Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 150: Linh hồn ngọc bài.
Dịch: kiemkhi_kiemcuong.
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới
Phong Dực nghe Diệp Mạn Tô giải thích xong, trong lòng không nhịn được thở dài một hơi, đối với sự từng trải của Diệp Mạn Tộ cũng có chút thương cảm, phải trơ mắt nhìn người thân của mình, từng người một chết đi, chỉ còn lại một mình mình lưu lại trần thế, nỗi thống khổ đó nếu chưa từng trải qua thì thật khó mà hiểu được. Huống hồ, Diệp Mạn Tô lại còn là một nữ nhân, trên mình phải mang trọng trách đem Vạn Bảo tông phát triển hưng thịnh thì quả thật không dễ dàng gì.
"Việc này ta chưa bao giờ nói qua với người khác, bây giờ nói hết với chàng, ta cảm thấy thật dễ chịu hơn nhiều." Diệp Mạn Tô nằm gọn trong lồng ngực của Phong Dực, vuốt ve thân thể tráng kiện của hắn lẩm bẩm nói, cảm giác đó quả thật rất tốt.
"Những năm qua nàng đã phải chịu khổ nhiều rồi, bây giờ thì không phải như vậy nữa, vì nàng đã có ta, ta sẽ bảo vệ nàng." Phong Dực yêu thương hôn nhẹ lên trán của Diệp Mạn Tô một cái, quả quyết hứa hẹn nói.
"Ân!" Diệp Mạn Tô gật đầu, mặc kệ thực lực Phong Dực hiện tại không có bằng nàng, nhưng nàng vẫn tin tưởng, vô luận chuyện gì phát sinh, Phong Dực nhất định sẽ bảo hộ nàng thật tốt.
“Mạn Tô, ta cảm thấy có một số việc phải nói cho nàng biết, ta thật không muốn lừa dối nàng." Phong Dực đột nhiên nói.
Diệp Mạn Tô từ trong giọng nói của Phong Dực nhận thấy hắn có vẻ rất nghiêm túc, chắn hẳn là có sự tình quan trọng, liền chăm chú lắng nghe.
"Kỳ thực, ta cũng không phải là nhân loại, mà là Ma tộc." Phong Dực thẳng thắn thành khẩn nói, trong cơ thể ma khí vận chuyển, lưỡng đạo tử vân trên trán tức khắc phát ra quang mang.
“Thập nhị dực tử ma!" May là Diệp Mạn Tô đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi thất kinh. Duỗi tay ra vuốt tử văn trên trán phong Dực, bất quá nàng rất nhanh nghĩ tới điều gì, cả kinh nói: "Nhưng như thế nào trên người chàng lại đồng thời tồn tại cả Quang Minh thánh lực cùng Hắm Ám ma lực, đây là hai loại lực lượng tương khắc a, tựa như là nước với lửa vậy, làm sao có thể chứ?"
Phong Dực cười hắc hắc, nói: "Cái này…trên đời này thật là không có chuyện gì là không thể a."
Diệp Mạn Tô rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhớ tới lão Pháp Khắc, không khỏi giật mình, nếu hắn đúng là đồ đệ của lão bất tử ầy, như vậy có chuyện gì là không thể làm đây?
"Ta học chính là Càn Khôn chuyển hoán thuật của lão Pháp Khắc. Quang Minh thánh lực cùng Hắc Ám ma lực trong từng lúc có thể tùy tâm sở dục chuyển hoán, bằng không ta làm sao có thể duy trì thân phận mục sư được?" Phong Dực cười nói.
"Nguyên lai ta đã yêu một tên đại ma đầu, chàng có phải đã dùng một loại ma pháp mị hoặc nào đó để câu dẫn ta hay không?" cánh tay nhỏ nhắn của Diệp Mạn Tô nắm lấy bàn tay của Phong Dực đang tác quái trên núm vú của nàng nhấc lên, cười khanh khách nói.
Phong Dực hít sâu một hơi. Ma trảo lộ ra, dụng lực đạo, niết mạnh một cái vào hạt anh đào tròn trĩnh, đỏ mọng ngự trên đỉnh song nhũ bạo mãn, khiến Diệp Mạn Tô không nhịn được khẽ rên rỉ một tiếng, ôn nhu như nước, mị nhãn nóng bỏng nhìn chằm chằm Phong Dực, nàng mới vừa được Phong Dực khai phá, hiện tại thân thể chính là siêu cấp mẫn cảm, đối với chuyện nam nữ rốt cuộc không còn một chút định lực chống lại. Nếu không phải Phong Dực thương tiếc nàng không chịu được chinh chiến thêm nữa, nhất định hảo hảo dạy bảo nàng một phen.
truyện từ
Diệp Mạn Tô thật vất vả mới khống chế được dục vọng trào lên, đột nhiên lại nhớ tới việc gì đó, nói: "Phong Dực, nghe nói Ma tộc có Thiên Ma Vương hiện thế, chàng có biết chuyện này hay không?"
"Chắc hẳn chỉ là lời đồn mà thôi. Thủ hạ của ta tại Ma tộc cho tới bây giờ vẫn chưa có truyền tơi tin tức nào như vậy." Phong Dực nói, trong lòng có chút kỳ quái, không có lửa làm sao có khói, chẳng lẽ Ma tộc thật có chuyện như vậy? Xem ra qua một khoảng thời gian nữa, hắn nhất định tìm cơ hội trở về một chuyến.
"Là sao? Có lẽ chỉ là đồn đãi sao?." Diệp Mạn Tô nói, thuộc hạ trong tổ chức tình báo của nàng cũng chỉ là nghe phong phanh mà thôi.
"Mạn Tô, lão Pháp Khắc dạy nàng linh hồn trọng sinh thuật, vậy nàng có khả năng đem u linh cùng với tự nhiên thể trọng tố thân thể hay không?" Phong Dực nhớ tới Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Diệp Mạn Tô lắc đầu, nói: "Điều kiện tiên của Linh hồn trọng sinh thuật chính là phải sử dụng chính bản thân mình, bất quá nếu có thể luyện chế được Linh hồn ngọc bài thì có khả năng đem năng lượng cùng thân thể hợp nhất, hơn nữa khí lực hoàn toàn thu liễm, nhưng đó chỉ là che mắt, trên thực tế năng lượng vẫn tồn tại."
"Linh hồn ngọc bài? Mạn Tô nàng có biện pháp luyện chế ra hay không?" Phong Dực hai mắt lóe sáng vội vang hỏi, chỉ cần có thể đem khí tức che dấu, như vậy Huyết Vô Nhai cùng Sơ Thất Thất hai người bọn họ liền có thể nhìn thấy ánh mặt trời, không cần phải trốn tránh nữa? Mà bọn họ nếu có thể quang minh chính đại xuất hiện, đối với Phong Dực chính là một nguồn trợ lực lớn.
"Nguyên liệu để luyện chế Linh hồn ngọc bài quả thực rất khó tìm. Trong đó đặc biệt là một con Phệ Thiên Nghĩ Đế cùng Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo căn bản là không thể không có, Phệ Thiên Nghĩ Đế cực kì thưa thớt. Mà Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo từng xuất hiện tại chân núi Vạn Ưng Sơn, ta cũng từng phái người đi qua, bất quá bởi vì thần tộc Kình Thiên Môn xuất hiện, người của ta không dám vọng động." Diệp mạn tô nói.
Phong Dực sững sờ một chút. Nói như vậy, nha đầu khuất Nguyệt kia dĩ nhiên là đệ tử thần tộc Kình Thiên Môn. Bất quá khi hắn nghe nói tên của hai loại nguyên liệu khuyết thiếu kia, trong lòng máy động, hai loại này hắn đều có, thi thể Phệ Thiên Nghĩ Đế còn đang cất trong không gian Tằm Ti giáp. Chất lỏng của Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo cũng không cần nói. Lấy một chút chất lỏng thật quá đơn giản, bất quá có trùng hợp như thế sao?
Phong Dực rất nhanh bình tĩnh trở lại, xét từ quan hệ của Diệp Mạn Tô cùng hắn lúc này, nếu nàng muốn hắn đưa ra hai loại đồ vật này, nhất định hắn sẽ không do dự mà đưa cho nàng. Mà đối với sự thông minh của nàng nhất định sẽ không sử dụng loại thủ đoạn ngu ngốc như vậy đối với hắn. Nếu đã lựa chọn tin tưởng nàng. Vậy vẫn là tín nhiệm.
"Mạn Tô, hai loại nguyên liệu nàng nói có phải chính là chúng?" Phong Dực cười nói, ý niệm khẽ động, thi thể của Phệ Thiên Nghĩ Đế cùng với Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo tức thì hiện ra trước mắt.
Diệp Mạn Tô kinh hô một tiếng, đột nhiên cười khanh khách nói: "Đại ma đầu, nguyên lai thần bí nhân kia là chàng a, người của Kình Thiên Môn nhất định muốn có đồ vật này, khoảng thời gian trước họ đã phái người đi khắp thiên hạ để tìm chàng đó.”
"Hắc hắc, đây chính là vận số của mỗi người, Ngũ Diệp Kim Tinh Thao đã định phải là của ta, ngươi thấy ta nói có đúng không, tiểu tử kia." Phong Dực cười vỗ vỗ lá cây Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo nói.
Lá cây ngũ sắc lưu ly của Ngũ Diệp Kim Tinh Thảo thoáng cái đung đưa, tựa như đang gật đầu.
"Quả thật là tiên thảo sản sinh dược linh (linh hồn của dược vật), không ngờ hiểu được tiếng người a." trên vầng trán Diệp Mạn Tô hiện lên một tia kinh ngạc, nói tiếp: "Đã có hai thứ nguyên liệu then chốt này, chỉ cần thời gian một buổi tối ta liền có thể luyện chế cho chàng Linh hồn ngọc bài rồi."
"Vậy thì tốt quá." Phong Dực mặt mày rạng rỡ.
"Phong Dực, thi thể Phệ Thiên Nghĩ Đế này đối với chàng còn có tác dụng gì sao? Nếu như vô dụng thì cho ta được rồi, toàn thân trên dưới của nó đều là nguyên liệu tốt a." Diệp Mạn Tô tự nhiên thành thạo nói, trực tiếp đưa ra ý muốn có Phệ Thiên Nghĩ Đế của mình, hiện tại đối với nàng mà nói, chuyện đó là đương nhiên.
"Ta giữ lại cũng vô dụng, nếu như Mạn Tô của ta đã muốn, vậy nàng cứ cầm luôn đi." Phong Dực cười nói.
"Hì hì, cảm ơn chàng, Phong Dực." Diệp Mạn Tô như tiểu cô nương đạt được một cái lễ vật , hưng phấn hôn từ trên trán Phong Dực xuống.
"Kêu Dực ca ca." Phong Dực cười xấu xa nói.
Diệp Mạn Tô nghe vậy liếc mắt bất mãn nhìn Phong Dực. Cắn cắn môi dưới, mềm mại đáng yêu mở miệng: "Dực ca ca."
Ánh mắt kia, bộ dáng kia. Biểu tình kia. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở kia, làm cho phong Dực Dực không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng lớn, thiếu chút nữa không thể khống chế được mà đem nàng loan điên phượng đảo một hồi, đúng là dụ hoặc chết người mà.
Đương lúc Phong Dực đang ở bên Diệp Mạn Tô, thì Bì Lỗ xuất hiện, chỉ là nhất đại danh sư Bì Lỗ Kim Lạc Bá này tức khắc ngây ngốc đứng trôn chân tại chỗ.
Khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạn Tô tựa như mùa xuân, từ trong lòng tản ra khí tức kiều diễm, đôi mắt đẹp kiều mỵ nhấp nháy ngập tràn xuân sắc, linh hoạt nói không nên lời, Bì Lỗ đại sư bác đại tinh thâm tự nhiên không khó đoán được chuyện gì xảy ra, lại thêm một điểm quan trọng nữa là hai người hiện tại dựa đầu vào nhau, mà Diệp Mạn Tô để nửa thân trần? Điều này có nghĩa là Phong Dực trở thành kẻ làm chủ, còn Diệp Mạn Tô chính là kẻ phụ thuộc.
"Vạn Bảo Tông xem ra muốn đổi họ." Bì Lỗ đại sư thầm nghĩ trong lòng nói. Bất quá cũng không có biểu lộ tâm tình ra ngoài mặt, chỉ hướng Phong Dực nhìn với ánh mắt sùng kính. Chuyện tình cảm của Diệp Mạn Tô không tới phiên hắn có thể quản, bất quá từ hai mươi năm trước sau khi qui thuận Vạn Bảo tông, hắn đối với nàng có hiểu biết sâu sắc, thực lực của nàng thâm sâu khó dò, hơn nữa đối với nam nhân trước sau như một chẳng để vào mắt, hôm nay Phong Dực có thể làm cho nàng thuận theo giống như một tiểu nữ nhân bình thường, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến hắn đối với Phong Dực nảy sinh cảm giác kính phục liên miên không dứt .
"Bì Lỗ đại sư. Đi đến phòng nguyên liệu đem Gấm Hồn Cát, Cửu Âm Thảo, Hoàn Dương Ngọc tới phòng luyện chế riêng của ta " Diệp Mạn Tô mở miệng nói.
"Vâng, Các chủ." Bì Lỗ đại sư cung kính tuân mệnh, lập tức tới phòng nguyên liệu lấy đồ mang đi, nhưng nguyên liệu mà Diệp Mạn Tô vừa nói chính là đỉnh cấp tài liệu, rất hiếm có, thật không biết Các chủ muốn luyện chế bảo bối gì. Nếu là có thể ình ở một bên xem thì tốt rồi.
"Phong Dực, ta đi luyện chế cho ngươi linh hồn ngọc bài, đêm nay chàng ở lại chỗ này đi , bất quá chậm nhất buổi trưa ngày mai, linh hồn ngọc bài là có thể luyện chế được rồi." Diệp Mạn Tô hướng Phong Dực nói.
"Kỳ thực cũng không phải vội vã như vậy, nàng vừa rồi mới chinh chiến một hồi như vậy, nên nghỉ ngơi đi đã." Phong Dực vỗ về khuôn mặt thanh tú của Diệp Mạn Tô cười thương tiếc nói.
"Đừng lo. Thực sự đã không đau,hơn nữa linh hồn ngọc bài này không luyện chế tốt . Ta cũng ngủ không yên." ngọc thủ Diệp Mạn Tô che ở trên bàn tay to Phong Dực, si ngốc nói, nàng nói xong, tức khắc đã biến thành loại nữ tử si tình mà nàng vốn coi thường, trong mắt cũng chỉ có người nam nhân trước mắt này. Hắn là tất cả những gì trọng yếu nhất của mình.
Cùng nhau ăn xong bữa cơm giản đơn và ngọt ngào, Diệp Mạn Tô tiến nhập phòng luyện chế riêng của nàng. Mà Phong Dực thì ở lại trong sân cùng với hơn mười người hộ vệ nọ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất(chém gió ấy). Đối với hắn mà nói, vô luận ngươi là đầy tớ tiểu thương, hay quan lại quý tộc, chỉ cần ngươi là người, hắn đều sẽ đối xử với ngươi công bình. Những hộ vệ này vốn đối với Phong Dực rất kính nể, kiêng kỵ. Bất quá một hồi sau, bọn họ đã bị hắn cảm hóa mà cùng nói chuyện cùng hắn.
Nói hết chuyện này tới chuyện khác, khắp các văn thoại tại Thần Phong đại lục . Những hộ vệ này cũng đều là những kẻ từng trải nhiều chuyện, muốn chuyện cổ quái gì cũng đều thông thạo.
“Tại phía đông nam của Thần Phong đại lục có một ngọn núi cao vạn trượng nên gọi là Vạn Trượng Sơn. Chỗ ấy đỉnh núi này nối tiếp đỉnh nối kia, nhìn không thấy tận cùng." Một gã hộ vệ hào hứng kể.
"Tai dài, con mẹ nó ngươi đừng có ngồi đó mà phun nước bọt, cái chuyện đó có ai không biết, sao có thể gọi là kỳ văn (chuyện lạ) gì được?" Hộ vệ đầu lĩnh vỗ vào đầu tên hộ vệ gọi là Tai Dài một cái nói.
"Lão đại, đừng nóng vội nha, nghe nói ở chân Vạn Trượng Sơn có một thôn trang, những người sống tại đó đều là thợ săn. Vào một ngày nọ có một người thợ săn đang đuổi theo một con dê núi ở đỉnh của Vạn Trượng Sơn, khi hắn chạy tới một dãy núi sau cùng thì hắn phát hiện đã không còn nhìn thấy ngọn núi nào ở phía trước nữa, mà chỉ thấy một mảnh rừng rậm đen ngòm, mênh mông, rộng lớn, nhìn không thấy bờ. Rừng rậm nọ hết sức kỳ quái, mỗi một thân cây đều vừa to vừa dài, tới vài người ôm không xuể, người thợ săn đó biết được ma xui quỉ khiến thế nào hắn lại tới được tận cùng của Vạn Trượng Sơn, liền cảm thấy hứng phấn không thôi. Giữa lúc hắn muốn hạ sơn, thì mảnh rừng rậm kia chợt ba động, mà mà trong mắt hắn hiện lên một con mắt đen ngòm, lớn tới mức nhìn không thấy hết, ước chừng phải lớn bằng cả Kim Ưng đế quốc vậy." Tên hộ vệ này nhiệt tình kể, nước miếng văng lung tùng, chỉ là hắn còn chưa nói xong, những hộ vệ khác đã cười ồ lên, mắng hắn dẫu có nói khoác cũng đừng nên quá trớn như thế, rồi cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai mà thôi, không chút để ý.
"Tuy rằng ta cũng không phải rất tin , nhưng là tên thợ săn nọ chính miệng nói cho ta biết, ban đầu hắn cũng không biết đó là một con mắt, mãi đến khi con mắt đó chớp chớp hắn mới nhận ra, mà mảnh rừng rậm mênh mông vô bờ hắn nhìn thấy ban đầu lại chính là lông trên thân thể của một con quái thú cự đại." Tên hộ vệ kia cũng không có để ý mà nói tiếp.
"Sau đó thì sao? Quái thú nọ không ăn hắn? Mà hắn như thế nào trở về?" Phong Dực hỏi.
"Tại trong mắt quái thú kia, hắn ngay cả một con kiến cũng không bằng, ăn hắn làm gì, khi đó trong lòng hắn lo sợ nên co cẳng bỏ chạy, nhưng tìm không được đường về nhà, tại vạn trượng sơn vòng vo năm mươi năm, tên thợ săn đó mới về được đến nhà, khi đó hắn đã hơn tám mươi tuổi. Ta là mười năm trước du lịch tới đó, lão thợ săn này chính mồm kể lại, mà thôn dân cũng chứng thực hắn xác thực mất tích năm mươi năm." hộ vệ này nói.
"Ha hả, nói không chừng là lão thợ săn này đi đến đại lục du lãng, hoặc cũng có thể hắn quả thật bị vây trên Vạn Trượng Sơn năm mươi năm, nhưng là lí do của hắn chỉ là dùng để lừa dối thoái thác mọi người." Hộ vệ đầu lĩnh nói.
"Bất quá lão thợ săn đó miêu tả rất cụ thể sống động, có mắt, có mũi như thật. Lúc đó ta đều tin là thật, bất quá sau này ngẫm lại cũng cảm thấy quá hoang đường . Dù sao là thuận miệng nói một chút, tin hay không thì tùy, không tin thì coi như là chuyện cười đi." hộ vệ này cười nói.
Lúc bóng đêm dần dần bao phủ, hơn hai mươi gã hộ vệ ngoại trừ hai tên lưu lại phòng thủ đều là về phòng ngủ, mà Phong Dực thì lại một mình ngồi ở trong sân nhìn lên bầu trời sao.
Đối với câu chuyện hoàng đường vừa rồi, Phong Dực cũng là cười mà cho qua, bất quá chuyện lạ này cho hắn một loại cảm giác thập phần quái dị, cụ thể cũng không thể nói rõ quái dị ở đâu.
Lúc tảng sáng , Diệp Mạn Tô từ trong phòng luyện chế đi ra, thoạt nhìn nàng thập phần uể oải, nhưng trong ánh mắt lại lóe ra vẻ hưng phấn.
"Phong Dực, chàng nhìn xem đây là cái gì." Thân thể Diệp Mạn Tô chợt lóe lên xuất hiện ở trước mắt Phong Dực, xuất ra hai khối ngọc bài khắc đầy kim văn lưu động ném cho hắn.
"Đây chính là Linh hồn ngọc bài sao?" Phong Dực tiếp nhận, dò xét cảm thụ một chút, nhưng vô luận như thế nào cũng không cảm thụ được bất cứ khí tức gì trên đó.
"Linh hồn ngọc bài bản thân có tác dụng thu liễm khí tức, cho nên cảm ứng không được." Diệp Mạn Tô cười nói.
Phong Dực ý niệm khẽ động. Huyết Vô Nhai cùng với Sơ Thất Thất hiện ra tại trước mặt.
"Thử nhìn linh hồn ngọc bài này xem." Phong Dực không nói hai lời, cầm trong tay hai khối linh hồn ngọc bài đánh vào trong hai cơ thể hai người. Chỉ thấy được linh hồn ngọc bài nọ tại trong nháy mắt bắt đầu hòa tan, đường viền kim văn nọ bắt đầu lưu động theo thân thể hai người lan tràn. Phong Dực chỉ cảm thấy khí tức hai người lập tức thu liễm không còn thấy bóng dáng tăm hơi, từ đầu ngón chân bắt đầu, thân thể hai người dần dần thực thể hóa.
Một lát qua đi, Phong Dực nhìn thấy Huyết Vô Nhai cùng với Sơ Thất Thất, than thở linh hồn ngọc bài này thật thần kỳ.
Hôm nay Huyết Vô Nhai biến thành một cái đại hán khôi ngô, vận một chiếc áo choàng huyết hồng sắc, sát khí mười phần. Mà Sơ Thất Thất thì lại thành một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, một thân xiêm y xanh biếc, dường như tụ tập hết thiên hạ linh khí cho bản thân thân.
Huyết Vô Nhai cùng với Sơ Thất Thất vẫn hãy còn hưng phấn mà tìm tòi trên người mình ,trái phải tìm tòi một lúc, ngân bạch sắc đã nổi lên chân trời phía Đông đột nhiên nổ tung thành một đóa ma pháp hỏa diễm thập phần mỹ lệ, rồi hợp thành một cái trường cung đồ án kỳ lạ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...