Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Mặc Dạ mặc bộ quân phục màu rằn ri cùng với trang bị trên người chẳng khác gì Chu Ngự. Những nhân viên công tác bên ngoài lại tò mò với người đàn ông tuấn mỹ lạ mặt này, Tống Trí cũng không công khai thân phận của Mặc Dạ ra bên ngoài, những đội viên đã bảo vệ Tống Trí và ngăn chặn Mặc Dạ trước đó đều ở lại căn cứ hết.

Tống Trí trực tiếp sắp xếp Mặc Dạ vào tiểu đội của Ngô Vận và Chu Ngự. Điều này làm cho các nhân viên công tác bên ngoài vô cùng bất mãn, danh tiếng của Chu Ngự đã sớm được lưu truyền khắp nơi, cho nên rất có nhiều người muốn hợp tác với anh. Dù gì thì ở thế giới Nibelungen này, nếu được tham gia vào một đội ngũ mạnh thì khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều, vì vậy có vô số ánh mắt ngờ vực lẫn địch ý dồn hết lên người Mặc Dạ.

Trước khi khởi hành, lúc Mặc Dạ đang sắp xếp lại trang bị của mình thì có một tốp nhân viên bảo vệ tới vây quanh người y.

“Hey, người trẻ tuổi, cậu từ đâu tới vậy? Tại sao trước đây chúng tôi chưa từng thấy qua cậu?” Đối phương cố ý dựa vào người Mặc Dạ, một luồng hơi thở nồng nặc của thuốc lá lẫn mồ hôi ập tới.

Mặc Dạ ngẩng đầu lên kéo theo một nụ cười. Giống như đang giễu cợt đám người cố tình gây sự này vậy.

Trong đó có một người nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mặc Dạ rồi bỗng nhiên nói “Hey! Thằng nhóc này đẹp dữ bây! Đừng nói là nó xài thủ đoạn gì đó nên mới được sắp xếp vào tiểu đội của Chu Ngự đi?”

Một người khác giả vờ tò mò hỏi “Thủ đoạn gì chứ?”

“Đương nhiên là nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp này nha!”

“Ồ~~~ Thì ra là như vậy! Tôi biết, nhưng mà trông Chu Ngự không có phải loại người đó, ngay cả phim sếch mà anh ta cũng không có hứng thú, chẳng khác gì một tên tu sĩ!”

“Ai nói là Chu Ngự chứ! Chu Ngự nhà người ta còn không sinh ra cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm nữa là, người như anh ta chắc sớm đã không có cái gọi là dục vọng sinh lí rồi! Người mà tôi nói chính là cái vị đứng đầu căn cứ này nè, là Tống tiên sinh đó!”

“Ồ, thì ra thế! Tôi cuối cùng cũng biết rõ! Nè nhóc, mau cho bọn anh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cưng đi, coi có phù hợp với khẩu vị của bọn anh không nà?”

Người này nói xong liền vươn tay tới trực tiếp nắm lấy cằm Mặc Dạ buộc y quay mặt lại. Khi gã nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của Mặc Dạ thì không khỏi sợ ngây người. Đôi mắt kia, thâm thúy sâu thẳm đến nổi như muốn giải phóng tất cả dục vọng, mỗi một đường cong đều đẹp đến kinh tâm động phách, khiêu khích trái tim của gã, ăn mòn thần kinh của gã.

Trong nụ cười của Mặc Dạ, ánh mắt hẹp dài của y lóe lên ý cười như có như không.

“Tôi hợp khẩu vị của anh lắm sao?”

Giọng nói của y phảng phất tựa như từ thế giới xa xôi nào đó truyền đến.

Tên đội viên kia há miệng không nói nên lời.

Đột nhiên Mặc Dạ vươn tay nắm chặt lấy cổ tay của gã rồi trong chớp mắt vặn nghe một cái rắc, tên đội viên đó phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Cánh tay của tôi! Cánh tay của tôi! Mẹ nó—-!”

Một người khác liền rút súng ra chỉa thẳng vào Mặc Dạ, nhưng gã lại không nghĩ rằng Mặc Dạ cứ thế không sợ mà trực tiếp đi đến trước mặt mình, áp lực toát ra từ đôi mắt kia như muốn xuyên thủng trái tim của gã. Mặc Dạ giữ chặt báng súng của gã, cổ tay khẽ cử động một cái liền tháo hết cả băng đạn xuống, sau đó liền húc đầu gối vào bụng đối phương làm gã và tên đội viên bị bẻ tay hồi nãy cùng nhau ngã lăn quay ra đất.

Một loạt động tác liên tiếp lưu loát đến kinh người, không hề có chút dư thừa nào, mỗi một đòn còn chính xác hơn cả máy vi tính.

“Woa… Mọi người có nhìn thấy không… Thật là lợi hại! Tôi đã từng thấy qua thân thủ của Chu Ngự, nhưng người này còn nhanh hơn cả Chu Ngự nữa!”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ Tống tiên sinh sắp xếp cậu ta tới tổ đội của Chu Ngự là vì xem mặt thôi sao?”

Ngón trỏ của Mặc Dạ vòng qua cò súng xoay vòng vòng vài cái rồi hướng mũi súng chạm đất, sau đó y ngồi xổm xuống cười hai cái tên bị y đánh kêu cha gọi mẹ.

“Này, hai anh còn chưa nói vóc dáng của tôi có hợp khẩu vị với hai anh không đó?”


Mặc Dạ cười cong mắt.

“Cái tên khốn kiếp nhà mày!”

Tên đội viên bị cướp súng cảm thấy vô cùng xấu hổ, gã bỗng nhiên bật dậy đấm thẳng tới Mặc Dạ, chẳng qua nắm đấm của gã còn chưa chạm đến chóp mũi của Mặc Dạ thì y bất chợt cúi xuống, một tay chống đất rồi giơ chân sau đá hướng lên trên, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay gã đội viên đó bị Mặc Dạ đá gãy.

Tiếng kêu thảm thiết như giết lợn của gã nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Mặc Dạ đứng lên rủ mắt nhìn đối phương. Ánh mắt của y cực lạnh và hờ hững, tựa như trong đó không hề tồn tại một chút tình cảm nào thuộc về con người.

Tống Trí hai tay đút túi đi tới “Mặc Dạ, ta thả ngươi ra là để ngươi đi đối phó với Đồ Linh chứ không phải là để phá hoại.”

Mặc Dạ nhẹ nhàng cười “Tống tiên sinh đừng nghiêm túc quá. Chẳng qua ta đây đã giúp ngươi giải quyết nốt phiền toái này đó. Bọn họ mà tới chỗ của Thủy tổ Ymir thì cũng trở thành chất dinh dưỡng của Đồ Linh mà thôi.”

Mặc Dạ nói xong liền rời đi, y vỗ tay một cái sau đó trưng ra nụ cười của một đứa trẻ giận dỗi đi tới chỗ Chu Ngự, mọi người nhìn y cằm cũng rớt luôn xuống đất. Không ai có thể ngờ được là một thiếu niên tuổi trẻ xinh đẹp như thế mà lại có thân thủ chả khác gì ma quỷ.

Ngô Vận ngồi ở ghế tài xế vừa hút thuốc vừa cười nhìn Mặc Dạ đi tới “Haizz, tôi nói lão Chu nhà cậu, bộ cậu không phát hiện thân thủ của Mặc Dạ tựa hộ rất giống cậu sao, vô luận là đòn húc cùi trỏ hay là tư thế cướp súng, thậm chí thời gian ra tay và vị trí tiếp xúc đều giống cậu như đúc. Nhưng một điểm khác biệt duy nhất là, tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với cậu, và sức mạnh cũng lớn hơn cậu nhiều, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận đó nha!”

“Cẩn thận cái gì?” Chu Ngự lạnh lùng hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là phải cẩn thận, nếu như hắn muốn làm gì đó với cậu thì làm sao cậu có thể chống trả lại được?”

“Hắn có thể làm gì với tôi?”

“Hắn… Từ gốc độ của loài người mà nói, hắn hiện đang ở lứa tuổi trưởng thành. Không chừng hoocmon quá nhiều sẽ dẫn đến động dục…”

“Mau câm cái miệng quạ đen của anh lại đi.”

Chu Ngự nói xong liền mở cửa xe ra, hướng Mặc Dạ ngoắt tay ý nói ‘Mau nhanh lên giùm’.

Nụ cười trên mặt của Mặc Dạ càng rạng rỡ hơn, khi y nhấc chân bước vào xe, một tay chống lên ghế ngồi, còn cố ý đưa mặt lại gần Chu Ngự, trên mặt anh tuy không có cảm giác gì nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được Mặc Dạ sáp lại gần, thậm chí còn liếc mắt miêu tả sống mũi cao ngất cùng với đường nét ưu nhã của mi cốt. Hơi thở của Chu Ngự trong giây phút đó chậm lại một chút, còn nhịp tim thì trở nên chậm chạp như bị kéo dài nhịp đập ra vậy.

Khi Mặc Dạ đặt mông ngồi xuống, thời gian bất động xung quanh mới dần dần chuyển động lại.

“Mới vừa nãy là ngươi học từ đâu thế? Phim điện ảnh sao?”

Chu Ngự nhớ anh thường hay cùng Mặc Dạ xem qua không ít bộ phim ở nhà ăn, nào là, , , những bộ phim này có không ít cảnh quay hành động máu lửa.

(tên phim thì sợt gg nhá)

Mặc Dạ buồn cười đáp lại “Tại sao tôi lại phải học theo phim điện ảnh chứ? Anh là người mẫu sống của tôi đó nha.”

Lúc này Tống Trí mở cửa xe ra ngồi vào vị trí phía sau ghế tài xế, sau đó nói với Ngô Vận “Được rồi, chúng ta có thể xuất phát.”

Ngô Vận dập tắt điếu thuốc trong tay rồi huýt sáo nói “Tống tiên sinh, ông không biết rằng tổ đội của chúng tôi nổi tiếng là vận quạ đen sao?”


Tống Trí trả lời “Có nghe đồn.”

“Tôi nói nếu như chúng ta đụng phải Đồ Linh, cho dù có xảy ra bất kì tình huống nguy hiểm nào thì tôi sẽ không thể bảo vệ ông được, nếu như chẳng may ông chết thì coi như vận khí của ông không được tốt vậy, nghe thấy sao?”

Tống Trí vươn tay đẩy đẩy gọng kính rồi lành lạnh đáp lại “Tôi sẽ nói cho cậu biết, tiền bảo hiểm của tôi rất cao, hơn nữa không có người thừa kế. Nếu được thì tôi sẽ giúp cậu điền tên lên đó.”

Mặc Dạ thấp giọng cười khẽ.

Ngô Vận đáp lại “Cái này, rất có sức quyến rũ a. Tôi đoán nếu chuyến này Tống tiên sinh không trở về được thì tôi liền đi lãnh tiền bảo hiểm của ngài.”

“Tôi thật sự thích chết cái miệng quạ đen của Ngô Vận.” Mặc Dạ vừa cười vừa sờ cằm.

Đoàn xe nối đuôi nhau một đường tiến về phía trước, trên đường đi bọn họ còn phải đi băng qua một cái rừng rậm khá lớn, cho nên không biết số người có diễm phúc được tận mắt chứng kiến Thủy tổ Ymir là bao nhiêu đây?

Trên xe, Tống Trí hỏi “Mặc Dạ, với tình huống thân thể của ngươi bây giờ thì việc thao túng sinh vật cấp A để đối phó với Đồ Linh là trong khoảng bao lâu?”

“Chắc cỡ nửa tiếng đồng hồ. Nếu vượt quá thì thần kinh của ta sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, tế bào bị tan vỡ, gây nên xuất huyết nội. Có điều bây giờ bên cạnh Đồ Linh có không ít đội viên vẫn còn là con người đầu quân theo gã, mà ta lại không thể trực tiếp giết người được, gen của các người hoàn toàn khác với sinh vật Nibelungen. Bây giờ ngươi đã có chút hối hận rồi? Đáng lẽ ngươi không nên phong ấn năng lực của ta lại.” Mặc Dạ chống cằm hăng hái nói.

“Ta sẽ không bao giờ hối hận, bởi vì ta biết một khi ngươi đã có được hoàn toàn sức mạnh của một sinh vật cấp S thì ngươi sẽ làm những gì.”

“Ồ, ngươi cho là ta sẽ làm gì đây? Lật tung căn cứ của ngươi lên? Hay là giết chết toàn bộ người trong căn cứ? Hoặc là biến các ngươi thành chất dinh dưỡng cho hậu đại của ta?”

“Ngươi sẽ vẫn ở đây đợi Chu Ngự từ một thế giới khác trở về, ngươi biết cậu ta luôn mềm lòng với ngươi, hơn nữa ngươi còn dùng vẻ ngoài xinh đẹp của mình mê muội cậu ta, dụ dỗ cậu ta, ngươi sẽ làm ra đủ trò hy sinh thân mình để cậu ta ngày càng tín nhiệm ngươi hơn, rồi sau đó ngươi sẽ mang cậu ta rời khỏi căn cứ, ngươi sẽ khiến cậu ta sẽ không chùn bước mà làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, ngươi sẽ làm cậu ta thoát ly hoàn toàn thế giới của con người, ngươi sẽ khiến cậu ta quên đi bản thân mình là ai. Mặc dù coi như là vì Chu Ngự, nhưng một khi ngươi đã khôi phục lại toàn bộ sức mạnh thì cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu như cậu ta bị dụ dỗ thì đó không phải là ý muốn của bản thân cậu ta, cho dù có một ngày Chu Ngự quyết định chấp nhận ngươi nhưng đó cũng phải xuất phát từ chân tâm của cậu ta.” Giọng nói của Tống Trí vô cùng rõ ràng, mỗi một lời nói của hắn làm cho cho nụ cười trên môi Mặc Dạ càng sâu đậm hơn, điều này chứng tỏ Tống Trí đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của Mặc Dạ.

Chu Ngự siết chặt nắm đấm, đây cũng chính là điều mà anh vẫn luôn nghi ngờ.

“Ha ha, những điều này không chỉ có mình Chu Ngự là nghi ngờ thôi đi, sỡ dĩ ngươi cũng bận tâm tới những điều đó vì ngươi đã từng trải qua tất cả. Tống Trí, ngươi là một người quá thận trọng, trong thế giới của ngươi có hàng ngàn bức tường, nếu như có người muốn leo tường bước vào thì ngươi chỉ biết xây các bức tường càng cao thêm, mà người muốn leo tường đó chẳng ai khác chính là Tống Lẫm, một ngày nào đó hắn vì leo quá cao mà rớt xuống tan xương nát thịt. Hoặc là… Hắn vất vả lắm mới leo được vào thì chỉ thấy một đống phế tích.”

Trên mặt Tống Trí không có biểu tình gì “Bây giờ Tống Lẫm đang ở đâu?”

Mặc Dạ trả lời “Thật ra thì giữa ngươi và hắn có mối liên kết rất chặt chẽ với nhau. Giống như ta và Chu Ngự vậy, lúc ngươi đồng ý tiếp nhận hắn thì tất nhiên có thể nghe được âm thanh của hắn.”

Lúc này đoàn xe đã rời khỏi căn cứ và chuẩn bị tiến vào rừng rậm.

Tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, ngay cả người cà lơ phất phơ như Ngô Vận cũng trở nên nghiêm túc không ít.

Rừng rậm nguyên thủy chẳng khác gì một đấu trường quy mô lớn, tên Đồ Linh đó chắc chắn đã giăng sẵn cạm bẫy đợi bọn họ.

Càng vào sâu cây cối càng cao và to, tán cây rậm rạp che kín cả bầu trời, giống như một tấm lưới màu xanh thiên nhiên phủ lên đầu bọn họ, có vài tia sáng vất vả len lỏi qua các cành lá yếu ớt rọi xuống mặt đất, miễn cưỡng thắp sáng mảnh rừng rậm tăm tối.

Tống Trí ngồi ở phía sau mở máy tính lên để tra xét cặn kẽ các tài liệu có liên quan đến mảnh rừng rậm này.

Cho dù là Ngô Vận hay Chu Ngự đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, nhưng còn Mặc Dạ ngồi phía sau xe cùng với Tống Trí thì lại kê tay sau ót nhàm chán ngước nhìn trần xe.

“Ngươi cảm nhận được có sinh vật nguy hiểm?” Chu Ngự hỏi.


Mặc Dạ mỉm cười “Bộ nơi này còn có sinh vật nào nguy hiểm hơn tôi sao?”

“Nói thật thì cảm thấy có chút kì lạ.” Ngô Vận gõ gõ lên vô lăng “Chúng ta đã đi vào rừng rậm nguyên thủy, ở trong đây toàn cây cối cao chọc trời, rất thích hợp để mai phục, nhưng lại không hề có bất kì động tĩnh nào.”

“Cái miệng quạ đen của cậu đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ có thôi.” Tống Trí lành lạnh trả lời.

“Trước khi có động tĩnh thì ta sẽ nhàm chán đến buồn ngủ mất. Tống tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không? Là ai đã chỉ ngươi cách dùng tủy dịch để phong ấn sức mạnh của sinh vật cấp S vậy?”

“Còn ai trồng khoai đất này nữa? Đương nhiên là Tống tiên sinh thông minh uy vũ của chúng ta nghiên cứu ra đó!” Ngô Vận cười trả lời, còn cố ý điều chỉnh kính chiếu hậu để nhìn cho rõ biểu tình của Tống Trí.

“Đúng vậy.” Tống Trí bình tĩnh trả lời, cũng không thèm để ý đến giọng điệu thầm trào phúng của Ngô Vận.

“Không phải ngươi.” Mặc Dạ nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt rơi xuống người Tống Trí.

“Tại sao không phải là ta?”

“Mục đích của việc làm này là để phong ấn sức mạnh của sinh vật cấp S đã hại chết vợ sắp cưới của ngươi, cũng chính là cha đẻ của Tống Lẫm. Nhưng là ngươi sẽ không thể nghĩ tới loại phương pháp này bởi vì giữa ngươi và Tống Lẫm có mối liên kết với nhau, nhưng lại không có sinh vật nào có mối liên kết với cha đẻ của Tống Lẫm cả. Tủy dịch phong tỏa sức mạnh của sinh vật cấp S vĩnh viễn không thể có tác dụng với Đế Hân được. Ngươi đặt tên cho Tống Lẫm không phải chỉ đơn giản là một cái danh hiệu để gọi mà bởi vì ngươi có tình cảm với hắn. Giống như ta và Chu Ngự vậy, lúc đầu cũng không chịu đặt cho ta một cái tên, nhưng về sau anh ấy gọi ta là ‘Mặc Dạ’ với số lần kêu tên ngày càng nhiều, điều này đối với ta mà nói thì khó có thể dứt ra được, cho nên ngươi cũng giống như vậy.” Mặc Dạ bỗng nhiên ngã người hướng về Tống Trí, giọng nói của y tựa như lưỡi đao sắc bén cắt đứt thần kinh của Tống Trí “Trên lưng của ngươi có vết mổ lấy tủy dịch tới mười hai lần, hơn nữa không có trải qua phương pháp đúng đắn nên ngươi sẽ thường xuyên bị đau lưng.”

“Chuyện này không cần ngươi quan tâm.” Tống Trí nhíu mày đề phòng nhìn Mặc Dạ.

“Tống Lẫm đã bị phong ấn, ngươi không cần phải lấy tủy dịch của mình nữa. Nhưng lí do giải thích duy nhất cho việc này là, ngươi đang dùng chính tủy dịch của mình để nghiên cứu phương pháp giải phóng toàn bộ sức mạnh của Tống Lẫm.”

Ngô Vận đang lái xe híp mắt lại, mà vẻ mặt của Chu Ngự cũng không có biểu tình gì.

Bọn họ đều đang đợi lời nói tiếp theo của Tống Trí.

“Tại sao ta lại phải giúp Tống Lẫm giải phóng sức mạnh của hắn? Sức mạnh của hắn bị phong ấn thì tập đoàn Cự Lực mới có thể nghiên cứu hắn, mới có cơ hội bắt hắn lại được.”

“Ngươi mới không nghĩ muốn tập đoàn Cự Lực nghiên cứu hắn, ngươi mới không muốn hắn bị bắt trở lại, mục đích chính của ngươi là muốn hắn khôi phục lại toàn bộ sức mạnh để sống sót ở Nibelungen.”

“Câu chuyện ngươi nghĩ ra hay lắm, xem ra mấy ngày qua nhàm chán xem phim trong nhà ăn cũng không phải là không có ích.”

“Đó không phải là một câu chuyện, cũng không chỉ là chuyện giữa ngươi và Tống Lẫm. Là ai đang giúp ngươi nghiên cứu ‘thuốc giải’?” Ánh mắt Mặc Dạ đột nhiên trầm xuống, giống như muốn nghiền nát Tống Trí ra vậy.

Tống Trí theo bản năng giữ chặt lấy máy vi tính “Ta nói tất cả đều do ngươi tự tưởng tượng ra mà có, người mà ngươi nói vốn không có tồn tại.”

“Được rồi… Vậy thì chúng ta sẽ mỏi mắt mong chờ. Ngươi có biết tại sao ta lại chọn địa điểm ở đây và chỉ có bốn người chúng ta để nói hết những điều này ra không?” Mặc Dạ hỏi.

“Bởi vì ngươi quá nhàm chán.” Tống Trí đáp.

“Bởi vì tập đoàn Cự Lực đang ngày càng nghi ngờ ngươi, chắc trong lòng ngươi cũng biết rõ nhỉ. Rất nhanh ngươi sẽ không thể bảo vệ cho những người đang cố gắng giúp ngươi nữa. Cho dù là ở thế giới loài người hay thế giới Nibelungen, người có thể giúp ngươi giờ chỉ có ba người chúng ta thôi. Nếu bây giờ mà ngươi không nói, thì e rằng việc muốn che mắt tập đoàn Cự Lực coi bộ rất khó khăn đấy.”

“Chủ tịch của tập đoàn Cự Lực là ngài Eaton…Các người biết người này chứ?” Tống Trí bỗng nhiên hỏi.

“A, tôi biết ông ta.” Ngô Vận huơ huơ ngón tay “Thứ nhất, ông ta rất có tiền. Thứ hai, ông ta không xuất hiện ở trước công chúng. Thứ ba, mặc dù tập đoàn Cự Lực có ban giám đốc nhưng ông ta mới là người cầm quyền chân chính.”

“Đúng vậy, ngoài ra ông ta còn nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi, đào tạo bọn họ trở thành nhân tài ưu tú nhất thế giới. Có vài người tiến vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học, có vài người trở thành chính trị gia, thậm chí có vài người làm việc ở địa phương khiến người ta không tài nào tưởng tượng ra nỗi, ví dụ như là Nibelungen.” Tống Trí giơ một ngón tay lên lần đầu tiên cởi cái nút áo ở trên cùng làm lộ ra yết hầu, giống như muốn cố gắng giảm bớt sự căng thẳng của thần kinh “Dĩ nhiên cũng bao gồm cả tôi, cùng với tiến sĩ La Ân mà mọi người đã gặp qua, còn có cả Đồ Linh đang bị chúng ta truy bắt.”

“Cái cảm giác nuôi chó mà bị nó cắn ngược lại chắc thoải mái lắm nhở?” Mặc Dạ cười nói.

“Nếu như ngươi là bác sĩ Đồ Linh thì đây sẽ là một ví dụ điển hình, Chu Ngự nuôi dạy ngươi không tồi, ngươi đã hoàn toàn thích ứng được đường lối tư duy của con người. Đối với ngài Eaton mà nói, chúng ta không phải là con của ông ta, mà chính là công cụ để phục vụ vì lợi ích của ông ta. Khi ông ta đã không còn thỏa mãn với thế giới con người nữa, ông ta liền chuyển mắt đến thế giới thần bí mới được phát hiện – Nibelungen. Ban đầu, ông ta chỉ muốn thực hiện giấc mộng đẹp của mình ở thế giới này, nghiên cứu hình thái khác biệt của sinh vật nơi đây, cũng đồng thời nắm giữ được bí mật to lớn về quyền sống chết của con người. Nhưng trong mười năm đầu, ông ta lại phát hiện bản thân bị ung thư, tế bào ung thư khuếch tán rất nhanh, ông ta có thể cấy ghép nội tạng của mình nhưng có một thứ mà ông ta vĩnh viễn không thể nào cấy ghép được.”

“Não.” Chu Ngự trả lời.


Ngô Vận tiếp tục lái xe, mặc dù hắn đang hóng chuyện của Tống Trí nhưng vẫn đề phòng tình huống xung quanh. Dù sao bọn họ cũng là đội ngũ dẫn đầu.

“Đúng vậy, khi tế bào ung thư lây lan đến khu vực não bộ, ông ta đã nghĩ tới sinh vật cấp S của Nibelungen. Sinh vật cấp S có năng lực tự chữa thương rất cao, dù não bộ của bọn họ bị tổn thương nhưng không đồng nghĩa với việc sắp chết. Ngài Eaton muốn có được năng lực đó để chữa khỏi bệnh cho bộ não mình. Cho nên phương hướng nghiên cứu ban đầu của Đồ Linh chính là liên quan đến vấn đề này.”

“Nếu như ta chính là được tên Đồ Linh đó mang về từ đảo Dạ Linh, vậy thì còn Tống Lẫm?” Mặc Dạ rất có hứng thú với Tống Lẫm, một sinh vật cấp S giống như y.

“Sau khi ngươi được bác sĩ Đồ Linh mang về, trong một thời gian dài không có chịu ấp trứng, điều này làm mất đi tính kiên nhẫn của tập đoàn Cự Lực. Vì vậy Đồ Linh đã hợp tác với một sinh vật cấp S khác, hắn chính là cha đẻ của Tống Lẫm, chúng ta đặt cho hắn một cái danh hiệu, gọi là ‘Đế Hân’.”

“Ngươi nói là ‘danh hiệu’ của hắn chứ không phải là ‘tên’ của hắn. Cho nên giống như Chu Ngự đặt cho ta cái tên Mặc Dạ hay ngươi đặt tên cho Tống Lẫm vậy, suy ra ngươi cũng không chấp nhận Đế Hân.” Mặc Dạ nhướng mày.

“Đế Hân chưa từng tiếp xúc với văn hóa loài người, không hề giống như ngươi và Tống Lẫm được lớn lên trong sự hun đúc tình cảm và lối tư duy của con người. Trong thế giới của hắn chỉ có một mình bản thân hắn mà thôi, nếu hắn muốn cái gì thì nhất định phải lấy cho bằng được, bao gồm một đứa trẻ thừa kế huyết mạch của hắn. Tống Lẫm chính là kết quả cuối cùng, cái giá lại là sinh mạng vợ sắp cưới của ta. Mà người đương nhiệm phụ trách hạng mục này không phải là ta.”

“Nhưng Tống Lẫm từ nhỏ đã ở bên cạnh ngươi, nói cho cùng, ngươi bị tập đoàn Cự Lực bắt làm thuần thú sư của Tống Lẫm.”

Mặc Dạ trả lời.

“Vậy thì người đã nghiên cứu ra phương pháp phong ấn sức mạnh của sinh vật cấp S là ai?” Ngô Vận đang lái xe không nhịn được hỏi.

Tống Trí muốn trả lời thì Mặc Dạ xua xua ngón tay, trên môi lộ ra nụ cười đểu “Từng người hãy đoán ra một cái tên đi, thế nào?”

“Chúng ta đã gặp qua người này chưa?” Chu Ngự hỏi.

“Cậu và Ngô Vận đã gặp rồi.” Tống Trí trả lời.

“Vậy cũng tốt, dù sao tôi cũng là người kém thông minh nhất trong đám, để tôi đoán trước, chắc là tiến sĩ Đồ Linh đi!” Ngô Vận nói.

“Chu Ngự, anh cảm thấy là ai?” Mặc Dạ từ phía sau ôm lấy lưng ghế của Chu Ngự, ngón tay vừa vặn lướt qua gò má của Chu Ngự nhưng bị anh né tránh.

“Người không ngờ được lại chính là người khả nghi nhất, có phải là tiến sĩ La Ân của căn cứ số 2? Anh ta rất hứng thú với Mặc Dạ.” Chu Ngự nói.

Tống Trí lắc đầu, câu trả lời của Ngô Vận và Chu Ngự đều không đúng.

“Người này tạm thời không có mặt ở Nibelungen, nhưng Mặc Dạ chưa từng gặp qua cô ta.”

Mặc Dạ nhàm chán ôm đầu “Vậy xem ra ta không thể đoán ra được rồi.”

Chu Ngự híp mắt không ngừng lục soát trí nhớ trong đầu mình để coi là ai hoặc nghiên cứu viên nào mà anh và Ngô Vận đã từng gặp qua, nhưng Mặc Dạ thì lại chưa.

“Tiến sĩ Cook!”

“Tiến sĩ Cook!”

Chu Ngự và Ngô Vận đồng thanh trả lời.

Bởi vì lần trước căn cứ bị Dạ Linh tấn công mà phải rút về Trái Đất, người đã đón bọn họ chính là tiến sĩ Cook.

Tống Trí gật đầu nói “Trong số đông đảo trẻ mồ côi được ngài Eaton nhận nuôi dưỡng thì chỉ có tiến sĩ Cook là đứa trẻ được lớn lên bên cạnh ngài Eaton. Cô ta vốn là người mà ngài Eaton tin tưởng nhất, cũng là đứa trẻ duy nhất được ngài Eaton coi như con ruột của mình. Tiến sĩ Cook đã lén lấy phần tủy dịch còn sót lại trong quá trình kiểm tra sức khỏe của tôi mà nghiên cứu ra chất thuốc phong ấn sức mạnh của Tống Lẫm. Ngài Eaton coi đó là thành tựu nghiên cứu có giá trị nhất, có nó… thì việc khống chế một sinh vật cấp S như Tống Lẫm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Tập đoàn Cự Lực sẽ không tùy tiện giao phương pháp dùng tủy dịch để phong ấn sức mạnh của sinh vật cấp S cho bất kì ai, càng không phải nói đến việc ông không phải lực lượng nòng cốt của tập đoàn Cự Lực. Vậy thì người đã lợi dụng dịch tủy của tôi để khống chế Mặc Dạ, thật ra chính là tiến sĩ Cook, phải không?” Chu Ngự hỏi.

Tống Trí nhếch môi, không biết là ngầm thừa nhận hoặc là không thể trả lời được.

===Hết chương 71===


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui