Tể tướng Murphy của vương quốc Obi, vào chiều ngày thứ hai khi đoàn cự long xuất hiện, đã tới hành tỉnh tây bắc.
“Phát sinh chuyện gì?” Tể tướng Murphy bước xuống xe, ngày đêm lên dường, phong trần bụi bặm, nhưng không tổn hại chút nào tới uy nghiêm tể tướng đại quốc, nhìn đám người vẻ mặt khổ qua trước mặt, chân mày lập tức nhíu chặt, “Quốc vương bệ hạ đang ở đâu?’
“Bệ hạ…” Saivans nói được một nửa, thở dài, “Ngài tự mình đi xem là hơn.”
Nghe Saivans nói thế, Murphy ngây ra một chút, sao ông lại cảm thấy, trong lời Saivans có hàm ý khác?
Phủ tổng đốc của hành tỉnh tây bắc đã hoàn toàn trở thành một đống phế tích, phần lớn quan viên đều không còn nhà để về, trên đống phế tích, thì lại sừng sững một tòa thành bằng đá núi, cao lớn tới không thể tin nổi, tảng đá cực lớn căn bản không phải sức người có thể đục ra xây đắp nên. Đứng trước cửa đá ấy trăm mét, gần như nhìn không thấy đỉnh, tể tướng Murphy sắc mặt ngưng trọng.
“Saivans, đây là chuyện gì nữa?”
Saivans vội xua tay, “Không có quan hệ với ta, cũng không có quan hệ với bất cứ ai của hành tỉnh tây bắc.” Ngừng một chút, “Thật ra, trước tối qua, tòa thành lũy này căn bản không tồn tại! Đây là do cự long xây nên.”
“Cự long?!”
Murphy cũng biết tin cự long xuất hiện lại trên đại lục Quang Minh, kết hợp với tin mật Saivans đưa về đô thành trước đó, “Ngươi nói trên thư đều là thật sao?”
“Đại nhân, ta sẽ không đùa giỡn chuyện nghiêm túc như thế!” Saivans cười khổ một tiếng, “Huống hồ, cái này dính dáng tới quốc vương bệ hạ!”
Tể tướng Murphy hiểu rõ, trước kia ông cảm thấy chuyện Saivans nói trong thư là hoang đường, nhưng nghĩ lại, có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám tùy ý bịa chuyện về quốc vương.
Vậy thì, quốc vương, thật sự biến thành cự long?
“Thỉnh cầu yếu kiến quốc vương bệ hạ!”
Trước cửa thành đá không có thủ vệ, chỉ với sức lực của nhân loại, cũng rất khó mở được cánh cửa đá đóng kín này, Murphy chỉ có thể đứng trước cửa, lớn tiếng gọi, ông không xác định được quốc vương bệ hạ có thể nghe thấy tiếng ông không, nhưng ông cần phải thử. Nếu là cự long xây dựng tòa thành lũy này, bọn họ mang quốc vương bệ hạ vào trong thành, rốt cuộc muốn làm gì?
Murphy vừa nói xong, giữa không trung vang lên tiếng gió thổi, tiếp theo, một con cự long toàn thân đỏ lửa xuất hiện trước mặt mọi người. Thân hình to lớn giống như một đỉnh núi không thể vượt qua, uy áp trời sinh, bức bách mọi người không thể không cúi đầu, hai chân bắt đầu run rẩy, đầu gối nhũn ra.
Saivans thân là quân nhân cũng không thể chống chọi được, mồ hôi như hạt đậu rớt xuống góc trán, tể tướng Murphy thì vẫn mặt không biểu tình, nhìn thẳng cự long màu đỏ lửa, tay áo to rộng che giấu đôi tay ông, cũng che giấu nắm đấm siết chặt, cùng mồ hôi trong lòng bàn tay.
Cự long màu đỏ ngẩng đầu, gầm lên một tiếng cao vút, long khí màu lửa đỏ phun ra, mây trên bầu trời cũng bắt đầu cháy lên.
“Nhân loại, ngươi vừa mới nói gì?”
Âm thanh cự long vang lên, mọi người chỉ cảm thấy bên tai vang lên hồi tiếng sấm, màng nhĩ tựa hồ cũng bị chấn rách.
“Ta là tể tướng Murphy của vương quốc Obi, thỉnh cầu yết kiến quốc vương bệ hạ.”
Tể tướng Murphy không rối loạn, sống lưng thẳng tắp.
Cự long màu đỏ nhìn ông một lúc, đột nhiên cười, “Con mắt của bảo bối cũng coi như được, ít nhất, thủ hạ làm việc cũng có một kẻ coi được.”
Bảo bối?
Chân mày tể tướng Murphy không tự chủ giật một cái, tiếng bảo bối này, là chỉ ai?
“Đi theo ta.” Cự long màu đỏ bước tới một bước, cúi người, bung vuốt quắp tể tướng lên, dù tể tướng đại nhân trải nghiệm mưa gió, gặp nguy không sợ, cũng bị giật mình, “Ta mang ngươi đi gặp bảo bối.”
Nói xong, cự long vung cánh, đột ngột bay lên. Gió thổi qua bên mặt Murphy, nhìn mặt đất càng lúc càng nhỏ, đám người biến thành từng điểm đen nhỏ, bên tai phản phất như vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của họ. Murphy dần bình tĩnh lại. Sợ hãi và lo lắng là vô dụng, tất cả phải đợi gặp quốc vương rồi nói.
Nhưng, khi thấy được Hắc Viêm, bình tĩnh và lý trí lại lần nữa rời khỏi Murphy…
Cự long màu đỏ dẫn ông tới trước đại thính rộng rãi, trong đại thính treo đèn trùm thủy tinh tinh xảo, vô số noãn thạch khảm trên vách tường, mặt sàn lát đá lớn phủ thảm lông dài mềm mại, trên bàn dài, bày đủ loại trái cây, cùng đủ loại thịt nướng mê người.
Hắc Viêm sắc mặt khó coi ngồi bên bàn, bên cạnh hắn, vây quanh mười mấy mỹ nhân thân hình hỏa bạo, gương mặt xinh đẹp.
Các mỹ nhân cười tươi rói, vây Hắc Viêm chính giữa, trong tay cầm đủ loại bảo thạch và kim tệ, còn có trân châu quý hiếm lớn cỡ nắm tay. Tranh nhau lấy lòng quốc vương bệ hạ…
Cảnh tượng trước mắt, không thể nói là không mỹ diệu, không thể nói không hương diễm, được nhiều mỹ nhân vây quanh như thế, gần như là mơ ước của tất cả nam nhân. Nhưng, Murphy luôn cảm thấy tình cảnh này có cảm giác không phù hợp.
Còn nguyên nhân thì…
Một mỹ nhân tóc xanh nâng bảo thạch màu xanh lục lên, nói: “Bảo bối, viên bảo thạch này dì tặng ngươi, để dì ôm cái, được không?”
Một mỹ nhân tóc đỏ kéo mỹ nhân tóc xanh ra, “Tránh coi! Bảo bối, để dì hôn một cái, số kim tệ này dì đều đem trải giường cho ngươi!”
Một mỹ nhân tóc vàng đá mỹ nhân tóc đỏ và mỹ nhân tóc xanh đi, “Cút hết coi! Chút đồ đó đáng nhìn sao? Bảo bối, dì tặng tòa thành lũy này ngươi thích không vậy? Cùng dì về long đảo, dì dùng bảo thạch dưới đáy biển xây cho ngươi một tòa cung điện!”
Ba mỹ nhân cãi lộn um sùm, sắp có xu thế đánh nhau, một mỹ nhân tóc đen mở miệng: “Câm miệng hết cho ta! Ấu long của hắc long đương nhiên phải để cho ta nuôi dưỡng!” Gầm xong, quay đầu lại, vẻ mặt lập tức thay đổi, tràn đầy tươi cười nói với Hắc Viêm vẻ mặt lạnh tanh: “Bảo bối, nếu để dì nuôi, dì tặng ngươi một căn phòng chất đầy kim tệ! Nào, để dì ôm cái!”
Hắc Viêm cuối cùng tức giận, đứng bật dậy, nhưng bị mỹ nhân tóc đỏ ôm lấy, “Bảo bối, ngươi chạy đi đâu?”
Hắc Viêm mặt đen thành đáy nồi, trước giờ không có ai có thể khiến hắn thức giận thành như thế, không bận tâm gì nữa, thậm chí không nhìn tể tướng Murphy trước cửa một cái, trực tiếp hóa thành cự long màu đen, hai cánh vung lên, bay ra khỏi cửa sổ. Bóng lưng đó, nhìn thế nào, cũng thấy giống như chạy trốn.
Tất cả mỹ nhân cùng kêu thét lên: “A a a! Bảo bối thật đáng yêu! Đuổi theo!”
Nhất thời, đại thính nổi lên cuồng phong, mười mấy con cự long tụ lại, tranh nhau chui ra khỏi cửa sổ, không tới mấy phút, trong đại thính rộng lớn, chỉ còn lại tể tướng Murphy đã hóa đá, cùng dĩa hoa quả ngã ngửa, mấy trái cây tròn lăn tới bên chân Murphy, tể tướng đang hóa đá, hoàn toàn không cảm giác được.
Tể tướng Murphy cứng đờ quay đầu lại, nhìn cửa sổ gió lạnh thổi qua, ông vừa rồi là nằm mơ đúng không, nhất định là thế…
Quốc vương bệ hạ anh dũng thần võ của ông, sao lại…
Trời ơi!
Khi tể tướng Murphy đấm ngực dậm chân khóc không ra nước mắt ở trong thành lũy do cự long xây dựng, Hắc Viêm đang liều mạng muốn giãy khỏi đội quân cự long nương tử kia. Từ khi sinh ra tới nay, Hắc Viêm chưa từng sợ bất cứ ai, ngay cả đối với thân vương ma tộc, Hắc Viêm cũng chưa từng thấy sợ hãi.
Nhưng, hiện tại, Hắc Viêm thật sự, cảm thấy sợ hãi.
Những con rồng cái đó, quả thật là… Hắc Viêm tìm không được từ nào có thể hình dung họ. Hắn chỉ biết, trước mặt những con rồng cái đó, hình tượng quốc vương uy nghiêm hắn duy trì hơn hai mươi năm, hoàn toàn mất tăm.
Hiện tại hắn chỉ muốn rời khỏi những con cự long đó, cách càng xa càng tốt!
Hắc Viêm như ruồi mất đầu bay loạn, các cự long sau lưng đuổi theo không buông, các hắc giáp kỵ binh biết tin quốc vương ra ngoài lập tức cưỡi lên chiến mã, vác trường thương, theo sát cự long trên bầu trời. Cho dù bọn họ không thể nào chiến thắng cự long, cũng phải dùng sinh mạng mình bảo vệ quốc vương của họ!
Cứ thế, một con cự long màu đen bay đằng trước, mười mấy con cự long đủ màu sắc đuổi phía sau, một đám hắc giáp kỵ binh chạy sát theo, hình thành kỳ cảnh mà mấy ngàn năm thậm chí mấy chục ngàm năm cũng chưa từng xuất hiện trên đại lục Quang Minh.
Tuy Saivans đã giữ kín tin tức của hành tỉnh tây bắc, nhưng không thể che giấu được láng giềng cách rừng Phỉ Thúy. Khi các động vật của rừng Phỉ Thúy lại lần nữa lao tới Grilan như không cần mạng, Tống Mặc ý thức được, hành tỉnh tây bắc khẳng định lại có chuyện.
Nếu con mồi đã tự động đưa tới cửa, lãnh chủ đại nhân tự nhiên sẽ không khách khí! Triệu tập các hán tử thủ hạ, trực tiếp tới biên cảnh vây bắt, không thể để các cây trồng trong lãnh địa độc diễn, lực chiến đấu của các hán tử, cũng rất cường hãn!
Thu hoạch lần này vô cùng tốt, mấu chốt là, trừ mấy con bị thực vật cuồng bạo đánh chết đánh tàn, con mồi bị các hán tử dùng súng gây mê bắn ngã trên cơ bản không bị thương gì. Tống Mặc chọn ra mấy loại động vật ăn cỏ chất thịt thơm ngon, lại có thể nuôi dưỡng trong đó ra, cột bốn chân, đưa vào trong trại chăn nuôi mới dựng.
Lãnh chủ đại nhân sờ cằm, lần này, thịt, gia cầm, trứng đều đủ rồi, đợi khi đường thương nghiệp ngầm thông tới thành Cary bắt đầu kinh doanh, những loại thịt này đều có thể gia công một chút, đưa vào tiệm của người Grilan để bán. Địa tinh từng giao thiệp với địa tộc nói với Tống Mặc, quần tộc sinh sống dưới đất, yêu cầu với các loại thịt cũng rất cao. Hoàn toàn có thể dùng những loại thịt này để đổi thứ trong tay họ, đem tới tiệm chuyển tay, còn kiếm thêm được một mớ lớn.
Tống Mặc vừa nghĩ, vừa an bài mọi người phân loại con mồi bắt được, một phần vẫn phải thả về rừng Phỉ Thúy, không thể bắt sạch.
“Lão White, những thứ này giao cho ngươi, trại chăn nuôi có thể triệu tập thêm vài người, mức lương cũng tăng ột phần.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
Tống Mặc an bài xong mấy chuyện này, dự định đi xem ruộng hoa quả được trồng không lâu trước đó, bảy mẩu ruộng đều đã trổ mầm xanh, Tống Mặc chỉ nhận ra một loại chắc là dâu tây trong đó. Chẳng qua, chỉ dâu tây thôi đã đủ cho Tống Mặc vui vẻ một trận, nghĩ mà xem, mức dâu, nước ép dâu tây, bánh kem dâu tây… các loại thức ăn mỹ vị luân chuyển một phen trong đầu Tống Mặc, lãnh chủ đại nhân nhìn lá dâu tây trổ xanh mà hai mắt phát sáng, cứ như từng quả dâu tây đỏ diễm đang mặc đầm rơm múa may xung quanh y.
Không chỉ ngon, còn là tiền nữa!
Khi Tống Mặc đang mê đắm rồi mê say, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kêu kinh ngạc, Tống Mặc rất kỳ quái, còn có chuyện gì có thể khiến người Grilan biến sắc?
“Lãnh chủ đại nhân, mau nhìn trên đầu!”
Trên đầu?
Tống Mặc vô thức ngẩng đầu lên, mắt đột nhiên trợn to, thân hình đó, cái đầu đó, cái bụng đó…
Cự long?
Tống Mặc ngạc nhiên mở to miệng, lẽ nào, thân thích người nhà của con rồng bụng bự, tập hợp tới Quang Minh đại lục thăm người thân?
Nhưng, bọn họ thăm người thân cũng nên tới Obi chứ? Sao lại chạy tới nhà y?
Cự long màu đen bay trước tiên rống lên một tiếng, Tống Mặc nhìn gương mặt rồng mập mạp, đôi mắt màu vàng đó, chiếc nhẫn trên ngón út tay phải nóng lên, vô thức buột miệng kêu: “Hắc Viêm?”
Hắc Viêm ngừng một chút, cự long sau lưng lập tức đuổi tới, khi vung cánh tạo nên cuồng phong, xém chút thổi Tống Mặc lên trời.
Thiên sát! Tổ tổ tiên của y có thù với cự long sao?!
Khi Tống Mặc sắp sửa gặp bất hạnh, biến thành cánh diều bay lượn trên không trung, mấy hàng phù văn đen đột ngột xuất hiện quanh người y, phù văn giống như một vách ngăn thiên nhiên, bảo vệ y, ngăn cách cuồng phong.
Đồng thời, một vầng sáng màu vàng trùm lên trên phù văn, lão John đứng bên cạnh Tống Mặc, sắc mặt ngưng trọng nhìn các cự long trên trời, Rhys Myers cũng xuất hiện sau lưng Tống Mặc, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo Tống Mặc, kéo y vào lòng, “Thân ái, không sao rồi, không cần sợ.”
Ngẩng đầu, nhìn cự long tạo nên hỗn loạn này, sắc mặt Rhys trở nên rất khó coi.
Hắc Viêm không nói gì, một con cự long bay sau lưng hắn mở miệng: “Nơi này còn có ma tộc đáng ghét sao?”
“Đúng vậy, ngươi có ý kiến sao? Một đám rồng mập.”
Miệng của Rhys rất độc, bất luận nữ sĩ của chủng tộc nào, đều yêu cái đẹp, mà nói với nữ sĩ yêu đẹp từ nào đó, tuyệt đối là tìm đánh.
Các cự long tức giận, đồng thời gầm lên, hỏa long tính khí nóng nảy phun ra ngọn lửa, Rhys vội ôm Tống Mặc né tránh, lão John vung đấu khí màu vàng, miễn cưỡng có thể chống đỡ một thời gian, nhưng đồng thời đối diện nhiều cự long như thế, ông vẫn không có bất cứ phần thắng nào.
Cho dù sống hơn một ngàn tám trăm năm, ông cũng là người, không phải thần!
Cho dù là thần linh của đại lục Quang Minh, trước mặt những cự long này, cũng có tám chín phần sẽ bị dẫm bẹp.
Các cự long lửa giận ngập trời, bọn họ phải xé nát ma tộc dám nói lời bất kính!
Rhys nhìn các cự long khí thế bừng bừng, ánh mắt lấp lóe, đột nhiên xé họng gào lên: “Cha, mẹ! Mau tới đây, cứu mạng với!”
Sau khi gào, toàn bộ tĩnh lặng.
Các cự long quay mặt nhìn nhau, là bọn họ quá lâu không ra khỏi long đảo nên out rồi sao? Ma tộc, sẽ có hành vi không có cốt khí như thế sao?
Khi các cự long nghi hoặc không hiểu, thân vương Myers và vương phi Laurent đồng thời xuất hiện, hai vợ chồng cùng ý chí gòng tay sắn tay áo lên, ý tứ rất rõ ràng: Tên nào? Tên nào dám ức hiếp con trai của ta?!
Rhys nâng tay chỉ cự long trước mặt, con đó, con đó, còn có con đó!
Thân vương Myers ngây người, đếm đếm, quay lại nhìn Rhys, con trai, một thì chúng ta có thể đối phó, hai cũng có thể, ba cũng miễn cưỡng không kém gì, nhưng nhiều như thế… không thì, con đợi ta đi đào ông nội con lên nha?
Rhys: “…”
Laurent nhíu mày nhìn cự long trước mắt, là một người mẹ, bà có thể đấm đá con trai của mình, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác động tay động chân với con trai nhà mình!
Bất kể là ai, đánh hết!
Nghĩ tới đây, thần sắc Laurent biến đổi, một hàng phù văn đen từ dưới chân dâng lên, bao lấy toàn thân bà, vương phi ma tộc yêu kiều biến thành thanh niên tóc nâu tay cầm trường kiếm, trên không trung bắt đầu tụ tập mây đen, mặt đất dưới chân ầm ầm nứt vỡ, từng ma tộc thân mặc áo giáp chui ra khỏi khe nứt, đó là ma quân của gia tộc Sherlund!
Thần sắc các cự long cũng biến đổi, một cự long trong đó cắn gáy Hắc Viêm, ngậm hắn bay lên không, mấy con cự long còn lại đồng thời gầm lên cao vút, từ xa truyền tới tiếng đáp, những cự long khác đã nghe thấy.
Cảnh tượng giương cung bạc kiếm, cứ như chiến tranh của thời kỳ hắc ám mấy ngàn năm trước, lại xuất hiện.
Mà Tống Mặc và Rhys là nguồn gốc tạo nên hỗn loạn, lúc này hình như vẫn hoàn toàn đặt mình ở ngoài.
Rhys ôm Tống Mặc, trực tiếp chạy ra sau lưng Laurent, thân vương Myers thấy Laurent nghiêm túc rồi, cũng bước tới, ông không thể để bà xã của mình chịu thiệt.
Lão John không có hứng thú với việc ma tộc và cự long ai thắng ai bại, ông gọi Airth và Bobbys tới, ba kỵ sĩ vàng bảo vệ hết người trong lãnh địa, đương nhiên, lãnh chủ đại nhân là trọng điểm, còn về ma tộc dán sát bên người lãnh chủ đại nhân, thuận tiện. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Người Grilan đã thích ứng với các loại tình huống đột phát, không cần quản gia đại nhân tốn hơi, tình cảnh trước mắt đã có thể nói rõ tất cả, liền tự động tụ lại, dưới sự thống lĩnh của địa tinh, chạy xuống chỗ sâu nhất của thành ngầm. Nơi đó đã được đào thông thoáng, cho dù có sụp, cũng có thể chạy thoát an toàn ra khỏi thông đạo.
Lại một đám cự long xuất hiện trên không trung, so với rồng cái, thể hình của họ càng to lớn hơn, khí tức trên người cũng càng thêm cường hãn.
Một trận đại chiến, gần như không thể tránh khỏi.
Lúc này, một tiếng kêu thảm đột ngột phá nát bầu không khí tiêu điều: “Trái cây của ta!”
Thì ra, trong quá trình cự long phát uy, vương phi triệu hoán tay chân vừa rồi, bảy mẩu ruộng trái cây của Tống Mặc đã bị hủy hoại triệt để, mấy mầm dâu vừa mới ra lá, cũng không thấy bóng dáng, trong ruộng nứt ra từng vết, vẫn có binh sĩ ma tộc không ngừng chui ra khỏi khe nứt. Ruộng thóc, ruộng bắp cách ruộng trái cây không xa cũng đều bị tổn hại ở trình độ khác nhau.
Tim lãnh chủ đại nhân đều đang nhỏ máu.
Mọe nó, y chọc ai ghẹo ai?! Tại sao kẻ bị hại bị tổn thất luôn là y?!
Tất cả mọi người, ma tộc, cự long, đều nhìn Tống Mặc đứng dại bên bờ ruộng, bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy, nhân loại này, tựa hồ so với người khác còn nguy hiểm hơn…
Xung quanh Tống Mặc bao trùm một tầng khí đen, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ma tộc và cự long trước mắt, cười lạnh một tiếng, khi mọi người cho rằng y sẽ có hành động, y lại đột nhiên quay người chạy!
Ma tộc và cự long: “…”
Nhân loại này, đang làm trò quỷ gì?
Tống Mặc chạy vào trong thành ngầm, một hơi chạy tới trước kho, dùng sức đẩy cửa, bên trong đặt chỉnh tề trên trăm khẩu đại bác và pháo hỏa tiễn vừa mới chế tạo, nhìn ống pháo đen kịt trước mắt, trong mắt Tống Mặc lóe lên tia hàn quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...