế nào.
Phong Dực theo bản năng vươn bàn tay to muốn vạch lên, nhưng vừa chạm vào tầng lụa mỏng kia lại ngừng lại, hắn sợ khuôn mặt Tiêu Tiêu lại phá hỏng huyễn tưởng của mình, có phải là xinh đẹp không, hay là cứ để ình một không gian để tưởng tượng đi.
“Nghe nói Tiêu Tiêu tiên tử là người kế nghiệp tông chủ Phong Vân Tông, sao lại bị người khác ám toán?”
Phong Dực thầm nghĩ, bàn chân lại điểm lên cành tùng, thúy địch lại đặt lên môi, tiếng địch du dương lần thứ hai vang lên.
Khúc thanh tâm phổ thiện chú, làm tinh thần an ổn xua đuổi tà khí. Phong Dực từ vận luật kỳ lạ của khúc tử lý gia sáng tạo ra, người nghe như nằm trên mây, như nghe thấy tiếng nước chảy thác rơi, âm thanh kéo dài.
Không ngờ thần trí Tiêu Tiêu như kỳ tích dần dần thanh tỉnh, Phong Dực tạo ra lá chắn trong ý thức hải của nàng đã có tác dụng lớn, hơn nữa lại thêm tiếng địch xuất ra từ linh hồn, tinh thần nàng bắt đầu chậm rãi hóa giải mê hồn thuật.
Ánh mắt tán loạn của Tiêu Tiêu chợt tụ lại, nàng nhìn thấy phía dưới ánh trăng, đứng trên cành tùng là một bóng lưng cao lớn đang thổi địch, tuy chỉ thấy bóng lưng không được rõ ràng nhưng cũng để lại ấn tượng thật sâu trong lòng nàng. Tiêu Tiêu bèn ngồi dậy, vận công xua đi năng lượng xám trắng trong cơ thể, ý thức chìm vào không minh.
Tiếng địch vi vu dần tản đi, Tiêu Tiêu mở mắt ra, thì thấy bóng lưng cao lớn hướng phía ánh trăng phiêu nhiên bay đi, sau đó tiêu thất không còn thấy tăm hơi.
***************
Đại lục Thần Phong vì lần đấu giá này mà trở nên hỗn loạn, nghe nói bản đồ mộ viễn cổ long tộc Đồ Lan bị cướp đi, nghe nói chiến thần kiếm không biết ở đâu, nghe nói pháp thần chiến thần đã chết rất nhiều, nghe nói Phi Tiên Lâu bị người ta dẹp yên sau một đêm, nghe nói …
Sau khi hội đấu giá Khuất thị kết thúc, càng ngày càng nhiều tin tức vỉa hè, chân tướng của sự việc thế nào có trời mới biết được, nhưng bởi vì hội đấu giá mà làm dấy lên tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), điều này tuyệt đối không sai, chỉ là ai chết ai sống thì không rõ thôi.
“Phong đại ca, tỷ của ta đang ở bên kia nhìn lén ngươi”
Hoàng cung đế quốc Thanh Long, Khải Nhĩ đứng bên cạnh Phong Dực khẽ nói.
Phong Dực nhướng mắt nhìn lên, đã thấy Lăng Sương vẫn ngồi dưới bóng cây chăm chú nhìn quyển sách trên tay như cũ.
“Không có a, quyển sách trên tay nàng so với bản thiếu gia thì nàng hứng thú hơn a” Phong Dực cười nói.
“Nhưng đã nửa giờ rồi nàng cũng chưa lật tờ nào, ta dám đảm bảo nàng vẫn thừa dịp chũng ta không chú ý len lén nhìn ngươi”
Khải Nhĩ cười trộm nói.
“Ha hả, thật không?”
Phong Dực cũng nở nụ cười.
Mà đúng lúc này, một cái hỏa cầu to như chậu rửa mặt bay về phía hai người, Phong Dực vung tay lên, quả cầu lửa liền đổi hướng bay sang hướng khác rơi trên cỏ cách hai người hơn mười thước, đốt trụi một mảng lớn.
Vừa nghiêng đầu, liền thấy Lăng Sương nổi giận đùng đùng nhìn hai người, hiển nhiên vừa rồi nàng vểnh tai nghe trộm hai người nói chuyện.
“Phong đại ca, tỷ của ta nổi giận, ta đi trước một bước” Khải Nhỉ hét lớn rồi nhảy dựng lên, nhanh như chớp chạy xa.
Tiểu tử này, Phong Dực không khỏi bật cười, hiểu được tiểu tử tạo cơ hội cho hắn và Lăng Sương.
Hai người một đứng ở đầu này một đứng ở đầu kia, đều trở nên trầm mặc.
“Hôm đó ở Khuất thị phách mại hành ta nhìn thấy ngươi” đúng lúc Phong Dực muốn đi thì đột nhiên Lăng Sương mở miệng.
“Nga”
Phong Dực khẽ nhăn mày, không rõ nàng nói lời này là có ý gì.
Trầm mặc một lát, Lăng Sương mở miệng nói tiếp “Nha đầu Khuất gia kia, lai lịch không đơn giản, ngươi cũng không nên tiếp xúc quá gần”
Phong Dực ngẩn ra, trên mặt lộ nụ cười quái dị.
“Ngươi đừng tưởng bở, nếu không phải Khải Nhĩ sùng bái coi ngươi như thân ca ca, ta mặc kệ ngươi với nàng ta có chuyện xấu xa gì, ngươi với nàng ta xảy ra chuyện ta cầu còn không được” Lăng Sương hừ lạnh nói.
Phong Dực chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Sương cười hắc hắc nói “Bản thân ta không tưởng bở, nhưng ta lại cảm giác ngươi ghen tị, còn có hôm đó, ngươi cùng Khải Nhĩ đến tửu lâu là tới tìm ta sao”
“Ngươi thối lắm, ta mà ghen tị … Ngày đó ta với Khải Nhĩ là ra ngoài dạo chơi, chỉ là trùng hợp gặp mà thôi, cùng nàng xung đột là ân oán cũ thôi”
Lăng Sương thẹn quá hóa giận nói.
“Ha hả, quên nói cho ngươi biết, kỳ thực Khải Nhĩ đã kể hết cho ta”
Phong Dực cười nói.
Lăng Sương sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, vươn bàn tay trắng như phấn hướng phía lồng ngực Phong Dực đánh tới.
Loại tốc độ cùng lực lượng này gãi ngứa cho Phong Dực còn chưa đủ. Phong Dực một tay nắm lấy tay Lăng Sương, một tay ôm eo nàng kéo vào lòng.
“Ngươi…”
Lăng Sương nghĩ không ra Phong Dực lại lớn mật như vậy, tim đập mãnh liệt, nhất thời hô hấp trở nên dồn dập, không biết phản ứng thế nào.
Phong Dực cúi đầu, chỉ thấy bộ ngực cao vút của Lăng Sương đang kịch liệt phập phồng, thỉnh thoảng chạm vào ngực mình, cảm giác sung mãn co dãn xuyên thấu qua xiêm y thẳng vào bên trong.
Lăng Sương nghĩ rằng Phong Dực muốn hôn nàng, nàng nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mở.
“Ngươi làm gì đấy? Nhanh như vậy đã ngủ sao?” Phong Dực cười hì hì, tiến sát địa phương kia.
Lăng Sương bỗng nhiên mở mắt đẩy Phong Dực ra, trên mặt xanh hồng lẫn lộn, trong miệng nhảy ra một chữ “Cút”.
Phong Dực rời khỏi hoàng cung, thiếu chút nữa là được nhấm nháp môi thơm của mỹ nhân, chỉ tiếc là chính mình tự phá hủy. Hắn là Lăng Đầu Thanh sao? Hắn là tình trường thái điểu? (DG : chỗ này cũng không hiểu nghĩa nên để nguyên văn) Đương nhiên đều không phải, nhưng vì sao lại không hôn? Hắn sợ một khi hôn thì phiền toái tìm đến, nữ nhân này không những có dục vọng quyền lực lớn, ham muốn chiếm hữu càng lớn hơn, nếu có nàng sau này đừng hòng chạm vào nữ nhân khác, không thể làm khác hơn là nhịn đau vứt bỏ, bên ngoài còn có một mảng rừng lớn chờ hắn khai phá.
**************
Di chuyển quá hai con đường, ánh mắt Phong Dực chợt lóe lên, cảm giác có người theo dõi mình, hắn cũng không quay lại nhìn, tiếp tục chậm rãi bước tiếp qua các phố lớn ngõ nhỏ trong đế đô.
“Vị thiếu gia này, đã lâu rồi ngươi không tới Phẩm Hương các chúng ta, nhanh vào uống một hai chén đi sao” Phong Dực đang cất bước chợt một trận son phấn truyền đến, cánh tay hắn đã rơi vào một nơi mềm mại ấm sáp, một nữ nhân đang lôi kéo hắn.
Phẩm Hương các? Thiếu gia từ lúc nào đã tới Phẩm Hương các? Phong Dực nhìn quanh, lúc này mới phát hiện mình đã đi đến phố Phiêu Hương, hai bên đường phố là mấy trăm nhà lớn nhỏ khác nhau, trên sân các cô nương trang điểm xinh đẹp lộ ra tư thế, khoe dung nhan đang kiếm khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...