“Saivans Ladlon.” Hắc Viêm ăn xong muỗng cuối cùng, liếm môi, “Hiện tại, có thể giải thích quan hệ của ngươi và lãnh chủ Grilan Tống Mặc rồi chứ?”
“Bệ hạ…”
“Ta không muốn nghe bất cứ cái cớ và lời nói dối nào.” Hắc Viêm đặt văn kiện trong tay sang một bên, “Nếu không, ngươi sẽ trực tiếp được đưa lên đoạn đầu đài.”
Nếu trong tay Saivans hiện tại có một cục đá, hắn sẽ không chút do dự đập mình ngất xỉu.
Bi ai là, trong tay hắn không có gì cả.
Dưới uy áp đáng sợ của quốc vương, cảnh tượng xuất hiện trong vương cung thủ đô Obi, lại tái diễn lần nữa. Saivans cứ như ống trúc đổ đậu, nói hết mưu kế với Tống Mặc. Nhưng, chuyện Grilan sử dụng vũ khí tính sát thương quy mô lớn, chẳng hạn đại bác, Saivans lại không nhắc tới một chữ. Trong chiến báo trước kia, Saivans cũng cố ý tránh nội dung về vũ khí, đây là Tống Mặc yêu cầu, cũng là quyết định của hắn sau khi suy nghĩ cân nhắc.
Vũ khí này quá mức đáng sợ, một khi bị quốc vương biết được trong tay Tống Mặc có vũ khí này, mà trước đó lại chỉ bán cho hắn có máy bắn đá và pháo công thành, Tống Mặc tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt. Saivans cùng Tống Mặc ‘che giấu’ quốc vương, cũng sẽ không có quả ngon mà ăn.
Đây chính là ưu thế của kẻ thượng vị, có thể bá đạo không giảng lý mà không chút áp lực.
“Bệ hạ, thần và lãnh chủ Grilan, chỉ có qua lại làm ăn.” Saivans đổ mồ hôi lạnh, “Thần xin thề, thần đối với bệ hạ, đối với Obi, tuyệt đối trung thành.”
Hắc Viêm híp đôi mắt vàng lại, nhìn Saivans, không nói một lời.
Rất lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Vậy thì, để ta nhìn thấy sự trung thành của ngươi đi.”
Tống Mặc biết Hắc Viêm đã tới hành tỉnh tây bắc, cũng biết mình sớm muộn cũng phải gặp mặt quốc vương này một lần, nhưng không ngờ, lại nhanh như thế, hơn nữa, là dùng một phương thức tồi tệ.
“Lẽ nào ta đã nghĩ sai?” Tống Mặc đứng trên cao, nhìn xuống hắc giáp kỵ binh và quốc vương được kỵ binh hộ vệ đứng bên ngoài tường đá.
Y vẫn luôn cho rằng, kim tệ sẽ khiến Hắc Viêm động tâm, từ chuyện hắn lần đầu gặp đã lừa kim tệ và vũ khí của mình là có thể thấy, con rồng bụng bự này chấp nhất cỡ nào với kim tệ. Nhưng, sau khi kế hoạch hợp tác của mình được đưa đi, hắn lại ngàn dặm xa xôi chạy tới tấn công mình, lẽ nào, thật sự không diệt mình hoàn toàn thì không xong?
“Ta rốt cuộc đã chọc tới hắn chỗ nào?”
Tống Mặc nhíu chặt mày, thật sự rất muốn nã con rồng bụng bự này một phát chết luôn, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm.
Nếu y giải quyết quốc vương Obi, y cũng cách cái chết không xa nữa. Thậm chí cả Grilan, đều sẽ bị quét sạch trên đại lục Quang Minh. Còn về Angris có bị liên lụy hay không… Tống Mặc hiện tại đối với lão quốc vương Julien của Angris oán niệm rất sâu. Vốn dĩ, y đã sắp quên vị thượng cấp trên đầu mình này rồi, không ngờ khi Saivans và mình chơi trò liên hợp diễn tập đang cao trào, lão Julien đột nhiên từ thủ đô Angris gởi cho y một phần văn kiện, tuyên bố chiến tranh của Grilan và hành tỉnh tây bắc không liên quan tới vương quốc Angris, là quốc vương, lão quyết định nghiêm thủ trung lập.
Tống Mặc tin rằng, lão Julien không chỉ gửi văn kiện này cho y, trong tay Saivans khẳng định cũng có một phần, ngay cả Hắc Viêm có lẽ cũng nhận được.
Tuy rằng lão Julien có thái độ ra sao không có tí ảnh hưởng nào tới kế hoạch của Tống Mặc, nhưng Grilan ít nhất vẫn là đất đai của Angris đúng không? Là quốc vương của Angris, mà khi lãnh chủ của quốc gia mình cùng tổng đốc quốc gia khác đánh nhau, lại tuyên bố rõ nghiêm thủ trung lập?
Tống Mặc vẫn luôn tin tưởng, người có thể không cần thể diện, nhưng, phải xem tình huống.
Có vài lúc ném da mặt đi rồi, còn có thể tìm chỗ khác để bù về, nhưng vài lúc ném da mặt đi, thì căn bản không thể tìm về.
Hành vi của lão Julien, rõ ràng thuộc vế sau.
Tống Mặc có thể ôm chân Hắc Viêm, vì đó là mất mặt mình y, lão Julien gởi văn kiện này đi, thì mất cả tôn nghiêm của một nước.
Tống Mặc lúc đó rất xung động, muốn trực tiếp tuyên bố độc lập, thậm chí ngay cả tuyên ngôn độc lập cũng đã soạn thảo xong một phần, nhưng lại bị lão John ngăn cản.
“Lãnh chủ đại nhân, cho dù quốc vương có không cần thể diện, ngài cũng không thể trực tiếp tát cho lão một bạt tai.” Lão John nghiêm túc nhìn Tống Mặc.
Ý của quản gia rất rõ ràng, mấy trăm người, mấy trăm khẩu súng cây nỏ, mấy chục khẩu pháo, làm chút vũ trang chiếm đất còn có thể, nhưng độc lập thì nguy hiểm quá lớn. Cho dù Tống Mặc đã định sẵn chủ ý âm mưu tạo phản, phân tách quốc gia, cũng không phải là hiện tại.
Cho dù Angris vì đánh thua trận mà trở nên yếu ớt, cũng là một quốc gia.
Tống Mặc suy nghĩ một lúc, cho rằng lão John nói quả thật có đạo lý.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Cổ nhân từng nói, vách tường cao, trữ lương rộng, chậm xưng vương, tuyệt đối là danh ngôn chí lý.
“Huống hồ, quốc vương làm thế, cũng không phải không có đạo lý.” Lão John chuyển mũi nhọn, “Grilan đã chống thuế rất nhiều năm rồi, có thêm một Grilan, ít đi một Grilan, đối với quốc vương mà nói, không có gì khác biệt.”
“…Quản gia, ông rốt cuộc đang giúp ai?”
Lão Julien của Angris phủi tay không quản tới Grilan, quốc vương Hắc Viêm của Obi thì lại thân chinh ra trận sau ‘tốn công chưa thắng’ của thủ hạ tổng đốc.
Bất luận nhìn từ phương diện nào, Hắc Viêm đều đã bỏ xa lão Julien mấy chục thân ngựa.
Tống Mặc biểu thị, y hoàn toàn không ngưỡng mộ ghen tỵ, một chút cũng không!
Cái gọi là phùng má giả làm kẻ mập, vịt chết còn cứng miệng, chẳng qua là thế.
Trong thế giới một vùng trắng bạc, một ngàn tám trăm hắc giáp kỵ binh như một con lũ màu đen, cuốn tới Grilan.
Đối với quân đội của Hắc Viêm, Tống Mặc không dám xem nhẹ, đại bác không thể dùng, chỉ có thể đẩy vũ khí bắn đá cổ xưa ra. Thao tác máy bắn đá rất đơn giản, không cần binh chủng kỹ thuật cao như pháo binh xương khô, các nam nhân Grilan hoàn toàn có thể đảm nhận.
Khi hắc giáp kỵ binh bắt đầu xung kích, máy bắn đá lập tức khai hỏa toàn diện. Nhưng đá dù sao cũng chỉ là đá, không thể chạm đất nở hoa như đạn pháo. Hắc giáp kỵ binh thân kinh bách chiến, có thể trở thành thân quân của quốc vương, thực lực tuyệt đối không thể xem thường. Bọn họ dường như có thể phán đoán ra điểm rơi của đá, trước khi đá chạm đất, đội ngũ đã sớm tản đi, sau đó lại hợp về, tiếp tục tấn công.
Sau hai vòng bắn, tổn hại của bên đi công kích, có thể bỏ qua không tính.
Tống Mặc nghiến răng, túm một bộ xương khô tới, ném vào trong lưới thừng của máy bắn đá, ném áo ngoài, đích thân lên trận, vút một cái bắn bộ xương còn chưa làm rõ được là chuyện gì ra ngoài!
Bộ xương vạch ra một đường cong giữa không, nhanh chóng rơi tự do, theo bản năng tìm kiếm điểm trợ lực, sau đó, chuẩn xác không sai xót, dán lên mặt một hắc giáp kỵ binh!
Hắc giáp kỵ binh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, theo bản năng muốn kéo thứ trên mặt xuống.
Các chu nho là chủng loại ‘yêu thích hòa bình’, nhưng chu nho đã thành bộ xương, không thể tránh khỏi bị nhiễm chút thuộc tính hắc ám. Lãnh chủ đại nhân đã đem giấu đại bác đi rồi, các bộ xương không có cửa bắn pháo, hiện tại bị Tống Mặc xem như đạn pháo mà sử dụng, tuy ban đầu còn chưa rõ tình hình, nhưng biết những kẻ mặc áo giáp đen này là kẻ địch của chủ nhân, đánh thì đánh không lại, vậy cứ túm lấy thôi!
Bộ xương bất kể ba bảy hai mươi mốt, túm chặt không chịu buông tay, cùng hắc giáp kỵ binh triển khai một trận vật lộn thế lực ngang nhau!
Mười ngón tay sắc bén của bộ xương, bắt đầu túm trái túm phải trên người hắc giáp kỵ binh, áo giáp có thể chặn được trọng kiếm, bị bộ xương níu thành miếng sắt thương tích chồng chất. Kỵ binh xung quanh nhìn thấy nguyên bộ xương trên người chiến hữu, ngạc nhiên mở to miệng, lẽ nào, Grilan lại có tử linh pháp sư?! Nhưng binh xương khô của tử linh pháp sư, là từ dưới đất chui lên thì phải? Sao lại từ trên trời rơi xuống?!
Bộ xương cao bằng nửa người liên tục từ trên trời rơi xuống, các hắc giáp kỵ binh không thể không dừng cuộc tiến công, ném bỏ trường thương và trọng kiếm trong tay, rút chủy thủ sắc bén, bắt đầu gỡ xương!
Khi từng bộ xương khô bị các kỵ binh gỡ xuống khỏi người. Năm trăm kỵ binh tiên phong, hết một phần ba đã bị thương. Không chí mạng, nhưng lại khiến những đại binh này cảm thấy nghẹn khuất.
Tống Mặc gác tay trước mắt, nhìn đội ngũ tiên phong rối loạn, cười lạnh hè hè: Muốn quét đại BOSS của hệ thống khoan BUG của ông, không chảy chút máu sao mà được?
Tiếng còi hiệu lại vang lên lần nữa, các kỵ binh tập kết đội ngũ, lại lần nữa phát động tiến công, các bộ xương bị kỵ sĩ dỡ ra thành từng khúc, đang bận rộn khắp nơi tìm kiếm các khúc xương bị lạc của mình, thỉnh thoảng có vài kẻ còn cãi nhau một trận để tranh khúc xương này là của ai.
Hắc giáp kỵ binh dự định rửa sạch sỉ nhục, chết cũng không thể tiếp tục mất mặt trước quốc vương. Nhưng sự việc phát triển luôn không theo ý chí của con người.
Đạn pháo xương khô có thể nói là thảm vô nhân đạo, nhưng tất cả những gì diễn ra tiếp theo, đối với hắc giáp kỵ binh mà nói, mới chân chính là thảm tuyệt nhân gian.
Cơn lũ đen dùng khí thế kinh người xung phong đi trước, kỵ binh tây bắc mang danh là trợ công, thực chất là qua đường, đặc biệt là những kỵ binh từng cùng người Grilan tham gia lao động, rất muốn nhắc nhở những thân quân của quốc vương, phía trước ẩn giấu nguy hiểm chí mạng, ngặt nỗi chiến mã của hắc giáp kỵ binh quá tốt, tốc độ quá nhanh, không đợi lời của họ nói xong, hắc giáp kỵ binh đã chính diện gặp gỡ cùng dây nho trên tường và mía bên tường.
Lỗ lủng trên tường đá đã bị dây nho chiếm đầy, dây leo màu xanh, trong thời tiết rét đậm, dị thường chói mắt.
Hắc giáp kỵ binh ý thức được những thực vật này không bình thường, nhưng không biết, những thực vật này hung hãn cỡ nào. Các kỵ binh giơ trường thương và trọng kiếm, muốn cắt đứt dây leo, mở ra một con đường, nhưng không ngờ dây nho không bị cắt đứt, mà cả người lẫn ngựa đều bị cuốn lên, tiếp theo, bị mía hai bên bôm bốp đánh ột trận. Ngất rồi, dây leo thả ra, mía đánh bay xa, đại binh tròn trịa lăn đi, tới người tiếp theo.
Dưới sự liên hợp siết cổ của dây nho và mía, tất cả kỵ binh lao tới tiên phong, đều bị nắn sửa thành hào quang vạn trượng, khí thế ngàn điều. Dùng cách nói hình tượng một chút, chính là ‘không cần quá sảng khoái a’.
Tống Mặc và người Grilan nhìn tới chặc lưỡi liên tục, nhìn những bạn từng nắn sửa mình đi nắn sửa người khác, nhìn sao cũng thấy rất sướng…
Khi Tống Mặc cho rằng chiến đấu sắp kết thúc với thắng lợi áp đảo của bên mình, một uy lực đáng sợ thình lình giáng xuống, đội ngũ hắc giáp kỵ binh như thủy triều tách ra hai bên, Hắc Viêm cưỡi trên chiến mã, chậm rãi đi ra.
Quốc vương đôi mắt màu vàng, giơ cao trường kiếm trong tay, trong không khí bắt đầu xuất hiện lốc xoáy đáng sợ, “Tống Mặc Grilan…”
Lời vừa nói xong, kiếm trong tay Hắc Viêm đột ngột vung xuống, kiếm khí đáng sợ mang theo thế như sấm sét, chém xuống đất, tường vây ngăn cản các kỵ sĩ sụp đổ ầm ầm, dây leo màu xanh thoáng chốc biến thành khô héo, mía cũng bị chém eo gãy đoạn, kiếm khí vẫn chưa tan, chỉ thẳng hướng Tống Mặc.
Một trận cuồng phong thình lình nổi lên, kiếm khí như gặp phải vách ngăn vô hình, không thể tiến thêm chút nào.
Sau cuồng phong, một thân người thon dài, chắn ngay trước Tống Mặc.
“Rhys?”
Mỹ nhân tóc nâu nghiêng đầu, nhìn Tống Mặc đang kinh ngạc, chớp chớp mắt, đôi môi đỏ cong lên, “Thân ái, cự long không thích hợp chơi trò chơi. Tính cách của chúng, đều không tốt lắm.”
Tống Mặc: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...