“Anh đi tìm ngài Eaton. Hắn đã nói gì với anh vậy?”
Vừa đi vào phòng ngủ thì Chu Ngự liền thấy Mặc Dạ đang ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm nhìn mình.
Trình độ để ý Isaac Eaton của người này đã vượt khỏi dự đoán của anh.
Tư thế của Mặc Dạ vô cùng tao nhã và ung dung, ánh mắt của y tràn ngập sự biếng nhác, nhưng trong sự biếng nhác đó lại ẩn ẩn mang theo lực độ xuyên thấu thị giác của Chu Ngự.
Chu Ngự đi tới ngồi bên cạnh Mặc Dạ, vươn ngón tay ra nâng cằm y lên, rũ mi nhìn vào mắt y “Ngài Eaton đã đồng ý cho chúng ra rời khỏi căn cứ.”
Mặc Dạ híp mắt lại, tựa hồ rất hưởng thụ cảm giác ngón tay của Chu Ngự nâng cằm mình.
“Không thể nào, tên đó mà lại đồng ý yêu cầu này của anh? Không phải hắn đang lo lắng không thể kiểm soát được chúng ta à?”
“Anh ta cho phép chúng ta đi đến khe nứt núi băng, anh ta suy đoán rằng Đế Hân đang ở đó. Hơn nữa trong lòng anh ta luôn biết rõ, anh ta không thể nào thực sự khống chế chúng ta được. So với Cook, suy nghĩ của anh ta mới làm cho người ta không thể nào hiểu nổi.”
Mặc Dạ cười rộ lên “Xem ra năng lực của tập đoàn Cự Lực cũng không phải là thức ăn như chúng ta đã nghĩ.”
“Ý em là em cũng cho rằng Đế Hân đang ở khe nứt núi băng đó, có phải lần trước em đã nhìn ra gì đó ở trong đầu Đồ Lâm?”
“Em cảm thấy giá rét.” Mặc Dạ trả lời.
“Được, vậy chúng ta sẽ lập tức đi đến khe nứt núi băng. Anh đi chuẩn bị tốt mọi thứ đây.”
“Là chuẩn bị bỏ trốn cùng với em à?” Mặc Dạ híp mắt lại, khóe mắt của y lóe lên một tia gian xảo, sự quyến rũ đó chả khác gì một chiếc lá rơi xuống từ trên đầu Chu Ngự, cho dù có giãy giụa đến cỡ nào thì cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất.
Chu Ngự không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mặc Dạ, giống như muốn khắc sâu khoảnh khắc này của Mặc Dạ vào trong tim mình.
Mặc Dạ chậm rãi nghiêng mặt sang một bên “Anh đang lo lắng… Lo lắng chúng ta không phải là đối thủ của Đế Hân?”
“Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không phải?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
“Bây giờ còn chưa phải, nhưng sau này thì chưa chắc. Cho dù tập đoàn Cự Lực không cho phép thực hiện nhiệm vụ này nhưng chúng ta cũng phải chạy tới đó, bởi vì Tống Lẫm đã không nhịn được. Mất đi Tống Trí, đời này của hắn coi như không có mục tiêu. Đối với hắn mà nói, hắn rất căm ghét Đế Hân, chính Đế Hân đã đưa hắn tới thế giới này, coi sự đau đớn vì mất đi người vợ sắp cưới của Tống Trí là dinh dưỡng mà nuôi dưỡng hắn, nhưng cuối cùng Tống Trí cũng vì hắn mà hy sinh tất cả, thậm chí là mạng sống. Hắn muốn diệt trừ kẻ ra khởi nguồn cho mọi sự thống khổ này, vì hắn cho rằng chỉ có làm như thế thì mới đạt được niềm khoái cảm khi báo thù.”
“Nhưng còn tôi thì lại thấy, cậu ta căm ghét bản thân mình hơn cả Đế Hân. Hơn nữa cậu ta cũng không phải là đối thủ của Đế Hân, nếu làm vậy thì quá lỗ mãng, cậu ta đang lãng phí sự hy sinh của Tống Trí, cậu ta nên bình tĩnh và lý trí hơn.”
“Nhìn đi, hắn cũng không có học được sự ‘lý trí’ từ Tống Trí, mà nếu như hắn đã khôi phục lại được toàn bộ sức mạnh của mình thì sao? Đừng quên, món đồ mà tiến sĩ Khương nhờ chúng ta đưa cho hắn, đó chính là chìa khóa giải phóng sức mạnh Tống Lẫm.”
“Cho nên chúng ta trước hết phải tìm được Tống Lẫm, ngăn cậu ta lại.”
“Không, chúng ta nhất định phải tìm được Tống Lẫm, dùng biện pháp giải phóng sức mạnh của Tống Lẫm mà giải phóng cho cả em luôn, bốn người chúng ta hợp sức lại, Đế Hân sẽ không còn là huyền thoại nữa.” Khóe môi của Mặc Dạ từ từ cong lên, giống như đã biết trước mọi chuyện.
“Bốn người? Ở đâu ra bốn người? Tôi, em và Tống Lẫm, còn một người nữa là ai?”
“Chu Thanh.” Mặc Dạ trả lời, đôi mắt kia vẫn nhìn Chu Ngự, như muốn nhìn rõ biểu cảm của anh.
Bả vai của Chu Ngự khẽ cứng lại, nhưng ngay sau đó anh liền nghĩ tới một chuyện “Là bởi vì Ymir?”
“Đúng vậy, cậu ấy đã có được sức mạnh của Ymir.”
Đáp án này làm Chu Ngự không khỏi kinh ngạc.
“Cho nên lần này chúng ta sẽ không trực tiếp tới khe nứt núi băng, mà trước hết phải đi tìm Tống Lẫm và Chu Thanh.”
“Đúng vậy. Em tin rằng Tống Lẫm và Chu Thanh sẽ mang đến cho chúng ta một sự ngạc nhiên không nhỏ đâu, bao gồm cả đoàn đội sau lưng bọn họ.” Trong nụ cười của Mặc Dạ ẩn chứa rất nhiều thứ mà tạm thời không thể thấu hiểu được.
“Mọi chuyện sẽ không suôn sẻ thế đâu, chắc chắn tập đoàn Cự Lực sẽ cử người đi theo chúng ta.”
“Cho nên chúng ta phải tìm ra một cái cớ hợp lý để thoát khỏi bọn họ.” Mặc Dạ nháy mắt một cái, Chu Ngự có thể mơ hồ đoán ra một bụng toàn ý xấu của y.
Chuẩn bị hành trang để đi đến địa phương lạnh lẽo là vô cùng phức tạp và tốn thời gian, mà người phụ trách chỉ huy nhiệm vụ lần này là trợ thủ đắc lực của tiến sĩ Cook, Cole.
Bọn họ sẽ ngồi phi cơ bay thẳng đến bên bờ khe nứt của núi băng.
Ngô Vận tới đưa tiễn Chu Ngự.
Hắn mở rộng hai tay ôm chặt lấy Chu Ngự, ghé vào tai Chu Ngự nhỏ giọng nói “Này, người anh em… Tôi biết nguyên nhân cậu ở lại tập đoàn Cự Lực ít nhiều gì là vì tôi, cho nên nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, hoặc là tránh xa nguy hiểm, hoặc là thoát khỏi tập đoàn Cự Lực, không cần phải lo cho tôi nữa. Nếu có thể rời đi thì tuyệt đối đừng trở về. Cho dù các cậu có biến mất thì tập đoàn Cự Lực cũng sẽ không nổi điên giết tôi đâu.”
“Anh chắc không? Nếu không có tôi hỗ trợ, anh có lẽ sẽ mất mạng trong nhiệm vụ kế tiếp của mình.” Mặc dù trên mặt Chu Ngự không có biểu tình gì nhưng trong giọng nói lạicó chút trêu đùa.
“Chết thì chết thôi, từ lúc gia nhập vào tập đoàn Cự Lực, tôi chưa từng mơ tưởng đến một ngày có thể còn sống trở về gặp lại con gái của mình. Hơn nữa mục tiêu chân chính của tập đoàn Cự Lực là chữa bệnh cho ngài Eaton, chẳng qua con gái của tôi chỉ có chút giá trị lợi dụng cho bọn chúng… Bọn chúng sẽ không phí thời gian nghiên cứu cách chữa trị căn bệnh nổi ban đỏ đó đâu.”
Mỗi một người đều sẽ vì người thân của mình mà không tiếc mọi thứ, nhưng sự lí trí lần này của Ngô Vận lại làm Chu Ngự rất kinh ngạc.
“Ngô Vận, tôi sẽ trở lại. Có điều trở lại là để đánh đổ lão chứ không phải là quỳ gối dưới chân lão đâu.”
“Vậy thì người anh em, chúc cậu may mắn.” Ngô Vận dùng lực vỗ một phát lên vai Chu Ngự.
“Chu Ngự, chúng ta lên xuất phát, tôi muốn lần từ biệt này của anh và Ngô Vận không phải là lần cuối cùng, cho nên không cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu.” Cole nói.
Mặc Dạ từ đầu tới giờ khoanh tay đứng một bên mỉm cười, y đi tới trước mặt Cole, lấy ngón tay đâm đâm lồng ngực của đối phương, một giây kia, trong ánh mắt của y mang theo sát ý rợn người, làm cho Cole không rét mà run.
“Ta nói ngươi gấp gáp như vậy là muốn đi tìm chết à? Nên biết rằng khi đối mặt với Đế Hân, ta và Chu Ngự còn có cơ hội rút lui, còn ngươi, e rằng làm chất dinh dưỡng còn không đủ nhét kẽ răng đi. Ta đề nghị hãy tranh thủ tận hưởng thời gian còn sống đi, nên hưởng thụ nhiều nhiều vào. Đời người ly biệt như một bộ phim điện ảnh vậy, cần phải sống sao cho có tình cảm chút chứ.”
Sắc mặt của Cole khẽ thay đổi, lời nói của Mặc Dạ chọt trúng tim đen của gã, nhưng gã nhanh chóng che đi sự sợ hãi của mình, lạnh lùng nói “Vào phi cơ.”
Chu Ngự và Mặc Dạ leo vào phi cơ, lúc xoay người lại ngồi xuống thì thấy Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, Lí Khiêm dùng khẩu hình bằng miệng nói: Nhất định phải còn sống.
Chu Ngự ung dung đáp lại: Tất nhiên.
Phi cơ rất nhanh rời khỏi căn cứ, cảnh sắc của Nibelungen từ hoang mạc cát vàng dần chuyển sang rừng rậm nguyên thủy, từng cái lướt qua trong mắt mọi người.
“Mỗi chiếc phi cơ này đều được trang bị đạn sóng âm nhiều gấp ba lần một chiếc phi cơ bình thường. Bất quá ngài Eaton cũng đã nói, với năng lực của Chu Ngự bây giờ thì ít nhất sinh vật có cấp bậc cùng với chim ba mắt khổng lồ thì sẽ không thể nào tấn công chúng ta.” Trong lời nói của Cole bao gồm hàm ý là Chu Ngự phải bảo vệ sự an toàn của cả đoàn đội phi cơ.
“Xin hỏi các người có mang theo đầy đủ dịch dinh dưỡng không? Con người mà sử dụng năng lực cấp bậc của ta thì cơ thể sẽ bị tiêu hao năng lượng không hề nhỏ đâu.” Mặc Dạ nhắc nhở.
Cole lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa nó cho Chu Ngự “Đây là dịch dinh dưỡng đã được nén cô đặc vào ống tiêm, có thể trực tiếp hấp thụ qua đường máu, hiệu suất cao gấp năm lần so với chai dinh dưỡng. Ngài Eaton đã đặc biệt chuẩn bị nó cho ngài, xin ngài không nên phụ lòng tốt của ngài ấy.”
“Cám ơn.” Chu Ngự mặt tỉnh bơ cất cái hộp nhỏ đó vào trong túi áo.
Mặc Dạ nhướng lông mày “Thật không ngờ ngài Eaton đây lại có lòng đến vậy đấy. Em nói ngày đó anh đến phòng làm việc tìm hắn không chỉ đơn giản là tán gẫu thôi?”
“Ngoại trừ nói chuyện ra thì còn có thể làm gì?” Chu Ngự lạnh lùng hỏi ngược lại.
“Ta nghe nói con người các ngươi còn có một hiện tượng gọi là quan hệ quy tắc ngầm?” Mặc Dạ chuyển tầm mắt từ Chu Ngự sang nhìn vào Cole ngồi đối diện và những đội viên khác.
Những người khác lộ ra biểu tình lúng túng, tránh né tầm mắt của y.
“Vậy ta đây sẽ trao đổi một chút với Cole đi. Nói đến quy tắc ngầm, điều kiện của ngươi coi bộ thích hợp bị quy tắc ngầm đấy.”
Cole ho khan một tiếng, tỏ ý bọn họ chấm dứt đề tài này.
Phi cơ bay vùn vụt qua hai phần ba rừng rậm, sắp bay sang rìa bên kia, tiếp theo là bay tới một eo biển, sau khi vượt qua eo biển, trước mặt họ xuất hiện một mảnh đại lục trắng toát, có thể thấy đây là núi băng lớn nhất của Nibelungen.
Ngay lúc đó, phi công đang lái phi cơ đột nhiên hỏi “Đó là cái gì vậy?”
Cole híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ bờ bên kia của eo biển có thể nhìn thấy một đoàn mây đen đang bay tới. Đen đến nổi như muốn nghiền nát cả thế giới ra.
Nhưng nhìn kĩ thêm một chút nữa thì sẽ nhận ra tốc độ di chuyển của đám mây kia quả thực rất nhanh.
Cole lấy ống nhòm ra, khi gã nhìn rõ đám mây đen kia là cái gì thì sắc mặt chợt thay đổi, lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Ngự và Mặc Dạ “ Đó là một đàn Hắc Bối Dực Long! Hai người phải nghĩ cách giải quyết bọn chúng! Giống như lần trước tiến vào khu vực 12, không phải Chu Ngự đã làm cho đám Bạch Mãnh đó không tấn công sao?”
Chu Ngự nhíu mày “Đó là Hắc Bối Dực Long chứ không phải là Bạch Mãnh! Bọn chúng không có cùng cấp bậc. Hắc Bối Dực Long là loài rồng có tốc độ nhanh nhất trong các loài rồng ở Nibelungen, bọn chúng có thể đụng xuyên cả một ngọn núi chứ đừng nói đến phi cơ của chúng ta! Với tốc độ và số lượng như thế, bọn tôi căn bản còn chưa kịp khống chế thì đã bị chúng đụng cho tan nát rồi! Theo ý kiến của tôi thì chúng ta nên hạ cánh, đợi bọn chúng bay qua đã.”
Cole nhìn Mặc Dạ “Nhưng ngươi có thể làm được, không phải sao?”
“Eo biển này rộng như vậy, ngươi có chắc trong vòng nửa tiếng có thể bay qua eo biển này? Nếu như không, đến khi sức mạnh của ta hết hiệu lực, chúng ta chỉ có nước chết thảm hơn—rơi xuống biển sâu và rơi xuống đất liền, ngươi cảm thấy bên nào có tỷ lệ sống sót cao hơn?” Mặc Dạ hất cằm nhìn Cole, ý bảo gã nên nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cole nghiến răng, ra lệnh cho đội phi cơ “Tất cả phi cơ mau chóng bay thấp xuống, tránh va chạm trực diện với Hắc Bối Dực Long, chúng ta lập tức hạ cánh xuống rừng rậm nguyên thủy!”
Nhưng tốc độ của Hắc Bối Dực Long quá nhanh, chỉ mới có mấy giây mà bọn chúng đã bay vượt qua eo biển, sắp đi tới trước mặt đội phi cơ, mặc dù đội phi cơ đã khẩn cấp hạ cánh nhưng vẫn bị vô số cánh rồng quạt trúng.
Đối với Hắc Bối Dực Long mà nói, độ cứng phi cơ của loài người chả là cái đinh gỉ gì.
Cái này giống như một trận chiến lấy trứng chọi đá vậy.
Trong đó có một phi cơ dễ dàng bị một con Hắc Bối Dực Long đụng thủng. Cũng may là hai bên cửa ra vào cabin của phi cơ để mở tự do nên phi cơ chỉ bị đụng văng ra một khoảng khá xa, phải xoay tròn vài vòng trong không trung mới ổn định được phương hướng, nhưng ngay sau đó liền bị một con khác đụng nát.
Phi cơ rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn, muốn nổ tung lên.
Cole hô to “Hạ xuống! Hạ xuống! Tránh xa bọn chúng ra! Chu Ngự! Mặc Dạ! Mau nhanh chóng nghĩ ra cách gì đi!”
Tình thế nguy cấp, sinh tử xẹt qua trong chớp mắt.
Chu Ngự nhắm mắt lại, lấy tốc độ nhanh nhất khống chế mấy con Hắc Bối Dực Long bay gần, điều khiển bọn chúng tránh xa phi cơ ra, nhưng anh chỉ có thể khống chế vài con lẻ tẻ, còn một bầy đàn phía sau thì bó tay.
“Mặc Dạ, bây giờ không phải là lúc ngươi dự trữ sức mạnh của mình đâu, chúng ta phải sống sót trước đã!” Cole rống to.
Mắt thấy một đàn Hắc Bối Dực Long hùng hổ bay tới tông thẳng vào mấy con bị Chu Ngự khống chế, Cole nháy mắt tuyệt vọng.
Nét mặt của Mặc Dạ vẫn bình thản, một luồng sức mạnh bắn ra từ trong không khí, nháy mắt bao phủ toàn bộ bán kính mấy trăm mét, cảnh tưởng trước mắt như thời gian bị đóng đinh vậy, những con Hắc Bối Dực Long kia đọng lại giữa không trung.
Đội phi cơ nhân lúc này hạ cánh an toàn xuống đất.
“Nhanh một chút, bọn chúng là bị Đế Hân khống chế, Đế Hân đã biết chúng ta muốn vượt qua eo biển này…”
Mặc Dạ nhíu chặt lông mày, siết chặt nắm đấm.
Chu Ngự biết rõ, những con Hắc Bối Dực Long là bị Mặc Dạ gọi đến chứ không phải là Đế Hân.
Mười mấy giây sau, đám Hắc Bối Dực Long này liền khôi phục lại tốc độ rồi giống như mưa sao băng mà vọt tới.
Mặc dù đội phi cơ đã thuận lợi hạ cánh, nhưng những con Hắc Bối Dực Long này lại đụng gãy cây cổ thụ hòng đè bẹp phi cơ, phi cơ căn bản không thể tránh khỏi liền bị cây cổ thụ đè sập lên. Rõ ràng mục tiêu của bọn chúng chính là đoàn đội phi cơ.
Ngay tại lúc một cây cổ thụ bị ba bốn con Hắc Bối Dực Long tông gãy ngã về phía phi cơ của Cole, phi công lập tức điều khiển phi cơ né tránh, nhưng cánh quạt đã bị đập gãy, Cole quyết đoạn xoay người mở cửa nhảy ra khỏi phi cơ.
Gã ngã xuống đất lộn mèo mấy vòng, bên tai truyền đến tiếng nổ thật lớn, phi cơ của gã hoàn toàn bị cây cổ thụ đè nát bét.
Trên bầu trời đen kịt đám Hắc Bối Dực Long bay vụt qua, sau khi bọn chúng bay đi hết, rốt cuộc rừng rậm cũng được ánh nắng chiếu xuống.
Cole choáng váng nhìn thảm trạng của phi cơ, gã bước nhanh tới, cúi sát người xuống xem bên trong còn ai sống sót không.
Nhưng phi cơ đã hoàn toàn bị đè nát, cây cổ thụ ngàn năm to lớn hiếm thấy ở thế giới loài người có sức nặng khủng bố, một khi bị đè xuống là chỉ có con đường chết.
“Chu Ngự! Mặc Dạ!” Cole lớn tiếng gọi tên hai người.
“Chuyện này không thể nào! Các người nhất định là đã thoát ra được!” Cole dùng sức đấm thẳng xuống đất, đứng dậy la rống lên.
Nhưng ngoài trừ hai chiếc phi cơ may mắn thoát nạn ra thì không hề thấy bóng dáng của Chu Ngự và Mặc Dạ.
“Cole… Chẳng lẽ bọn họ thực sự bị đè ở phía dưới rồi?”
“Không thể nào! Tôi cũng có thể nhảy ra ngoài, huống chi là hai người bọn họ! Lập tức đi tìm cho tôi! Tìm cho tôi! Nhanh chóng khởi động phi cơ tiến hành tìm người!”
Mặc dù vậy nhưng Cole không hề có ấn tượng khi gã nhảy xuống thì Mặc Dạ và Chu Ngự cũng đồng thời nhảy xuống theo.
Phi cơ trực thăng tìm kiếm khắp cả cánh rừng suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm được người.
Nhưng Cole biết gã không thể cứ tay không trở về được, gã làm việc thất trách như thế chắc chắn Cook sẽ không bỏ qua cho gã.
Mà trong lúc này, Chu Ngự và Mặc Dạ đang cưỡi trên lưng một con Hắc Bối Long bay vụt qua giữa các tầng mây.
Gió rất mạnh, thổi mạnh mái tóc của Chu Ngự ra sau đầu, cảm giác bị gió thổi tán thành bột này vẫn là lần đầu tiên anh cảm nhận được.
Trong đầu anh vang lên giọng nói của Mặc Dạ: Nè, cảm giác này thế nào?
Chu Ngự trả lời: Rất thoải mái.
Mặc Dạ buồn cười hỏi lại: Thoải mái hơn cả lúc ngủ với em à?
Chu Ngự đáp lại: Đương nhiên.
Mặc Dạ: Vậy thì lần tới em sẽ dùng sức mạnh hơn một chút, không nên hời hợt tha cho anh.
Chu Ngự trả lời: Em nghĩ nhiều quá rồi đấy.
Với tốc độ còn hơn tên lửa của Hắc Bối Dực Long, bọn họ nhanh chóng vượt qua mảnh rừng rậm, trước mắt dần hiện ra một đồng cỏ yên ả của vùng quê.
Hắc Bối Dực Long nhanh chóng hạ cánh xuống, cái cảm giác tim sắp vọt ra khỏi lồng ngực này khiến anh theo bản năng áp sát người lên lưng Hắc Bối Dực Long.
Bọn họ cơ hồ bay lướt qua cánh đồng cỏ khoảng mấy trăm mét, một cánh đồng cỏ vốn yên ả nay dập dờn từng đợt như sóng biển do lực quạt cánh của Hắc Bối Dực Long, những cánh cỏ héo bay tung lên, biến thành từng làn sương mù sau lưng Hắc Bối Dực Long.
Khi Hắc Bối Dực Long dừng lại, Chu Ngự thì hít sâu một hơi.
Ở trung tâm của cánh đồng còn có những loại cây khác. Bọn chúng không cao lớn như cây cổ thụ, nhìn qua trông có vẻ mới sinh trưởng khoảng mấy chục năm trở lại đây.
“Anh hai.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu Chu Ngự, anh ngẩng đầu lên thì thấy Chu Thanh đang ngồi trên một cành cây ở chỗ cao, đang cúi đầu mừng rỡ nhìn anh.
“Chu Thanh! Em… Sao em lại ngồi ở nơi cao thế!”
Có thể gặp lại em trai của mình, Chu Ngự cũng rất là vui mừng.
Nhưng bây giờ anh lại càng lo lắng lỡ cậu không cẩn thận bị té xuống.
Chu Thanh cười “Đây là năng lực mà em vừa mới học được. Tống Lẫm nói, đây chẳng qua chỉ là một góc nhỏ xíu của ngọn núi to lớn, em quả thật biết quá ít về năng lực của mình.”
Nói xong, có vô số cây mây và dây leo vươn ra từ trong lòng đất, bò dọc theo mỏm đá lên trên, rồi liên tục đan dọc đan chéo vào nhau tạo thành hình dáng của một cái ghế ngồi, Chu Thanh tuột xuống từ chỗ cao khiến Chu Ngự không khỏi căng thẳng, nhưng cậu lại vững vàng rơi vào cái ghế do dây mây và dây leo vừa mới tạo thành, cái ghế nhẹ nhàng hạ xuống chạm đất.
Cậu ba bước chạy đến ôm lấy Chu Ngự.
“Anh hai!”
Chu Ngự sững sờ, anh cảm nhận được Chu Thanh bây giờ đã trở nên khác xa so với lúc trước.
“Chu Thanh… Vừa nãy là em sử dụng sức mạnh của Ymir?”
“Đúng vậy, bây giờ em sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa. Trong khoảng thời gian này em rất biết ơn Tống Lẫm đã có kiên nhẫn dạy em cách sử dụng năng lực của bản thân. Anh nhìn nè!”
Chu Ngự nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ.
Chỉ thấy những dây mây dây leo mới nãy còn mềm mại nay biến thành những mũi tên sắc bén phóng thẳng lên không trung, một vài sinh vật bay lượn trên trời liền cả kinh tán loạn bay mất.
“Úi… Em lỡ hù bọn chúng rồi, nhưng em không có cố ý đâu… Xem ra em vẫn chưa điều khiển tốt lắm.” Chu Thanh nghiêm túc ngoẹo đầu tính toán nên sử dụng năng lực của mình sao cho chuẩn xác.
Chu Ngự bỗng vươn tay ra áp lên trán cậu.
“Anh chỉ muốn biết có phải em đã hoàn toàn khỏi bệnh?”
Chu Thanh dừng suy nghĩ của mình lại và nhìn vào mắt Chu Ngự, nghiêm túc trả lời “Thực sự em đã khỏi bệnh. Đây chính là Ymir đã dùng hết tất cả sức mạnh và sinh mệnh còn sót lại để chữa trị cho em. Cho nên từ giờ em sẽ không núp sau lưng anh hay là những người khác nữa.”
Chu Ngự nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui mừng từ sau khi đến Nibelungen.
Mặc Dạ khoanh tay, dựa lưng vào con Hắc Bối Dực Long xem hết một màn trước mắt.
“Tôi nói, Chu Thanh, cậu có thể dẫn chúng tôi tới gặp Tống Trí không?”
“A… Đúng rồi! Tất nhiên là được! Mau đi theo tôi!”
Đây là lần đầu Chu Ngự thấy căn cứ số 0 của tập đoàn Cự Lực, đó là trụ sở căn cứ đầu tiên của tập đoàn sau khi đến Nibelungen, cũng là nơi làm việc đầu tiên của Tống Trí, và cũng là nơi Tống Lẫm được sinh ra.
Ở chỗ này, Chu Ngự được gặp nhiều nhân vật trong truyền thuyết.
Ví dụ như vị đội trưởng Dung Chu đã mất mạng trong nhiệm vụ truy bắt Đế Hân.
Lúc Chu Ngự còn ở thế giới loài người đã nghe qua cái tên Dung Chu này, đánh cận chiến và súng đạn không gì không biết, là cao thủ trong cao thủ. Ngay cả Ngô Vận cũng từng là cấp dưới của anh ta, Chu Ngự cũng từng rất nuối tiếc vì không có cơ hội cùng đối phương so tài hay sánh vai chiến đấu ở Nibelungen, nhưng không ngờ lại có thể gặp được đối phương ở đây.
Còn có một nhà khoa học thiên tài mà Chu Ngự cũng được nghe nói sơ qua.
Không gian của căn cứ này mặc dù không rộng bằng căn cứ số năm nhưng lại tập hợp đầy đủ các vị tinh anh học giả mà tập đoàn Cự Lực có lật tung cả trái đất lên cũng không tìm lại được, cho dù là nhà nghiên cứu tế bào, nhà nghiên cứu vi khuẩn hay nhà nghiên cứu thần kinh đều không hề thua kém đội ngũ nghiên cứu của tiến sĩ Cook.
“Tại sao mọi người lại trốn ở đây… Chẳng lẽ tập đoàn Cự Lực không cử người quay lại điều tra? Nếu như bị bọn họ phát hiện mọi người ở đây…” Chu Ngự không hiểu hỏi.
“Tạm thời sẽ không.” Tống Lẫm đi tới trước mặt Chu Ngự, giải thích “Năm đó, trụ sở này bị Đế Hân trong cơn tức giận phá hủy. Lúc đó nước trong hồ tràn vào, cả căn cứ biến thành bể nước. Mà dưới đáy hồ có một loại sinh vật trong suốt, là sinh vật nguy hiểm đứng giữa cấp A và cấp B, nó có thể biến đổi thành bộ dáng của con người một cách hoàn mỹ, cho nên không thể nào bắt được nó. Một khi bị loài sinh vật này bám vào thì lập tức biến thành thức ăn của nó. Lúc tập đoàn Cự Lực lần thứ hai quay trở lại Nibelungen không phải là không nghĩ muốn trùng tu lại căn cứ này, nhưng bởi vì loài sinh vật này mà đã trả một cái giá quá đắt. Cho đến nay, hai phần ba căn cứ này vẫn bị ngập trong nước hồ, số người bên chúng tôi không nhiều, một phần ba căn cứ cũng đủ dùng cho tất cả.”
“Nhưng nếu tập đoàn tới đây để dò xét tình huống, sẽ không biết lối vào bí mật của các người, dù có dò xét cũng chỉ là căn cứ bị ngập trong nước hồ mà thôi.” Mặc Dạ cười nhìn Tống Lẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...