Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc



Đổi tên: Đồ Linh —> Đồ Lâm. (Sorry)

Mặc Dạ nhếch môi, tầm mắt của y như muốn xâm nhập thật sâu vào trong đầu óc của Tống Trí, đó là loại sức mạnh không thể nào chống đỡ lại được, mặc dù Tống Trí biết y không thể nào đọc được suy nghĩ của mình.

“Tống tiên sinh, cho dù là nguyên tắc của bản thân ngươi hay là tập đoàn Cự Lực sau lưng ngươi cũng đủ nghiền nát ngươi ra thành cám, thứ ngươi thừa nhận rất nhiều nhưng không phải chỉ dựa vào sự cố gắng là có thể đạt được kết quả mà ngươi muốn. Ngươi có tình cảm với Tống Lẫm, cho nên cũng hy vọng ta lớn lên ở bên cạnh Chu Ngự sẽ không rơi vào kết cục giống đứa trẻ Tống Lẫm đó, vì vậy ngươi vốn không đồng ý làm nhiệm vụ mà tập đoàn Cự Lực đã giao cho.”

“Nhiệm vụ gì?” Ngô Vận hỏi. Hắn bỗng cảm thấy bản thân hắn và Mặc Dạ không cùng thuộc về một thế giới, hắn hoàn toàn không hiểu Mặc Dạ đang nói gì.

Mặc Dạ làm động tác chỉa súng bắn vào đầu mình, ám chỉ ‘nhiệm vụ’ chính là bức ép Tống Trí dùng tủy dịch của Chu Ngự bắn y.

“Dù có cố gắng đến mấy thì kết quả đạt được lại không như ta muốn, nhưng chưa chắc có cố gắng mà không có kết quả.” Tống Trí trả lời.

“Đúng vậy, thời điểm con Dạ Linh kia tung hoành ngang dọc trong căn cứ, tập đoàn Cự Lực đã yêu cầu ngươi đưa ra chỉ thị sơ tán toàn bộ nhân viên nghiên cứu. Chẳng qua ngươi không ngờ rằng tiến sĩ Cook sẽ nói rằng nếu ngươi không tiến hành nhiệm vụ mà bọn chúng đã giao cho thì bọn chúng sẽ làm cho đám người Chu Thanh biến mất vĩnh viễn trong từ trường. Tiến sĩ Cook ở thế giới bên kia cũng sẽ không cần phải tiếp nhận phi thuyền trở về. Lúc đó ngươi nói với ta rằng đã khởi động mệnh lệnh tự hủy phi thuyền nhưng thực chất mọi việc lại nằm trong sự khống chế của tiến sĩ Cook.”

Tống Trí trầm mặc.

“Hèn gì cho dù ông có làm chuyện gì sai trái gì đi chăng nữa thì Lí Khiêm lại hoàn toàn tha thứ cho ông.” Ngô Vận bày ra biểu tình ta đây hiểu rồi “Bởi vì Lí Khiêm chính là hệ thống giám sát viên, cậu ta đương nhiên có thể nghe lén được cuộc nói chuyện giữa ông và tiến sĩ Cook, cùng với tập đoàn Cự Lực nữa. Mấy cái thứ chỉ thị rắc rối hầm pà lằng suýt đẩy tôi và Chu Ngự vào chỗ chết kia chắc chắn là do tập đoàn Cự Lực yêu cầu ông làm. Ở trong cái căn cứ này có phải có người nhìn thấu được mọi hành động của ông?” Ngô Vận hỏi.

“Nếu tôi không phải là người được ngài Eaton tin tưởng nhất thì dĩ nhiên ông ta sẽ cử người đi giám sát tôi rồi. Người này chính là…”

Tống Trí còn chưa dứt lời thì Mặc Dạ đột nhiên thay đổi tư thế nghiêng người về phía trước hô “Cẩn thận!”

“Cái gì?”

Ngô Vận lập tức phanh xe lại, đoàn xe phía sau cũng dừng lại theo, nhưng vì quán tính mà máy tính cá nhân trong tay Tống Trí văng đi mất, ngay tại lúc trán của hắn sắp đụng vào lưng ghế trước thì Mặc Dạ đã vươn tay ra đỡ lấy.

Trong xe là một mảnh yên tĩnh.

Mặc Dạ nhắm mắt lại, tựa hồ như đang lắng nghe những âm thanh trong khu rừng nguyên thủy này.

“Haizz… Ta ghét loài người. Nhưng ta lại không như các sinh vật Nibelungen khác có thể thẳng tay giết chết chúng.”

“Ý ngươi là… Đám người của căn cứ số ba đã đầu quân cho Đồ Linh hiện đang mai phục ở phía trước?” Chu Ngự hỏi.

“Ừm.” Mặc Dạ gật đầu.

“Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu người?” Tống Trí hỏi.

“Đủ để xứng đôi với các ngươi, miễn nói đến việc bọn chúng đã chiếm được địa hình vô cùng thuận lợi.” Mặc Dạ dùng ngón tay chỉ chỉ đỉnh đầu.

Ba người còn lại ngửa mặt lên nhìn, ngoại trừ tán cây rậm rạp ra thì không thấy có gì khác.

“Bọn chúng ở trên cây?” Chu Ngự hỏi.

“Anh cảm thấy sao? Tôi có thể kêu gọi các sinh vật khác giải quyết chúng.” Mặc Dạ nhắm hai mắt lại, mấy giây trôi qua, rừng rậm nguyên thủy vẫn không có động tĩnh gì.

Mặc Dạ nhíu mày, y nghiêng đầu qua một bên, móng tay bấu chặt vào phía sau lưng ghế của Chu Ngự.

Trên trán y dần dần thấm đẫm mồ hôi.

“Ngươi sao vậy, Mặc Dạ!” Chu Ngự lập tức nhận ra có gì đó không ổn, anh vươn tay tới đặt lên trán Mặc Dạ.

“Những sinh vật mang tính công kích bên trong rừng rậm này không hề có lấy đến một con… Tôi đã ‘lục soát’ hồi lâu, trong phạm vi hoạt động năng lực của mình, tôi không thể nào điều động được các sinh vật khác. Hẳn là có sinh vật cấp A nào đó đã đuổi hết sinh vật trong rừng này đi rồi.”

“Chẳng lẽ là tiến sĩ Đồ Lâm?” Ngô Vận hỏi.

“Không… Đồ Lâm làm gì có năng lực khủng như vậy được. Tôi có linh cảm xấu… Cái tên Đồ Lâm kia không phải là đã…”

Tống Trí còn chưa nói xong thì Ngô Vận bỗng nhiên đạp phanh gấp và hô to “RPG—!”


(PRG thường được dùng để chỉ loại súng phản lực chống xe tăng nhỏ, thường bắn ra tên lửa không điều khiển.)

Ngay trong lúc vừa mới lái xe né qua một bên thì đồng thời một quả tên lửa phóng tới chỗ bọn họ vừa dừng lúc nãy, tiếng nổ tung cực lớn như muốn lật tung toàn bộ mảnh rừng rậm này lên, khiến tai người khác chấn động đến tê dại.

Ngay sau đó, một quả tên lửa nữa tiếp tục phóng đến chỗ bọn họ, tiếng nổ liên tiếp vang lên, sóng nhiệt đập mạnh vào kiếng xe, rễ cây bị hất tung cả lên, đã vụ nện lộp bộp vào thân xe.

“Chúng ta cũng sẽ cho bọn chúng ăn RPG!” Hai mắt Ngô Vận đỏ lên.

Ở trong thế giới Nibelungen này, bọn họ không chết trong tay sinh vật nguy hiểm nhất mà lại chết dưới làn bom mưa đạn của con người, chuyện này đúng là mẹ nó vớ vẩn!

Cả đoàn xe đều bị tách ra, Chu Ngự nhỏ giọng hỏi “Bộ chúng ta có RPG hả?”

“Có chuẩn bị sẵn ở cốp sau! Chẳng lẽ giờ cậu muốn tôi dừng xe xuống lấy đồ chơi kia ra sao!” Ngô Vận gấp rút né tránh thêm một quả tên lửa đang phóng tới.

“Không… So với dùng tên lửa, không bằng dùng súng trường.” Nói xong, Chu Ngự liền nhanh chóng lắp ráp súng trường của mình.

“Cậu biết vị trí bọn chúng ở đâu không?” Tống Trí hỏi.

Bánh xe phát ra tiếng vang bén nhọn, một quả tên lửa nổ trúng trên cái cây gần bọn họ, mắt thấy thân cây cổ thụ to lớn sắp ngã xuống trên đầu bọn họ!

Mà cây cổ thụ này còn bự gấp trăm lần so với một cái cây có tuổi thọ mười mấy năm!

“Mịa—!” Ngô Vận hung hăng đạp chân ga, chỉ nghe một tiếng vang chói tai phát ra, bọn họ đã thoát được tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

“Mặc dù tôi không thể biết chính xác vị trí của bọn chúng ở đâu nhưng có người có thể làm được.”

Chu Ngự vừa nói xong thì Ngô Vận liền hiểu ý ngay, anh muốn mượn năng lực của Mặc Dạ để phong tỏa vị trí của những kẻ đó.

“Tôi sẽ không giúp anh, bởi vì anh có năng lực làm được.” Mặc Dạ trả lời.

“Bây giờ không phải là lúc học tập điều khiển cái mà ngươi gọi là ‘năng lực’ đó!” Chu Ngự hạ cửa kính xuống, lúc sắp thò đầu ra quan sát thì quay đầu lại nhìn Mặc Dạ.

Lúc này anh mới phát hiện sắc mặt của Mặc Dạ trắng bệnh, ngay cả con ngươi cũng trở nên tan rã mất đi tiêu cự.

“Ngươi sao rồi?” Chu Ngự nhất thời khẩn trương.

“Làm chuyện anh nên làm đi.” Mặc Dạ nâng tay lên che mắt mình lại.

Chu Ngự chợt nhận ra, thời điểm Mặc Dạ tiến hành lục soát những sinh vật có khả năng bay lượn thì nhất định đã so tài một phen với kẻ đã đuổi hết sinh vật đi!

Năng lực của Mặc Dạ bị hạn chế, lúc này mà để y ra chiến đấu với đối phương thì chưa chắc giành được phần thắng.

Lại thêm một quả tên lửa bay tới, một cái xe trong đó bị nổ trúng, mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, trực tiếp nện lên xe của bọn họ, lúc gắng gượng ổn định lại đường đi thì suýt chút nữa bị bị một tên lửa khác bắn trúng.

“Bọn chúng nhất định là đã lấy hết số tên lửa ở căn cứ số ba ra đây xài rồi!” Ngô Vận nghiến răng ken két.

Lúc này Mặc Dạ đột nhiên nâng tay lên ấn vào đầu mình, sau đó hít sâu một hơi rồi mở to mắt ra, chính là đôi mắt màu hổ phách trong suốt kia.

“Là ai? Tống tiên sinh… Tại sao Mặc Dạ lại như vậy?”

“Là Đế Hân… Hắn đang ở một nơi nào đó điều khiển tất cả những thứ này… Chắc chắn Đồ Lâm đã tìm được hắn! Chúng ta cho rằng Đồ Lâm định đi tìm Thủy tổ Ymir, nhưng lại không ngờ rằng gã lại cấu kết với Đế Hân!” Tống Trí giơ tay chống đỡ kiếng xe và trần xe, bỗng nhiên xe đột ngột chuyển hướng khiến hắn suýt bị u đầu.

“Đừng có bảo là Đế Hân kia sẽ xuất hiện đấy nhá! Tôi cmn bây giờ đã quá phiền toái rồi! Tại sao còn chưa có nổ xong chứ!”

Ngay tại lúc Ngô Vận la làng, đồng thời có một tên lửa xẹt ngang qua đỉnh đầu bọn họ bắn tới một cái xe khác không né kịp.

“Mịa nó! Đệt! Đệt!” Ngô Vận vỗ mạnh vào vô lăng.

Chu Ngự hít sâu một hơi, những âm thanh hỗn tạp mà anh vất vả lắm mới tống hết ra khỏi tai nay lại ào ào tràn vào nơi sâu nhất trong đầu anh, chả khác gì nước lũ cả.


Những âm thanh đó liên tiếp tràn vào bên trong, anh vì nóng lòng muốn tống hết ra nhưng điều này lại vượt xa khỏi năng lực chịu đựng của mình, thậm chí Chu Ngự còn bị luồng sức mạnh này đè ép thành thịt nát.

“Không nên cự tuyệt bọn họ… Hãy nhớ những gì tôi đã nói với anh… Giải thoát bản thân, vượt lên áp chế lại bọn họ.”

Mặc Dạ đè lên lưng ghế của Chu Ngự, sức mạnh của y nhẹ nhàng tiến vào bên trong cơ thể Chu Ngự, tựa hồ loại sức mạnh này giống như ảo giác của anh vậy.

“Anh có thể… Dựa vào chính mình, có làm được hay không thì anh biết rõ hơn ai hết.”

Phá vỡ tất cả, thế giới hỗn độn mờ mịt phút chốc trở nên rõ ràng hơn gấp trăm lần, tầm mắt của Chu Ngự tựa như mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua không khí, trong chớp mắt khóa chặt mục tiêu.

Anh dứt khoát kê súng lên cửa sổ.

“Ngô Vận, hướng 9 giờ!”

Ngô Vận nhanh chóng phản ứng lại, dựa theo lời nói của Chu Ngự liền bẻ lái chạy theo hướng 9 giờ, ngay tại trong lúc bẻ lái đó, Chu Ngự nhanh chóng bóp cò, phát súng đầu tiên trúng ngay mục tiêu.

“Chuyển hướng 11 giờ!”

Ngô Vận lại bẻ lái, dưới bánh xe bốc lên một trận bụi cát, Chu Ngự cơ hồ muốn bị hất văng ra, một giây kia, anh lại bắn trúng mục tiêu.

Sau mấy phát súng, đối phương liền ngừng bắn tên lửa.

Nhưng mà Ngô Vận cũng không có thở phào, hắn quay đầu nói với Tống Trí “Tống tiên sinh, ông muốn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ hay là rút lui?”

Tống Trí nhận bộ đàm vô tuyến từ Ngô Vận phát mệnh lệnh “Tất cả nhân viên lập tức rút lui! Nhanh chóng quay về căn cứ cũ!”

“Biết ông lâu như vậy, rốt cuộc cũng nghe ông nói tiếng người.” Ngô Vận thở dài.

“Tôi biết anh lâu rồi mà chẳng thấy chỉ số thông minh của anh tăng lên được tí nào.” Mặc Dạ bất đắc dĩ thở dài “Cho đến bây giờ chúng ta toàn bị con người tấn công, còn cái tên Đồ Lâm kia chết mất xác ở đâu rồi?!”

Ngô Vận rốt cuộc cũng hiểu ra “Đồ Lâm vốn không có ở đây! Rất có thể đây chính là kế điệu hổ ly sơn! Mục tiêu của gã là căn cứ của chúng ta? Hay là gã đã nhân lúc chúng ta tiến hành nhiệm vụ này mà mượn cơ hội để dẫn dụ Mặc Dạ ra?”

Vì vậy cả đoàn xe lại đổi hướng trở về căn cứ.

Ngay tại lúc bọn họ đi được khoảng mười mấy phút thì bỗng dưng Chu Ngự hô to một tiếng “Ngô Vận—-Cẩn thận!”

Không để cho Ngô Vận thời gian phản ứng lại, từ trên tán cây cổ thụ thả xuống vô số dây thừng đâm xuyên vào bên trong thân xe.

Ngô Vận và Chu Ngự nhanh chóng cúi người xuống, tránh bị móc câu sắc bén đâm trúng, còn Mặc Dạ thì nhấn người Tống Trí xuống.

Ngô Vận dùng sức đạp chân ga, động cơ của xe phát ra tiếng vang dữ dội, nhưng bọn họ lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.

Những cái xe khác cũng bị tương tự như vậy, chỉ có số ít là may mắn tránh thoát.

Tống Trí cầm bộ đàm thông báo cho những cái xe may mắn thoát được “Không được quay đầu lại—Lập tức trở về căn cứ!”

Vì có cây cổ thụ vững chắc làm điểm tựa nên dù có rồ ga đến mấy cũng không thể thoát được.

Trong lúc này, những tên đội viên phe địch đu dây thừng tuột xuống, mắt thấy bọn chúng sắp xả súng về phía xe của mấy người Chu Ngự, bỗng nhiên có một bóng người nhảy từ trên cây cổ thụ xuống, động tác của người đó cực nhanh, không ai có thể thấy rõ hắn đã làm gì.

Hắn nhấc chân đạp nát xương cổ của một người trong số đó, sau đó cướp lấy súng của tên đó nã vào đám người còn lại, bọn chúng bị trúng đạn rối rít thi nhau ngã lăn ra đất. (ngầu bá cháy =w=)

Đó là một người con trai trẻ tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn so với Mặc Dạ, trên người mặc bộ trang phục rằn ri của căn cứ, nhưng trên người hắn không có bất kì vũ khí nào.

Ngũ quan của hắn hoàn mỹ nhưng vẻ mặt lại hờ hững, làn da trắng noãn giống y chang Mặc Dạ.


Hắn đi tới cửa sổ cạnh Tống Trí, trực tiếp gõ nhẹ vào cửa kiếng “Người không sao chứ?”

Tống Trí vốn đang cúi đầu chờ đợi một trận bắn phá từ súng máy ngước mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt như muốn xuyên thấu tất cả mọi thứ của Tống Lẫm “Cẩn thận—”

Trong mắt Tống Trí lộ ra sự hoảng sợ tột độ, bàn tay dùng sức vỗ mạnh lên cửa kính hòng nhắc nhở đối phương, đồng thời một tốp đội viên phe địch khác đang tấn công những cái xe còn lại liền bị động tĩnh bên chỗ bọn Chu Ngự chú ý, nhanh chóng nâng họng súng tiến lại gần.

Người trẻ tuổi đứng ngoài xe chợt dùng sức đẩy một cái, tất cả cái móc kim loại đang bấu vào thân xe nháy mắt gãy lìa hết, xe liền bị đẩy ra khỏi tầm ngắm, hành động nhanh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

“Tống Lẫm—!” Tống Trí mở to mắt nhìn người trẻ tuổi kia níu lấy một sợi dây thừng còn đang treo trên cây cổ thụ đu người lên cao, đầu gối của hắn nhô lên cao húc vỡ xương cằm của một tên đội viên, mới nhìn cũng biết sức lực không hề nhỏ, sau đó hắn nhanh chóng lấy con dao găm ra đâm vào bả vai tên kế tiếp, níu lấy dây thừng của đối phương rồi lấy đà đạp tên thứ ba rớt xuống.

Tất cả mọi hành động như đã được tính toán tỉ mỉ qua vậy, hơn nữa còn nhanh đến mức mắt thường khó có thể bắt kịp nổi.

Ở trong mắt Tống Trí mà nói, cảnh tưởng trước mắt chẳng khác gì một phen mạo hiểm bằng cả tính mạng, nhưng còn Chu Ngự thì lại thấy chậm chạp như thời gian đang bị phân giải, anh có thể thấy rõ mồn một từng cử động của Tống Lẫm.

Trong lúc này có một tốp đội viên khác xông về phía Tống Trí và Chu Ngự.

Chu Ngự nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, Ngô Vận cũng đi theo hướng Chu Ngự xuống xe, Mặc Dạ cũng kéo Tống Trí xuống, bọn họ vừa mới trốn sau xe thì tiếng súng máy đã vang lên đồng loạt.

Mỗi phát súng tựa như muốn bắn nát sọ bọn họ vậy.

Mà bọn chúng cũng đã tiến lại rất gần.

“Mau đến phía sau cây cổ thụ đi!” Mặc Dạ đẩy Chu Ngự một cái.

Chu Ngự lập tức che chắn cho Tống Trí cùng với Ngô Vận từ từ lui về phía sau, còn Mặc Dạ thì từ phía sau xe Hummer vọt ra ngoài, nháy mắt hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Tốc độ chạy trốn của Mặc Dạ vượt xa hơn hẳn người thường, đạn bắn theo rối rít theo sát chân y, trong chớp mắt y đã vọt tới bên cạnh đám người đó.

Một tên trong số chúng phản ứng mau lẹ lập tức chỉa súng về phía Mặc Dạ, trong một giây kia, con ngươi của tên đó được lấp đầy bằng khuôn mặt lạnh lẽo gần sát rạt của Mặc Dạ, tựa như tiếng chuông báo tử của thần chết, Mặc Dạ vươn tay trái đè họng súng của gã xuống, tay phải nhanh chóng chém đứt xương cổ của gã, sau đó cúi người tránh khỏi một làn đạn càn quét tới, chống một tay xuống đất vươn chân xoạt tới liền đá gãy mắt cá chân của một tên khác. Trong lúc gã ngã xuống vì súng máy trong tay gã vẫn còn đang nã đạn nên đã bắn trúng khoảng ba bốn tên đứng gần đó.

Hai tên còn sót lại cảm thấy nguy hiểm, bọn chúng liều mạng vác súng không ngừng đuổi theo Mặc Dạ, nhưng tốc độ của Mặc Dạ rất nhanh, trong chớp mắt liền vọt ra phía sau bọn chúng, nhấc chân đạp nát xương đầu gối của một tên, đồng thời nhanh chóng rút khẩu súng bên hông ra không chút do dự bắn thủng sọ tên còn lại, hai tên đồng loạt ngã xuống.

Lúc xoay người lại thì thấy Tống Lẫm cũng đã giải quyết xong phần mình, trong tay hắn cầm một khẩu súng của kẻ địch, dứt khoát tháo hết ra rồi ném xuống đất.

“Tống Trí của ngươi ở bên kia kìa—” Mặc Dạ chỉ chỉ phía sau cây cổ thụ.

Biểu tình trên mặt Tống Lẫm vẫn lãnh đạm như trước, hắn không nói gì liền bước nhanh tới.

Ngô Vận và Chu Ngự dựa vào thân cây bình ổn lại nhịp thở, khi nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, hai người liền đồng loạt chỉa súng vào đối phương.

“Hold your fire.”

Giọng nói lạnh lẽo truyền tới, khi bọn họ nhìn thấy cánh tay của Tống Lẫm thì mới hạ súng xuống.

“Cái tên nhà mi nói năng chả khác gì Tống Trí.” Ngô Vận vươn ngón trỏ chỉ chỉ Tống Trí đang đứng phía sau bọn họ.

Tống Lẫm bước qua giữa Ngô Vận và Chu Ngự đi tới trước mặt Tống Trí, mi mắt của hắn hơi rũ xuống, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng thần sắc lại hiện lên sự ôn nhu “Máy vi tính của người bể rồi.”

“Ừ.” Tống Trí gật đầu một cái nhưng lại nghiêng mặt sang một bên.

Hắn tựa hồ không muốn nhìn thẳng vào mắt Tống Lẫm, nhưng Tống Lẫm lại giang tay ôm hắn vào lòng.

“Ngươi không nên xuất hiện ở đây… Ở đây đều là tay sai của tập đoàn Cự Lực.” Giọng nói của Tống Trí có chút run rẩy.

“Nhưng bọn chúng có thể nhìn thấy ta ôm người, giờ có hai tên ở đây, người cần ta giết nốt luôn không?”

“Bọn họ là người mà ta tin tưởng.” Tống Trí hít sâu một hơi.

“Tại sao người lại không nhìn thẳng vào mắt ta?”

“Ngươi biết tại sao mà. Nếu như ta nhìn ngươi một giây, rồi lại không kìm lòng được mà muốn nhìn thêm hai giây, ba giây… cho đến khi tai họa ập xuống. Mau nhanh chóng trở về căn cứ đi, hiện tại không biết Đồ Lâm đã đi đâu. Nếu như ta đoán không sai thì gã đã cấu kết với Đế Hân rồi. Gã căn bản khinh thường Thủy tổ Ymir không ngừng suy yếu hoặc đã chết kia… Chúng ta đều đã bị gã lừa!” Tống Trí dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tống Lẫm.

“Chú nhỏ cũng ở bên trong căn cứ sao?” Tống Lẫm hỏi.

“Đúng vậy. Cho nên ngươi lập tức phải trở lại!”

Tống Trí vỗ lên cánh tay đang ôm mình, đối phương liền thả ra rồi lùi về sau, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào người Tống Trí.

“Đừng do dự… nếu như người đó chết…thì mọi thứ coi như kết thúc! Đi mau!” Tống Trí trừng Tống Lẫm thấp giọng quát.


“Bởi vì mỗi lần mà ta rời đi người… Đều có cảm giác như đó lần cuối cùng ta được nhìn thấy người.”

“Ngươi sẽ không có chuyện gì, ta sẽ không để cho ngươi gặp bất trắc.” Tống Trí nhìn vào mắt đối phương nói “Hay là ngươi không tin tưởng ta?”

Tống Lẫm giống như đã hạ quyết tâm thật lớn liền dứt khoát xoay người chạy nhanh đi.

Bóng dáng của hắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Tống Trí lảo đảo vài bước về phía sau tựa như bị rút cạn sức lực.

Mặc Dạ đi tới nhặt khẩu súng bị Tống Lẫm tháo tanh bành vứt trên mặt đất lên rồi lắp lại từng bộ phận vào, giống như đang chơi đồ chơi vậy, sau đó y dùng báng súng đụng nhẹ vào Tống Trí, hắn liền ngã ngồi ra đất. (chồng vừa mới đi thì vợ liền bị bắt nạt)

Mặc Dạ ngồi xổm trước mặt hắn nói “Đây là chỗ mà ta không thể nào hiểu được ở loài người các ngươi. Một là mở miệng nói dối, hai là không dám bày tỏ khát vọng chân thật nhất của bản thân với đối phương.”

“Ngươi hy vọng ta sẽ biểu lộ cái gì? Có rất nhiều nhân viên công tác bên ngoài đi theo chúng ta, cho dù Tống Lẫm có cứu bọn họ đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ báo cáo với tập đoàn Cự Lực về việc đã nhìn thấy Tống Lẫm, mà chúng ta lại không có bắt hắn.”

“Cho nên? Ngươi quả thật không có ra lệnh bắt hắn, đây chính là sự thật. Thà rằng như thế, không bằng cái lúc mà hắn ôm người vào lòng thì tha hồ hưởng thụ sự ấm áp của hắn, nếu như phải chết, thì chẳng bằng chết trong lòng hắn.” Mặc Dạ ngoẹo đầu nhìn Tống Trí.

Tống Trí cười “Nếu nghĩ như vậy thì ngươi còn phải học nhiều thứ lắm. Ta có điên mới chết đi rồi để Tống Lẫm vì ta mà kết thúc tất cả mọi thứ. Nhưng mà Mặc Dạ… Lỡ như có một ngày Chu Ngự chết trước mặt ngươi thì sao? Khi thời khắc đau đớn đó xảy ra, ngươi cảm thấy phải mất bao lâu thì mới chữa khỏi vết thương này?”

Tống Trí vươn ngón tay đâm nhẹ vào ngực Mặc Dạ, ngay tại một giây Mặc Dạ ngây người kia, Tống Trí liền đứng dậy đi về phía Chu Ngự và Ngô Vận “Chúng ta phải cấp tốc quay trở lại căn cứ, có điều tốc độ của chúng ta sẽ không nhanh đến như vậy. Tôi lo lắng Tống Lẫm không thể nào là đối thủ của Đồ Lâm và Đế Hân đã bắt tay với nhau.”

“Tốc độ của chúng ta khẳng định không sánh bằng Mặc Dạ.” Ngô Vận liếc nhìn Mặc Dạ.

“Tống Lẫm rời đi vì biết tôi còn ở chỗ này. Nếu như tôi cũng rời đi luôn, đến khi gặp phải sinh vật nguy hiểm tấn công thì các người nghĩ chỉ với mớ súng ống kia và xe Hummer là có thể đối phó được sao?”

Mặc Dạ vừa nói vừa đi đến chiếc Hummer của bọn họ, mà chiếc xe này đã không thể sử dụng được nữa.

Kiểm tra lại vài chiếc còn lại có thể chạy được, Chu Ngự và Ngô Vận lại một lần nữa lên kế hoạch mới, tiếp tục tìm đường trở về căn cứ.

Khi Chu Ngự mở cửa xe tính ngồi vào ghế phó lái thì Mặc Dạ đột nhiên giữ cửa xe lại.

“Sao vậy?” Chu Ngự ngẩng đầu nhìn y.

“Tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ.” Mặc Dạ nói.

“Sợ cái gì?”

“Sợ anh sẽ chết.”

Chu Ngự thở dài một hơi, vươn bàn tay che mắt Mặc Dạ lại “Ta là con người, sớm muộn gì rồi cũng phải chết. Cho nên ngươi không cần phải quan tâm đến kết quả này, một khi ngươi đã không quan tâm nữa thì ngươi sẽ không còn thấy sợ hãi.”

Ngay tại lúc Chu Ngự rút tay về thì trong chớp mắt Mặc Dạ liền nghiêng mặt hôn lên môi anh.

Nụ hôn đó chỉ ngắn ngủi trong phút chốc rồi ngừng lại, có lẽ sẽ không có ai chú ý tới, thế nhưng với xúc cảm ấm áp vẫn còn đọng lại trên môi đó, Chu Ngự biết bản thân rất lưu luyến nụ hôn này.

Mặc Dạ giúp anh đóng cửa xe lại, rồi cùng Tống Trí ngồi vào ghế sau.

Đoàn xe tiếp tục khởi hành nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc trước.

Chu Ngự tập trung cảm nhận mọi thứ xung quanh, nếu như đoàn xe bọn họ mà gặp thêm một lần tấn công nữa là chỉ có nước bại trận.

Trong lúc này Chu Thanh đang ngồi quan sát kính hiển vi ở trong phòng nghiên cứu, có điều tư thế ngồi quan sát kính hiển vi của cậu đã lâu không có thay đổi gì.

“Nhìn cậu có vẻ đang rất lo lắng.” Bạch Ánh Đình nói.

Chu Thanh đứng dậy giơ tay che mắt mình lại, rồi nặng nề thở dài một hơi “Đó là anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này. Tôi sợ anh ấy ở Nibelungen càng lâu thì sẽ càng quen với nguy hiểm, cho đến một ngày nào đó anh ấy không còn phải đi mạo hiểm nữa thì đó cũng lúc tất cả đã kết thúc.”

===Hết chương 72===

RPG:

download 1

download 2

download

P/S: Tống Lẫm lên sàn òi, quá ngầu =w=, CP niên hạ nha, ngụy phụ tử nha, nghĩ mà phấn khích. Giờ đang phân vân việc xưng hô giữa Tống Trí và Tống Lẫm. Nên để Tống Trí xưng hô với Tống Lẫm là Ta – Ngươi và Tống Lẫm với Tống Trí là Ta – Người, hay sao nhể, góp ý đê~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui