Một đứa nhóc liếc qua, dừng chân lại, đưa tay chỉ bọn người Lý Bình An, kinh hỉ kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏- Nhìn kìa, con mồi đưa tới cửa rồi.
͏ ͏ ͏ ͏Mặt Lý Bình An đơ ra, con mồi? Chẳng lẽ gặp phải Thực Nhân tộc? Nhìn không giống mà! ͏ ͏ ͏ ͏Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, một lão giả đi đến bên cạnh đứa trẻ, đưa tay gõ nhẹ vào đầu hắn, mở miệng răn dạy: ͏ ͏ ͏ ͏- Kia là tọa kỵ, không phải con mồi trên núi.
͏ ͏ ͏ ͏Đứa bé vuốt vuốt đầu, vẻ mặt đau khổ: ͏ ͏ ͏ ͏- Đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An buồn cười nhìn một màn trước mắt, đột nhiên vui sướng khi người gặp họa nghĩ tên tiểu tử này sau khi lớn lên chắc chắn không khiến người khác bớt lo, cha mẹ của hắn nhất định sầu chết.
͏ ͏ ͏ ͏“Đinh! Phát hiện khí vận chi tử, mãnh liệt kiến nghị thu vào Đạo môn!” ͏ ͏ ͏ ͏Nụ cười trên mặt Lý Bình An nháy mắt cứng lại.
Cái gì? Khí vận chi tử? Ai? Ánh mắt của hắn dừng trên người đứa nhóc kia.
͏ ͏ ͏ ͏Mấy nam tử vây quanh lão giả bước lên phía trước.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả cười ha hả chắp tay nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Quý khách từ xa mới đến, nếu không ngại xin mời vào thôn uống miếng nước đi! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An xoay người xuống trâu, khom lưng một chút, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo hữu lễ.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả càng cười lớn, thật là một người hiểu chuyện.
Hơn nữa ở trong rừng sâu mà lại có thể giữ quần áo sạch sẽ, hẳn là một người rất có bản lãnh.
͏ ͏ ͏ ͏Lão chìa tay ra, ý cười đầy mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Quý khách, mời! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An theo sau thôn trưởng đi vào trong thôn, Bạch Vân đạo trưởng dắt Thanh Ngưu theo ở phía sau.
͏ ͏ ͏ ͏Người dân trong thôn đều hiếu kỳ chạy ra nhìn bọn người Lý Bình An.
Phải biết rằng trong Thương Man sơn mạch này rất ít có người ngoài tới.
͏ ͏ ͏ ͏Thôn trưởng tùy ý hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏- Khách quý từ đâu tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Bần đạo là Tam Thanh quan quan chủ, mà Tam Thanh quan lại tọa lạc bên trong Thương Man sơn mạch.
͏ ͏ ͏ ͏- À! ͏ ͏ ͏ ͏Lão giả cười nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏- Nguyên lai là hàng xóm! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏- Lão trượng, thôn của các ngươi tên gọi là gì? ͏ ͏ ͏ ͏- Thôn chúng ta gọi là Thạch thôn.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An cười: ͏ ͏ ͏ ͏- Thật trùng hợp, dưới chân núi của ta cũng có một thôn gọi là Đại Thạch thôn, không biết có quan hệ gì với các ngươi không? ͏ ͏ ͏ ͏Lão giả cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Xung quanh vùng núi này, phần lớn các thôn đều gọi là Thạch thôn, Ngân thôn, Mộc thôn, nhưng nào có quan hệ gì đâu? Nếu nhất định phải tính, vậy thì tất cả đều là sơn dân.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An gật đầu cười, xác thực như thế.
Quãng đường họ đã đi, cũng gặp vài thôn có tên thế rồi.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả đi tới trước một căn phòng, chìa tay ra nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Mời vào! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An nhẹ gật đầu bước vào.
͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân ở bên ngoài nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ, ta không vào đâu, ta đưa trâu đi uống nước.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An quay đầu nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏-Được! ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân dắt trâu đi ra ngoài.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả đưa Lý Bình An vào trong, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Lão hủ cũng xưng ngài một tiếng quan chủ, không biết quan chủ hiện ở nơi nào? Sao lại tới nơi này của chúng ta? ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An khẽ chú ý, lộ ra vẻ tươi cười: ͏ ͏ ͏ ͏- Vòng đi vòng lại lại quay về, từ đây đi về hướng nam năm mươi dặm là tới đạo quan của bần đạo.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả kinh ngạc: ͏ ͏ ͏ ͏- Xa như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏Sau đó lão cảm thán: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ đúng là một người có bản lãnh, có thể hoành hành bên trong Thương Man sơn mạch.
Nếu là chúng ta, đi xa như vậy, chắc đã sớm táng thân trong bụng dã thú rồi.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An nghiêm mặt nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Lão trượng, hôm nay bần đạo đến đây chính là có hai chuyện muốn làm.
͏ ͏ ͏ ͏Lão trượng vuốt râu, cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ mời nói! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An thở dài một tiếng nói ra: ͏ ͏ ͏ ͏- Chuyện này bắt đầu từ lúc ta nhập thế.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An chậm rãi kể việc gặp được Thanh Tuyết, Thanh Vũ, việc Lang Vương thôn diệt vong, đến chuyện mình muốn định ra quy củ, sau đó lại ảm đạm nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Chúng sinh khó khăn, sát phạt không ngớt.
Bần đạo tuân theo ý chỉ của Đạo Tổ, cứu vớt chúng sinh.
Việc nhìn không thấy bần đạo quản không được, nhưng chung quanh Tam Thanh quan tuyệt đối không thể lại phát sinh những chuyện thảm như vậy nữa.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả vuốt râu nhíu mày: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ nói rất đúng, Thương Man sơn mạch quá loạn.
Quan chủ nói vậy, lão hủ cũng đồng ý, về sau chúng ta tuyệt sẽ không phát động công kích những thôn xóm khác nữa, còn xin quan chủ lưu lại phương pháp truyền âm mà ngài nói.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An cười: ͏ ͏ ͏ ͏- Tốt! Còn xin thôn trưởng đưa một mảnh vải tới.
͏ ͏ ͏ ͏Lão giả đứng dậy đi về phía sau, rất nhanh mang tới một mảnh vải.
͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An lưu Phi Hạc Truyền Âm phù bên trên mảnh vải, lão giả lập tức trịnh trọng thu lại.
Xong, lão cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏- Đây là chuyện thứ nhất, việc còn lại là cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An không trả lời mà hỏi ngược lại: ͏ ͏ ͏ ͏- Lão trượng, đứa bé trước cửa thôn ban nãy kia là hài tử nhà ai? ͏ ͏ ͏ ͏-------------Phóng tác: xonevictory.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...