Di Thế Ma Hoàng


Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 139: Huấn luyện .

Dịch: Tiên Cầm.
Biên: Tiểu Nam Cao.
Nguồn : Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới









Lăng Sương Phổ Lạp Đức khoác một cái trường bào đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng trong trẻo cô độc, gã nam nhân kia lúc rời đi cũng là mùa hè, thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã qua một năm trôi qua. Quyền lực của nàng cũng đã được củng cố và phát triển nhiều hơn thông qua sự cố gắng của nàng. Cái Phong Vân Tông luôn vọng tưởng vượt ra khỏi hoàng quyền kia hiện nay đã bị nàng xâm nhập vào gần như mọi chỗ, tin rằng thời gian không lâu nữa Phong Vân Tông sẽ trở thành vật trong tay nàng.

Tất cả đều nói lên mục tiêu của nàng đã càng ngày càng gần, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy trống trãi, những lúc có cảm giác trống trãi này là nàng lại nhớ tới tên nam nhân xấu xa kia, cái tên ghê tởm đã chiếm lấy thân thể nàng và cũng lưu lại trong lòng nàng một dấu ấn thật sâu đậm.

“Trưởng công chúa điện hạ, đã tra được tin tức của Phong Dực” đúng lúc này thì một bóng đen quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Sương – Simon người này chính là người phụ trách tình báo bí ẩn nhất dưới tay nàng.

Lăng Sương có chút chấn động, một lần nữa nghe được tin tức của Phong Dực, trái tim luôn cứng rắn của nàng lúc này đột nhiên như vỡ ra thành ngàn khe hở, một tình cảm tê dại từ đó tràn ra.

“Ở đâu?” Sự kích động của Lăng Sương trong tích tắc liền biến mất, nhàn nhạt hỏi.

“Kim Ưng đế đô, phủ Khổng Tước, thực lực của hắn bây giờ sâu không lường được.” Simon hồi đáp.


“Biết rồi, ngươi lui đi.” Lăng Sương thản nhiên nói.

Simon liền biến mất, mà Lăng Sương lại than nhẹ một tiếng, trầm tư nhìn ánh trăng trên cao, một lúc lâu sau đứng lên lẩm bẩm nói: “Có lẽ nên đi Kim Ưng đế quốc một chuyến, tiện thể làm yên tâm mấy tên ngoan cố bảo thủ.”

Hiện nay, Lục hoàng tử của Kim Ưng đế quốc và Tam hoàng tử của Thiên Lang đế quốc đang có mục đích cùng trưởng công chúa của Thanh Long đế quốc – là nàng kết thân. Nàng đến thăm Kim Ưng đế quốc là có khuynh hướng muốn cùng Kim Ưng đế quốc kết thân. Chuyến đi này xem như là để khảo sát phẩm hạnh của đối phương, việc này coi như là một cái chuyển cảnh trên sân khấu, nếu chuyển cảnh thành công thì lễ bộ của lưỡng quốc cũng nên thương nghị các vấn đề liên quan.

Vụ đánh cuộc của Phong Dực và Dương Văn Vũ trong một ngày đã truyền khắp Kim Ưng đế đô, tất cả mọi người đều đang chờ trò hay mở màn.

Lúc này tại thư phòng của Cách Lôi Đặc trong Khổng Tước phủ.

“Ny Á, tên tiểu tử Phong Dực dẫn mười tám người kia đi đâu?” Cách Lôi Đặc hỏi, hắn biết một năm trước Dương Vân Vũ đã ười tám phượng vệ của hắn tập luyện Uyên ương trận, hắn đã từng phái người thăm dò, uy lực của Uyên ương trận không tồi nhưng còn lâu mới có thể thành thục được, so với Ngũ kim sát trận mà hắn sáng chế còn khoảng cách không nhỏ, cũng có thể nói là không cùng cấp bậc.

“Tại vùng ngoại ô, ta đã phái người theo sát, bất quá cũng không chỉ có người của ta đi theo, còn có người của các gia tộc có thế lực cũng nhìn chằm chằm vào nhưng hiện giờ vẫn chưa thấy hắn làm cái gì.” Ny Á nói, Phong Dực huấn luyện căn bản là không tránh không giấu, những người này lúc đầu còn theo dõi từ xa, nhưng hiện tại đã quang minh chính đại chạy đến xem.

“Ha hả, thật thú vị, tâm tư của tiểu tử này ta cũng khó có thể suy đoán được, bất quá hằn dùng chính bản thân làm vật đặt cược thì chắc là hoàn toàn nắm chắc, chúng ta cứ chờ xem như thế nào.” Các Lôi Đặc cười nói, nếu trong một tháng mà Phong Dực có thể huấn luyện mấy tên chiến sĩ cấp thấp đó có được thực lực đánh bại mười tám phượng vệ thì hắn không thể không bội phục, bởi vì hắn không có khả năng làm được như vậy. Hắn sáng chế Ngũ kim sát trận cực kỳ phức tạp, từ lúc bắt đầu cho đến lúc thuận thục phối hợp, không có một năm rưỡi thì căn bản là không có khả năng.

“Gia gia, nếu như hắn thật sự có thể thắng thì sao?” Nghe Ny Á hỏi, Cách Lôi Đặc đột nhiên nhớ đến lời Ưng Dương nói liền nhìn Ny Á một hồi lâu rồi hỏi: “Ny Á, nếu gả con cho tiểu tử kia, con có hay không cảm thấy uỷ khuất?”

Mặt Ny Á đột nhiên đỏ bừng, tim đập nhanh lên, gia gia đây là tính gả mình để lung lạc hắn sao? Nếu thực sự là vậy thì nàng vì gia tộc cũng không tốt để cự tuyệt phải không nhỉ? (moá, lão TG)

“Ta biết con nghĩ gì, con cứ tiếp tục theo dõi động tĩnh của hắn đi.” Cách Lôi Đặc thấy ánh mắt của Ny Á liền nở nụ cười. Tiểu tử kia thực lực biến thái, thêm khuôn mặt anh tuấn luôn có sức sát thương với các cô gái, cũng khó trách cháu gái hắn có mắt cao hơn trán mà cũng động lòng. Bất quá hắn có quan hệ với Tụ Bảo Các, cũng phải làm rõ ràng.

Phong Dực thích thú nằm dưới bóng râm của cây cổ thụ, lúc này mặc dù đã vào thu, nhưng Kim Ưng đế đô khí trời như chỉ có hai mùa xuân – hạ. Cho nên lúc này mặt trời vẫn rất nắng.

Hôm nay là ngày huấn luyện thứ hai, mười tám binh sĩ toàn bộ được võ trang, đứng nghiêm dưới ánh mặt trời. Sau một canh giờ tất cả bọn họ đều đã mồ hôi đầm đìa, nhưng bọn họ vẫn cố gắn cắn răng kiên trì, bọn họ lúc này chỉ có một tín niệm duy nhất đó là: kiên trì, kiên trì và kiên trì.

Mà xung quanh đang có rất nhiều người đang đứng xem, trong bọn họ có người là do các thế lực phái tới, còn đại đa số là người đến xem náo nhiệt.


“Phong mục sư, đây là canh ô mai ướp lạnh để người giải khát.” Một thanh âm nhu mì vang lên, trước mặt Phong Dực đã xuất hiện một cái bát bằng ngọc, hàn khí trong bát bốc lên nghi ngút, mùi hương ô mai nhẹ nhàng toả ra khiến người khác nhìn thấy mà miệng đầy bọt nước (chảy nước miếng).

“Ha ha, Hư tiểu thư, làm ta thấy thật xấu hổ a.” Phong Dực nhìn khuôn mặt xinh đẹp Hư Lâm, miệng thì nói vậy nhưng tay lại cầm cái ngọc bát chỉ làm hai ba ngụm là cái bát trống không.

“Còn muốn sao? Ta mang theo rất nhiều.” Hư Lâm giương đôi mắt xinh đẹp đầy nhu tình nhìn Phong Dực, thằng ngu cũng có thể nhìn ra tâm ý của nàng.

“Không cần, giúp ta quạt gió đi!” Phong dực cười cười nói. Đối với mục đích của Hư Lâm hắn rất rõ ràng, biểu hiện của hắn đủ để khiến cho Mãnh Hổ gia tộc không tiếc dùng sắc đẹp mà dụ dỗ, đối với sự phục vụ của mỹ nữ thì dù là ai đến hắn cũng cự tuyệt, nhưng nếu muốn lung lạc hắn thì vẫn còn kém lắm. Tuy nói khuôn mặt yêu mị và thân hình bốc lửa của Hư Lâm rất có sức sát thương, nhưng chỉ là đối với những nam nhân bình thường thôi. So về hấp dẫn thì Hư Trừng còn xa mới bì kịp Tụ Bảo Các các chủ Diệp Mạn Tô, về tình cảm thì nàng còn rất kém so với tiểu nha đầu Ny Á kia.

Hư Lâm rất nhu thuận xuất ra một cây quạt nhẹ nhàng giúp Phong Dực quạt gió, thật là muốn hại chết những gã đàn ông xung quanh.

Phong Dực nhắm mắt hưởng thụ một lúc rồi mở mắt ra nhìn mặt trời trên cao, dùng âm thanh uể ảo ra lệnh: “Tất cả trèo qua hai ngọn núi phía trước rồi theo đường cũ trở về, phải trở về trước khi trời tối.”

Mười tám binh sĩ liếm liếm đôi môi khô khốc, không nói một lời, liền xoay người chạy đi làm bốc lên một đám bụi mù.

Rất nhiều người nghi hoặc, cũng có nhiều người khinh thường, chẳng lẽ vừa đứng vừa chạy như vậy là có thế thắng được mười tám phượng vệ của Dương Vân Vũ sao? Đúng là trò cười.

Đêm khuya, trong đình viện của Phong Dực, Lệ Phù đã sớm ngủ say.

Một bóng đen lẻn vào trong viện tiến đến gõ cửa phòng Phong Dực, được hắn lên tiếng cho phép liền đẩy cửa tiếng vào.

“Thiếu gia, mọi chuyện đều làm tốt, những tên thám tử được phái tới đã bị bắt giữ.” Triêu Thiên Doãn nham hiểm cười nói, hắn hiện tại quyết tâm đi theo Phong Dực lăn lộn.

“Ha hả, không tồi.” Phong Dực khích lệ một câu. Tiểu tử này cũng là một nhân tài, một bụng gian giá, dấu vết của đám người kia cũng có thể tìm ra, cũng đáng để được khen.

“Đa tạ thiếu gia khích lệ.” Triêu Thiên Dõan lộ rõ sự vui mừng trên mặt, từ ngày đầu đi theo Phong Dực đã được Phong Dực trong một buổi tối biến hắn từ bát tinh chiến sĩ tăng lên tới ngũ tinh chiến sư cảnh giới thì hắn liền biết mình đã đi theo đúng người.


“Tiểu Triệu, đem những đan dược này cấp ười tám binh sĩ.” Phong Dực móc ra một cái bình ngọc ném cho Triêu Thiên Duẫn, bên trong chính là đan dược hắn dùng linh khí của Ngũ diệp kim tinh thảo kết hợp với thần thánh chi lực của hắn tạo thành, một viên (một khoả) không chỉ đơn giản là tiêu trừ hết mệt mỏi mà còn có thể cường hoá thân thể, cải tạo thể chất.

“Vâng, thiếu gia.” Triêu Thiên Dõan tiếp nhận bình ngọc liền hướng phòng của mười tám binh sĩ bên cạnh đi tới.

Triêu Thiên Doãn vừa rời đi, bên cạnh Phong Dực liền xuất hiện lưỡng đạo quang mang, một hồng một lục chính là Huyết Vô Nhai và Sơ Thất Thất. Chỉ là huyết sắc trên người Huyết Vô Nhai lúc này càng thêm cô đọng, tạo cho người ta một cảm giác như một toà đại sơn áp xuống, điều này trước đây không có, hơn nữa khí tức vong linh trên người hắn cũng ẩn nấp không thấy tăm hơi. Mà Sơ Thất Thất từ tinh thuần tự nhiên thể đã biến thành màu lục nhạt, thoạt nhìn tựa như một người toàn thân màu xanh biếc toả ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, những điều này là do gặp được lão phụ thần bí tại Thuỷ Nguyệt Động Thiên một lòng cải biến.

“Vô Nhai, Thất Thất, các người như thế nào lại thay đổi?” Phong Dực kỳ quái hỏi, sau khi từ Thủy Nguyệt Động Thiên trở về, hai người này đều ở trong không gian tu luyện, đến hôm nay mới xuất hiện, cảm giác như hai người đã đạt tới một cấp độ mới.

“Chủ nhân, tiền bối toàn tâm rót vào trên người chúng ta lưỡng đạo năng lượng, sau khi chúng ta luyện hoá xong thì thực lực đều tăng lên.” Huyết Vô Nhai hồi đáp.

“Đúng vậy thưa thiếu gia, Thất Thất gần đây cảm giác có thể mơ hồ nhớ lại một chút, tựa hồ chỉ cần thêm một chút thanh lực là liền có khả năng tìm lại trí nhớ.” Sơ Thất Thất cũng lên tiếng nói.

Phong Dực hơi thất thần một chút, hắn không tưởng tượng được Sơ Thất Thất có khả năng khôi phục trí nhớ. Từ một tiểu hải nữ (tiểu người cá) biến thành một hải nữ nhân tâm cơ, mặc dù khôi phục trí nhớ có thể hiểu rõ mọi tiền căn hậu quả, vén màn sương mù. Nhưng đây vốn là một linh hồn thuần khiết như một tờ giấy trắng, hắn thật sự không muốn nàng biết được chân tướng.

“Thất Thất, vậy người nhớ được cái gì rồi?” Phong Dực hỏi.

“Rất mơ hồ, có một nữ nhân trong tay cầm một cây thuý địch (sáo), Thất Thất cảm giác nàng rất thân thiết.” Thất Thất nhăn cái mũi nhỏ cố nhớ lại.

Nữ nhân? Thuý địch? Phong Dực ngẩn ra, sao giống như phiêu dật Thiên Tiên nữ tử mà mình gặp trong ảo giác, cũng là nhìn không rõ diện mục (mặt mũi), thổi một cây thuý địch … chẳng lẽ nàng cùng với Thất Thất có liên hệ gì đó?

“Còn gì khác không?” Phong Dực hỏi tới.

Thất Thất lắc đầu nói: “Còn có chút mơ hồ, rối loạn không thể nhớ rõ được, Thất Thất cũng không biết miêu tả như thế nào.”

Phong Dực đem Thất Thất và Huyết Vô Nhai bỏ vào không gian giới chỉ, rồi trầm tư ngồi đó không nhúc nhích suốt cả đêm.

Nháy mắt thời gian nửa tháng đã trôi qua, Phong Dực huấn luyện mười tám binh sĩ rất đa dạng nhưng không hề liên quan đến binh trận, giống như là có chủ tâm hành hạ mười tám binh sĩ này vậy, cường độ không phải là một binh sĩ cấp thấp bình thường có khả năng thừa nhận. Nhưng là, mỗi ngày các binh sĩ thao luyện xong đều như mấy con chó bị nhúng nước, sáng hôm sau lại sinh long hoạt hổ. Điều này khiến các đại thế lực rất thắc mắc, khó có thể Phong Dực cấp cho đám binh sĩ này dùng linh đan khó cầu.

Dương Vân Vũ đồng dạng cũng phái người quan sát phương pháp huấn luyện của Phong Dực, mặc dù nghi hoặc nhưng trong lòng nàng lại thở dài một hơi, trận tỷ thí này chẳng khác nào là tên kia tự thua trận.

“Còn tưởng hắn có nghịch thiên thuật gì, cũng không có gì mới, đến lúc đó chờ ta bắt hắn cởi hết đồ đi một vòng quanh đế đô.” Dương Vân Vũ nói với An Kỳ Nhi.


“Đừng khinh suất, biết đâu được, ta có dự cảm, hắn nhất định có hậu chiêu.” An Kỳ Nhi nói.

“Ngươi nói là vấn đề mười tám binh sĩ kia ngày thứ hai tinh thần phấn chấn à, hắn chắc hẳn là dùng đan dược đặc thù nào đó có thể nhanh chóng khôi phục thể lực, ngươi không phải cũng đi nhìn xem rồi sao? Mười tám tên đó vẫn chỉ là nhị, tam tinh cấp thấp chiến sĩ, căn bản không hề tấn cấp, không có khả năng thắng được mười tám phượng vệ của ta. Còn nữa, ngươi cũng nên điều chỉnh lại mấy người kia, hiện tại uy lực của Uyên ương trận có khả năng càng lớn hơn nữa.” Dương Vân Vũ tin tưởng mười phần nói.

“Mong là vậy.” An Kỳ Nhi than khẽ, trong lòng nàng có chút không tin tưởng, thật sự quá tà môn. Mà vào lúc đêm khuya bên này, Phong Dực tập hợp mười tám binh sĩ long tinh hổ mãnh đến trước đình viện của mình. Cách Lôi Đặc cũng không có phái người giám thị hắn, tránh gây phản cảm với hắn.

Mười tám binh sĩ này trải qua nửa tháng ma quỷ huấn luyện, mặc dù không có thăng cấp nhưng tinh khí thần so với lúc trước là một trời một vực, ánh mắt kiên nghị, lưng thẳng tắp, đã nói lên bọn họ đã có tốt chất của tinh binh chân chính.

Phong Dực đảo con ngươi qua từng người, nơi ánh mắt đảo qua, các binh sĩ đều ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Rất tốt, rốt cục cũng giống nam nhân, chiều nay bắt đầu, bổn thiếu gia dạy các ngươi binh trận, chân chính binh trận.” Phong Dực thản nhiên nói, trên gương mặt tươi cười là ánh mắt sắc bén, so với đại mạc còn lạnh lẽo hơn, so với chim ưng còn lợi hại hơn, tựa hồ như nhìn thấu tim gian mọi người.

Phong Dực vừa nói khiến ười tám binh sĩ trước mặt đều kích động, bọn họ đều biết, vận mệnh của bọn họ đã thay đổi từ hôm nay.

“Ta dạy các ngươi vẫn là Uyên ương trận, bất quá không cái loại chỉ có thể so với tiểu hài tử của Dương Vân Vũ, các ngươi sẽ biết cái gì mới là binh trận, uy lực của binh trận chân chính có bao nhiêu cường đại.” Phong Dực thanh âm hữu lực, sắc bén, tràn đầy sát khí.

Với khả năng hiểu về binh trận của Phong Dực thì muốn cải tiến và hoàn thiện một cái Uyên ương trận cũng không có gì khó khăn, hắn tin chắc, Uyên ương trận qua cải tạo của hắn, uy lực không chỉ đề ấy chục lần, mà những binh sĩ cấp thấp cũng dễ dàng có thể đánh bại mười tám phượng vệ. Huống hồ mười tám binh sĩ này đã dùng qua linh đan cải tạo thân thể của hắn, đã sớm vượt khỏi phạm trù trước đây. Sở dĩ cảnh giới không tăng là do Phong Dực cố ý áp chế, thực lực của bọn họ sớm đã đạt tới nhất tinh Chiến sư, cộng thêm với linh khí của Ngũ diệp kim tinh thảo tẩy tuỷ phạt mạch thì khí lực có thể cùng cửu tinh Chiến sư đánh ngang tay.

Mười tám binh sĩ bắt đầu theo sự chỉ huy của Phong Dực tiến hành khai trận, vãnh tai nghe hắn giảng giải các loại bước tiến cùng với phối hợp. Phong Dực giảng giải rất dễ hiểu, mà đám binh sĩ cũng phát hiện những động tác trước kia khó có thể thực hiện thì hôm nay lại dễ dàng làm được, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai cái Thập ngũ thiên ma quỷ huấn luyện buồn tẻ lúc trước không chỉ dùng để mê hoặc người khác mà còn vì bọn họ học tập binh trận mà xây dựng trụ cột.






các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước



Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui