Di Thế Ma Hoàng


Di Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞

Chương 145: Thị tỳ ( Nô Tỳ )

Dịch: Paradise.
Biên: Coem_uk ( Phan Anh PNL )..
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm Giới


Cách Lôi Đặc ngồi trong kim trướng tướng soái, sắc mặt âm trầm không nói. Mà ở dưới, chúng tướng đứng thành hàng cũng không dám hé ra chút thanh âm.

Sắc trời đã lặn, nếu bình thường thì Cách Lôi Đặc đã sớm hồi phủ. Nhưng hôm nay lại có chút khác thường, nguyên nhân là sau cuộc đổ ước của Phong Dực cùng Dương Vân Vũ, đại tướng Tát Mãnh vội vàng trở về tìm hắn đem chuyện ấy nói lại một lần.Mà nội dung lại làm hắn khiếp sợ không dám tin. Nhưng hắn biết Tát Mãnh sẽ không lừa hắn, chỉ sợ hôm sau phố lớn ngỏ nhỏ ở đế đô cũng sẽ truyền khắp.

“Hôm nay cứ như vậy đi, nên làm gì cứ làm đi.” Cách Lôi Đặc đột nhiên đứng dậy, phất tay áo nói, rồi khởi bước ra khỏi kim trướng.

Tại Thần Phong đại lục,lúc hai quân đối chiếngay gắt, thì lúc đó Binh trận tuyệt đối có tác dụng rất trọng yếu. Đặc biệt là trong lúc lực lượng đôi bên hơn kém không bao nhiêu thì một binh trận inh thường sẽ quyết định thắng bại của cả cuộc chiến.

Cách Lôi Đặc sáng chế ra Ngũ Kim sát trận uy danh hiển hách, lúc này mới làm cho các cường quốc bên cạnh kinh sợ không dám hành động thiếu suy nghĩ đối với Kim Ưng đế quốc, cũng làm cho đế quốc phát triển nhanh, hết sức khuyếch trương thâu tóm các tiểu quốc. Ngắn ngủi hơn hai mươi năm đã làm cho đế quốc có mặt trên bản đồ Thần Phong đại lục.

Mà hôm nay chỉ một tên Phong Dực, tùy tùy tiện tiện sửa sang một cái Uyên Ương trận không đầy đủ, trọn vẹn. Thế nhưng lại đem Thập Bát Danh Chiến Sĩ cấp thấp hoàn toàn biến đổi,lợi hại không thua gì Thập Bát PhượngVệ, mà thậm chí còn hơn. Hắn nếu có thể làm cho Thập Bát DanhChiến Sĩ thoát thai hoán cốt, thì cũng đồng dạng có thể khiến cho trăm vạn tướng sĩ thoát thai hoán cốt. Nếu tướng sĩ Kim Ưng đế quốc trong vòng một tháng đạt tới trình độ này, như vậy tây thủ Ma Tộc, bắc diệt Thần Tộc, nhất thống Thần Phong đại lục chẳng phải cũng có khả năng hay sao?

Vừa nghĩ tới nhất thống Thần Phong đại lục, Cách Lôi Đặc liền kìm lòng không được mà run lên. Dù cho hắn đã tu luyện dưỡng khí công phu nhiều năm như vậy cũng không khỏi tâm trí lay động, hít thở sâu một hơi mới lấy lại được bình tĩnh.


Kỳ thật Cách Lôi Đặc cũng biết, Phong Dực có thể trong vòng một tháng làm cho thập bát cấp thấp chiến sĩ thoát thai hoán cốt, nhưng mà với hơn mười vạn trăm vạn đại quân thì khác. Khái niệm đại trận tiểu trận hoàn toàn không giống nhau, đại trận được tạo thành từ vô số tiểu trận, không có một năm rưỡi khổ luyện thì căn bản không thể có kết quả.

Một đường trăm ý niệm bộc phát, bất tri bất giác xe ngựa liền đã đến cửa nhà, Cách Lôi Đặc liền sai người đi gọi Ny Á.

Ny Á vừa tới thư phòng, mi mắt Cách Lôi Đặc đã giãn ra liền cấp tốc hỏi.

“Đối với Phong Dực ngươi hiện tại có ý kiến gì không?”

“Dùng hết mọi biện pháp lôi kéo.” Ny Á hồi đáp.

“Nếu lôi kéo không được thì sao?” Cách Lôi Đặc đôi mày hoa râm nhíu lại, bên trong ẩn hàm một tia sát khí.

“Nhất định có khả năng, cháu gái nguyện ý gả cho hắn, đem hắn buộc vào Khổng Tước gia tộc ta.” Ny Á trong lòng nhảy dựng, dĩ nhiên biết được tính toán của Cách Lôi Đặc, cũng bất chấp thẹn thùng vội vàng nói.

“Ngươi cho rằng Phong Dực vì một nữ nhân mà trói buộc được hắn sao? Ngươi quá khinh thường hắn, cho dù gia gia không hạ lệnh giết hắn, chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.” Cách Lôi Đặc nhìn ánh mắt lo lắng của Ny Á, hiều được người cháu gái ánh mắt cao hơn đầu này đã động tâm. Nhưng mà chính trị vốn vô tình, hiền lành chỉ là ngụy trang thôi, lợi ích có thể làm cho con người ta không trừ thủ đoạn mà diệt trừ uy hiếp tiềm ẩn.

Ny Á thân thể mềm mại rung lên, khuôn mặttrở nên trắng bệch. Nàng sao lại không rõ tâm cơ cùng thủ đoạn của đương kim bệ hạ kinh khủng đến cỡ nào? Nói cho cùng Khổng Tước gia tộc cũng chỉ là công cụ trong tay bệ hạ, quyền thế thông thiên căn bản cũng chỉ là bệ hạ duy trì mà thôi.

Phong Dực nghỉ ngơi trên đài trong tiểu viện, trên đỉnh đầu là mạn thiên tinh thần, bên cạnh là ấm ngọc ôn hương.

Một Dương Vân Vũ Dương đại tướng quân ngông cuồng tự cao tự đại, hiện tại là đang mang vẻ mặt khuất nhục khó chịu đấm bóp đùi cho Phong Dực, An Kỳ Nhi ngồi bên cạnh cũng không biết sao, còn tiểu Lệ Phù sớm bị Phong Dực giữ.

“Nhẹ thôi nhẹ thôi, ngươi định mưu hại thiếu gia ngươi a.” Phong Dực quở trách hét lên.


“Mạnh chút mạnh chút, lực đạo thế này đập con muỗi cũng không chết.” Trong chốc lát, Phong Dực lại nói.

“Ngươi … ta mặc kệ.” Dương Vân Vũ đứng bật dậy, trợn mắt hung hăng nhìn Phong Dực.

Phong Dực dù bận vẫn ung dung ngồi dậy, cười cười nói: “Vũ nha đầu, ngươi hiện tại là thị tỳ của ta, ngươi nói không làm là không làm có tin hay không ta đánh mông ngươi.”

“Ngươi … ngươi dám.” Dương Vân Vũ trong lòng hối hận giống như nước sông cuồn cuộn, liên tục không dứt, vì sao lúc trước muốn lấy chính mình làm tiền đặt cược, lúc này hối hận cũng không còn kịp rồi.

“Không dám?” Phong Dực cười hắc hắc, ở lúc Dương Vân Vũ cảm giác không ổn, trong đầu vừa nổi lên ý nghĩ muốn chạy trốn thì cảm giác như chính mình thân bất do kỷ* bị một đạo bạch quang cuốn lên.
( *:Thân thể không làm theo ý muốn) nguồn
“Ba, ba, ba.” Dương Vân Vũ chỉ cảm thấy mặt mình đang hướng đến một cái khủy tay cường tráng, ngay sau đó cái mông liền bị tập kích, từng đợt cảm giác vừa đau vừa tê truyền đến.

Hắn thật sự đánh mông mình? Dương Vân Vũ mới ý thức lại được, toàn bộ giấc mộng cao ngạo của mình ngay bây giờ liền lập tức sụp đổ. Chính mình hiện giờ là thị tỳ của người khác, còn nói cái gì chấn hưng Lôi Bằng gia tộc, lại có mặt mũi nào nói mình chính là người của Lôi Bằng gia tộc.

Sau khi đánh được vài cái, Phong Dực cảm thấy thật đã ghiền, Dương Vân Vữ là cửu tinh đại chiến sư, thân thể thật là mềm mại co dãn, cái mông thì đầy đủ rắn chắc, cứ sau một cái đánh thì cảm giác truyền đến bàn tay thật thích, làm cho “ Cậu Nhỏ” của hắn cũng có xu hướng bật dậy. Bất quá Dương Vân Vũ bắt đầu còn kêu vài tiếng, sau lại một tiếng cũng không thấy. Phong Dực liền đem nàng đỡ dậy, lại thấy mặt nàng đầy nước mắt.

“Phong mục sư, ngươi thật quá đáng.” An Kỳ Nhi kéo Dương Vân Vũ qua, bất mãn nói.

“Hiện tại nàng là thị tỳ của ta, An Kỳ Nhi đạo sư, ngươi không cảm thấy mình quản quá nhiều chuyện sao.” Phong Dực thật ra trong lòng cũng có chút áy náy. Nhưng mà chuyện của mình cũng không chấp nhận cho người khác can thiệp vào, huống hồ mục đích của An Kỳ Nhi cũng không rõ ràng chút nào. Lần trước bóng dáng trong ngỏ tắt nhỏ kia cùng với hôm nay ở diễn võ trường, cho dù chấp nhận lấy chính mình làm ba năm thị tỳ làm tiền đặt cược cũng dám khẳng định là của một người khiến mình cảm thấy đứng ngồi không yên. Nàng tựa hồ đối với mình có chủ ý. Bất luận là có mục đích gì, điều này cũng làm cho hắn rất không thích.

An Kỳ Nhi sửng sốt, nhìn Phong Dực trong ánh mắt một tia âm lãnh lóe lên rồi biến mất, có chút đăm chiêu.


“Kỳ Nhi, ngươi không cần phải xem vào chuyện của ta, ta Dương Vân Vũ đã nhận làm thị tỳ cho hắn, muốn đánh muốn giết là do hắn.” lần này Dương Vân Vũ vẻ mặt khẳng khái hy sinh khiến cho Phong Dực có chút buồn cười, làm như chính mình có tội ác tày trời sao?

An Kỳ Nhi cũng xuất ra một khối to bằng nắm tay,phát tánhào quang u lam sắc lạnh, chỉ là nhẹ nhàng nhoáng lên, nó lại biến thành hào quang màu cam ấm áp. Bất quá lại có một tia như có như không ma lực ba động, trừ bỏ hy hữu cùng mỹ lệ ra cũng không có nhiều giá trị thực dụng.

“Đây là tiền đặt cược ta thua ngươi.” An Kỳ Nhi đem Minh Hải ma quặng đưa cho Phong Dực.

Phong Dực tiếp nhận, cầm trong tay gõ gõ, tiện tay thu vào không gian giới chỉ.

“Ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi, hôm nay tại diễn võ trường, vì sao cự tuyệt tiền đặt cược của ta, nếu ngươi đón nhận, như vậy ta hiện tại cũng làm thị tỳ của ngươi.” An Kỳ Nhi suy nghĩ một chút mở miệng hỏi.

Phong Dực cười hắc hắc, nói: “Thu ngươi làm thi tỳ, chỉ sợ ta liền gặp phải một cái đại phiền toái, ta thoạt nhìn ngu như vậy sao?” Vừa nói, Phong Dực ánh mắt như lưỡi dao sắt bén chăm chú nhìn đôi mắt đẹp của An Kỳ Nhi.

An Kỳ Nhi cùng Phong Dực ánh mắt chạm nhau, một lúc sao lảng tránh quay đầu, ánh mắt hắn ẩn tàng một loại ma lực không nói nên lời, tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm con người.

“Lời này của ngươi là như thế nào?” An Kỳ Nhi hỏi.

“Ha ha, tất cả mọi người đều là người thông minh, cũng không cần phải rõ ra như vậy. Nói tóm lại, bản thiếu qua cho rằng ngươi chính là một cái đại phiền toái.” Phong Dực nhún nhún vai.

“Vậy còn Vân Vũ? Ngươi thu nàng làm thị tỳ tương đương thu của nàng hai vạn tướng sĩ Phích Lịch quân đoàn. Tuy nói Phích Lịch quân đoàn độc lập với hoàng quyền, là tư binh của Vân Vũ. Nhưng ngươi cho là Kim Ưng đế quốc hoàng đế sẽ cho phép hai vạn tướng sĩ Phích Lịch quân đoàn nằm trong tay một ngoại nhân sao? Huống chi ngươi lại hiển lộ ra là một người phi phàm tài hoa về binh trận, Kim Ưng đế quốc hoàng đế tuyệt sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nàng cũng sẽ làm cho ngươi rước lấy đại phiền toái?” An Kỳ Nhi đối chọi gay gắt nói.

“Không sai, tangay từ đầu đã rõ ràng. Nhưng phiền toái ngoài sáng bản thiếu gia không sợ, nhưng có phiền toái mà không biết phiền toái là cái gì, bản thiếu gia nghĩ cũng không muốn trêu chọc vào.” Phong Dực cười lạnh nói.

“Ngươi rất thông minh, thông minh gần như yêu quái.” An Kỳ Nhi cũng nhàn nhạt cười. Tiền đặt cược như nàng, nếu là người khác, chỉ sợ sớm đã chạy theo như vịt, làm sao lo lắng được sâu xa như vậy.

Dương Vân Vũ cũng không ngu ngốc, nhìn một chút An Kỳ Nhi, lại nhìn một chút Phong Dực, hiều được cái gì, nàng giữ chặt tay An Kỳ Nhi nói: “Kỳ Nhi, chẳng lẽ ngươi có phiền toái?”


An Kỳ Nhi gật đầu, nhưng không nói rõ cụ thể.

“Ngươi nói ra nghe một chút, có lẽ bản thiếu gia sẽ cho ngươi một cơ hội trở thành thị tỳ của ta.” Phong Dực hắc hắc cười nói.

Dương Vân Vũ tức giận trừng mắt nhìn Phong Dực:”Ngươi cho ngươi là cái hương hương bừng a (D:bó tay lun không biết là cái gì =.=. B: là ý nói nó thuộc loại luôn dương dương tự đắc, anh khí luôn tràn đầy đó mà ), nhiều người khóc lóc muốn làm thị tỳ của ngươi.Nói thật hay, cho người khác ân huệ, ngươi điển hình cái loại được tiện nghi còn khoe mẽ.

An Kỳ Nhi than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Ta có nỗi khổ, thứ cho ta không thể nói rõ.”

“Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi trở thành thị tỳ của ta, thì địch nhân của ta tột cùng là ai?” Phong Dực hỏi.

An Kỳ Nhi nao nao, một lúc lâu mới khẽ mở môi anh đào: “Nam Trạch Thần Nữ.”

“Nam Trạch Thần Nữ? Ha ha ha, tốt, ta đồng ý, từ bây giờ ngươi chính là thị tỳ của ta.” Phong Dực ánh mắt chọt lóe, ha ha cười nói.

“Ngươi biết Nam Trạch Thần Nữ? Thực lực của nàng sâu không lường được, hơn nữa nắm trong tay cả các tộc Nam Trạch.” An Kỳ Nhi nói.

“Nam Trạch Thần Nữ đại danh đỉnh đỉnh, bản thiếu gia đương nhiên biết.” Phong Dưc cười cười. Lúc trước Phi nhi chính là ở trong tay Nam Trạch Thần Nữ trộm được đồ lan viễn cỗ Long Tộc chi mộ, còn đùa giỡn nàng một phen, cùng nàng xem như có điểm “giao tình”.

An Kỳ Nhi trầm mặc một phen, nói: “Ta đồng ý làm thị tỳ ngươi ba năm, ba năm sau đi hay ở tùy ta.”

“Không thành vẫn đề.” Phong Dực cười nói.

Phong Dực an bài một phòng cấp cho An Kỳ Nhi cùng Dương Vân Vũ nghỉ ngơi. Hắn vừa về phòng liền thiết hạ một cái cấm chế.

Phong Dực ngồi xếp bằng trên giường, ý niệm tiến vào mi tâm ý thức hải bên trong, xem xét một chút Định Thần Châu cùng với U Minh Tà Nhận, cũng không có cái gì dị thường.Mà cấm chế Mặc Nhất Tâm hạ trong ý thức hải của hắn vẫn cứ một mảnh tối đen như cũ.

Mặc Nhất Tâm, bí mật trong hồ Thủy Nguyệt Động Thiên, Thông Thiên Thảo, này rốt cuộc là chuyện gì a. Phong Dực thì thào nhớ kỹ, theo bản năng, Định Thần Châu tản mát ra khí tức thanh mang mênh mông dung hợp tinh thần lực trong ý thức hải của hắn.Đột nhiên, thanh mang này va chạm một chút với mảnh đất hắc sắc trong ý thức hải. Phong Dực chỉ cảm thấy trong óc chấn động, mà cấm chế trên mảnh đất hắc sắc lại mơ hồ có chút buông lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui