Dị Thế Đế Vương Luyến

Đem hết thảy an bài thỏa đáng, Hiên Viên Nghệ một đường chạy vội quay về hoàng cung.

Khi thấy hắn tuân thủ ước định, Hiên Viên Dạ cũng rất là vừa lòng, ngày hôm nay cũng coi như bình an trôi qua.

Hôm sau, trên triều đình.

Hiên Viên Nghệ mặc vào cẩm bào thái tử, hiện lộ thân phận tôn quý, trong triều đình rất là dễ làm người khác chú ý.

“Về việc đi sứ nước láng giềng, chúng ái khanh trong lòng đã có người được chọn??” Cao tọa trên Kim Loan điện, Hiên Viên Dạ dùng thanh âm lạnh lùng hỏi các đại thần phía dưới.

“Khởi tấu Hoàng Thượng, vi thần cho rằng thái tử điện hạ tài mạo song toàn, gan dạ sáng suốt hơn người,có lẽ không có người thứ hai.” Trương Thừa tướng không sợ chết góp lời.

“Vi thần cho rằng Thừa tướng lời nói rất đúng.” Một lão báo.

“Vi thần cũng cho rằng Thừa tướng nói có lý.” Hai lão báo.

Ha hả, mấy lão già kia sợ là đã có mưu kế rồi. Đi a, dù sao gần đây nhàn đến phát hoảng, ta liền cùng các ngươi chơi đùa, Hiên Viên Nghệ trong lòng cười lạnh: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện vì phụ hoàng hiệu khuyển mã chi lao”

“...... Chuẩn tấu.” vốn là thanh âm lạnh như băng, hiện tại càng lạnh hơn, hoàn toàn làm cho người ta phát lạnh.

......


......!! Đầu đầy hắc tuyến, hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên ót.

“...... Ta nói, ngươi đừng trừng ta được không.” Bị Hiên Viên Dạ dùng ánh mắt âm hàn kia trừng làm trong lòng sợ hãi. (TN: tên này mà cũng bít sợ???)

“Hiên Viên Nghệ, trẫm muốn một lời giải thích.” Hoàng thượng rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng!

“Ách, ta trở thành thái tử, đoạt đi vị trí của đại hoàng tử- tôn tử của cha vợ ngươi, cha vợ ngươi mỗi ngày chỉ mong rủa ta chết. Ngươi cũng biết a, năm gần đây thế lực hắn phát triển không ngừng,mặc dù đối với ngươi không tạo ra sự gì nguy hiểm, nhưng là ‘giường bên cạnh, há lại để người khác ngủ?’.Nếu ta vẫn ở trong cung, hắn lại có thể hạ thủ? Đương nhiên là cấp cho hắn cơ hội. Chúng ta sẽ có lý do diệt trừ hắn.”

“Ngươi coi trẫm như không tồn tại sao?”

Aha hắc, xong rồi, hắn thực sinh khí... Hiên Viên Dạ bây giờ lạnh lung cực độ, làm cho hắn hoàn toàn cười không nổi.

“Không phải, thật ra, ta muốn nói làkỳ thật ta có điểm nhàn rỗi cực kỳ, cho nên muốn giúp ngươi thôi, cũng tiêu hết thời gian nhàm chán a.” Giả bộ thuần khiết!

Không biết hôm nay là ngày gì, nhìn bảo bối hắn vui cười, Hiên Viên Dạ liền giận dễ sợ. Tiến lên mạnh mẽ bắt lấy hắn, dùng sức ném lên long sang, bắt đầu xé y phục trên người hắn.

Trong tẩm cung rộng lớn tĩnh lặng, lúc này chỉ có xoạt ~ xoạt ~ xoạt, âm thanh y phục bị xé rách.

Biến cố bất thình lình làm kinh ngạc một chút, Hiên Viên Nghệ bắt đầu chống cự. Vận khởi ma pháp... A? Sao lại thế này? Vì sao không dùng được? Ngày hôm qua còn có thể dùng... Hoảng hốt đồng thời không buông tha mà bắt đầu dùng võ công học được. Nhưng là hắn công phu mèo quào như thế nào có thể đánh được Hiên Viên Dạ võ công cao thủ? Tất nhiên, Hiên Viên Dạ dễ dàng ngăn lại được phản kích,còn thuần thục nhanh chóng cởi sạch sẽ y phục trên người hắn.

Đem hắn đè chặt dưới thân, cản trở hắn cho dù là một tia hy vọng đào thoát. Hiên Viên Dạ dương cương nóng bỏng, áp lên bụng bóng loáng của bảo bối, đại chưởng ở bên hông qua lại vuốt ve. Hiên Viên Nghệ trừng đôi mắt căm giận, hai gò má lúc này không biết là vì tức mà hồng hay là bị *** nhiễm đỏ, dù sao đã hồng đến xuất huyết. Thân thể chưa ổn định, vì hắn vuốt ve mà một trận run rẩy.


Hiên Viên Dạ kéo kéo, khóe môi bất hảo, không hề báo trước mà đặt lên phấn thần (môi hồng) mềm mại của bảo bối.

“Ngô......”

Hiên Viên Dạ khẽ cắn cắn môi bảo bối, hắn bối rối lắc đầu muốn tránh né xâm lược.

Đối với kháng cự của bảo bối, Hiên Viên Dạ ngược lại không cảm thấy hờn giận, nhẹ nhíu mày đem cái đầu đang lắc lư của bảo bối cố định, tiếp tục tiến công.

Hiên Viên Nghệ đối với hành động bá đạo của hắn có chút buồn bực, há mồm định mắng không ngờ đầu lưỡi kia thừa cơ mà chạy vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi của hắn chơi đùa, lật giảo.

Đầu lưỡi trêu chọc đồng thời tay Hiên Viên Dạ tự do vuốt ve hai khỏa hồng anh trước ngực bảo bối.

Chỉ chốc lát sau, đôi môi nóng ướt cũng buông tha cho môi mềm đang thở dốc, một đường mút vào, liếm hôn lên vành tai phiếm hồng. Đầu lưỡi khuấy đảo, hơi thở dục vọng phun ở cổ cùng tai Hiên Viên Nghệ.Thở dốc vì kinh ngạc, sợ run lủi bức toàn thân, phúc gian (trong bụng) một trận co rút nhanh.

Hài lòng nghe được hắn hút thanh, Hiên Viên Dạ nhếch lên nụ cười mị hoặc khêu gợi liêu lòng người,một đường hàm trụ lấy ngọc hành của bảo bối.

“Nha a ~~ ân ~ ha a ~~ đừng ~ đừng liếm nơi đó ~~”

“A a ~ Hiên ~ Hiên Viên ~ Dạ~~ ngươi ~ ân ~ ngươi này ~ a ~ hỗn ~ ân ~ hỗn đản ~ mau ~ buông~ ân a ~ nhả ra ~~ ân a ~ a ~~”

Trêu đùa một hồi, buông ra ngọc hành của bảo bối, Hiên Viên Dạ từ hạ thân hắn ngẩng đầu, con ngươi đen hung ác nham hiểm, vẻ mặt cuồng dã, trong mắt lóng lánh ngọn lửa ***. Hiên Viên Nghệ kinh hách đến quên giãy dụa. Không biết khi nào lấy ra bình ngọc dưới gối, đổ ra dịch thể trong suốt bên trong, vẽ loạn lên lôi huyệt bảo bối, chậm rãi dùng một ngón tay trừu sáp khuếch trương. Trong nháy mắt, cảm giác một cỗ thanh lương (mát lạnh) từ hậu huyệt truyền đến.


“Phóng...... Buông, hỗn đản...... Vương bát đản.”

Hắn quỷ hước mà khiêu mi, nhếch môi:m”Buông ra? Ngươi chịu được?”

“A ——” Hiên Viên Dạ đột nhiên tăng thêm một ngón tay, làm cho hắn thân hình từng trận run rẩy không ngừng giãy dụa.

“Chết tiệt, ngươi ——”

Hắn đích giãy dụa làm khơi dậy dục vọng muốn chinh phục của Hiên Viên Dạ, cũng thức tỉnh thú tính nguyên thủy, một mực muốn lập tức chiếm đoạt, bây giờ hắn dục vọng đã thay thế tất cả lý trí.

Híp híp mắt, sau đó buông người dưới thân ra, đứng dậy.Hắn đột nhiên rút khỏi làm cho Hiên Viên Nghệ trong lòng mừng thầm, lập tức nhảy người lên phóng tới cửa phòng. Khi hắn nhảy xuống long sàng, Hiên Viên Dạ rất nhanh nắm lấy sau lưng hắn, lại một lần nữa ném hắn lên giường.

“Ngươi trốn không thoát đâu, nếu đang suy nghĩ chạy trốn, ta liền đem ngươi cột vào giường.” Thanh âm u mị thoáng như tới từ địa ngục.

Kinh hoàng nhìn Hiên Viên Dạ trong tay cầm đai lưng, ý niệm muốn giãy dụa trong đầu sớm bị dọa lên chín từng mây.

“Không phản kháng?” Hắn cúi người đè lên Hiên Viên Nghệ, dùng âm thanh từ tính cười hỏi.

“Ngươi đây là biến thái, hiểu không?” ‘chết đến nơi’ vẫn không quên võ mồm.

Hắn cười tà, lúc này đây hắn đưa ba ngón tay tiến vào lôi huyệt chặt chẽ. Đụng phải nơi nào đó, Hiên Viên Nghệ như sấm đánh, mãnh liệt vặn vẹo thân hình, ngược lại làm Hiên Viên Dạ tham nhậpsâu hơn.

“Ngoan ~~ đừng kháng cự ~ bảo bối ~” Thanh âm khàn khàn, cảm giác giống như đang cực lực khắc chế cái gì.


Giờ phút này Hiên Viên Nghệ trong hai mắt đã không có tiêu cự, mắt say mê loạn. Hiên Viên Dạ đột nhiên rút tay, không hảo ý mà nhìn xuống hắn.

Đột nhiên, hắn đã hiểu. Nội tâm sợ hãi, trong mắt hiện lên một tia sửng sốt, Hiên Viên Dạ nhất cử liền đĩnh nhập. (TN: nhiều từ chuyên môn quá =)))

“A —— đau, ngươi tên biến thái này không thể nhẹ chút a? Ngươi là dã thú sao? Ngươi còn có tính người không? Ngươi đây là chưa thỏa mãn dục vọng, hướng trên người ta phát tiết sao...”

Sủng nịch ngâm lấy cái miệng không ngừng oán giận, Hiên Viên Dạ bắt đầu điên cuồng hôn môi. “Bảo bối! Thả lỏng, từ từ buông lỏng.Sẽ không đau, ta cam đoan.”

An ủi, chậm rãi đích đem phân thân chôn sâu.Khi Hiên Viên Nghệ hoàn toàn thả lỏng,hắn bắt đầu tiết tấu trừu tặng (kéo ra đưa vào =))), thẳng đến khi thắt lưng bảo bối chậm rãi đong đưa theo tiết tấu.

“Ha a ~~ ân ~~ a ~~ mau ~ nhanh lên.” Rên rỉ thở gấp, hai chân không tự chủmà quấn lên thân thể điên cuồng của Hiên Viên Dạ như nữ nhân hậu cung.

Cảm nhận được bảo bối nhiệt tình, Hiên Viên Dạ mạnh mẽ tiến lên”A ——”

Đột nhiên song triều dân lên thổi quét toàn thân, Hiên Viên Nghệ bất lực đích nắm chặt lăng la tơ lụa dưới thân, thừa nhận trên người người nọ mang đến cảm giác sợ run.

Hiên Viên Dạ nắm lấy vòng eo bảo bối, một lần lại một lần thẳng tiến, một bên trêu chọc hạ thân, hắn một lần lại một lần chon vùi trong kích tình.

“Ân ~~ a ~~ ha a ~~ tha ~~ tha ta đi ~~”

Không đủ! Không đủ! Hiên Viên Dạ hắnmuốn còn chưa đủ.Khi hắn còn thở dốc, Hiên Viên Dạ kéo thân thể mềm mại đã gần như hư nhuyễn vô lực,khiến hắn khóa ngồi trên người mình.

“Tha ta đi...... Ta...... Thực...... Thật sự chịu không nổi.” Nhìn thấy Hiên Viên Dạ như trước đôi mắt che kín bởi dục vọng, bắt đầu một lần cầu xin tha thứ.

Hiên Viên Dạ lắc đầu cười khẽ”Ha hả ~~ bảo bối, không chấm dứt nhanh như vậy đâu.” Hắn cũng không tốt như vậy, hơn nữa đây cũng là trừng phạt bảo bối hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui