Trong mắt Mặc Dạ ngập tràn sự lo lắng.
Chu Ngự mỉm cười nhìn Mặc Dạ “Anh nghĩ anh đã biết hắn đang ở đâu.”
Hắc Bối Dực Long bay dọc theo khe vực, tiếng gió gào thét vang vọng bên tai.
Chu Ngự có thể cảm giác được bọn họ đang đến ngày càng gần nơi ở của Đế Hân, mơ hồ cảm nhận được hơi thở của Đế Hân trong không khí.
Ngay trong lúc đó, vách núi băng dưới chân bọn họ bỗng nhiên chấn động, vùng đất bị đóng băng này rung động như sóng trào vậy.
Chu Ngự và Mặc Dạ nhìn nhau, quả nhiên Đế Hân sẽ không để bọn họ dễ dàng tìm được hắn.
Mà vách núi băng bất thình lình sụp đổ, giống như thoát khỏi lực hút, văng tung tóe lên bầu trời.
Hắc Bối Dực Long nhanh chóng bay cao lên.
Chu Ngự nghiêng người cúi đầu, nhìn kỹ thì mới phát hiện ra đó là một con chó sói thân dài màu trắng, trên lưng còn có đôi cánh băng, ánh mắt của chúng hiện lên tia sáng xanh lạnh lẽo, nét mặt hung tợn tàn bạo.
Đây là sinh vật đặc biệt sống ở vùng băng giá của Nibelungen. Bọn chúng quanh năm bốn mùa đều ngủ vùi dưới lớp tuyết, chỉ tỉnh táo được có mấy ngày, hơn nữa địa điểm săn bắn là trên núi tuyết. Đôi cánh của bọn chúng không chỉ bay lượn mà còn có lực sát thương rất lớn.
Bọn chúng kéo cả bầy đàn đến, tựa như toàn bộ vùng đất băng tuyết này đều bay lên không trung, mạnh mẽ lao tới tấn công nhóm người Chu Ngự.
Chu Ngự còn đang suy nghĩ những con chó sói băng tuyết này mặc dù nhìn kinh khủng, cho dù một mình Chu Ngự hẳn sẽ đối phó khó khăn nhưng ở đây còn có Mặc Dạ và Tống Lẫm, tuyệt đối có thể khống chế bọn chúng.
Đôi mắt màu đen như ngọc lưu ly của Mặc Dạ trực tiếp biến thành màu vàng, tựa như mặt trời đang hừng hực thiêu đốt.
Những con chó sói băng tuyết đang bay về phía bọn họ bỗng khựng lại như đụng phải bức tường vô hình, đôi cánh băng trên lưng cũng vỡ vụn ra, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Mà sức mạnh của Mặc Dạ tại một giây kia tựa như một cú nổ lớn của hành tinh, mái tóc của Chu Ngự bị thổi tạt sang một bên, khi sức mạnh của Mặc Dạ xuyên qua người anh, anh có cảm giác như bị luồng sức mạnh kia nổ tung ra ngàn mảnh.
Đám sói băng tuyết kia giống như những bức tượng đá bị búa đập vỡ nát, văng tung tóe khắp bốn phương tám hướng, giống như băng tuyết hình thành một cơn sóng biển quét sạch vùng đất này đi.
Chu Ngự hít sâu một hơi, đây chính là năng lực thực sự của Mặc Dạ sau khi sử dụng thuốc giải phóng sức mạnh, đúng là không kém gì một quả bom nguyên tử.
Khi một trận ồn ào này dần lắng xuống, ánh nắng mặt trời lại tiếp tục chiếu sàng vùng đất băng giá này, thế nhưng đàn sói băng tuyết lại vận dụng đội hình tốp trước gục xuống tốp sau tiến lên.
Trước mặt không khác gì một trận tuyết lở không thể né tránh được, nụ cười trên mặt Mặc Dạ vẫn ung dung như cũ.
Bọn chúng phóng tới với khí thế hung tàn, nhưng cũng giống như tốp trước, vẫn bị một bức tường vô hình cản lại, rồi trực tiếp rơi lả tả xuống.
Độ cao từ chỗ này không phải là chuyện đùa, bọn chúng va chạm với vách núi băng phát ra tiếng vang ầm ầm liên tiếp.
Trên mặt đất bị vô số mảnh băng cắm phập phập xuống như một trận bắn tiễn với quy mô lớn.
Mặc Dạ nhìn Chu Ngự, anh liền hiểu ý, rồi cúi người cưỡi Hắc Bối Dực Long lao nhanh xuống phía dưới, vụt qua giữa đàn sói tuyết.
Bọn họ cách Đế Hân ngày càng gần.
Bất thình lình, dòng biển băng trước mắt bọn họ tựa như bị một luồng sức mạnh khổng lồ đẩy lên cao, vọt lên trên bầu trời, chắn trước mặt Chu Ngự bọn họ.
Con ngươi của Chu Ngự co rút, không biết rốt cuộc ở trong biển băng là sinh vật gì! Ít nhất Chu Ngự cảm nhận được đó không phải là Đế Hân!
Xông tới.
Trong đầu Chu Ngự vang lên giọng nói của Mặc Dạ.
Đối mặt với dòng biển băng đã đông cứng qua hàng ngàn thế kỉ, Hắc Bối Dực Long của bọn họ như những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào.
Chu Ngự cúi đầu, cảm nhận những mảnh băng vỡ vụn do bị Hắc Bối Dực Long tông mạnh lướt qua cơ thể mình, giống như đang xuyên qua một hành tinh khác vậy.
Trước mắt bất chợt xuất hiện một mảnh ánh sáng, ngay sau đó có một sinh vật khổng lồ chắn trước mặt bọn họ, thân thể màu trắng của nó không ngừng xoay tròn, lớp vảy trên người nó vừa vặn đục thủng lớp biển băng.
Đây là khu vực biển duy nhất không có bị đóng băng ở nơi này, nó mượn lực nước nhảy lên, há cái miệng to lớn ra cơ hồ nuốt sạch tầm mắt của Chu Ngự.
Hắc Bối Dực Long lao qua với tốc độ cực nhanh, Chu Ngự có thể cảm nhận đối phương mang theo một trận gió lớn.
Sinh vật to lớn kia không bỏ cuộc, quyết truy đuổi Chu Ngự bọn họ tới cùng, thậm chí còn bay lên trời, thật là muốn một đòn hất bọn họ xuống biển.
Bây giờ Chu Ngự mới nhận ra, đó là một con Vua Biển Mạng!
Lúc trước Mặc Dạ còn chưa ấp trứng và đang ở trên đảo Dạ Linh, ngoài sự bảo vệ của Dạ Linh ra thì còn có cả Vua Biển Mạng tuần tra xung quanh đảo. Vua Biển Mạng là một sinh vật biển, có một mối liên kết nào đó với sinh vật cấp S. Nếu như Chu Ngự đoán không lầm thì con Vua biển mạng này chính là đang một mực bảo vệ Đế Hân.
Ngay cả nó cũng có mặt ở đây, có thể chứng minh Đế Hân đã không còn sinh vật nào để khống chế nữa.
Nhưng Chu Ngự vẫn có chút thương xót cho sinh vật có tấm lòng trung thành kia.
Khi Tống Lẫm quay đầu lại thả sức mạnh của mình ra, Chu Ngự đã liên lạc với con Vua Biển Mạng.
Đây không phải là trận chiến của mi, mau rời đi ngay!
Nhưng con Vua Biển Mạng kia lờ đi lời cảnh cáo của Chu Ngự, nó lặn sâu vào trong biển rồi lấy đà nhảy lên cao với dáng vẻ liều mạng đến cùng.
Mỗi một loài sinh vật đều biết rõ giá trị tồn tại của mình, con Vua Biển Mạng này cũng giống như vậy.
Nó há to miệng muốn nuốt chửng Chu Ngự bọn họ.
Nhiệt độ ở núi băng vốn rất thấp, Hắc Bối Dực Long đã phải bay một chặng đường dài với vận tốc cao nên giờ đã thấm mệt, mắt thấy hàm răng cưa hình xoắn ốc của Vua Biển Mạng sắp cắn đứt cổ Hắc Bối Dực Long, Tống Lẫm không tính nương tay, chỉ quay đầu liếc mắt một cái, miệng của con Vua Biển Mạng kia liền vỡ tét ra ngoài.
Cũng trong giây phút đó, hắn đụng chạm đến sức mạnh của Đế Hân.
Sức mạnh đó muốn hung hăng nghiền ép hắn ra khỏi cơ thể của Vua Biển Mạng nhưng Tống Lẫm đã tránh thoát được.
Ta không phải muốn đánh thắng ngươi mà chính là muốn hủy diệt ngươi!
Nếu vậy thì nhào vô!
Vua Biển Mạng xoay người lặn xuống biển băng.
Bọn họ xông vào khe vực rộng nhất của núi băng và cũng là nơi sâu nhất ở đây.
Hắc Bối Dực Long lao vào bóng tối của khe vực, ánh sáng trên đỉnh đầu ngày càng cách xa, bọn họ tựa như đi vào địa ngục, bị bóng tối nơi đó nuốt chửng.
Nhiệt độ dưới khe vực còn lạnh lẽo hơn, cho dù là sinh vật cấp S thì đầu ngón tay cũng không còn cảm giác gì.
Ngay tại một giây đó, Tống Lẫm nhảy xuống khỏi lưng Hắc Bối Dực Long, nháy mắt biến ảo thành trạng thái nguyên thủy của sinh vật cấp S màu bạc, giống như một thác nước mờ ảo xẹt qua khe vực.
Chu Ngự và Mặc Dạ cũng nhảy khỏi Hắc Bối Dực Long, vừa vặn được Tống Lẫm xẹt tới chở đi.
Mấy con Hắc Bối Dực Long kia phát ra một tiếng kêu lớn, tiếp tục đi theo sau lưng bọn họ.
Chu Ngự quay đầu nhìn bọn chúng: Trở về đi.
Lúc này bọn chúng mới vỗ cánh bay về hướng ánh sáng.
Tống Lẫm bọn họ phóng tới phần đáy của khe vực, loại địa hình vừa dốc vừa dựng đứng và còn đi xuống với tốc độ nhanh như thế, làm cho Chu Ngự muốn vọt tim ra ngoài. Tốc độ của Tống Lẫm ngày càng nhanh, không khí lạnh lẽo xẹt qua da như muốn bốc cháy vậy.
Ngay tại lúc tốc độ của Tống Lẫm như muốn xuyên thủng khe vực thì bỗng nhiên đụng phải gì đó cản lại, Chu Ngự có thể nghe thấy âm thanh tan vỡ của tế bào trong người mình.
Tống Lẫm không kịp đề phòng liền bị luồng sức mạnh đó hất ra ngoài, hung hăng va chạm vào vách khe băng.
Tiếng vang to lớn làm chấn động màng nhĩ dữ dội, Chu Ngự trợn to hai mắt, phát hiện phía trước đã là điểm cuối.
Tống Lẫm bị chịu đòn nặng nhất, hắn nháy mắt biến trở về hình thái của con người, hai tay chống lên đất hít thở dồn dập, đồng thời tiến hành tự chữa lành cho mình.
Mặc Dạ ném áo khoác lên người Tống Lẫm, sau đó nghiêng đầu nhìn bức tường băng lớn trước mắt.
Y từng bước đi về phía trước, hai con ngươi lại biến thành màu vàng, tầm mắt của y xuyên qua bức tường băng dày cộm đâm thẳng tới nơi sâu nhất, y thấy được một bóng mờ to lớn không thể nào miêu tả được, nó khảm sâu vào giữa các phân tử của lớp băng, giống như đang chuyển động một cách chậm chạp, và còn biến hóa thành nhiều hình thù khác nhau.
Ngay tại một giây đó, bóng mờ kia đột nhiên phóng tới trước mặt Mặc Dạ, tựa hồ muốn xuyên qua bức tường băng tràn vào không khí, vọt vào trong đầu Mặc Dạ.
Ngay trong lúc đó Chu Ngự cũng cảm nhận được luồng sức mạnh kia đang xâm nhập, anh lập tức kết hợp sức mạnh của mình với Mặc Dạ lại với nhau, cắn trả lại bóng mờ kia.
Bọn họ có thể khẳng định Đế Hân đang ở bên trong!
Nhiệt độ thấp của núi băng có thể giúp hắn ta kiềm hãm sự sinh sôi của vi khuẩn, cho nên nhất định hắn ta đã ở trong đó được một thời gian rất lâu!
Bọn họ định xâm nhập vào trong cơ thể của Đế Hân nhưng lớp phòng vệ của Đế Hân chẳng khác gì một bức tường thành rắn chắc, hầu như không thể phá hủy nổi, bọn họ chỉ có thể tuần tra tới lui bên ngoài tường băng, không thể nào chạm tới bản thể của Đế Hân được.
Đế Hân giống như cả một thế giới bao la bạt ngàn, mà Chu Ngự và Mặc Dạ thì chỉ là một phần nhỏ bé trong đó.
Đây chính là Đế Hân, trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn ta có không ít đối thủ muốn lấy mạng hắn, nhưng mà hắn ta vẫn còn sống nhăn răng cho đến bây giờ, có lẽ khó có thể làm rung chuyển sức mạnh của hắn ta được.
Tống Lẫm cầm áo khoác đứng dậy, vẻ mặt hờ hững. (ở truồng hả ba??)
Lần trước, hắn dốc toàn lực làm Đế Hân bị thương nặng, lần này hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, còn Đế Hân thì đang suy yếu dần.
Hắn đi tới trước tường băng, áp bàn tay lên, sức mạnh của hắn từ mỗi tế bào mỗi dây thần kinh phóng ra ngoài, thấm vào tường băng, hắn cố ý tránh va chạm với Đế Hân, chớp mắt bức tường băng bỗng chấn động dữ dội.
Mặc Dạ vươn tay nắm lấy bả vai Chu Ngự, kéo anh về phía sau.
Bức tường băng chắn trước mặt khoảng mấy giây sau liền biến thành bột băng tản đi hết, toàn bộ khe vực cũng chấn động theo tường băng, tiếng vang ong ong vọng đi khắp nơi, lớp băng trên hai bên khe vực cũng như muốn nứt ra.
Chu Ngự vẫn là lần đầu cảm nhận cảm giác long trời lở đất này.
Tống Lẫm càng tăng sức mạnh của mình lên gấp đôi, đồng thời mỗi giây mỗi phút đều có luồng sức mạnh mang theo khí thế bá đạo ùn ùn kéo đến chống trả lại, dường như còn kèm theo dòng thủy triều băng tuyết ngập đầu ập tới.
Những mảnh băng này được sức mạnh cường hóa thành vô số mũi tên băng, cảm giác da thịt bị những mũi tên băng kia xuyên qua thì chẳng khác gì nỗi đau đớn khắc sâu tận xương tủy.
Chu Ngự và Mặc Dạ bị luồng sức mạnh đó hất bay ra ngoài, bên tai vang lên âm thanh ầm ầm của sóng thần, tựa như cuốn phăng linh hồn ra khỏi cơ thể.
Tống Lẫm lại biến thành hình thái của sinh vật cấp S, bỗng nhiên bao bọc Chu Ngự và Mặc Dạ lại, nhanh chóng mang hai người bay lên khỏi khe vực.
Lúc này Chu Ngự mới nhận ra Đế Hân đã rời khỏi lớp băng.
Đế Hân xông về phía Tống Lẫm với sức mạnh khủng bố, mang theo khí thế một chiêu tất sát. Ở trong thế giới của Đế Hân, không hề có khái niệm cha con, mà chỉ có thần phục và hủy diệt.
Chu Ngự và Mặc Dạ lại kết hợp, tại một giây Đế Hân xông về phía Tống Lẫm, bọn họ liền nhân cơ hội xâm nhập vào cơ thể đối phương, cấp tốc xông thẳng vào.
Đế Hân giống như một vụ trũ mênh mông, Chu Ngự và Mặc Dạ không thể tìm được khe hở nào để lao ra ngoài cả!
Sức mạnh của bọn họ so với Đế Hân chẳng khác gì một giọt nước trong đại dương.
Tống Lẫm cảm ứng được khốn cảnh của Chu Ngự và Mặc Dạ, hắn cố gắng xông về phía trời cao.
Ánh nắng mặt trời soi sáng hai bóng mờ của sinh vật cấp S, giống như một giọt mực rớt vào trong nước rồi nhanh chóng bị khuếch tán ra.
Không gian hoạt động không bị hạn chế, Tống Lâm liền làm một cú lộn nhào trên không rồi bất chấp mọi thứ xông thẳng về phía Đế Hân.
Đế Hân cũng chưa có giảm tốc độ lại, một giây hai người họ tông sầm vào nhau kia, sức mạnh liền bắn ra khắp bốn phương tám hướng, không khí bị đẩy hết lên trời cơ hồ tạo thành một vùng chân không, từng lớp băng bị hai luồng sức mạnh đối chọi này lật tung lên, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
“A…” Linh hồn của Chu Ngự như bị hai luồng sức mạnh đó đâm nát ra cám vậy.
Thân thể của Tống Lẫm cứ như bị Đế Hân đụng nát, bộ phận bị đứt lìa liền tan biến trong không khí, với vết thương như thế thì cho dù có tự chữa lành thì không phải chỉ trong một hai phút là xong.
Chu Ngự còn chưa kịp lo lắng cho Tống Lẫm thì Mặc Dạ đã mang theo anh xâm nhập vào cơ thể của Đế Hân.
Tống Lẫm đã tạo ra một cơ hội tuyệt vời cho bọn họ!
Chỉ cần một khe hở nhỏ xíu cũng đủ để bọn họ xé toạt ra một bầu trời bình minh rực rỡ!
Chu Ngự và Mặc Dạ lại kết hợp với nhau, sức mạnh của bọn họ chạy dọc vùn vụt theo mặt ngoài thân thể của Đế Hân lục soát khắp nơi. Mỗi một tế bào của Đế Hân đều liên kết rất chặt chẽ với nhau, cho dù Chu Ngự và Mặc Dạ muốn đánh văng chúng ra thì cũng chỉ là sảy chân bước vào cạm bẫy của Đế Hân mà thôi, mà lúc này, thân thể của Đế Hân như đã mất đi binh lính canh giữ tường thành, Chu Ngự và Mặc Dạ hung hăng xâm nhập vào bên trong, càn rỡ tạt qua, xông phá mỗi một cái tế bào đang hoạt động, siết chặt bắp thịt của hắn ta, liên tiếp nghiền nát từng sợi dây thần kinh của hắn!
Chu Ngự cảm thấy mình và Mặc Dạ cùng nhau tung hoành khắp nơi mà không hề kiêng kị gì, cho dù trước mặt có gì cản trở thì đều hóa thành tro bụi trước tốc độ và sức mạnh của bọn họ.
Còn Tống Lẫm thì bị thương nặng té từ trên cao xuống.
Đế Hân đang bị Chu Ngự và Mặc Dạ phân giải dứt khoát lao xuống theo, bất chấp mọi thứ vọt tới hủy diệt Tống Lẫm.
Trong nháy mắt, Đế Hân đã đuổi kịp Tống Lẫm, hung tợn siết chặt cổ hắn.
Hai sinh vật cấp S tạo thành một vòng xoáy màu bạc, từ trên trời cao đánh thẳng xuống lớp băng, lực độ va chạm giống như sao chổi càn quét trái đất!
Chu Ngự và Mặc Dạ đang chạy đua cùng với thời gian.
Tim của Chu Ngự đập nhanh dữ dội, phảng phất như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Anh càng ngày càng nhanh trong mỗi giây mỗi phút trôi qua.
“Đừng tự kiềm nén bản thân nữa… Anh chính là em, cho tới bây giờ sức mạnh của chúng ta không hề bị bất kì cái gì trói buộc cả, cho dù là thân thể này của chúng ta…”
Giọng nói của Mặc Dạ vang lên bên tai Chu Ngự, tựa hồ cách xa cả một thế giới.
Chu Ngự chỉ muốn đến gần Mặc Dạ, đánh vỡ tất cả chướng ngại vật trước mắt.
Mỗi một tế bào cũng đến gần khoảnh khắc bị hủy diệt, tư tưởng ở nơi sâu nhất trong chiếc hộp Pandora bị bật tung ra, cho tới giờ Chu Ngự vẫn chưa nhận ra sức mạnh trong mình đang không ngừng cuồn cuộn phóng ra ngoài.
Đó không phải sức mạnh mà sóng thần có thể sánh bằng, nó giống như đến từ thời viễn cổ xa xôi không ngừng thoát khỏi mọi cản trở trói buộc của thời gian, lao thẳng như điên về phía ánh sáng của thực tại, càng tránh thoát khỏi trói buộc càng trở nên mạnh mẽ không gì sánh bằng. Khoảnh khắc khi nó giao hòa với Mặc Dạ kia, liền một hơi xâm chiếm hết toàn bộ Đế Hân.
Đế Hân đang cùng Tống Lẫm rơi xuống khe băng liền kinh ngạc không thôi, thậm chí còn lần đầu sinh ra một chút sợ hãi.
Trong thời gian dài sống trên đời, lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được cảm giác bị nhấn chìm toàn bộ, thân thể của hắn ta quyết không chịu bị tan vỡ sụp đổ như thế! Giống như một đoàn bụi bặm, một cơn lốc dữ dội quét tới, sự tồn tại của hắn ta sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn!
Tống Lẫm chọc thủng mọi ràng buộc của Đế Hân, lớp băng nứt ra một khe hở thật lớn, đó là dấu vết mà Tống Lẫm để lại khi đạp lên lớp băng để lấy đà bay lên.
Trên người hắn mang theo lớp bụi băng sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, có những lớp bụi băng rời khỏi người hắn và nương theo làn gió bay phất lên trời cao, giống như một vầng cực quang sáng rực ở phía chân trời.
Còn Đế Hân thì rơi xuống phần đáy của khe vực, cơ thể đã không còn cử động nổi.
Thân thể của hắn ta đã vỡ nát.
Sức mạnh của Mặc Dạ và Chu Ngự trở về lại trong thân thể của hai người, khoảnh khắc tung hoành sung sướng kia giống như là hỏa phượng niết bàn sống lại.
Chu Ngự nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, gió lạnh cắt da thổi lướt qua gò má anh, trong cả cuộc đời anh, đây là lần đầu anh khẳng định sự tồn tại của chính mình.
Tống Lẫm chở bọn họ đáp xuống đất, hắn lại biến trở về hình người, Mặc Dạ cầm áo khoác bọc hắn lại.
“Nè… Ngươi chắc chắn muốn giết gã?” Mặc Dạ hất cằm, giọng nói mang theo nét hờ hững.
Tống Lẫm cúi đầu, bấu chặt mép áo khoác lảo đảo đứng dậy.
Hắn bây giờ rất là yếu ớt, chiến một trận với Đế Hân đã tiêu hao tất cả sức mạnh của hắn.
Đế Hân rơi xuống đụng vỡ lớp băng tạo ra một khe hở sâu hoắm, còn hắn ta thì nằm gục trong khe hở kia.
Tống Lẫm đi tới bên bờ vực, rũ mắt nhìn Đế Hân.
“Ngươi muốn giết ta?” Giọng nói của Đế Hân từ đáy vực vang lên, còn mang theo tiếng vọng.
Trong lời nói vốn ngạo mạn của hắn ta nay có chút chán nản.
Tống Lẫm lắc đầu một cái.
“Ta chưa từng nghĩ sẽ giết ngươi. Ta chỉ muốn hủy diệt ngươi. Và bây giờ ta đã làm được.”
Tống Lẫm đang muốn xoay người thì tiếng nói của Đế Hân lại vọng tới, giống như muốn xuyên thủng vách khe.
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể trở thành con người.”
“Dù là ta hay là con người đều không còn quan trọng nữa.” Trong giọng nói của Tống Lẫm có chút uể oải, nhưng cũng có sự kiên định “Dù sao cũng không có gì có thể trường tồn mãi mãi được, bao gồm cả ngươi. Nhưng ta còn có nơi để trở về… Còn ngươi thì sao?”
Chu Ngự và Mặc Dạ đứng cách đó không xa nhìn bóng lưng của Tống Lẫm.
Hắn rất nhỏ bé so với cả một vùng băng tuyết rộng lớn này, nhưng sống lưng của hắn thì lại thẳng tắp vững vàng, giống như một thanh kiếm sắc bén có thể đâm thủng cả bầu trời.
Tầm mắt Chu Ngự lướt qua bờ vai Tống Lẫm nhìn không gian bao la trước mắt.
Tống Lẫm giơ tay lên, mấy con sói tuyết bay tới đáp xuống trước mặt bọn họ, cúi đầu bày ra tư thái thần phục.
“Chúng ta trở về thôi.” Mặc Dạ nghiêng đầu “Lúc này nếu mà không giết gã, thì sau này ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Tống Lẫm quay đầu nhìn y một cái rồi ung dung nói “Thân thể của hắn đã bị hai người các ngươi dập nát hết rồi, với lại vi khuẩn bệnh độc trong người hắn sẽ ngăn cản khả năng tự chữa lành của hắn. Hắn sẽ ngày càng trở nên yếu ớt, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Không cần chúng ta ra tay, Nibelungen cũng sẽ lấy mạng hắn.”
Chu Ngự hiểu câu nói ‘Nibelungen cũng sẽ lấy mạng hắn’của Tống Lẫm.
Không có sinh vật nào mà không có thiên địch của mình. Cho dù Đế Hân là sinh vật đứng đầu đỉnh chóp thức ăn ở Nibelungen đi chăng nữa thì loại vi khuẩn này của Nibelungen chính là thiên địch sẽ lấy đi mạng sống của hắn trong giây phút cuối cùng.
Không thể trường tồn mãi mãi được.
Chu Ngự đột nhiên cảm thấy Tống Lẫm và Tống Trí rất giống nhau.
Yêu một người là để bản thân ngày càng trở nên giống với người đó sao?
Lúc anh đi tới ngồi lên lưng sói tuyết, Mặc Dạ đến sau lưng ôm lấy eo anh, vùi mặt vào hõm vai anh.
“Em muốn ở bên cạnh anh.” Giọng nói của Mặc Dạ mang theo sự cô đơn.
“Ừ.” Chu Ngự một tay nắm lấy phần xương cánh sau lưng sói tuyết, tay khác đặt lên mu bàn tay của Mặc Dạ.
Bọn họ bay vút lên trời cao, ánh nắng chiếu lên người bọn họ, xua tan cái lạnh của vùng đất băng tuyết.
Bọn họ bay lướt qua khe vực băng sâu, bóng tối của khe vực kia dần dần tản ra, tựa như bất cứ lúc nào cũng được chiếu sáng vậy
Người nào đã bò ra khỏi vực sâu đó thì vĩnh viễn sẽ không sợ bị vực sâu cướp đoạt.
Bọn họ bay qua dãy núi tuyết trắng xóa, đi tới ranh giới giữa vùng băng tuyết và lục địa.
Sói tuyết dừng lại, Chu Ngự bọn họ phát hiện mấy con Hắc Bối Dực Long đã chở bọn họ tới đều đang đợi trước mặt.
Nhìn thấy bọn họ bình an vô sự, Hắc Bối Dực Long liền mừng rỡ, điều này làm cho Chu Ngự ấm áp trong lòng.
“Đi, trở về thôi!”
Hắc Bối Dực Long chở bọn họ băng qua biển, bay trở về lục địa nơi bọn họ ở.
Chu Ngự nghiêng mặt nhìn nét mặt lười nhác của Mặc Dạ, ở trong lòng hôn lên môi y.
Tựa hồ cảm ứng được tình cảm của Chu Ngự, khóe môi của Mặc Dạ cong lên, y nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh của gió thổi qua tai.
Trong lúc này, ở căn cứ số năm đang bận rộn tối mày tối mặt, bởi vì sắp có một nhân vật cực kỳ quan trọng sẽ đại giá quang lâm đến Nibelungen. (chắc biết là ai rồi nhể)
Tiến sĩ Cook vô cùng lo lắng, tự mình kiểm tra tất cả tham số, liên tục lẩm bẩm trong miệng.
“Tại sao ngài ấy lại gấp rút tới đây vào lúc này? Nơi này căn bản rất không an toàn!”
Isaac cầm một ly rượu vang đỏ, nhàn nhã nhìn bóng lưng bận rộn của Cook “Không có nơi nào là an tuyệt đối cả, ngay cả thế giới con người cũng vậy.”
Cook nghe thấy lời nói của đối phương, liền giống như bị cái gì đó kích thích, ả quay phắt lại hung tợn nói “Tôi biết chính là anh! Là anh đã đầu độc cha! Anh kêu tôi đưa Tống Trí trở về bên đó, mà bây giờ cha lại không quan tâm đến sự phản bội của nó, còn để nó ở bên kia tiếp tục nghiên cứu nữa chứ!”
“Ai bảo năng lực nghiên cứu của Tống Trí giỏi hơn cô chứ? Chỉ bằng dựa vào việc vào ba năm trước, cậu ta đã phát minh ra loại thuốc có khả năng làm ức chế sự phát triển của khối u não, cứu sống cha cô một mạng. Mà tín nhiệm của ngài Eaton tôn kính của chúng ta với cậu ta không phải là tuyệt đối, không phải ngài đã phái tiến sĩ La Ân trở về tỉ mỉ trợ giúp Tống Trí rồi đó sao? Trên danh nghĩa là trợ giúp nhưng thực tế lại là ‘giám sát’. Hơn nữa cha cô lại hạn chế phạm vi hoạt động của Tống Trí, trừ phòng nghiên cứu ra thì cậu ta không được phép đi đâu hết, cũng không được làm gì khác,, giống như một cái máy nghiên cứu vậy, bị cha cô ép khô cho đến chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...