Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc



Khi Chu Ngự rời khỏi cabin của tàu con thoi, khung cảnh xung quanh làm cho Chu Ngự hiểu phần nào.

Căn cứ vào kinh nghiệm quan sát một cơ sở nghiên cứu thì nơi đây như vừa trải qua một vụ nổ mạnh.

Nơi nơi là tường bị sập đổ, các thiết bị thí nghiệm cũng chịu chung số phận. Chu Ngự muốn đi tìm một cái máy tính có thể sử dụng được cũng không có.

Đám Parsley Winter đi loanh quanh không mục đích, có lẽ chúng nó đã hoàn thành việc đi săn của mình, hiện tại trông có vẻ nhàm chán.

Cơ sở nghiên cứu này nằm trên mặt đất trong rừng, nhìn ra xa có thể thấy được rừng rậm, anh nheo mắt nhìn lên trời thì thấy một đàn chim lớn không rõ đang bay.

Chu Ngự bên trong cơ sở nghiên cứu tiến hành tìm kiếm thi thể của nghiên cứu viên còn xót lại, nhưng cũng không có tìm được một thiết bị liên lạc nào. Đúng rồi, đa số nghiên cứu viên đều sử dụng máy tính, còn thiết bị liên lạc hẳn ở trên người đặc công bảo vệ nơi đây.

Chu Ngự nhìn quanh bốn phía, tại chỗ có nhiều đám Parsley Winter tới lui có thi thể của một đặc công.

Chu Ngự đi tới, ngồi xổm xuống, trên thi thể kia lục lọi vài cái, rốt cuộc cũng tìm được một thiết bị liên lạc nhưng hoàn toàn bị dập nát, không thể sử dụng được nữa.

Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy bị nhốt ở đây, không thể liên lạc được với trung tâm sao?

Căn cứ của tập đoàn Cự Lực không chỉ có một cái. Nếu bọn họ không liên lạc được với trung tâm thì tập đoàn cũng phải gửi người đến cứu viện chứ? Nếu bại lộ ở nơi đầy đám quái vật thì cái chết chỉ còn phụ thuộc vào thời gian mà thôi.

“Hey, lá gan của cậu cũng lớn thật nha. Tống tiên sinh nói với tôi rằng cậu không sợ hãi khi đối mặt với Parsley Winter, tôi còn nghĩ ông ta khoa trương nhưng không hề nghĩ hoàn toàn là thật nha.”

Chu Ngự xoay người lại, thấy Ngô Vận.

Trên người của hắn trang bị đầy các loại vũ khí, không biết ở đâu moi ra một cái kính râm gắn ở trên đầu.

“Tiếp theo.” Ngô Vận ném cái gì đó cho Chu Ngự “Tuy rằng cậu có thể khống chế cảm xúc khi đối mặt với Parsley Winter nhưng không có nghĩa là đối với sinh vật khác cậu cũng vậy. Parsley Winter chưa phải là quái vật khủng khiếp nhất đâu.”

“Đây là cái gì vậy?”

« Thuốc ức chế. Sau khi tiêm vào, trong vòng 48 tiếng có thể giúp cậu khống chế được nỗi sợ hãi, không phân bố ra lượng kích thích hấp dẫn các sinh vật khác làm cho cậu trở thành con mồi bị săn đuổi. »

« Cám ơn. » Chu Ngự liền đem thuốc bỏ vào túi trang bị.

« Không cần phải cám ơn tôi đâu, đi mà cám ơn nhóm nghiên cứu viên tập đoàn Cự Lực đã phát minh ra loại thuốc hộ mạng này. Phần lớn căn cứ đã bị phá hủy… Bộ cậu làm ra hả ? » Ngộ Vận bắt đầu dở chứng.


« Bọn Chu Thanh vẫn ở trong tàu con thoi. »

“Được rồi. Lại đây hỗ trợ. Căn cứ này bị phá hủy hết rồi, chúng ta phải đi tới căn cứ kế tiếp.” Ngô Vận khởi động thân thể.

“Căn cứ cách chúng ta gần nhất là ở đâu?” Chu Ngự hỏi.

“Xuyên qua phiến rừng rậm kia là tới, tên là ‘Mắt quỷ’, không xa lắm đâu.” Ngộ Vận nói thật nhẹ nhàng.

“Anh đang nói giỡn đó hả? Chúng ta đều biết bên trong rừng rậm nguy cơ tứ phía. Hơn nữa phiến rừng rậm kia rất rộng, mà trời cũng sắp tối nữa. Chúng ta có thể vượt qua được sao?”

Nếu ngay cả anh và Ngô Vận, những người đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt mà còn bó tay thì bọn Chu Thanh sẽ ra sao? Bọn họ đều là những học giả tay trói gà không chặt a.

“Vì vậy, chúng ta sẽ sử dụng ‘anh chàng’ này.” Ngô Vận giương cằm.

Chu Ngự đi theo Ngô Vận dỡ một mảnh tường xuống, nhìn thấy một chiếc xe việt dã. Chiếc xe này cùng với bên kia có chút bất đồng, nhìn có vẻ chắc chắn hơn và có nhiều chức năng hơn.

“Đây là loại xe chuyên dụng chạy trong rừng.”

“Đúng vậy. Tôi sẽ đem những vật dụng cần thiết theo.” Ngô Vận mở cốp xe, bên trong chứa nhiều loại thức ăn cùng với nước uống, còn có một cái thùng màu đen.

“Đó là cái gì vậy?” Chu Ngự hỏi.

« Đây là thành quả nghiên cứu về phôi thai không bị phá hủy. Tuy không biết là của sinh vật cấp bậc nào nhưng đây là phôi bào đầu tiên hình thành ở Nibelungen, nó mang ý nghĩa rất lớn đó. »

« Phải không ? » Chu Ngự đặt tay lên cái thùng màu đen kia, trong nháy mắt đó, anh cảm thấy có cái gì đó đập thình thịch cộng hưởng với trái tim của anh.

Thân thể đột nhiên tê dại, thần kinh giống như bị cái gì đó khống chế được.

« Chu Ngự, cậu làm sao vậy ? »Ngô Vận buồn cười nhìn Chu Ngự « Không được đánh mất thứ này, nó có thể tiết kiệm rất nhiều cho chúng ta. Có thể lấy gen sinh vật này đem nghiên cứu, có thể tập đoàn sẽ không bắt chúng ta đi kiếm sinh vật nguy hiểm về cho họ nghiên cứu. Lên xe thôi.»

« Trong thùng này, vừa rồi nó động đậy sao ? » Chu Ngự hỏi.

Ngô Vận bật cười « Sao có thể động đậy được ? Trong thùng này chỉ là phôi thai sinh vật thôi, đang trong trạng thái tiếp tục lớn lên, sau đó sẽ trở thành một cơ thể hoàn chỉnh. »

« Phải không ? Chúng ta phải mang theo nó thật à ? »


« Cậu làm sao vậy ? Chu Ngự. Tôi tưởng cậu không biết sợ là gì chứ. «  Ngô Vận một chưởng đánh lên cái thùng, vẻ mặt của hắn giống như không cảm nhận được gì.

« Được rồi. Chúng ta đi. »

« Tin tưởng tôi, nếu muốn sau này có ít nhiệm nguy hiểm thì phải cung cấp tư liệu sống cho đám kẻ điên đó. »

Xem ra Ngô Vận đối với tác phong làm việc của tập đoàn Cự Lực thập phần hiểu rõ.

Chu Ngự đi theo Ngô Vận lên xe.

Ngô Vận chậm rãi hút một điếu thuốc, sau đó phả khói ra, một bộ dáng ung dung tự tại.

Khi bọn họ cách đám Parsley Winter ngày một gần, Ngô Vận đè xuống một cái nút, Chu Ngự kéo ra một cái nòng súng rất dài, thuyết minh có tầm bắn rất xa.

« Đem đám Parsley Winter đó nhanh chóng giải quyết hết. Bằng không lúc chúng ta mở cửa tàu, bọn họ chắc đã tỉnh dậy hết thấy được sẽ hét chói tai lên mất. Chúng ta phải ứng phó được hai điều này. »

« Đạn được làm bằng gì vậy ? »

« Độc tố thần kinh… »

Ngô Vận còn chưa nói xong, Chu Ngự đã bóp cò súng, trong vòng 5 giây, đám Parsley Winter kia ngã ra đất hết, y như quân bài Domino [1] vậy.

« Cậu cũng nhanh quá đi ! » Điếu thuốc Ngô Vận cầm trên tay xém rơi xuống.

« Chúng nó cách chúng ta không quá gần. Dù có bắn trượt thì chúng cũng không biết ta ở nơi nào. »

« … »

Ngô Vận đậu xe trước cửa tàu, Chu Ngự lưu loát nhảy xuống xe, đem cánh cửa mở ra.

Bác sĩ Daniel đang ngồi dựa lưng vào tường, Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng đã tỉnh lại, bọn họ hẳn được bác sĩ Daniel kể lại tình huống hiện tại, ôm cánh tay, mặt tràn đầy sợ hãi, đặc biệt là Hàn Lật Đẳng, như sắp khóc đến nơi.

Chu Ngự không muốn cùng bọn họ nhiều lời, liền lấy ra ống tiêm, đơn giản giải thích sơ lược công dụng của thuốc ức chế, sau đó tiếm vào thân thể bọn họ.

Chu Ngự một phen nâng lên Chu Thanh đang còn hôn mê, nhìn bọn họ liếc mắt một cái « Sao còn đứng yên đó ? Bộ muốn tôi đá mọi người lên xe sao ? »


“Làm sao chúng tôi biết thứ này có hữu dụng không?” Lí Khiêm hỏi.

« Cậu đi ra ngoài sẽ biết. » Chu Ngự biểu tình nghiêm túc.

Bác sĩ Daniel là người thứ nhất đi ra. Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng cẩn thận đi theo ra ngoài.

Cái bọn họ nhìn thấy đầu tiên khi mới ra ngoài đó là một đống thi thể của Parsley Winter.

Hàn Lật Đẳng mở to mắt kinh ngạc thở dốc, nhịn xuống sợ hãi muốn kêu lên, nàng cùng Lí Khiêm dìu nhau lên xe.

Chu Ngự đỡ Chu Thanh lên xe, đem thuốc giao cho Daniel « Lúc cậu ấy tỉnh lại nhớ tiêm. »

« Được. » Bác sĩ Daniel gật đầu.

Nếu tiêm cho Chu Thanh lúc cậu còn hôn mê thì thuốc sẽ không có tác dụng.

Ngô Vận còn ngồi một bên hút thuốc, bị Chu Ngự một phen đoạt lấy mẫu thuốc lá đang hút dở « Xin lỗi, em trai tôi thân thể không được tốt, tôi không muốn cậu ấy ngửi mùi thuốc lá. »

« Xem như cậu lợi hại. » Ngô Vận lơ đễnh khởi động xe.

Bọn họ chạy thẳng vào rừng rậm.

Đây không phải là một cuộc phiêu lưu trong rừng rậm, Chu Ngự biết bọn họ phải đối mặt ngoại trừ nguy hiểm cũng chỉ có nguy hiểm.

Trong mắt của Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng, nó giống như một cái miệng ma quỷ mở rộng, sẵn sàng đem bọn họ nuốt chửng.

« Chút nữa nếu có ai hét chói tai thì tôi sẽ dùng khẩu súng này bắn cho chết luôn đấy nhé. » Ngô Vận rút khẩu súng bên hông mình ra quơ quơ trước mặt mọi người.

Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm sợ đến mức lùi về phía sau dán sát lưng vào ghế dựa.

Bác sĩ Daniel thấy mi mắt Chu Thanh rung rung biết cậu sắp tỉnh liền tiêm cho cậu một cái.

Ngay lúc bọn họ đến trước mảnh rừng rậm, vô số loài chim nhỏ như bàn tay bị kích động bay ra tán loạn, chúng nó bay loạn va vào cửa kính xe, sượt qua thân xe, phát ra tiếng kêu bén nhọn làm mọi người phải bưng kín lỗ tai.

Sức mạnh âm thanh thật đáng sợ, cũng may là bọn họ ngồi trong chiếc xe việt dã có khả năng cách âm tốt.

« Đó là sinh vật cấp D, tên là ‘Ngón tay bé nhỏ’. Nghe đáng yêu nhỉ, tuy hệ số nguy hiểm chỉ là cấp D hoặc do thân thể chúng bé nhỏ nhưng chúng nó thường hoạt động theo đàn, chớ mà khinh thường chúng. Lí Khiêm, nếu vừa rồi cậu chưa tiêm thuốc ức chế và còn đứng ngoài xe thì cậu sẽ bị những cái mỏ tí hon ấy xuyên cho thành tổ ong, máu cũng bị chúng hút đến cạn khô. »

Ngô Vận có vẻ thích đe dọa Lí Khiêm.

Loại sinh vật này lúc bọn họ cập nhật kiến thức nơi đây có xem qua.


« Vì sao không để chúng tôi hôn mê giống giáo sư Chu ? Chúng tôi khẳng định không mang lại cho anh phiền toái ! »

« Phải không ? Tôi thích bộ dáng phiền toái của cậu đấy ! »

« Anh rõ ràng nên bắn chết tôi ! » Lí Khiêm siết chặt nắm tay, nhịn xuống xúc động muốn đánh nhau với Ngô Vận. (cưng xác định đánh lại người ta chứ ?)

« Như vậy thực lãng phí đạn. Yên tâm đi, lúc thuốc ức chế hết công hiệu, cậu mà sợ hãi hấp dẫn bọn sinh vật nguy hiểm đến thì tôi sẽ bắn cậu một phát. Tuyệt đối không để cậu có thời gian cầu nguyện. » (Anh thiệt là…)

Khi bọn họ tiến vào trong rừng, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Cây cối nơi này phi thường cao, giống như muốn xuyên thủng bầu trời.

Cành lá tươi tốt, xen lẫn vào nhau, chỉ có vài tia nắng mỏng manh xuyên qua. Khi đêm xuống, nơi này sẽ không có một chút ánh sáng nào.

Cây cối nơi đây chắc sinh trưởng hơn trăm năm, thậm chí là ngàn năm rồi. Lá của chúng rất lạ, tựa như những ngón tay linh động, lúc nào cũng chạm vào nhau như muốn trao đổi điều gì đó vậy.

Các loại sinh vật kỳ quái núp sau bụi cây ngầm đánh giá chiếc xe chở bọn họ.

Một sinh vật với 8 đôi mắt màu xanh lục, thân thể vạm vỡ từ đâu nhảy lên mui xe trước, chỉ nghe thấy ‘Binh—‘ một tiếng lớn, không đợi mấy người phía sau la làng lên, Ngô Vận đã lắc lắc khẩu súng cầm trong tay.

« Đây chẳng qua là sinh vật cấp E thôi, chỉ số thông minh thấp, không đi săn con người. » Bác sĩ Daniel ngồi phía sau mở miệng, hắn cầm tay Hàn Lật Đẳng an ủi cô.

Lúc này Ngô Vận bỗng nhiên lấy súng máy ra, chuyển động vị trí mui xe, Chu Ngự hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, quyết đoán đặt tay lên cò súng, đối với con quái vật kia chuẩn bị há to miệng liền mãnh liệt bắn tới tấp.

Những người ngồi phía sau vì âm thanh chói tai của tiếng súng mà run rẩy lên.

« Nếu trong cơ thể nó mà có một sinh vật cấp C thì sẽ rắc rối hơn. » Chu Ngự mở miệng.

Cũng giống với Trái Đất, Nibelungen cũng có kí sinh thú, một khi đã tiến vào cơ thể vật chủ sẽ khống chế hệ thần kinh để điều khiển cơ thể vật chủ. Lợi dụng vẻ ngoài vô hại của cơ thể vật chủ mà tiếp cận con mồi, sau đó đổi sang một cơ thể khác.

Lí Khiêm run rẩy mở miệng « Chúng ta… Chúng ta có thể quay lại tàu con thoi được không ? Rừng rậm này quá nguy hiểm … Cầu anh, Ngô… Ngô lão đại… »

——-Hết chương 9——–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Tiểu công xuất hiện… ở trong cái thùng đó đó.

[1] Bài Domino.

download


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui