Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 169: Thiên Diễm Ngọc Thạch.
Dịch : Tiểu Nam Cao.
Nguồn: - Kiemgioi
Thời tiết chuyển lạnh, mặt trời không còn nóng bỏng nữa, chiếu tia ấm áp dào dạt lên người tiểu Lệ Phù như con mèo nhỏ “meo meo” nằm phơi nắng trong lòng ngực Phong Dực, ngủ gà ngủ gật, một khắc cũng không nghỉ rời xa khỏi hắn.
“Mục sư ca ca.” Lệ Phù đột nhiên nỉ non một tiếng.
“Ân?” Phong Dực cuối đầu, lại phát hiện khuôn mặt Lệ Phù trong lòng ngực hắn cọ cọ, tựa hồ như vừa rồi là nàng nói mơ.
Thời gian trôi qua thật là quá nhanh, trong lòng Phong Dực không khỏi có chút cảm thán. Trước đó, thân mình Lệ Phù vẫn chưa nẩy nở, bộ ngực vẫn là bình bình như một cái sân bay. Hiện tại cũng đã đầy đủ kích thước, đặt trên người mình truyền đến cảm giác cao ngất co dãn mềm mại, nàng đang chậm rãi lớn lên, tuy rằng nàng ở trong mắt mình vẫn giống nhau như trước, nhưng Phong Dực biết, Lệ Phù đã không còn là Lệ Phù ngày xưa, chỉ là nàng tuyệt đối không ở trước mặt mình biểu hiện ra mà thôi.
“Xin đừng rời bỏ Lệ Phù.” Một hồi gió mát thổi tới, thân thể đơn bạc của Lệ Phù co rúm lại, nỉ non nói.
Phong Dực trở mình nhẹ vỗ về khuôn mặt thanh tú của Lệ Phù, nhẹ giọng thở dài nói: “Mục sư ca ca sẽ không rời bỏ muội.”
Lệ Phù tựa hồ an tâm, không lâu lắm liền vang lên tư thanh rất nhỏ.
Ny Á dựa ở cửa viện, nhìn hai người giống như huynh muội, lại giống như người yêu ở cùng một chỗ dựa vào nhau, trong lòng trăm mối cảm xúc. Gia gia Cách Lôi Đặc đáp ứng đem mình gả cho Phong Dực, nhưng nàng như thế nào cũng không cao hứng nổi, tuy rằng từ lúc còn nhỏ nàng đã chuẩn bị tâm lý có thể làm vật phẩm trao đổi vì lợi ích gia tộc, nhưng người thiếu nữ nào lại không mơ mộng, cho dù phải gả cũng phải gả cho nguời trong lòng mình. Cái cảm giác này thật không dễ chịu, nàng lần đầu tiên đối với gia gia luôn luôn yêu thương mình sinh ra một loại tâm lý kháng cự, có điều nàng hiểu mình không thể kháng cự.
Nói thật, Ny Á rất hâm mộ tiểu cô cô của mình, có thể quang mình chính đại ở bên người Phong Dực, muốn cái gì thì làm cái đó, gia gia cũng không hỏi đến.
“Khụ khụ.” Ny Á ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở Phong Dực rằng mình đã đến, lấy thực lực của hắn đã sớm phát hiện, nhưng hắn làm bộ không biết, thật chán ghét, chẳng lẽ hắn đối với mình một chút cảm giác đều không có?
Phong Dực quay đầu với nàng làm động tác chớ lên tiếng, sau đó ôn nhu đem Lệ Phù bế lên, đi vào phòng nàng đặt nàng ở trên giường.
“Ny Á, tìm ta có việc sao?” Phong Dực đi đến cười hỏi.
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?” Ny Á có chút u oán nói.
“Đương nhiên không phải.” Phong Dực nhún nhún vai, hắn không phải nhìn không ra tình ý của Ny Á, mà là Ny Á chính là đại biểu của toàn bộ gia tộc Khổng Tước, đừng nhìn Khổng Tước gia tộc mặt ngoài phong quang, thực tế cũng là năng thủ sơn dụ (vấn đề khó giải quyết), mà hắn đối với Ny Á tuy rằng có chút hảo cảm, nhưng chỉ là tâm tình thưởng thức bình thường của một nam nhân đối với mỹ nữ, nếu như nói vì nàng mà liều lĩnh thì rất không thật. Hơn nữa, Ny Á cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, cảm tình của nàng đối với chính mình cũng không phải chỉ là đơn thuần, đây là trực giác của Phong Dưc.
“Gia gia bảo ta đem thư tín giao cho ngươi.” Ny Á đưa Phong Dực một phong ma pháp thư tín.
Phong Dực mở thư tín ra, như gió lướt nhanh qua, là thư của Thần tộc công chúa, Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác. Trong thư, Thanh Linh đề cập đến muốn hắn đến liên hệ Thần Điện, lúc này đại lục đang gió nổi mây cuồng, nên giảm bớt khoảng cách Thần Điện cùng Thần Tộc để đối phó Ma tộc. Mà Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác có nhắc tới một năm sau tứ đại gia tộc lánh đời hội tụ, hy vọng hắn có thể đến làm khách, mặt sau còn kèm theo lộ tuyến cùng phương pháp.
Thần Điện? Thiếu gia ta cũng không biết Thần Điện ở đâu, liên hệ cái rắm! Về phần tứ đại gia tộc lánh đời hội tụ, Phong Dực đúng là thập phần cảm thấy hứng thú, một năm sau cũng muốn đi giúp vui, lại nói thời điểm đó không phải lại nhìn thấy Phi nhi đã tưởng niệm rất nhiều sao? Đến lúc đó cùng gia chủ Thanh Mộc gia tộc nói một tiếng, đem nàng cưới trở về, cũng không đến mức khiến chính mình thất tín với nàng.
Ny Á vốn còn muốn cùng Phong Dực một mình ở chung trong chốc lát, thuận tiện lại thử phản ứng của Phong Dực một lần, nếu gia gia thật sự đem mình gả cho hắn, hắn sẽ đồng ý hay không?
Nhưng lúc này, mười tám Long Vệ lại trở về bẩm báo tình huống tập luyện của một ngàn binh sĩ mới tuyển của Phích Lịch quân đoàn, Ny Á rơi vào đường cùng chỉ có hậm hực quay về.
Một tháng thao luyện, mười tám Long Vệ hoàn toàn dực theo phương pháp lúc trước Phong Dực huấn luyện bọ họ. Bất quá, không có đan dược do Phong Dực dùng Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo luyện chế, hiệu quả tất nhiên là kém không ít. Về phần binh trận, mười tám Long Vệ cũng dựa theo yêu cần của Phong Dực không có bắt đầu dạy, bởi vì trong một ngàn người này còn không thể xác định có hay không quân cờ do các thế lực khác sắp xếp vào.
Ngay tại thời điểm Phong Dực cùng mười tám Long Vệ hướng doanh trại Phích Lịch quân đoàn đi đến, hoàng đế Ưng Dương vẻ mặt âm tình bất định đi đi lại lại trong đại điện.
Cũng giống như Cách Lôi Đặc không an phận cài nội gián trong hoàng cung, Ưng Dương cũng đồng dạng tại Khổng Tước gia tộc cài vào nội gián của chính mình, hơn nữa đã vào trung tâm của Khổng Tước gia tộc. Ngay tại vừa rồi, nội gián này gửi về tình báo nói Cách Lôi Đặc cùng tên mục sư chết tiệt kia đạt thành hiệp nghị đối với hoàng thất bất lợi.
“Lão Khổng Tước chết tiệt, nếu không phải Lam lão giao phó, nói vài năm này không thể động vào ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi nếm thử hương vị sống không bằng chết.” Ưng Dương hung tợn nói, gần đây nhất là năm tháng bất lợi với hắn, khắp nơi khó khăn, hiện giờ Kim Ưng đế quốc nguy cơ tứ phía, vương vị của hắn cũng không biết có thể ngồi được bao lâu.
“Nếu không thể động vào lão Khổng Tước ngươi, ta trước hết phế đi tên mục sư chết tiệt.” Ưng Dương kìm hãm cước bộ, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười âm ngoan. Nguyên bản sau khi biết được quan hệ giữa Phong Dực cùng Thần Tộc cùng hai gia tộc lánh đời, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp tất cả, hắn dùng Thiên Diễn Ngọc Thạch thỉnh Lam lão xuất thủ, bằng thực lực quỷ thần khó lường của Lam lão, muốn thần không biết quỷ không hay trừ bỏ Phong Dực cũng không phải là việc khó, đến lúc đó Phong Dực mất tích, còn có thể trách trên nguời Ưng Dương hắn sao?
Ưng Dương móc ra một khối đá bình thường vô kỳ, nhỏ một giọt máu tươi lên đó, liền thấy tảng đá này oanh quáng lóe ra, sau một lúc lâu, đột nhiên quang mang đại thịnh, hình ảnh một lão giả râu bạc trắng, mặc một thân lam sắc trường bào xuất hiện bên trong hào quang.
“Tiểu tử, ngươi có chuyện gì muốn lão phu hỗ trợ?” Lam lão nhàn nhạt hỏi, nhãn thần nhìn về phía Ưng Dương như nhìn một con kiến.
Đế quốc chi quân Ưng Dương hướng về hình ảnh lão giả quỳ xuống, sợ hãi nói: “Thỉnh Lam lão thứ tội tiểu nhân quấy rầy, tiểu nhân thỉnh Lam lão trừ bỏ một người.”
Phong Dực dụng tinh thần ma pháp do tự mình nghĩ ra, thử qua từng người một trong một ngàn binh sĩ, lúc sau loại bỏ trong đó hai trăm người, cuối cùng chỉ còn lại tám trăm người, sáng lập Phi Long doanh. Dùng Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo sớm đã chuẩn bị tốt luyện chế đan dược cho bọ hắn cải thiện khí lực, cường hóa gân cốt, sau đó dặn dò mười tám Long Vệ đem Uyên Ương trận dạy cho bọn họ.
Đối mặt với ánh mắt trông mong của Dương Vân Vũ cùng An Kỳ Nhi, Phong Dực cũng không giấu diếm, đem Uyên Ương trận hạch tâm tinh chính khí sửa từ trận pháp An Kỳ Nhi nói ra một lần, khiến lưỡng nữ vẫn đều nghi hoặc khó hiểu hiểu ra rất nhiêu, đối với Phong Dực càng thêm kính sợ, các nàng cùng Phong Dực chênh lệch quả thật là một trời một vực.
Dương Vân Vũ vội vã hướng dẫn muời tám Phương Vệ tập luyện tân Uyên Ương trận, mà An Kỳ Nhi thì im lặng đứng ở phía sau Phong Dực thay hắn nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.
An Kỳ Nhi xoa xoa, đột nhiên có chút thất thần, cảnh tượng biến đổi, đó là một cái điếu chân trúc lâu Miêu tộc bình thường.
Một tiểu cô nương 11, 12 tuổi thân mặc miêu phục, đội khăn trùm đầu màu xanh đang đứng ở phía sau một lão phụ đầy nếp nhăn vì nàng mà xoa bóp đầu.
“A Huy, ngươi nói thế giới bên ngoài có bộ dạng thế nào?” Tiểu cô nương vẻ mặt khát khao hỏi han.
“Thế giới bên ngoài? Ha ha, thế giới bên ngoài tuy rằng rộng lớn, nhưng mà chướng khí mù mịt, lòng người như rắn rết, tiểu Kỳ Nhi, ngươi cũng đừng để mê hoặc bởi cái thế giới bên ngoài này.” Lão phụ nhắm mắt lại thanh âm khàn khàn nói.
“Thật không?” Tiểu cô nương nghi hoặc hỏi. “Vì cái gì bên ngoài Dát Lạp Đạt thành, thế giới bên trong đó lại phấn khích như vậy đâu? Bên ngoài có rất nhiều quốc gia, còn có rất nhiều chủng tộc, phía đông còn có biển rộng mênh mông vô bờ đâu, cái đó khẳng định là chơi tốt lắm a.”
“Tỷ tỷ, ô ô, tỷ tỷ.” Một nữ đồng phấn điêu ngọc trác, ước chừng 5, 6 tuổi khóc chạy vào, trên người bẩn tất cả đều là bùn.
“Linh nhi, ai khi dễ muội?” Tiểu cô nương này vừa thấy bộ dạng muội muội, hai mắt nhất hoành, nhưng vẫn có một cỗ uy thế.
“Là hổ tử bọn họ, bọn họ không uội chơi đùa, còn dùng bùn ném muội.” Nữ đồng nghẹn ngào cáo trạng.
“Đi tìm bọ họ tính sổ, A Huy, ngươi trước hết ngủ một hồi đi, chúng ta sẽ lại đến xoa bóp cho ngươi.” Tiểu cô nương cầm một cây côn, hùng hổ dẫn muội muội đi báo thù.
Tiểu cô nương bưu hãn nhảy vào bên trong một đám nam hài tử, làm đám nam hài tử này chạy trối chết.
“Hổ tử, lần sau còn khi dễ muội muội ta, ta liền ném ngươi xuống hố phân, nghe rõ không?” Tiểu cô nương chân dẫm lên ngực một đứa con trai so với nàng còn muốn lớn hơn một, hai tuổi, hung tợn nói, bưu hãn miêu nữ thể hiện trên người nàng không thể nghi ngờ.
“Vâng, vâng, Kỳ Nhi, ngươi tạm tha ta lần này đi.” Nam hài kia liên thanh cầu xin tha thứ.
Đang lúc đám tiểu tử kia mang theo nụ cười lấy lòng quay quanh nữ đồng kêu Linh nhi thì, nữ đồng kia ngẩng đầu, kiêu ngạo như một con Khổng Tước, ai bảo nàng có một người tỷ tỷ bưu hãn đâu.
“Ta nói, Kỳ nha đầu, ngươi giúp ra mát xa hay là muốn bón chết ta.” Đang lúc ấy thì, một thanh âm đùa bỡn khiến An Kỳ Nhi bừng tỉnh lại, nàng bỗng nhiên phát hiện, nguyên bản hai tay đang ở trên huyệt thái dương của Phong Dực không biết lúc nào trượt đến cổ hắn ấn xuống, mà trên mặt chính mình bất tri bất giác ẩm ướt là nước mắt sướt mướt.
“A, thiếu gia, ta, cái kia…” An Kỳ Nhi có chút bối rối, không phải bởi vì Phong Dực, mà là một ít chuyện cũ đã chôn dấu nhiều năm không hề dự liệu tập kích nàng, khiến nàng không biết làm sao.
Phong Dực bắt lấy tay An Kỳ Nhi, đem nàng kéo đến trước mặt, vươn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng.
“Rất nhớ Nam Trạch phải không?” Phong Dực nhẹ giọng hỏi.
Nước mặt được An Kỳ Nhi cật lực nhịn xuống đột nhiên như vỡ đê, khóc lóc gật đầu, nói: “Nhớ, nhớ A Huy, nhớ muội muội, nhưng rốt cuộc lại không trở về được, rốt cuộc không trở về được.” nguồn
An Kỳ Nhi cảm xúc có chút không khống chế được, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm đùi Phong Dực khóc đến thiên hôn địa ám, khí chất luôn luôn cao nhã tựa hồ thay đổi thành người khác, hoặc đây mới chân chính là nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...