Sáng sớm hôm nay, ngoài Đông Diệu môn, hai vạn Ngự lâm quân mỗi người tinh thần chấn hưng chờ xuất phát......
Giờ Thìn, cửa cung chậm rãi mở ra, văn võ bá quan cùng chư vị thân vương, thái tử nhìn theo Thuần đế ( thuần danh hào của Hiên Viên Dạ) cùng với ba vạn Ngự lâm quân đã chuẩn bị trước khởi hành đi Bắc Kềnh quốc......
Hiên Viên Nghệ đứng ở trước cửa cung nhìn bóng dáng xe ngựa đi xa lại đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời, trong lòng giống như có thanh âm đang không ngừng thúc giục chính mình ‘ ngăn cản hắn, nhanh đi ngăn cản hắn. Bằng không, chính mình sẽ không còn được thấy hắn...... ’
Vừa định mở miệng rồi lại đột nhiên dừng lại, con mẹ nó! Ta đây là đang sợ cái gì? Có thể thắng được chính mình chẳng lẽ Hiên Viên Dạ lại là một nhân vật đơn giản hay sao? Âm thầm cười nhạo bản thân như thế nào lại trở nên yếu đuối như vậy?!
Lắc đầu, xoay người hướng về hoàng cung đi. Lại không biết rằng lần này quyết định của hắn làm cho hắn trong tương lai hối hận không thôi......
Tối nay áng trăng chiếu sáng cả Đông Diệu cung, tiếng côn trùng kêu vang, bóng cây sâu kín, một mảnh tĩnh lặng.
Hiên Viên Nghệ cầm trong tay lá thư, trên mặt lộ ra một mạt ý cười, lòng bàn tay tùy ý bùng lên ngọn lửa đem thư kia thiêu thành tro tàn.
“Viêm, truyền hộ bộ thượng thư Lí An, bộ binh thượng thư Hàn Mộ, công bộ thượng thư Giang Vũ đến ngự thư phòng gặp ta” cao tọa trong ngự thư phòng, Hiên Viên Nghệ lười nhác hướng về phía ngoài cửa hạ mệnh lệnh.
Kỳ thật Hiên Viên Nghệ lần này kêu này mấy đại thần tới là có chuyện quan trọng cần bọn hắn đi làm, muốn biết vì sao lại tìm mấy người này? Đó là bởi vì bọn họ là đại thần tâm phúc của Hiên Viên Dạ. Tuy rằng lần này chính mình cũng có thủ hạ, sẽ không làm cho mình thất vọng, đã thành công tiến nhập triều đình, nhưng là bọn họ chức quan còn quá nhỏ, có một số việc bọn họ làm không được.
“Là, thuộc hạ cáo lui” một cái lắc mình đã không thấy bóng dáng.
××××××××××××××××××××
“Vi thần khấu kiến thái tử, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế” chỉ chốc lát sau, ba trọng thần đã tới ngự thư phòng.
“Miễn lễ” hiện tại Hiên Viên Nghệ đã không còn thái độ lười nhác vừa rồi, ngược lại chính là vẻ mặt túc mục, dáng vẻ uy nghiêm.
“Tin tưởng các ngươi đi theo phụ hoàng nhiều năm cũng không phải người bình thường, ta lần này gọi các ngươi đến là muốn các ngươi hỗ trợ làm một việc.” Cầu người làm việc, lễ phép là không thiếu được. Tuy rằng không có gì là tất yếu, nhưng là thu mua lòng người ắt không thể thiếu.
“Vi thần không dám! Có việc thái tử điện hạ thỉnh phân phó, thần nguyện vì thái tử điện hạ hiệu khuyển mã chi lao” Ba người cuống quít quỳ trên mặt đất, sợ hãi trả lời.
Nói giỡn sao, ngươi là thái tử, hiện tại chủ nhân chỉ tán thành duy nhất ngươi, cũng là hoàng đế tương lai, chúng ta như thế nào có thể từ chối ngươi.
“Các vị đại nhân, không cần đa lễ. Ta cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ra, Lý đại nhân ta muốn ngươi trong hai ngày, tìm đọc tất cả sổ sách quốc khố ngân lượng, còn có......” Hiên Viên Nghệ ánh mắt giảo hoạt, từ nhuyễn ghế đứng dậy đi đến chỗ hộ bộ thượng thư Lí An, thân thủ nâng hắn từ trên mặt đất đứng dậy, ở bên tai hắn nhỏ giọng thì thầm.
“Là, vi thần tuân chỉ” Hiên Viên Nghệ huy phất tay, ý bảo hai đại thần kia đứng dậy, đi đến trước mặt bọn họ.
“Hàn đại nhân, ngươi trở về bộ binh tìm đọc số lượng binh khí, cùng với trong thời gian ngắn nhất tìm ra phương pháp chế tác cùng công tượng” ngữ khí đều đều, nhưng lại bao hàm “không thể để thất bại”.
“Là, vi thần sẽ toàn lực ứng phó.” Tuy rằng nghi hoặc vì sao thái tử lại muốn làm những việc này, thời gian lại gấp gáp như vậy. Nhưng là những gì không nên biết thì đừng biết, không nên nói thì đừng nói, không nên quản thì đừng động, không nên hỏi thì đừng hỏi, đây là nguyên tắc làm người thông minh.
“Giang đại nhân, ngươi chỉ cần làm một việc. Ngươi hãy âm thầm thu mua lương thực số lượng lớn.”
“Là, vi thần tuân chỉ”
“Ta phái các ngươi làm nhiều việc như vậy bất quá ta hy vọng chỉ có bốn chúng biết, nếu nhiều hơn......” Hì hì cười, Hiên Viên Nghệ không nói nữa, chính là hai mắt lóe ra hàn ý toàn thân tản ra sát khí.
“Vâng..... Vâng..... Vi thần, vi thần sẽ không làm cho...... Làm cho thái tử điện hạ thất vọng.” Nhìn thấy vị thiếu niên biểu hiện ra bộ dạng tinh quang, đột nhiên phản ứng như là muốn lấy mạng tử thần, một cỗ sợ hãi từ ngoài da thẳng đến cốt tủy, cái loại cảm giác sợ hãi này làm cho người ta không ngừng run rẩy.
Đã sớm kiến thức qua thủ đoạn cùng với trí tuệ thông minh của vị thái tử này, bằng không chủ tử bọn họ —— đế vưong lãnh huyết Đông Diệu quốc cũng sẽ không sủng ái như thế. Bất quá tối nay chính mình tự kiểm nghiệm, khó tránh khỏi vẫn là có chút ăn không tiêu......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...