Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Mặc Dạ cứ nhìn Chu Ngự như thế, nụ cười trên mặt dần biến mất đi.

“Anh có thể làm được. Đưa sức mạnh của mình vào bên trong khe hở tế bào của bọn chúng, sau đó lập tức nổ tung bọn chúng ra. Anh có sức mạnh của em, anh mạnh hơn bọn chúng rất nhiều.”

Mắt thấy đám Ma Quỷ Đằng kia ngày càng lại gần, tia máu trong mắt Chu Ngự như muốn đứt phựt văng ra ngoài.

“Đừng để bản thân bị đè nén, hãy giải phóng chính mình.” Trong giọng nói của Mặc Dạ mang theo sự dụ dỗ khảm sâu vào tâm trí.

Chu Ngự cảm giác có một bức tường bảo vệ bị sụp đổ, tựa như một dòng nước bắn ra từ nơi sâu nhất, nổ tung hết tất cả đám Ma Quỷ Đằng kia.

Một trận âm thanh bùm bùm, phảng phất như vọng tới từ nơi sâu nhất trong tâm hồn.

Cơ thể của Chu Ngự khẽ run theo phản xạ.

Đây là lần đầu tiên anh không tiếp xúc gì mà có thể giết chết sinh vật. Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình thật đáng sợ.

Nhưng Mặc Dạ lại ôm chặt lấy anh.

“Nghe em nói, đây không phải là giết hại sinh vật vô tội! Đây là— Anh quá ngập ngừng trước ranh giới của bản thân, tự trói buộc chính mình, đó là tại sao mà sức mạnh của anh luôn bị hạn chế!”

Giọng nói của Mặc Dạ như thức tỉnh Chu Ngự.

Sức mạnh của Chu Ngự đột nhiên thoát khỏi trói buộc tuôn tào mãnh liệt ra ngoài, nhanh chóng xuyên thấu đám Ma Quỷ Đằng kia.

Trông giống như một trận pháo bông bắn liên tục không ngừng.

Lần đầu tiên Chu Ngự cảm nhận cái gì gọi là tự do.

Suy nghĩ của anh vượt qua lại vượt qua từng chướng ngại vật, trong nháy mắt phá kén chui ra xông về phương xa.

Chỉ khoảng mười mấy giây, đám Ma Quỷ Đằng kia hoàn toàn bị diệt gọn.

Chu Ngự hít sâu một hơi, khi phục hồi lại tinh thần, anh đã không còn cảm nhận được sự tồn tại của Ma Quỷ Đằng nữa, đúng là anh đã tiêu diệt sạch bọn chúng.

“Em thật muốn đè anh ngay bây giờ.” Mặc Dạ nửa trêu đùa.

Ánh sao rơi trên mí mắt của anh, Chu Ngự không biết bản thân mình trong mắt Mặc Dạ có bao nhiêu sexy.

Mặc Dạ giơ ngón tay lên lướt qua gò má của Chu Ngự, rồi từ từ vuốt ve đến cằm.

Sau một giây tâm trạng của mình bị kích thích kia, Chu Ngự bỗng nhiên nhận ra điều gì đó.

“Không xong! Đồ Lâm đi tới đáy hồ rồi!” Chu Ngự chợt đứng phắt dậy.

Mặc Dạ theo sát Chu Ngự cùng nhau nhảy vào hồ nước.

Lúc này Chu Thanh đang tìm kiếm ở dưới đáy hồ, cậu cảm ứng được phảng phất như có gì đó đang thì thầm bên tai cậu. Chu Thanh đi theo âm thanh đó lặn xuống càng sâu.

Tựa như có gì đó kéo mình đi, Chu Thanh tìm thấy một khe hở ở dưới đáy hồ, khe hở kia rất sâu, giống như khoét sâu vào tâm của lòng đất.

Chu Thanh đi vào khe hở kia, trong nháy mắt cậu có cảm giác như bị nuốt mất.

Nhưng làm cho cậu bất ngờ là lúc đi qua khe hở này, cậu bị dòng nước đưa đến một không gian khác.

Đây là hang động dưới đáy hồ, Chu Thanh leo lên khỏi mặt nước, hít thở thật sâu.

Nơi này rõ ràng không có ánh sáng mặt trời, thế mà khắp nơi trong hang động mơ hồ được thắp sáng bởi ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, Chu Thanh vươn tay đặt lên vách hang, giờ mới hiểu mình đang ở trong hài cốt của Ymir, một hang động khác dưới đáy hồ này cũng là một phần của Ymir.

Một giây kia, trái tim Chu Thanh đập rộn ràng hẳn lên.

Mặc dù Ymir nhìn có vẻ đã chết nhưng vẫn còn tồn tại một bộ phận còn sống!

Chống đỡ một thân thể to lớn như thế đã là gánh nặng, nếu đã vậy thì không bằng bỏ đi tất cả, chỉ giữ lại cái quan trọng nhất!

Chu Thanh giang đôi tay ra, áp cả người lên vách hang, dán sát mặt vào.


Cậu tựa hồ cảm nhận được nhịp tim của Ymir, hoạt động của dây thần kinh, và cả nhiệt độ ấm áp vốn có.

“Thật tốt… Anh vẫn còn chờ em.”

Chu Thanh lấy ra một dụng cụ quét, quét toàn bộ địa hình bên trong hang động, sau đó tắt máy quét và bỏ vào trong ba lô.

Ngay một giây tiếp theo, Chu Thanh nhận ra gì đó liền quay người lại, bất ngờ thấy Đồ Lâm đang đứng cách đó không xa.

“Thật là khoảnh khắc trùng phùng làm cho người ta cảm động nha!” Đồ Lâm vỗ tay, trên mặt thì nở nụ cười châm chọc.

Trong lòng Chu Thanh thoáng lạnh lẽo “Tại sao ông lại ở nơi này?”

Lúc này, Chu Ngự và Mặc Dạ cũng đã đi vào trong hang động.

“Gã vẫn luôn nghi ngờ Ymir vẫn chưa chết, nhưng gã không tìm được bằng chứng chứng minh Ymir còn sống, cho nên gã đã theo dõi chúng ta.” Mặc Dạ lạnh lùng khoanh tay nhìn Đồ Lâm.

Nói thật, cho đến bây giờ Mặc Dạ không có đặc biệt ghét gì cả, Đồ Lâm là một trong số ít đó. Gã giống như là một gián đập hoài không chết, luôn luôn nhảy ra xoát độ tồn tại ngay trong thời điểm dễ làm người ta bực bội nhất.

Chu Ngự hừ lạnh “Không chỉ là theo dõi không thôi đâu. Bây giờ Đế Hân chính là sinh vật cấp S duy nhất không có bị phong ấn sức mạnh. Nhưng nếu Ymir quả thật có thể tự chữa lành, thì tới lúc đó mọi chuyện sẽ khác, dã tâm xưng bá ở Nibelungen của hắn không cách nào thực hiện được.”

“Chu Ngự… Tôi biết cậu bây giờ đã có được sức mạnh sinh vật cấp S, cũng biết chỉ dựa vào mình tôi thì không thể nào là đối thủ của các người được. Nhưng các người có chắc là phải giải quyết tôi ngay ở trong đây sao?”

Đồ Lâm áp tay lên vách động, trong nháy mắt, vách động bị nổ tung thành một lỗ lớn.

“Ông muốn làm gì!” Chu Thanh bất chấp muốn xông lên nhưng bị Chu Ngự túm lại.

Chắc chắn mục đích của Đế Hân là tiêu diệt hoàn toàn Ymir!

Vách động từ lỗ thủng đó dần dần rạn nứt ra khắp nơi, thậm chí lan đến chỗ trên đỉnh đầu bọn họ.

Chu Thanh lập tức rút súng ra muốn bắn Đồ Lâm, ngay tại lúc tính bóp cò thì bị Chu Ngự cản lại.

“Nếu như em nổ súng mà Đồ Lâm né được thì sẽ tổn thương đến Ymir!”

Trái tim của Chu Thanh khẽ run, không thể không hạ súng xuống, nhưng không ngờ Đồ

Lâm thế nhưng lại lấy súng của gã ra, mắt thấy gã sắp bắn lên đỉnh hang.

Ngay tại một giây đó, ngón tay của gã bỗng cứng còng lại!

Chu Thanh không nhịn được phóng sức mạnh của ra, vọt vào bên trong cơ thể của Đồ Lâm, tạm thời áp chế gã.

“A…” Đồ Lâm không ngờ Chu Thanh lại có loại năng lực này, mặc dù vết thương đã lành lại, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn đó khiến gã trỗi dậy hận ý.

Chu Thanh cũng không hiểu làm thế nào để điều khiển sức mạnh siết chặt cổ của gã, nhưng lại bị sức mạnh của Đế Hân thông qua vật dẫn trung gian là Đồ Lâm phản đòn lại.

Chu Thanh cảm thấy đầu của mình như sắp nổ tung ra, cậu nhanh chóng tập trung tinh thần.

Cậu cảm nhận được sức mạnh của Đế Hân mang theo tính xâm lược dữ dội thấm sâu vào từng cái tế bào trong người cậu, liên tục tấn công phá nát tế bào của cậu.

Sắc mặt của cậu trắng bệch, lung lay ngã người xuống nhưng được Chu Ngự đỡ lấy.

Từ khi Chu Thanh muốn giết Đồ Lâm đến lúc bị Đế Hân tấn công chỉ xảy ra trong chớp mắt.

“Chu Thanh!”

“Giết gã… Giết gã!” Chu Thanh nắm chặt cổ tay Chu Ngự.

Đồ Lâm khẽ cong môi “Thì ra là mày lấy được sức mạnh của Ymir.”

Ngay tại một giây tiếp theo, sức mạnh xâm nhập vào đầu Chu Thanh bỗng chấn động dữ dội, Chu Thanh không thể không vận dụng sức mạnh của mình áp chế xuống.

Sức mạnh khủng bố của Đế Hân đã hoàn toàn đánh bại Chu Thanh.


Mắt thấy Chu Thanh sắp bị Đế Hân giết chết, Chu Ngự biết phải giết Đồ Lâm, nếu không Đế Hân sẽ thông qua Đồ Lâm giết chết người kế thừa sức mạnh của Ymir.

Mặc Dạ muốn sử dụng sức mạnh của mình để cứu Chu Thanh nhưng bị Chu Ngự nắm lấy cổ tay, rồi anh đưa sức mạnh của mình vào cơ thể Đồ Lâm. Mặc Dạ nhất thời hiểu ra ý định của Chu Ngự. Chu Ngự cần sức mạnh của Mặc Dạ ngay trong thời khắc mấu chốt nhất.

Sức mạnh của Chu Ngự dâng trào như lũ lụt, rồi ngưng tụ lại vọt thẳng vào khe hở giữa các tế bào của Đồ Lâm, nhanh chóng lan tràn ra, bắt đầu chiến đấu một trận với Đế Hân.

Hai luồng sức mạnh cứng cỏi va chạm dữ dội, Chu Ngự muốn lao ra, đột phá giới hạn của Đồ Lâm, nhưng Đế Hân lại cản trở anh.

Trên trán Chu Ngự lấm tấm mồ hôi lạnh, anh nhìn chằm chằm Đồ Lâm.

Sức mạnh của anh vừa cố chấp vừa kiên định và cả dũng mãnh, còn thân thể Đồ Lâm thì vô tình trở thành bãi chiến trường cho bọn họ đấu đá với nhau.

Chỉ có Đồ Lâm mới cảm nhận được nỗi đau đớn bị chèn ép bởi hai luồng sức mạnh khủng bố kia, giống như vô số lần bị nổ tung, tựa hồ một cái chớp mắt thôi cũng đủ để gã tan xác.

Lần đầu tiên Đồ Lâm cảm thấy sợ hãi. (biết sợ rùi à =.=)

Mặc dù Đế Hân mạnh mẽ nhưng không phải là mạnh mẽ tuyệt đối.

Não bộ của Chu Thanh thoát khỏi cảm giác nặng nề bị chèn ép, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt cậu chợt biến lạnh, sức mạnh của cậu lại phóng ra, gia nhập cuộc chiến với Chu Ngự.

Ánh mắt Đồ Lâm đỏ quạch, gã chợt xông đến chỗ Chu Thanh, nhưng bị Chu Ngự đứng bên cạnh tung quyền đập trúng ngực. Đồ Lâm té sấp mặt lên vách động rồi lăn xuống, gã còn có thể hành động chứng tỏ sức mạnh của Đế Hân không có khống chế gã hoàn toàn.

Đồ Lâm cười lạnh “Sức mạnh của các ngươi chỉ có nhiêu đó thôi à?”

Giọng nói của gã lạnh lẽo như băng, phảng phảng như âm thanh vọng đến từ trên cao nhìn xuống chúng sanh, không khí bên tai tựa như bị đóng băng theo.

Đó không phải là giọng nói của Đồ Lâm mà là của Đế Hân.

Hắn đã hoàn toàn khống chế cơ thể của Đồ Lâm, giống như cái lần mà Mặc Dạ khống chế thân thể của Chu Ngự trong hang động của Hoa Thược Dược Tử Vong vậy.

Đồ Lâm đột nhiên xông về phía Chu Thanh, tốc độ của gã nhanh đến nỗi vượt ngoài sức tưởng tượng của Chu Ngự.

Mắt thấy ngón tay gã sắp bấu chặt lấy động mạch ở cổ của Chu Thanh, Chu Ngự lập tức nhấc chân đá vào hông gã, nhưng Đồ Lâm bất chợt đổi hướng tấn công Mặc Dạ.

Thời gian trong lúc này như ngừng trôi, tựa như trong thế giới của Mặc Dạ vậy, y dứt khoát giơ tay lên chặn đòn tấn công của Đồ Lâm rồi nghiêng người áp hắn ngã ra đất, ngay sau đó co đầu gối húc vỡ xương sống của gã.

Ngay lúc đó, trên đỉnh đầu bọn họ truyền đến âm thanh rung lắc dữ dội.

Bộ phận bị vỡ ra của vách tường liên tiếp rơi xuống những mảnh vỡ.

Đồ Lâm liếc nhìn Mặc Dạ rồi bỗng nhiên bấu vào cổ tay Mặc Dạ, dùng sức xoay người thoát khỏi kiềm kẹp của y.

“Nơi này sắp sụp xuống rồi.” Đồ Lâm… hoặc là Đế Hân nở nụ cười càng sâu.

Đế Hân vốn không quan tâm liệu Đồ Lâm có chết trong tay bọn họ không, hắn chỉ muốn thừa dịp này hoàn toàn hủy diệt Ymir.

Đế Hân hoàn toàn rời khỏi người Đồ Lâm, một giây kia, từng tế bào trong cơ thể Đồ Lâm liên tiếp bị sức mạnh của Chu Ngự và Chu Thanh tấn công phá hủy, gã run rẩy nhìn bắp thịt của mình nứt toạt lộ ra xương trắng, nhưng đồng thời Chu Ngự bọn họ không thể ngăn cản Đế Hân đang hủy diệt Ymir.

Tựa như đang chạy đua cùng với thời gian, nhìn xem cuối cùng là Đế Hân hủy diệt Ymir trước hay là Chu Thanh và Chu Ngự giết chết Đồ Lâm trước.

Mặc Dạ bỗng nhiên nói “Chu Thanh! Bảo vệ Ymir! Để tôi và Chu Ngự đối phó Đế Hân cho!”

Chu Thanh nhanh chóng rời khỏi thân thể của Đồ Lâm, rồi hòa hợp vào Ymir.

Bây giờ cậu mới cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn đang phân giải Ymir.

Đây mới là sức mạnh chân chính của Đế Hân, phần sức mạnh mà bọn họ đấu đá trong người Đồ Lâm chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Sức mạnh của hắn xâm nhập vào Ymir, lấy tốc độ chóng mặt cắn nút những tế bào còn sống của Ymir, dù Chu Thanh có đưa sức mạnh vào thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.

Mặc Dạ không định che giấu sức mạnh của mình nữa, y hung hăng vọt vào trong cơ thể Đồ Lâm, sánh vai cùng với sức mạnh của Chu Ngự, hòa hợp thành một luồng sức mạnh to lớn tung hoành ngang dọc trong người Đồ Lâm, hủy diệt tất cả chướng ngại vật trước mặt họ.


Gặp Thần sát Thần, gặp Phật giết Phật.

Đột phá tất cả mọi giới hạn và trói buộc.

“A—!” Đồ Lâm phát ra tiếng rên rỉ đau đớn tột bậc, gã ngã xuống đất, mắt gã chảy máu, tế bào bị vỡ nát còn chưa kịp tái tạo lại liền bị sức mạnh của Chu Ngự và Mặc Dạ dập cho nát càng thêm nát.

Gã liên tục cầu xin Đế Hân cứu mình, mặc dù Đế Hân cũng rút chút sức mạnh ra để đối phó Chu Ngự và Mặc Dạ nhưng lại không có ý định bảo vệ gã. Gã có thể cảm nhận được vô số mạch máu trong người mình liên tục vỡ toát, máu me chảy xối xả ra ngoài, xương cốt trở nên mềm oặt yếu ớt vô cùng.

Chu Ngự và Mặc Dạ hung hăng tông thẳng vào nơi sâu nhất trong đầu Đồ Lâm, nhưng cửa ải cuối cùng này bị Đế Hân phòng thủ gắt gao.

Vẻ mặt vốn lười biếng của Mặc Dạ nay trở nên vô cùng sắc bén, y bất chấp mọi thứ tông thẳng vào, Đồ Lâm ôm chặt đầu mình cảm giác được thần kinh đang đứt gãy, cảm xúc đối với thế giới càng trở nên mơ hồ, phảng phất như bị nhốt vào một không gian khác vậy.

Nhịp tim của gã vô cùng nặng nề, hô hấp như bị chặn nghẹn ở cổ họng, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng bị cướp đoạt.

Trong lúc đó, Chu Thanh cũng đang chịu một áp lực to lớn.

Đế Hân không chỉ phân giải tế bào của Ymir mà còn xông vào cắn nuốt tế bào của cậu.

Đối với Đế Hân mà nói, vì Chu Thanh được coi như là người thừa kế năng lực của Ymir nên một khi cậu mà trưởng thành thì tất sẽ trở thành mối uy hiếp không nhỏ. Cho nên Đế Hân phải mau chóng giải quyết cậu.

Chu Thanh nghiến răng, không ngừng chống cự lại. Lần đầu tiên cậu chán ghét bản thân yếu đuối, không thể chịu nổi một đòn của Đế Hân.

Sức mạnh của Đế Hân tiến sâu vào trong đầu cậu, Chu Thanh cảm thấy bộ não rung động dữ dội, cậu nhìn bóng lưng của Chu Ngự và Mặc Dạ, bọn họ phải giết chết Đồ Lâm, lúc này tuyệt đối không được làm họ xao nhãng.

Ngay lúc đó, phần trên đỉnh đầu hang động hoàn toàn nứt ra, nước hồ chảy vào.

Mới đầu chẳng qua là chảy vào rỉ rỉ, tiếp đó một đống nước ào ào tràn vào, lấp đầy hang động với tốc độ cực nhanh, chớp mắt che khuất bóng dáng Đồ Lâm và Chu Ngự bọn họ.

Đỉnh hang động hoàn toàn sụp xuống, nếu như không phải là có sức mạnh của sinh vật cấp S, Chu Ngự tin chắc mình nhất định sẽ chết.

Mặc Dạ bơi tới ôm chặt Chu Ngự, chỉ chỉ vào nơi bọn họ đã đi vào.

Chu Ngự hiểu ý, liền bơi tới kéo lấy Chu Thanh, lúc này mới phát hiện tình trạng của cậu rất không xong.

Ánh mắt của cậu hằn đầy tia máu, nếu cứ tiếp tục nữa sẽ chảy máu.

Chu Ngự lập tức ôm lấy cậu rồi bơi đi.

Bọn họ bơi ngược dòng lên trên, sau khi lên bờ thì mới phát hiện toàn bộ nước hồ đang cuồn cuộn theo hình xoắn ốc chảy hết vào bên trong hang động kia.

“Đồ Lâm đâu… Đồ Lâm ở đâu rồi…” Chu Thanh nhìn chằm chằm vòng nước xoáy kia, cậu không thể nào quên được giây phút Đế Hân quyết tuyệt hủy diệt Ymir.

Vừa mới trải qua một trận quyết chiến, Mặc Dạ cũng tương đối mệt mỏi, nhưng y vẫn đang dùng sức mạnh truy tìm Đồ Lâm.

“Gã vẫn chưa chết… Vẫn còn sống…”

Mặc Dạ còn chưa nói hết thì thấy một con Thủy Sinh Long từ trên trời bay xuống nhảy vào trong nước, rồi sau đó mang Đồ Lâm bay ra, cả người nó kéo theo một mảng nước lớn. Suy nghĩ của Mặc Dạ lập tức đuổi kịp con Thủy Sinh Long kia, cưỡng ép nó rơi xuống.

Chu Ngự không nhiều lời liền phóng sức mạnh của mình vào trong đầu Đồ Lâm. Anh lại đánh sáp lá cà một lần nữa với Đế Hân, hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau liền bùng nổ.

Mặc Dạ vọt tới trước mặt Đồ Lâm, không nói nhiều liền đánh một cú vào mặt gã.

Mặt Đồ Lâm đầy máu, gã ho khan dữ dội.

Lúc này gã chỉ là một thể xác của người bình thường, cực kì yếu ớt.

Mặc Dạ không có ý tha cho gã, lập tức rút khẩu súng bên hông ra nhắm ngay đầu gã, y vừa định bóp cò thì đầu óc bỗng đau dữ dội, giống như muốn nứt toạt ra, âm thanh ù tai xộc thẳng vào nơi sâu nhất trong đầu y.

“A—-” Mặc Dạ không chịu nổi ôm chặt đầu mình.

Chu Ngự lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, anh lập tức tiến vào đầu Mặc Dạ chống cự lại luồng sức mạnh kia, giúp y bảo vệ đầu, đồng thời cũng phân tán tinh thần lực mà anh đang đối kháng với Đế Hân.

Chu Thanh thì lại cảm thấy sự tồn tại của Ymir ngày càng yếu ớt.

Không thể… Cậu tuyệt đối sẽ không để cho Ymir biến mất nữa đâu!

Chu Thanh bất chấp tất cả, không quan tâm Đế Hân đang phân giải cậu ra sao, cậu đưa sức mạnh của mình vào bên trong phần gốc của Ymir lần nữa, chống lại sự xâm phạm của Đế Hân.

Mắt thấy đôi mắt của Chu Thanh bắt đầu rướm máu, còn Mặc Dạ thì bị Đế Hân xâm phạm đầu óc, Chu Ngự lập tức lấy khẩu súng trong tay Mặc Dạ, nhắm ngay đầu của Đồ Lâm rồi bóp cò.

“Đoàng—!” Sau khi tiếng súng vang lên, Chu Ngự cho là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng anh không ngờ mắt của Chu Thanh vẫn còn đang chảy máu, mà ánh mắt của Mặc Dạ thì không có tiêu cự, cứ như đang hãm sâu vào một thế giới khác.

“Thân thể kí sinh của Đế Hân không phải là Đồ Lâm!” Mặc Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.


Trong lòng Chu Ngự chợt căng thẳng, lập tức tản sức mạnh của mình ra bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.

Mỗi một chiếc lá rụng, mỗi một sinh vật không có tính uy hiếp, Chu Ngự đều không bỏ qua bất cứ thứ gì.

Bộ phận sống sót của Ymir ngày càng yếu ớt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chết.

Đế Hân ở đâu?

Rốt cuộc gã ta ở đâu?!

Chu Ngự liều mạng tìm kiếm, nhưng Đế Hân ẩn nấp quá kĩ.

Trong tình huống chả khác gì mò kim đáy bể này, Chu Ngự đành phải dừng cuộc tìm kiếm, anh quay lại dồn toàn bộ tinh thần lực của mình vào Ymir để bảo vệ hắn.

Chu Ngự, hãy tỉnh táo lại!

Trên lưng Chu Ngự đã ướt đẫm mồ hôi.

Mặc Dạ nắm lấy một ngón tay của Chu Ngự, nhỏ giọng nói “Chúng ta cùng nhau… Thêm một lần nữa.”

“Em sẽ…”

“Em thì sao hả? Đế Hân có thể mượn vật khác làm môi giới trung gian, nhưng mà em và anh… Ở Nibelungen này còn có cái gì làm vật môi giới mạnh hơn anh chứ?”

Mặc dù cơ thể của Mặc Dạ bị áp chế hoàn toàn, tế bào của y không chịu nổi sức mạnh phóng ra từ y, nhưng cơ thể của Chu Ngự thì lại khác, có thể giảm bớt gánh nặng lớn cho Mặc Dạ.

“Được, chúng ta cùng nhau.”

Chu Ngự lộ ra thần sắc kiên định.

Mặc Dạ gật đầu cười khẽ, từ phía sau ôm chặt lấy bả vai của Chu Ngự, nhỏ giọng nói bên tai anh “Tỏ ra đẹp trai như thế là phạm quy nha… Bây giờ em không còn sức đè anh đâu.”

Ngay tại lúc Chu Ngự muốn cú một phát vào đầu Mặc Dạ thì sức mạnh thuộc về Mặc Dạ liền chạy dọc theo từng sợi thần kinh trong đầu Chu Ngự, nháy mắt bao phủ toàn thân anh.

Chu Ngự không hề chống cự, để Mặc Dạ tự do tiến vào tứ chi bách hài của mình, lấp đầy từng cái tế bào trong anh, cảm giác mệt mỏi bị Đế Hân áp chế nãy giờ bỗng chốc bị quét sạch.

Sức mạnh của hai người không ngừng dâng trào lên.

Chu Ngự cũng không ngờ anh và Mặc Dạ kết hợp với nhau lại tăng gấp đôi sức mạnh lên như vậy.

Nó giống như một trận sóng trào dữ dội dâng cao mấy chục mét, đầu sóng trắng xóa, hung hăng ập xuống mặt nước, trong nháy mắt vọt tới đáy hồ, thấm vào phần gốc của Ymir.

Đế Hân kịch liệt cắn trả, đánh thẳng vào thần kinh của Chu Ngự, nhưng Chu Ngự nhanh chóng bảo vệ đầu của mình, anh không quan tâm Đế Hân tổn thương tế bào của mình thế nào, cũng không quan tâm cảm giác đau đớn bị cắt ra, anh chỉ muốn sánh vai cùng

Mặc Dạ điên cuồng đánh thẳng vào sức mạnh của Đế Hân, không ngừng bức hắn rời khỏi thân thể của Ymir.

Đây là một luồng sức mạnh vô cùng mênh mông bao la, mang theo khí thế quyết không chùn bước, cố gắng chống đỡ Ymir sắp sửa sụp đổ.

Chu Ngự chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác nào sảng khoái đến như vậy, thậm chí anh còn không muốn dừng lại. Giống như cảm giác cùng Mặc Dạ tay trong tay sánh vai tiêu dao khắp nơi, cùng với cảm giác thành tựu phá vỡ sự trói buộc của Đế Hân làm cho mỗi tế bào của anh đều hưng phấn không thôi.

Anh tựa như cưỡi chiến mã phòng vùn vụt qua từng cái xác lính giặc ngã xuống, tung hoành khắp chiến trường!

Cảm giác được Đế Hân tức giận, Chu Ngự cong khóe môi.

Ngươi cũng không phải là kẻ mạnh nhất Nibelungen!

Cũng giống như Chu Ngự, Mặc Dạ cũng rất hưởng thụ khoái cảm chèn ép cường địch.

Tại một giây nguy hiểm mấu chốt, hai người hợp sức đá Đế Hân ra khỏi Ymir.

Nước hồ sôi trào dữ dội, trong nháy mắt bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng, tạo thành một bức tường nước hình vòm, rồi xông thẳng lên trời!

Chu Ngự lui về sau hai bước, Mặc Dạ đứng bên cạnh cạn kiệt sức lực, lảo đảo chợt ngã thì được Chu Ngự ôm lấy.

Bức tường nước trải rộng khắp bốn phương tám hướng từ từ hạ xuống, không có dính vào phần đất xung quanh.

Nước hồ vốn sâu nay có thể rõ mặt đáy.

Nhưng Chu Ngự và Mặc Dạ không nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, bọn họ biến thành dòng nước lũ tản ra khắp các nơi, mượn vô số sinh vật làm môi giới, không ngừng vươn dài ra, đuổi theo sức mạnh của Đế Hân. Xuyên qua muôn trùng núi non cao chót vót lẫn rừng rậm bạt ngàn, tung hoành truy đuổi, ngày càng lớn mạnh lên, tạt qua núi băng, phóng thẳng tới đầu óc của Đế Hân.

Một giây kia mạnh mẽ đến nỗi không có gì sánh bằng, dường như muốn hủy diệt tất cả vạn vật trên thế gian này.

Trong nháy mắt Đế Hân cản lại luồng sức mạnh đó, mặc dù ở khoảng cách rất xa như thế nhưng Chu Ngự và Mặc Dạ ngoài dự đoán quăng cho hắn một cú phản công cực nặng nề. Đế Hân gồng mình quăng trả cú phản công này trở lại, sinh vật Nibelungen cơ hồ đều chịu ảnh hưởng, cây cối nghiêng đổ, sinh vật rối rít bỏ chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui