Tống Lẫm nghe thấy tiếng con gì đó đang bò tới.
Lại là quân đoàn thằn lằn quái vật của Đồ Lâm! Bọn chúng đã bò loanh quanh ở chỗ này, bày trận chờ đợi, cảm nhận được Tống Lẫm, bọn chúng liền lộ ra biểu tình hung ác.
Lúc đám thằn lằn đồng loạt nhào về phía Tống Lẫm, ánh mắt của hắn tựa như vô số lưỡi dao sắc bén cùng lúc đâm thẳng vào thân thể của bọn chúng, xuyên sâu vào tế bào rồi cho nổ tung.
Chu Thanh theo bản năng khẩn trương ôm chặt lấy cổ Tống Lẫm.
Tống Lẫm giơ tay lên, vô số đom đóm màu lam bay vào bám lên vách tường, soi sáng toàn bộ lối đi vào bên trong.
Mà phía cuối con đường này là một không gian to lớn.
Đồ Lâm đang đứng ở đó, cúi đầu nhìn phần đáy của không gian.
Sâu hun hút tựa như không có điểm cuối.
Không có một cơn gió nào, chỉ có sự im lặng đến chết người.
Đồ Lâm nghiêng mặt nhìn Tống Lẫm với ánh mắt tiếc nuối.
Chu Thanh nhỏ giọng nói bên tai Tống Lẫm “Cho tôi xuống.”
Tống Lẫm khom người đỡ Chu Thanh đứng bên cạnh vực sâu hun hút này. Chỉ cần sơ sảy một tí là cậu sẽ rơi xuống, vạn kiếp bất phục.
Chu Thanh đưa tay ra chạm nên vách cây khô héo, tựa như đang cảm nhận sinh mệnh của Ymir.
Nhưng cậu không hề cảm nhận được bất kì tin tức nào thuộc về Ymir, mạch máu của nó đã cạn kiệt, thần kinh của nó đã suy bại, từng là một cây cổ thụ kết nối trời đất nay chỉ còn lại thân xác không hồn.
Chu Thanh dựa người lên vách cây, ở trong lòng lặng lẽ hỏi: Anh vẫn còn ở đó không? Nếu như vẫn còn thì xin đừng rời đi…
Đồ Lâm nhún vai “Cái cây này đã hoàn toàn khô héo, không còn một chút chất dinh dưỡng nào nữa.”
Không gian to lớn này vốn là nơi chứa đựng hồ nước sinh mệnh của Ymir, là nơi sinh ra các loài sinh vật trên mảnh đất này, cũng đại diện cho sự sum xuê và sinh mệnh dồi dào của Ymir.
Mà hôm nay, nơi này đã không còn gì cả.
Tống Lẫm mắt lạnh nhìn Đồ Lâm, trận đấu tinh thần lực giữa hai người đã bắt đầu.
Tống Lẫm xâm phạm vào tế bào của Đồ Lâm, còn chưa tiến vào trung tâm liền bị sức mạnh của Đế Hân bên trong cơ thể Đồ Lâm đánh bật ra ngoài. Hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, tựa như vô số hành tinh bị nổ tung, tế bào trong cơ thể Đồ Lâm không ngừng tan vỡ, rồi lần lượt tái sinh lại.
Trên trán gã thấm đẫm mồ hôi.
Vừa lúc đó, Ma Quỷ Đằng cậy thế Ymir, điên cuồng kéo dài ra chui vào khe hở, tập kích phía sau lưng Tống Lẫm.
Nhưng bọn chúng còn chưa đụng tới Tống Lẫm liền bị vỡ tung thành từng mảnh, văng tung tóe khắp nơi, bay lả tả trong không khí, ở trong không gian sâu rộng này phát ra tiếng vù vù.
Chu Thanh bị trận nổ tung này xém chút thổi bay xuống vực. May mắn Tống Lẫm nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cậu.
Áo khoác trắng của Đồ Lâm bị thổi bay phấp phới, gã lạnh lùng nhìn Tống Lẫm.
“Ngươi muốn giết ta ở đây là điều không thể, trừ phi ngươi có thế giết chết cha mình.”
Sức mạnh của Đế Hân thông qua Đồ Lâm phóng tới, va chạm vào thần kinh của Tống Lẫm, thắt chặt từng cái tế bào của hắn.
Sau một trận ù tai, Tống Lẫm theo bản năng lui lại phía sau nửa bước, thế giới cũng theo đó rung động. Sức mạnh của Đế Hân là rất cường hãn, gã ta nghiền ép thân thể của Tống Lẫm, tựa như cấu xé, chèn ép, không có hắn có bất kì cơ hội thở dốc nào.
Hô hấp đều bị chặn ngang nơi cuống họng, dự cảm tử vong ập tới làm cho đôi mắt Tống Lẫm lóe lên tia sáng vàng.
Bình ổn lại tâm thần, hồi phục lại nhịp tim bình thường, Tống Lẫm khởi động luồng sức mạnh từ nơi sâu nhất trong đầu mình lên, va chạm mãnh liệt với sức mạnh hung ác của Đế Hân, thừa thắng xông lên đá văng lực kiềm hãm của gã ta ra ngoài, một trận dời non lấp bể kinh thiên động địa lại ập xuống đầu Đồ Lâm.
Xương sọ của Đồ Lâm cơ hồ bị chèn nứt, gã ôm đầu lùi lại phía sau.
“Ngươi rốt cuộc là quá ỷ lại Đế Hân hay là xem thường ta.” Tỗng Lẫm bước từng bước về phía trước, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững, tựa như sắp vung lên lưỡi hái tử thần.
Bất thình lình, có vô số Kiếm Xương Bướm tràn vào từ khe hở, giống như từng đợt sóng màu xanh ào ạt ập về phía Đồ Lâm.
Cơ thể bọn chúng nổi lên gai nhọn, ngay tại lúc sắp chạm vào cơ thể Đồ Lâm thì bị luồng sức mạnh bên trong người gã phân giải hết, từng đốm xanh rơi lả tả xuống vực sâu ở trung tâm Ymir, tựa như vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Trên mặt Đồ Lâm bị rạch một đường máu nhưng khép lại rất nhanh.
Gã nhìn Tống Lẫm với con mắt thâm độc, nghiến răng nghiến lợi nói “Đứa trẻ, ngươi đang chọc giận cha ngươi đấy nha.”
“Cha của ta đã chết.”
Dứt lời, Tống Lẫm chợt nhảy lên không trung, thân thể của hắn rơi vào không trung phơi bày ra đường cong hết sức co giãn, khí thế kinh người, hắn một tay hung hăng tóm lấy cổ Đồ Lâm, đập mạnh gã vào vách tường.
Chỉ nghe thấy âm thanh đùng đùng, thân thể Đồ Lâm bị sức mạnh của hắn ghim sâu vào bên trong vách tường, xương cốt toàn thân tan vỡ, loại đau đớn này là đòn cảnh cáo của Tống Lẫm.
Ánh mắt của Tống Lẫm sâu hoắm, hắn vung mạnh một quyền vào đầu Đồ Lâm, trận ù tai lúc nãy lại ập tới, xương sọ của hắn không ngừng chấn động dữ dội, cùng cộng hưởng với sức mạnh nào đó, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng Tống Lẫm vẫn nghiến chặt răng tiếp tục hung hăng đập nát đầu của Đồ Lâm.
Ngay lúc đó, từ dưới vực sâu truyền tới âm thanh nào đó, phát ra tiếng ‘lạo xạo lạo xạo’, nghe như tiếng xương khớp di chuyển.
Mười mấy con Vua eun – joo leo ra khỏi miệng vực.
Tống Lẫm lập tức xoay người bảo vệ Chu Thanh.
Trong mấy con Vua eun – joo kia có một con nhảy lên phóng tới trước mặt Chu Thanh, mắt thấy cái chân sắc bén của nó sắp đâm xuyên qua Chu Thanh, Tống Lẫm phóng tới bên người cậu quỳ một chân xuống, bàn tay chống đỡ thân thể, nghiến răng một cước đạp bay con vật to lớn kia đi.
Những con Vua Eun – joo này rối rít hướng bọn họ phun tơ, những sợi tơ này trông vô cùng bền chắc, suýt chút nữa là đâm xuyên qua thân thể của Tống Lẫm.
Tống Lẫm cõng Chu Thanh lên, tránh né giữa làn mưa tơ dày đặc, mỗi một giây trôi qua đều vô cùng nguy hiểm.
Mặc dù Chu Thanh không thấy gì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được từng đợt không khí sắc nhọn lướt qua gò má mình, tùy thời đều có thể đâm thủng cậu và Tống Lẫm, mỗi một cái chớp mắt đều là sinh tử.
Tống Lẫm nhảy lên lưng một con Vua Eun – joo, một quyền đánh thủng giáp xác trên lưng nó, rút khẩu súng bên hông ra rồi nã đạn vào phần máu thịt bên trong lổ thủng, ‘Ầm—’ một tiếng, con Vua Eun – joo này liền rơi xuống vực sâu.
Tống Lẫm dẫm lên lưng một con khác lấy đà, vươn tay tóm được một sợi tơ được Vua Eun – joo phun ra, rồi tiếp tục mượn lực nhảy lên độ cao ban đầu.
Còn Đồ Lâm giãy giụa đi ra từ vách tường bị Tống Lẫm ghim sâu vào, mặc dù gương mặt của gã đã bị biến dạng nhưng ngũ quan đang được phục hồi lại.
Gã sờ sờ mặt mình, âm lãnh nhìn bóng người của Tống Lẫm.
Những con Vua Eun – joo này đều bị Đế Hân khống chế, Tống Lẫm định đoạt lại quyền khống chế nhưng không thể vượt qua sức mạnh của Đế Hân.
“Ngươi có thể giết hết bọn chúng sao, đứa nhỏ?” Đồ Lâm chậm rãi đi ra khỏi khe hở, rồi ngã người về phía sau, một bộ dạng không quan tâm chuẩn bị rơi xuống.
Một con rồng lớn bay đến, vừa vặn đón lấy Đồ Lâm. Gã kiêu căng bay lướt qua đám Vua Eun – joo rời đi, ngày càng bay xa.
“Không nên có suy nghĩ sẽ thắng được cha ngươi, ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm được!”
Trong không trung truyền tới giọng nói của Đồ Lâm, tiến vào khe hở, vang vọng khắp cả không gian, tựa như lời tuyên án đến từ địa ngục.
Vua Eun – joo công kích ngày càng mãnh liệt, Tống Lẫm phi thân cưỡi lên đầu một con. Dù không thể khống chế nguyên bầy thì ít nhất phải khống chế một con!
Sức mạnh của Tống Lẫm thừa dịp xông vào xâm chiếm thân thể của con Vua Eun – joo này, điều khiển nó tấn công đồng loại của mình.
Chu Thanh được Tống Lẫm cõng trên lưng có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Một hồi xông thẳng lên trời, một hồi rớt xuống đáy cốc, lục phủ ngũ tạng gì muốn trào hết cả ra ngoài.
Một con Vua Eun – joo bị đạp rơi xuống, không ngừng va chạm vào thân cây của Ymir, phát ra tiếng vang to lớn, chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Xem ra Đế Hân quyết định dạy dỗ Tống Lẫm một trận nhớ đời.
Mấy con sinh vật khổng lồ này va chạm vào nhau, giống như hành tinh bị nổ tung vậy, càng không thể tưởng tượng nổi là bọn họ cũng xảy ra ở trong thân thể của Ymir.
Tống Lẫm cưỡi con bị mình khống chế, điều khiển nó tấn công một con Vua Eun – joo khác.
Hai sinh vật khổng lồ đụng bể vỏ ngoài của nhau, chân khớp bén nhọn đâm xuyên vào thân thể lẫn nhau, máu tanh văng tung tóe khắp nơi, tiếng hú đau đớn vang vọng, Chu Thanh không chịu nổi bịt kín lỗ tai lại.
Ngay tại một giây đó, trong đầu cậu vang lên giọng nói quen thuộc.
“Tới bên ta… Ta đang đợi em…”
Âm thanh đó tựa như đến từ một thế giới khác, ung dung mà tràn đầy sự chờ mong.
Chu Thanh buông lỏng hai tay rồi ngả người ra phía sau.
“Giáo sư Chu!” Tống Lẫm vươn tay ra chụp lấy cậu, một con Vua Eun – joo nhảy từ trên chỗ cao xuống, muốn đè nát bọn họ.
Tống Lẫm kinh hiểm né tránh qua một bên, nhưng con Vua Eun – joo mà hắn đang cưỡi bị đụng đứt nửa người rơi xuống vực sâu.
Một giây sắp rơi xuống kia, Tống Lẫm níu lấy chân của một con Vua Eun – joo khác, thân thể lóe lên một cái liền leo lên dọc theo cái chân của nó.
Con Vua Eun – joo đó nhanh chóng giãy giãy cái chân hòng muốn hất văng Tống Lẫm ra.
Tống Lẫm hung hăng thụi một quyền vào bụng nó, cho dù nó có giãy giụa tới cỡ nào đều không thể hất Tống Lẫm ra được.
Dưới tình thế cấp bách, nó liều mạng thọt cái chân sắc bén vào bên dưới bụng, Tống Lẫm liền rút ngay cánh tay lại, mặc cho con Vua Eun – joo này tự mình đâm nát bụng của chính mình, hắn tóm lấy một sợi tơ rồi nhẹ nhàng đu mình lên, thoáng một cái liền nhảy tới chỗ khác.
“Để cho tôi đi xuống… Người đó đang ở dưới kia…”
Chu Thanh mở miệng nói.
“Không thể nào, rõ ràng phía dưới không có gì cả.” Tống Lẫm nhíu mày.
Mắt thấy có hai con Vua Eun – joo khác chuẩn bị đánh tới, Tống Lẫm định cõng lấy Chu Thanh chạy ra khỏi khe hở kia.
“Hãy tin tưởng tôi, cho tôi xuống dưới kia đi.” Giọng nói của Chu Thanh vô cùng kiên định.
“Anh sẽ chết, giáo sư Chu.”
“Nếu như lúc này anh nghe thấy giọng nói của Tống Trí thì anh sẽ không chùn bước mà nhảy xuống, đúng không?” Chu Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Được rồi!”
Ngay tại một giây đó, Tống Lẫm chợt giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình ra, giống như cơn sóng thần dữ dội vậy, hoàn toàn bao trùm hết hai con Vua Eun – joo kia, nháy mắt chinh phục bọn chúng.
Hắn cõng Chu Thanh nhảy lên một trong hai con đó, dọc theo vực sâu, leo xuống dưới đáy.
Tốc độ của Vua Eun – joo cực nhanh, cảm giác mất trọng lực làm cho Chu Than suýt ói ra cơm.
Tống Lẫm biết bản thân không thể khống chế bọn chúng quá lâu, vì vậy thúc giục bọn chúng leo xuống với tốc độ nhanh nhất.
Vua Eun – joo phun ra sợi tơ bền chắc, bọn chúng bám vào sợi tơ rồi lê thân thể nặng nề trượt xuống phía dưới đáy.
Bóng tối nuốt chửng hết tất cả.
Thần kinh Tống Lẫm căng thẳng, rất nhanh không thể kiên trì nổi. Ánh mắt của hắn như muốn nứt toát ra, từng tế bào bên trong cơ thể đang vỡ tan.
Chu Thanh tựa như cảm nhận được gì đó, cậu ghé vào bên tai Tống Lẫm, nhẹ giọng nói “Cám ơn anh, đưa tôi tới đây là được rồi… Hẹn gặp lại, người anh em.”
“Giáo sư Chu—!”
“Chờ tôi trở lại—-”
Giọng nói của Chu Thanh vang vọng.
Không hề sợ hãi vì rơi xuống vực sâu, mà tựa như hướng đến sinh mệnh đang nhiệt liệt nở rộ.
Trong đầu Tống Lẫm bỗng vang lên một giọng nói: Tin tưởng ta.
Đôi mắt của hắn mở to, đột nhiên nhận ra, Ymir chưa có chết.
Chu Thanh rơi xuống ngày càng nhanh, ở nơi nào đó giữa các vách tường trống trải của vực sâu chợt vang lên âm thanh nước chảy ào ào, ngay sau đó thì nghe như tiếng thác đổ, từ khắp các vách tường khô cằn chảy ồ ạt ra ngoài, lao thẳng xuống đáy vực sâu.
Ymir vốn đã khô héo tựa như tái sinh thêm một lần nữa, cái vực sâu giống như một ly rượu, dòng nước trong vắt không ngừng rót vào, xoay tròn dâng trào lên.
Khi Chu Thanh rơi vào dòng nước, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bên tai tràn ngập âm thanh nước chảy.
Loại chất lỏng này thấm sâu vào thân thể của cậu, tràn ngập vào từng cái tế bào trong người cậu, phảng phất tràn đầy sức mạnh.
Có cái gì đó ở trong đầu cậu đan xen vào nhau rồi lan truyền ra.
Suy nghĩ của cậu trong nháy mắt bị khai phá, một không gian rộng lớn từ nơi sâu xa từ từ mở ra trước mắt cậu.
Cậu giang rộng hai tay mình ôm lấy nguồn sinh mệnh mới này.
“Anh ở nơi nào? Tại sao không xuất hiện?” Chu Thanh một lần lại một lần hỏi.
Phảng phất có một luồng sức mạnh nhẹ nhàng che chở trên người cậu, vuốt ve, mô tả mi cốt của cậu, lướt qua từng sợi tóc của cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cậu.
Đó là một loại tình cảm phức tạp mong chờ mang theo quyến luyến vô tận, khát khao được hòa làm một với nhau, cho dù không có bất kỳ ngôn ngữ nào nhưng Chu Thanh vẫn có thể chân thật cảm nhận được điều đó.
Chu Thanh rất muốn bắt lấy đối phương, đó là sự liên quan đến bản năng khát vọng, không có cách nào nhẫn nại, cũng không thể nào xem nhẹ được. Nhưng chỉ có dòng nước chảy qua giữa các kẽ tay của Chu Thanh.
Cảm giác hư không này làm cho Chu Thanh cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng không phải tồn tại thật sự.
Luồng sức mạnh kia nâng Chu Thanh lên, rời khỏi mặt nước.
Không khí mát mẻ trong lành tràn ngập khắp lá phổi của Chu Thanh, cậu mở mắt ra ngửa đầu nhìn lên trên thì thấy rất nhiều đom đóm xanh lấp lóe như các vì sao trên bầu trời đen thẳm.
Rõ ràng khối u đã chèn ép lên dây thần kinh thị giác của cậu, làm cậu không thể nhìn thấy bất cứ cái gì, chẳng lẽ những thứ trước mắt cậu đều là ảo giác?
Ngay lúc đó, một dòng nước dâng lên hiện ra một vóc dáng, từng đường cong đều rất ưu nhã và cao quý, rồi dòng nước từ từ hiện lên hai cánh tay, eo, cùng với hai chân thon dài, hình thành một bóng người, từng bước đi về phía Chu Thanh.
Ngũ quan của người đó dần dần hiện lên rõ ràng, Chu Thanh trợn to hai mắt, đó rõ ràng là sinh vật cấp S mà mình đã gặp lần đầu ở bờ hồ năm ấy.
“Là anh… Rốt cuộc em cũng gặp được anh rồi…”
Ngôn ngữ trở nên thật nghèo nàn.
Chu Thanh ngây ngô nhìn đối phương. Cậu đã nhìn thấy qua vạn vật khắp thế gian, nhưng tất cả đều không làm cậu động tâm bằng hình ảnh trước mắt này.
“Ngốc, ta vẫn luôn ở bên cạnh em mà.” Ngón tay đối phương lướt qua gò má của Chu Thanh, giống như nước vậy, mang theo nhiệt độ mát mẻ.
Chu Thanh ngẩng đầu lên tham lam miêu tả mi mắt của đối phương. Cho dù là biểu tình mỉm cười của hắn, hay khóe mắt và chân mày khẽ nhướng, đều làm cho suy nghĩ của Chu Thanh trở nên rạo rực hơn bao giờ hết.
“Tại sao lại là em… Nếu như anh nói anh luôn ở bên cạnh em, vậy thì tại sao anh lại chọn em?” Chu Thanh nghiêng mặt qua một bên, cậu không hiểu vì sao mình lại hỏi đối phương vấn đề này, cậu chỉ muốn trao đổi với đối phương, nghe giọng nói của đối phương.
Bóng người kia chậm rãi cúi xuống, mái tóc của hắn tựa như thác nước rũ xuống bên người Chu Thanh, xẹt qua mặt cậu, hơi thở của hắn như ảo giác, khi môi của hắn chạm tới mi tâm của Chu Thanh, cả thế giới bỗng nhiên trở nên xa vời vợi.
“Em biết ta là ai chăng?” Đối phương mở miệng hỏi, giọng nói của hắn như đến từ thời viễn cổ xa xưa, vượt qua muôn trùng thời gian lẫn giới hạn, đi tới bên tai Chu Thanh.
“Anh là Thủy tổ Ymir.”
“Vậy em biết ta đã sống bao lâu rồi không?”
“Lâu hơn so với lục địa này.”
“Thời gian làm cho con người ta mệt mỏi, cũng khiến người ta cảm thấy nhàm chán, mà em lại là một tiếng nhạc đệm thú vị. Khi ta bắt đầu có thói quen quan sát em, ta dần dần bị nghiện. Em biết vi khuẩn đã lây nhiễm ta, khiến ta không ngừng suy yếu, ta sắp phải rời khỏi thế giới này, nếu như thay vì quyết định hủy diệt, ta lại tình nguyện để em tiếp tục sống thay cho ta.”
“Anh sẽ không chết, em đang nghiên cứu loại vi khuẩn này, còn có rất nhiều người cũng đang nghiên cứu chúng!”
Ymir dửng dưng cười.
“Ta đã chứng kiến qua rất nhiều sinh ly tử biệt, vạn vật đều có điểm cuối thuộc về mình, mà ta cũng không ngoại lệ. Vĩnh viễn giữ gìn một phần lòng ham học hỏi, vĩnh viễn tôn trọng sinh mệnh, cũng vĩnh viễn quý trọng sinh mệnh của chính bản thân. Có lẽ ta đã tồn tại ở thế giới này hàng tỉ năm, cũng chỉ vì chờ đợi để gặp được em.”
Dòng nước hóa thành hình người kia đang từ từ mất đi hình dáng, rồi hạ dần xuống.
Chu Thanh hoảng sợ vươn tay ôm lấy hắn, nhưng cũng chỉ có dòng nước vô lực chảy qua khuỷu tay cậu.
“Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không cần phải sợ. Từ giờ trở đi, em chính là ta. Không cần lo lắng, một tế bào là có thể giúp ta tái sinh.” (anh công cứ như Tomie ấy:)))
Dòng nước trong vắt dưới chân Chu Thanh chậm rãi thấm vào trong đất rồi biến mất.
Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh to lớn lan tỏa khắp tứ chi bách hài của Chu Thanh, làm cậu có chút chịu không thấu.
Cậu vươn tay đè lại đầu của mình rồi ngã ra sau. Đom đóm xanh trên đỉnh đầu rối rít bay lên trên, từng đàn từng đàn bay tọt qua khe hở phóng ra ngoài.
Đất trời chấn động dữ dội, thân thể khô héo của Ymir không ngừng vỡ vụn và sụp đổ, vô số nhánh cây từ trên cao rơi xuống, giống như trận mưa sao băng lớn.
Âm thanh đổ vỡ không ngừng vang vọng bên tai.
Khẽ hở của thân cây ngày càng lớn, hướng ra phía ngoài sụp xuống.
Khắp địa lục này cũng chịu ảnh hưởng, rung động không dứt.
Một con chim ba mắt khổng lồ bay vào khe hở, đáp xuống, Tống Lẫm canh chuẩn thời cơ, chợt nhảy lên lưng nó rồi bay như tên bắn vọt xuống vực sâu, giống như đang so tài chạy đua.
Kinh hiểm né tránh các cành cây không ngừng rơi xuống, con chim ba mắt khổng lồ này giống như là vọt vào trong địa ngục.
Rốt cuộc bọn họ cũng bay tới phần đáy, nhìn thấy bóng người của Chu Thanh đang nằm ngất xỉu.
Một nhánh cây lớn rơi xuống, mắt thấy sắp đập trúng người Chu Thanh.
Tống Lẫm tung cước đá văng nhánh cây kia đi, trong chớp mắt, Tống Lẫm nhảy khỏi lưng chim xuống ôm ngang Chu Thanh lên, rồi cưỡi lên lưng chim bay đi.
Đây là một trận tốc độ sinh tử, chim ba mắt khổng lồ khi thì nghiêng người né tránh, khi thì cố gắng bay lên, liều hết sức bơi ngược dòng xông về phía nguồn sáng yếu ớt trước mắt.
Mắt thấy khe hở sắp sụp đổ hoàn toàn, Tống Lẫm nghiến răng, Ma Quỷ Đằng và dây leo ùa vào bên trong, kiên cường đụng vỡ cái khe hở đó, xé ra một lổ hổng lớn, bọn chúng điên cuồng phóng ra như bay, lao đầu về phía ánh sáng.
Mọi thứ trước mắt đều trở nên sáng trưng.
Tống Lẫm ôm Chu Thanh bảo vệ cậu trong ngực mình, vì tốc độ quá nhanh nên đất đá rơi xuống chẳng khác gì dao sắc.
Tiếng gió thổi vù vù, vạn vật cực nhanh.
Khi bọn họ lao vào màn sương mù, Tống Lẫm quay đầu lại mới phát hiện, cái chết của Ymir cứ như một trận thiên địa hạo kiếp.
Khắp lục địa cơ hồ đều bị hài cốt của Ymir bao trùm.
Các sinh vật không ngừng nhanh chân chạy trốn, nơi nơi rơi vào hỗn loạn khủng khiếp.
Tống Lẫm thở dài một hơi.
Ymir hoàn toàn sụp đổ mất tới ba ngày ba đêm.
Mà ở khu vực trung tâm của Ymir xuất hiện một hồ nước to lớn, trong suốt không chưa bất kì tạp chất nào, mặt hồ khúc xạ ánh sáng mặt trời của Nibelungen chiếu vào.
Xe Hummer của Tống Lẫm cũng bị đè bẹp, hắn chỉ có thể cõng Chu Thanh đi bộ về.
Chu Thanh liên tục mê sảng, tựa hồ không ngừng gọi tên Ymir.
Giáo sư Trần thấy Tống Lẫm mang Chu Thanh về thì không khỏi mừng rỡ một trận.
Bọn họ tiến hành kiểm tra toàn thân Chu Thanh thì kinh ngạc phát hiện, khối u trong đầu cậu đã hoàn toàn biến mất.
Một tuần sau Chu Thanh tỉnh lại, cậu mờ mịt nhìn mọi người, cho đến khi giáo sư Trần tiến lên ôm chầm lấy cậu “Con trai, đây quả là một kỳ tích! Cậu đã khỏi bệnh rồi!”
Chu Thanh nhìn Tống Lẫm đứng phía sau giáo sư Trần, Tống Lẫm khẽ gật đầu. Một giây kia, Chu Thanh hiểu rõ, là Ymir đã dùng hết sinh mệnh còn lại để cứu cậu.
Dưới sự đồng ý của Chu Thanh, giáo sư Trần rút máu cậu để dùng cho việc nghiên cứu.
Tống Lẫm rót một ly trà đưa tới trước mặt cậu.
“Tôi biết trong lòng của anh đang rất khó chịu, nhưng chúng ta phải quý trọng những gì mà người đó đã hy sinh vì chúng ta, hãy tiếp tục sống tốt. Dùng ánh mắt của anh, đôi tai của anh, thay thế Ymir đi cảm nhận thế giới này.”
Chu Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt cậu là sự kiên định mà Tống Lẫm chưa bao giờ thấy qua “Tôi biết, tôi còn có chuyện nhất định phải làm, chính là thứ vi khuẩn đã cướp đi sinh mệnh của Ymir, tôi muốn tiêu diệt chúng. Tôi biết, người đó mãi mãi sẽ không rời khỏi tôi, anh ấy đang ở trong thân thể của tôi, ở trong máu của tôi, ở trong mỗi một cái tế bào của tôi, chỉ cần tôi còn sống ngày nào, thì Ymir vĩnh viễn là một kỳ tích.”
“Ừ.” Tống Lẫm gật đầu, ngón tay siết chặt hộp sắt mà Mặc Dạ gửi tới.
Hắn đưa hộp sắt này tới tận tay giáo sư Trần, khi ông mở hộp sắt thì hiểu rõ tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...