Dưới sự liên thủ nỗ lực của ba phi nhân loại, qua một tuần, diện tích bị tổn hại của thành ngầm lên tới hai phần ba.
Cho dù hiệu xuất công việc của địa tinh và chu nho có cao, cũng không thể so với tốc độ thành ngầm bị phá hoại. Cứ luôn là một khu vừa được chỉnh lý xong, khu khác sẽ bị nổ ầm đổ sụp.
Nước mắt địa tinh và chu nho đã chảy thành sông.
Tiếp tục như thế, không cần một tháng, công việc ‘tháo dỡ’ thành ngầm có thể hoàn thành thuận lợi, Tống Mặc cũng không cần phải phí sức lo lắng cho việc trùng kiến, hoàn toàn có thể vui vui vẻ vẻ cùng các lãnh dân của mình gói ghém hành trang ra ngoài đường ngủ.
Tống Mặc đã quen cuộc sống có nhà có cửa, không muốn màn trời chiếu đất tiếp xúc thân mật với đại tự nhiên. Thời tiết thế này, ngủ ngoài đường sẽ chết.
“Không thể tiếp tục như thế!”
Tống Mặc siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bàn, hiện tại gần như toàn bộ người Grilan đều bị công việc trùng kiến thành ngầm quấn chân tay. Căn bản không rảnh lo tới chuyện khác.
Tiểu x thư đã rất lâu không đổi mới rồi, một trăm quyển giao dịch cho Galland, đã là toàn bộ những gì vẽ được trong thời gian trước đó, Saivans thì đã bị ngừng hàng. Nhưng hiện tại Hắc Viêm chiếm cứ nhà của y phá hoại, tính ra tổng đốc đại nhân cũng không có tâm tư tới cùng y thảo luận vấn đề trái ước định.
Anh em người lùn giúp địa tinh và chu nho chỉnh lý cùng trùng kiến thành ngầm. Xưởng rèn và lò nung của họ đã bị hủy diệt triệt để trong trận ẩu đả của ma tộc và cự long không lâu trước đó, cùng trở thành lịch sử với phủ lãnh chủ Grilan.
Công tước Nelson trước đó bị nhốt trong phòng nhỏ đã chạy thoát được ra ngoài như kỳ tích khi phủ lãnh chủ bị hủy. Là chủ lực sáng tác tiểu x thư duy nhất, lại lần nữa bị Tống Mặc nhốt vào phòng tối nhỏ trong thành lũy của thành ngầm.
Công tước đại nhân dậm chân kháng nghị, Tống đại lãnh chủ chọn lựa làm lơ.
Kỵ sĩ vàng Airth đã có thể tự do hoạt động, hơn nữa bất ngờ là, trong công tác trùng kiến thành ngầm, hắn phát huy tác dụng to lớn.
Chẳng hạn, chỗ nào đó bị sụp tường đá, gọi Airth một tiếng, kỵ sĩ vàng lập ức khoác áo ra trận, đấu khí màu vàng ngùn ngụt, mọi người thành công chạy thoát.
Có điều, chỉ vậy thôi, một mình Airth vẫn là cây đơn khó chống, chuyện đổ sụp liên tục diễn ra, không ít người đều bị thương, phòng bệnh chui của Harold lại lần nữa gặp họa chen chút.
Còn về mía và nho…
Gerrees cũng có tới hỏi Tống Mặc, Tống Mặc chỉ có thể lắc đầu. Xưởng chế tạo đường đã không còn rồi, có trồng cũng vô dụng.
Nghĩ tới đây, Tống Mặc đứng lên, “Tiếp tục như thế, thành ngầm vĩnh viễn không thể dựng lại, cho dù có dựng lại, mọi người cũng phải đi ăn gió tây bắc.”
Nói cho cùng, đầu sỏ tạo nên tất cả, vẫn là con rồng bụng bự đó. Chỉ cần xử lý hắn, tất cả có thể được giải quyết. Còn về sau khi thành ngầm trùng kiến, vấn đề Rhys và giường, bị Tống Mặc cố ý bỏ qua.
Định xong chủ ý, Tống Mặc quyết tâm đi nói chuyện đàng hoàng với đầu sỏ gây họa tạo nên tất cả.
Lấy lý thuyết phục lấy tình đả động, thực sự không được, thì y bỏ chút máu, cho dù không thể lập tức đuổi con rồng bụng bự đó đi, ít nhất cũng không thể để hắn tiếp tục ‘giúp đỡ’.
Kết quả Tống Mặc ưỡn ngực nâng hàm đến trước cửa, nắm chắc tay nắm cửa, vừa kéo cửa ra, đã xém chút đụng vào người đang đứng trước cửa.
Trường bào đen, thắt lưng khảm bảo thạch, tóc đen dài tới tận eo…
Tống Mặc hơi cứng người ngẩng đầu lên, nhếch môi, “Quốc vương bệ hạ, xin chào.” Đây là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới sao?
Hắc Viêm cúi đầu, nhìn Tống Mặc chỉ cao tới cằm mình, cằm lên một lọn tóc đen giống với hắn, thần sắc không rõ.
“Xin chào.”
Tống Mặc siết chặt nắm tay, vừa cổ vũ mình, vừa nói: “Bệ hạ, ta có chuyện muốn bàn với ngài.”
“Vậy sao?” Hắc Viêm buông tóc Tống Mặc ra, “Ta cũng có chuyện, muốn bàn với ngươi.”
“Cái gì?”
Tống Mặc có chút khó hiểu, lẽ nào, là đường không đủ ăn?
“Hình vẽ trên nóc tầng một của tòa chủ thành, ngươi có thể giải thích một chút không?”
Tống Mặc chớp chớp mắt, không hiểu lắm, hình khắc trên nóc?
“Cần ta nhắc nhở ngươi một chút không?” Hắc Viêm nâng cằm Tống Mặc lên, “Dũng sĩ giết rồng, hử?”
Tống Mặc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi.
Một góc chủ thành dưới đất tổn thất, là bị đạn pháo đại bác Tống Mặc tự bắn nổ sụp. Một phần chủ thành nơi đó, cũng là hình thức ban đầu của cả tòa thành. Ban đầu là xây dựng làm nơi ở riêng của lãnh chủ, trên vách tường và nóc nhà, đều có khắc lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan.
Ăn cướp, phản kháng bạo chính và giết rồng… tồi tệ hơn là, nhân vật địa tinh khắc ra, đều lấy Tống Mặc làm mẫu.
Cả tòa chủ thành dưới đất, chỉ có một chỗ.
Hôm nay phần kiến trúc đó vừa mới được địa tinh chỉnh lý lại, hắc giáp kỵ binh cũng giúp đỡ. Khi nhìn thấy hình khắc trên nóc bị tàn phá, sắc mặt các đại binh lập tức trở nên trắng như tuyết.
Thế là, con rồng bụng bự chiếm cứ trong thành cuối cùng cũng thấy được lịch sử vinh quang của gia tộc Grilan do Tống đại lãnh chủ chế ra.
Thân là quốc vương cự long, nhìn thấy hình khắc này, không lập tức dỡ cả tòa thành này, đã là rất nể mặt Tống Mặc.
Nhưng, Tống Mặc thì rất bi thúc.
“Ta nghĩ, ngươi nên cho ta một lời giải thích thật tốt.” Hắc Viêm trực tiếp giữ eo Tống Mặc, nâng y lên cao ngang tầm nhìn với mình, đôi mắt màu vàng lóe qua tia hàn lạnh khiến Tống Mặc sợ hãi, “Nếu không…”
Tống Mặc mở miệng, y thật oan uổng. Lúc đó bảo các địa tinh khắc nội dung này, chẳng qua là tùy tiện nói thôi, y căn bản không ngờ được, một ngày nào đó thật sự sẽ có một con rồng vào nhà của mình.
Nếu biết thế, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không khắc những bức ảnh giết rồng đó. Còn khắc y thành dũng sĩ giết rồng, cái này trừ tìm chết ra còn có cách giải thích nào khác sao?
Cánh tay Hắc Viêm càng lúc càng chặt, Tống Mặc cảm thấy eo mình sắp gãy.
“Nói.”
Khóe môi Tống Mặc giật giật, chứng cớ bày ra ở đó, trong mắt Hắc Viêm, y khẳng định là kẻ vô cùng xấu xa! Hiện tại y nói gì cũng đều sai. Rhys bây giờ không có đây, súng lục không tác dụng đối với con rồng bụng bự da dày thịt thô này, y gần như vô kế khả thi.
Nhưng mà, nhìn Hắc Viêm, tựa hồ không có ý định bóp chết y….
Tống Mặc đảo mắt, thầm hạ chủ ý.
“Quốc vương bệ hạ, tranh vẽ gì đó, hoàn toàn là bịa đặt, ngài bụng bự rộng lượng, đừng tính toán với ta được không? Vì sự rộng lượng khoan dung của ngài, ta sẽ giới thiệu cho ngài một vụ làm ăn kiếm nhiều tiền, ngài thấy thế nào?”
“Vụ làm ăn kiếm nhiều tiền?”
“Đúng, một khi bắt đầu làm, dùng kim tệ và bảo thạch trải giường tuyệt đối không còn là giấc mơ!”
Dùng kim tệ và bảo thạch trải giường…
Không thể không nói, bản tính yêu tiền của cự long là điểm yếu lớn của họ. Nếu Tống Mặc tiếp tục giải thích vấn đề tranh vẽ với Hắc Viêm, hôm nay y sẽ không có quả ngon mà ăn, nhưng nhắc tới kim tệ, lập tức thành công chuyển dời lực chú ý của Hắc Viêm.
“Vụ làm ăn gì?” Hắc Viêm vô thức hỏi, tiếp theo nhớ tới đồ ăn của mình thời gian này, “Đường?”
“Không chỉ là đường.” Thấy Hắc Viêm đã mắc câu một nửa, biểu cảm của Tống Mặc lập tức chuyển thành kiểu gian thương, vỗ tay Hắc Viêm, “Ngài buông ta ra trước, ôm ta như vậy, ngài không mệt sao?”
“Không mệt.”
“… Ta mệt.”
“Được rồi.”
Hắc Viêm buông Tống Mặc ra, Tống Mặc không chút dấu tích xoa eo, mọe, khẳng định là xanh một vòng. Cự long gì đó, quả nhiên hung tàn, sau khi thỏa thuận làm ăn nhất định phải giữ khoảng cách an toàn!
Tống Mặc muốn dẫn Hắc Viêm đi xem, là hầm rượu may mắn sống sót trong công tác ‘tháo dỡ’ thành ngầm. Hầm rượu được đào sâu hơn cả kiến trúc chủ chốt, nơi được chọn vô cùng ẩn mật. Tuy hiện tại thành ngầm đã tổn hại hơn nửa, nhưng hầm rượu và thùng rượu bên trong vẫn an nhiên vô sự.
Sau khi bỏ thùng rượu vào, thì hầm rượu liền bị phong kín, sau đó ngay cả Tống Mặc cũng chưa từng tới, hôm nay là lần đầu tiên mở cửa.
Trên vách tường hầm rượu khảm đá đỏ, không cần đuốc, đã có thể chiếu sáng cả căn phòng. Hơn năm mươi thùng rượu đặt chỉnh tề, giống như binh sĩ xếp hàng, đợi kiểm duyệt.
“Đây chính là vụ làm ăn ngươi nói?”
“Như ngài thấy.” Thời gian chắc đã xấp xỉ, nhưng chất lượng của rượu nho thế nào, Tống Mặc cũng chỉ có thể cầu nguyện.
Tống Mặc đi tới cạnh thùng rượu gần nhất, đặt một thùng gỗ nhỏ bên dưới, hít sâu một hơi, sau đó tháo nút gỗ đậy trên thùng rượu. Lập tức, một mùi hương ngọt đậm đà tràn đầy phòng.
Tống Mặc hít hít mũi, cái này hình như hơi khác với rượu nho y từng uống, hoặc nên nói, rất khác.
Lẽ nào là vì chủng loại nho? Dù sao, trên trái dất không có hoa nho biết cắn người, và dây nho thích chơi trò trói người.
Tống Mặc hứng được nửa thùng rượu màu đỏ yêu dị, rồi nhét nút gỗ lại, Hắc Viêm đã không thể chờ đợi đi tới trước mặt y, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm thùng gỗ trong tay Tống Mặc, yết hầu di chuyển lên xuống, không ngừng nuốt nước miếng.
Tống Mặc dùng muỗng gỗ múc dịch thể sền sệt không giống rượu nho, mà giống như mật ong, bỏ vào miệng. Nếu không phải mùi vị này mê người, y sẽ cho rằng rượu này đã biến chất rồi. Rượu vào miệng xong, Tống Mặc lập tức mở to hai mắt, cái này có còn là rượu nho không?!
Hắc Viêm thấy Tống Mặc ngậm muỗng ngây ra tại chỗ, dứt khoát cướp thùng gỗ từ tay Tống Mặc, nhanh chóng gọn lẹ giải quyết sạch.
Uống xong rồi, liếm chút tia đỏ dính lại bên khóe môi, tựa hồ còn chưa thấy đã.
Tống Mặc hoàn hồn lại, nhìn thùng gỗ đã rỗng, nói với Hắc Viêm, “Bệ hạ, trước kia ngài có từng uống loại rượu này chưa?”
“Không có.” Hắc Viêm dứt khoát lắc đầu.
“Vậy sao?” Tống Mặc hiện tại có hơi không nắm chắc, thứ này trừ màu sắc, căn bản không giống rượu nho, thật sự có thể đem đi bán sao? Vạn nhất uống rồi xảy ra vấn đề gì thì làm sao? Y chỉ nếm một miếng nhỏ, đã có cảm giác say túy lúy rồi. Còn sản sinh cả lỗi giác, nhìn thấy Hắc Viêm giơ thùng rượu lên đổ vào miệng…
Đợi đã!
Tống Mặc lập tức nhéo mình một cái, đau đớn khiến y biết cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải là lỗi giác, lập tức đờ ra.
Rượu đỏ tươi chảy qua đôi môi, men theo chiếc cổ trắng tuyết chảy vào cổ áo, cảnh tượng vốn nên làm cho huyết mạch sôi sục, nhưng trong mắt Tống Mặc, lại đại biểu một nghĩa khác. Nguồn :
Năm mươi thùng rượu nho của y, sắp đi theo vận mệnh của đường, không thể bảo vệ…
Nhưng, mối làm ăn này, chắc có thể thành công chứ? Không phải có câu tục ngữ, làm ăn trên bàn nhậu là địa điểm tốt nhất sao?
Nhìn Hắc Viêm trút rượu ừng ực, Tống Mặc xoa tay, cười híp mắt nói: “Bệ hạ, có muốn thêm chút đồ nhắm không?”
Đại trượng phu biết co biết duỗi, chân chó không sao, kim tệ mới là thật!
Có lẽ thái độ của Tống Mặc và rượu nho đã đả động Hắc Viêm, Hắc Viêm cuối cùng cũng gật đầu với những điều khoản hợp tác Tống Mặc đưa ra.
Thế là, vào buổi chiều tuyết bay lất phất, lãnh chủ Grilan và quốc vương Obi, trong hầm rượu dưới dất, bước đầu đạt thành hiệp nghị hợp tác, hơn nữa không lâu sau đã ký một bảng mật ước, xem như hiệp nghị bổ sung cho khế ước hợp tác của Tống Mặc và Saivans trước đó.
Ngoài cửa hầm rượu, Rhys tựa lên tường, chân chống lên tường, khoanh tay nghe Tống Mặc và Hắc Viêm trả giá, ngẩng đầu, khóe môi cong lên độ cong làm người tâm động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...