Dị Thế Ma Hoàng - 异世魔皇
Tác Giả: Thiên Đường Không Tịch Mịch - 天堂不寂寞
Chương 134: Không Diệp Tông.
Dịch: Paradise
Biên: Tiểu Nam Cao
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiếm giới
đọc truyện mới nhất tại .
Nam tử lấy ra một cái bình ngọc, mùi hương thơm ngát trong bình lan tỏa xung quanh, vẻ đau lòng chợt lóe rồi biến mất ( thèng nỳ kiệt sỉ thiệt, có viên thuốc cũng tiếc), nói: “Thật tiện nghi cho tên tiểu tử này.” Sau đó mở miệng Ba Ba Thác, cầm viên thuốc trong tay cho vào miệng hắn. Lúc này, Ba Ba Thác vẫn như cũ đứng thẳng, nhưng ý thức của hắn sớm đã lâm vào hôn mê.
Viên thuốc vừa vào tới miệng lập tức tan ra. Một luồng chất lỏng ngọt lịm, mát lạnh theo cổ họng của Ba Ba Thác đi xuống, dược lực bắt đầu phát tán.
Cũng không biết đến tột cùng là cái loại dược vật gì, chỉ thấy Ba Ba Thác đang hôn mê tựa như nhận được một viên thuốc trợ tim, lực lượng khô kiệt trong nháy mắt được phục hồi. Cho nên hắn rất nhanh liền tỉnh lại.
Nhìn thấy hai người trước mắt, bộ râu quai nón dính đầy máu tươi của Ba Ba Thác nhất thời run run, thanh âm khàn khàn cười nói: “Ngũ trưởng lão, Đại tiểu thư, hai người các ngươi đến thật đúng lúc a.”
“Ba Ba Thác, bớt nói nhảm, thánh huy luân bàn ngươi giấu đi đâu rồi?” Nữ tử mỹ lệ được Ba Ba Thác gọi là Đại tiểu thư lạnh giọng hỏi.
“Món đồ nặng như vậy tất nhiên là không mang trên người. Ta sớm đã đem giấu nó ở một nơi tuyệt đối an toàn rồi.” Ba Ba Thác nói xong liền nhìn về phương xa, một đôi mắt hiền lành mà lợi hại hiện lên trong đầu hắn làm cho tâm của hắn như có một bàn tay to hung hăng ngắt ngắt nhéo nhéo.
Ngũ trưởng lão lấy ra một cái ống thô to như ngón cái đặt lên miệng thổi một cái. Nhất thời âm thanh trong không gian yên tĩnh truyền đi bốn phương tám hướng. Không lâu sau, trên không trung nổi lên một tiếng hạc kêu trong trẻo. Một con Thanh Phong hạc trắng như tuyết đáp xuống trước mặt.
“Ngồi lên đi rồi dẫn đường.” Ngũ trưởng lão nói.
Ba người ngồi lên, Thanh Phong hạc không chút nặng nề phóng lên cao, trong không trung xải cánh bay lượn.
Ba Ba Thác chỉ đường, trầm mặc một hồi đột nhiên hỏi: “Mẫu thân ta cùng với Lệ Na có khỏe không ?”
“Các nàng không có việc gì, chỉ cần lấy được thánh huy luân bàn, tự nhiên sẽ cho các ngươi gặp nhau, đồng thời lại ẫu thân ngươi tự do.” Ngũ trưởng lão trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhàn nhạt nói.
Mà trùng hợp một tia dị sắc này ngay khi Ba Ba Thác quay đầu vừa vặn nhìn thấy. Trong tim hắn nổi lên mọt tia âm u, cũng không nói gì nữa.
Thanh Phong hạc bay cả ngày đã bắt đầu biểu hiện trạng thái mệt mỏi. Mà lúc này màn đêm buông xuống, cuồng phong càng mạnh, Thanh Phong hạc đã không thể tiếp tục gắng gượng phi hành, ba người liền hạ trại tại phía sau một đám loạn thạch để nghỉ ngơi, tránh gió.
Nằm tại trong lều, Ba Ba Thác cũng không thể nào tĩnh tâm ngủ được. Trong đầu vẫn hiện lên ánh mắt kèm theo tia dị sắc của Ngũ trưởng lão.
Mà lúc này, trong trướng bồng lớn hoa lệ của Đại tiểu thư kia đèn vẫn còn sáng. Vừa rồi, Ba Ba Thác phát hiện Ngũ trưởng lão đi vào, hơn nữa bên trong còn bày ra một tầng cấm chế cường đại.
Ba Ba Thác móc ra một khối thạch đầu (tảng đá) ngăm đen, cắn đầu ngón tay của mình nhỏ lên một giọt máu, khối thạch đầu nhất thời liền tỏa ra một vòng hắc quang. Nhìn khối thạch đầu, Ba Ba Thác ánh mắt phức tạp, hắn nhớ rõ khi Man tộc Đại trưởng lão đưa nó cho hắn còn mỉm cười với hắn.
Phá cấm thần thạch – Bảo vật quan trọng nhất của Man tộc, lấy máu kích hoạt, có khả năng phá bỏ tất cả cấm chế trừ thần cấm, hơn nữa sẽ không bị phát hiện.Chỉ là cách 3 tháng mới có thể sử dụng một lần, Man tộc dùng nó đã giết không ít cao thủ nhân loại.
Ba Ba Thác đứng dậy thu liễm khí tức bản thân dè dặt tiếp cận lều trại Đại tiểu thư. Hắn không chút trở ngại thông qua cấm chế của Đại tiểu thư, tiếng hai người đối thoại với nhau truyền rõ ràng vào tai hắn.
“Ngũ trưởng lão, ngươi nói nếu Ba Ba Thác biết được người yêu Lệ Na của hắn đã chết thì phải làm sao bây giờ?” Thanh âm của Đại tiểu thư nhất thời làm Ba Ba Thác chấn động, sắc mặt trở nên tái nhợt. Hắn cật lực áp chế cảm xúc trong lòng, cả người run lên.
“Hừ, hắn làm sao biết được. Chờ hắn giúp chúng ta tìm được thánh huy luân bàn thì hắn cũng trở thành vô dụng. Đến lúc đó, cho hắn đi đoàn tụ với thôn cô kia (thôn cô = cô gái thôn dã) luôn. Cũng không biết cô gái kia có gì tốt mà đại thiếu gia dĩ nhiên lại...”
“Giết hắn? Ngũ trưởng lão, hắn dù sao cũng là đứa con của cô cô.” Đại tiểu thư có chút chần chờ.
“Đứa con? Hừ, nếu không phải do nghiệt chủng hắn thì Yên Nhiên đã không bị Tông chủ nhốt tại Hắc Phong nhai, ngày ngày hứng chịu nỗi đau ma phong nhập cốt.” Ngũ trưởng lão có chút kích động đứng lên.
Kỷ Nhược Hàm nhìn Ngũ trưởng lão kích động không khỏi than khẽ, không có phản đối nữa. Năm đó, Ngũ trưởng lão cùng cô cô Kỷ Yên Nhiên là một đôi kim đồng ngọc nữ của Không Diệp tông, ai ngờ lần đầu nhập thế thí luyện, Kỷ Yên Nhiên lại thất thân với Man tộc đại vương vừa mới nhận chức, âm thầm có thai.
Không Diệp tông cùng Thanh Mộc gia tộc, Băng Phong cốc, Tiêu Tương lâu là tứ đại ẩn môn (lánh đời) tồn tại song song. Tất cả tại vạn năm trước đồng thời quy ẩn. Thế gian ít người biết được. Các thế lực đó so với cái gì gọi là Thanh Long đế quốc đệ nhất đại tông Phong Vân tông, Thiên Lang đế quốc đệ nhất đại tông Phích Lịch tông - các thế lực hiện nay, vân vân sao có thể so sánh. Nội tình vạn năm sâu có thể nghĩ, đương thời cũng chỉ có Vụ Ẩn quần sơn Kim Phượng các, Đông Hải long cung là có khả năng so sánh.
Ba Ba Thác yên lặng trở lại lều trại của mình, vẻ mặt đờ đẫn. Bất quá hai bàn tay nắm thành trắng bệch, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Lệ Na … đã chết …
Ngày thứ hai, ba người tiếp tục lên đường. Ba Ba Thác ánh mắt bình thường, tựa hồ tối qua căn bản không nghe được Ngũ trưởng lão cùng Đại tiểu thư Kỷ Nhược Hàm đối thoại.
Thanh Phong hạc hướng tới chỗ sâu trong Man hoang bay vút đi. Cỏ dại hoang vu đã biến mất, toàn cảnh bây giờ chỉ là một vùng sa mạc ác liệt.
“Thánh huy luân bàn được chôn ở cái sa mạc này, ta có dùng mấy khối đá lớn làm ký hiệu.” Ba Ba Thác nói.
Chỉ chốc lát sau, phía dưới vài khối đá lớn xuất hiện trong tầm mắt. Ngũ trưởng lão cùng Kỷ Nhược Hàm tức khắc trở nên kích động.
Thanh Phong hạc hạ xuống, ba người nhảy xuống.
Ba Ba Thác đẩy ra một khối đá lớn rồi bắt đầu đào bới. Ngũ trưởng lão cùng Kỷ Nhược Hàm chăm chú nhìn hắn không chớp mắt.
Đột nhiên, Ba Ba Thác khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, nắm 2 nắm cát ném về phía 2 người, cả người đột nhiên biến mất. Mà lúc này hai người dưới chân cát vàng chấn động, gió bụi đầy trời. Trong nháy mắt, thân thể hai người đồng thời bị hãm xuống, cát vàng dưới chân trở nên xốp vô cùng.
“Đáng chết, cẩu tạp chủng này.” Ngũ trưởng lão mắng to một tiềng cùng Kỷ Nhược Hàm phóng lên cao. Thế nhưng từ trên đỉnh đầu trận trận áp lực khổng lồ đè xuống trở lại.
“Liệt Diễm Phần Thiên.” Kỷ Nhược Hàm khẽ kêu một tiếng. Hỏa diễm bạo liệthướng bốn phía đốt cháy. Liệt Diễm Phần Thiên trong tay nàng so với người khác khi sử dụng còn lớn hơn mấy lần. Chỉ nghe “ba” một tiếng, bão cát liền biến mất, khôi phục nguyên trạng hoàn cảnh ban đầu. Chỉ là Ba Ba Thác sớm đã không thấy tăm hơn.
“Cẩu tạp chủng, ta phải phanh thây vạn đoạn ngươi.” Ngũ trưởng lão ngửa mặt lên trời rít gào. Nhìn xem hắn thông minh một đời lại bị một người mà hắn xem nhẹ đùa giỡn.
“Tối hôm qua chúng ta nói chuyện hắn nghe được.” Kỷ Nhược Hàm nhìn bầu trời có chút âm trầm nói.
Kim Ưng đế quốc, Thần Ưng học viện.
Đang lúc hoàng hôn, bên trong Thần Ưng học viện, trên một bãi cỏ lớn đã sớm bố trí ngũ sắc xa hoa, để hoan nghênh các đoàn đại biểu của các quốc gia đến dự vũ hội. Vũ hội lần này, Kim Ưng đế quốc sẽ lên sân khấu, toàn bộ quý tộc đế quốc đều đến, cho nên, lần vũ hội này là long trọng nhất từ trước đến nay.
“Phong Dực, ngươi chuẩn bị tốt chưa, sắp đến giờ rồi.”
Ny Á một thân trang phục lỗng lẫy đứng trong viện kêu Phong Dực lên. Bên cạnh nàng Lệ Phù giống như một tiểu tiên nữ động lòng người.
Cửa phòng mở rộng ra, Phong Dực đi vào, trên người mặc bộ lễ phục màu bạc ngay ngắn nói: “Có phải mặc như vầy không? Quái thật.”
Ny Á cùng Lệ Phù nhất thời ánh mắt sáng ngời. Không nghĩ ra Phong Dực một thân lễ phục màu bạc lại đẹp trai như vậy. Đương nhiên cũng cần phải nói là hắn bình thường nhìn không đẹp vì hắn luôn mặc bộ quần áo mục sư rộng thùng thình, cả người tràn đầy khí chất ôn hòa mà đạm nhã. Nhưng hôm nay mặc một thân lễ phục này, khí tức cường đại cả thể xác lẫn tinh thần chợt hiện ra.
“Thế nào?” Phong Dực cười hỏi.
Lệ Phù liều mạng gật đầu, cặp mắt nhìn hắm đăm đăm. Mà Ny Á thì ho nhẹ một chút lấy lại tinh thần nói: “Cũng không tệ lắm, miễn cưỡng đủ tư cách làm bạn nhảy của ta.”
“Chỉ là miễn cưỡng thôi sao?” Phong Dực hắc hắc cười. Bước tới hai bước, nụ cười ôn hòa thánh khiết trong phút chốc trở thành tà mị nguy hiểm.
Ny Á thâm tâm đột nhiên điên cuồng rạo rực. Giống như trong nháy mắt bị điện giật, đầu óc đột nhiên có chút mê muội.
“Ngươi … ngươi...” Ny Á mất nửa ngày chưa hồi phục được tinh thần, lúc tinh thần khôi phục thì nụ cười của Phong Dực lại một lần nữa trở nên ấm áp.
“Không cho đối với ta cười như vậy nữa.” Ny Á trợn mắt nhìn Phong Dực, oán hận nói. Nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài. Đột nhiễn lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nói: “Cũng không cho ngươi đối với nữ nhân khác cười như vậy.”
Lệ Phù bất mãn nhìn bóng lưng của Ny Á, nắm bàn tay to của Phong Dực, đỏ mặt nói: “Mục sư ca ca, ta thích ngươi cười với ta như vậy, ân, rất xấu.”
Ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa của Khổng Tước gia tộc hướng về Thần Ưng học viện. Trong xe ngựa, Ny Á thỉnh thoảng lại lén nhìn về phía Phong Dực, sau đó lại lâm vào suy tư, cũng không biết là nghĩ ra chủ ý gì.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Phong Dực thình lình hỏi.
“Ta đang suy nghĩ … nghĩ cái gì sao phải nói với ngươi?” Ny Á vừa muốn nói ra, đột nhiên ý thức được, trắng mắt liếc hắn.
Phong Dực không để ý đến nàng, nhún nhún vai, khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần.
Rất nhanh, xe ngựa xa hoa chạy vào Thần Ưng học viện.
Lúc này, màn đêm hoàn toàn phủ khắp bầu trời, một vầng trăng non đã bắt đầu hiện ra, sao sáng vây quanh, đích thật là hoàn cảnh tốt để tổ chức vũ hội ngoài trời.
Trên bãi cỏ lớn đã đứng không ít người, xung quanh đều là xe ngựa xa hoa, một đội hộ vệ mặc giáp tuần tra xung quanh. Phải biết rằng vũ hội đế đô các nhân vật trọng yếu đều không sót một ai, lại có nhiều bạn bè nước ngoài, tựa như đi công tác không khác là mấy.
Phong Dực nhìn một lượt tình hình, liền thấy được bốn phía còn ẩn núp rất nhiều cao thủ, đây là những cao thủ mà hắn nhận thấy được, không biết có hay không siêu cao thủ ẩn núp mà hắn không nhìn ra?
Ba người Phong Dực xuống xe ngựa, xuất ra thiếp mời tiến nhập trong sân, lập tức có bồi bàn mang các loại rượu đồ uống lại đây. Phong Dực cùng Ny Á cầm một ly rượu, mà Lệ Phù cầm là một ly nước trái cây.
“Dạ hội một lát nữa mới bắt đầu, ta mang Lệ Phù tới chỗ mấy bằng hữu tán gẫu một chút, ngươi cứ tự nhiên.” Ny Á đối với Phong Dực nói xong liền lôi kéo Lệ Phù hướng tới nhóm hơn mười cô gái quý tộc cách đó không xa, đem Phong Dực ném qua một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...