Chu Ngự trợn to hai mắt, anh cảm giác trong một giây kia cơ thể giống như không còn thuộc về mình nữa.
Đối phương nâng đầu anh lên ấn vào ngực mình “Không sao rồi, tôi ở bên cạnh anh đây, nghe theo tôi là ổn…”
Nhịp tim vững vàng truyền tới, thân thể của anh như cộng hưởng theo. Nhịp tim trong ngực anh dần trở nên đập đều hơn, cấp tốc hòa chung một nhịp với trái tim của y, cái cảm giác khó thở mới nãy dần dần biến mất, cho đến khi cơ thể dần ổn định bình thường trở lại.
Suy nghĩ của Chu Ngự trở về, tâm tình có xu hướng hòa hoãn lại, anh ngước mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước khi anh suýt chết đuối là ảo giác hay chân thực?
“Chu Ngự, anh còn nhớ ra tôi là ai không?”
“Ta… Dĩ nhiên là biết.” Chu Ngự trả lời “Ngươi là Mặc Dạ.”
Mặc Dạ mở to hai mắt ôm lấy Chu Ngự “Quá tốt! Thật sự quá tốt!”
Chu Ngự còn chưa có phục hồi lại tinh thần, kí ức của anh vẫn còn dừng lại ở thời điểm Lý Thắng Nam đâm ống tiêm chứa bệnh độc vào người mình.
Hàn Lật Đẳng bủn rủn ngồi dưới đất thấy vậy sợ đến ngẩn người, cô chậm rãi đứng dậy nói “Chu Ngự? Anh sống lại rồi? Anh có biết tôi là ai không?”
“Cô là Hàn Lật Đẳng.” Chu Ngự trả lời.
Giọng nói tỉnh táo trả lời như vậy làm cho Hàn Lật Đẳng kinh ngạc không thôi.
Cô lập tức đứng lên đi tới mép giường của Chu Ngự, thời điểm cô nâng cánh tay của Chu Ngự lên thì ánh mắt rét lạnh của Mặc Dạ lập tức quét tới.
“Tôi chỉ là muốn kiểm tra một chút… Lo lắng cho Chu Ngự xuất hiện triệu chứng biến dị.”
“Không sao, cô cứ cẩn thận kiểm tra.” Chu Ngự gật đầu.
Hàn Lật Đẳng vén ống tay áo của Chu Ngự lên, không nhìn thấy bất kì miếng vảy nào. Sau đó lấy tay đè chặt xuống thì cũng không cảm thấy có sinh vật nào sinh trưởng trong bắp thịt của anh cả.
Hàn Lật Đẳng vén áo của Chu Ngự lên kiểm tra phần lưng thì cũng không phát hiện điều bất thường nào.
Mà nhiệt độ cơ thể của Chu Ngự vẫn ở mức ba mươi sáu độ rưỡi, đây là nhiệt độ vốn dĩ của anh.
“Tôi muốn rút một chút máu của anh.”
“Dĩ nhiên là có thể.”
Sau khi Hàn Lật Đẳng đưa máu đến phòng xét nghiệm thì lập tức vọt vào phòng làm việc của Tống Trí.
“Tống tiên sinh! Chu Ngự đã tỉnh lại! Anh ta có thể đã bình phục!” Hàn Lật Đẳng khó kìm nén xúc động.
“Cũng có thể giống như Đồ Linh, dù có bị biến dị vẫn giữ được năng lực suy nghĩ của con người, hơn nữa còn có thể bị Đồ Linh khống chế.” Tống Trí nheo mắt lại nói.
Hàn Lật Đẳng sửng sốt hai giây, sau đó bất đắc dĩ nói “Tống tiên sinh, tại sao ngài cứ như vậy mãi thế? Luôn đứng ở góc độ xấu nhất để xem xét mọi việc, cứ muốn hủy diệt hy vọng của của mọi người a.”
“Bởi vì ở trên thế giới này, niềm hy vọng giống như ma túy vậy, hy vọng càng nhiều thì nghiện càng sâu. Khi cô muốn hy vọng càng nhiều với sự chờ mong của mình, xác suất khi đưa ra quyết định sai lầm ngày càng cao. Phải có một người đóng vai trò mấu chốt để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người trở về an toàn.” Tống Trí cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
“Tôi biết rồi.” Hàn Lật Đẳng đi ra ngoài.
“Tôi có mời một nhà nghiên cứu bệnh độc tới đây, có lẽ khoảng hai tiếng sau anh ta sẽ tới. Coi như là bác sĩ chính của Chu Ngự, tôi hy vọng cô có thể phối hợp tốt với anh ta. Đứng dưới góc độ của tôi… Chỉ có người đó mới có thể chắc chắn Chu Ngự bình phục hay là hoàn toàn vô phương cứu chữa.”
Hàn Lật Đẳng quay đầu liếc Tống Trí một cái, cả thế giới của hắn chỉ có một mình bóng hình của bản thân. Hắn nhìn như lạnh lúc cứng nhắc là bởi vì hắn có nguyên tắc của chính mình.
Khi Hàn Lật Đẳng rời đi, Tống Trí mới ngẩng đầu xoa bóp cái trán của mình, lặng lẽ thở dài một hơi.
Lúc này Chu Ngự cảm thấy rất đói bụng. Ngô Vận đặc biệt đem thức ăn từ nhà ăn tới, chỉ có hamburger và sữa bò. Chu ngự không khách khí lao vào ăn như hổ đói. Ngô Vận chỉ có thể đứng bên ngoài lấy tay gõ vào cửa kính một cái “Tôi nói cậu ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn, đúng là chẳng khác gì dân tị nạn Châu Phi.”
Không tới hai phút, Chu Ngự đã giải quyết xong cái hamburger, còn Mặc Dạ thì chống đầu nhìn anh.
“Ngươi lại thấy những gì trong đầu ta nữa?” Chu Ngự hỏi.
“Tôi quyết định từ nay về sau sẽ tôn trọng anh. Nếu như không có sự đồng ý của anh, tôi sẽ không tùy tiện tiến vào đầu anh.” Mặc Dạ híp mắt, nụ cười của y làm cho Chu Ngự nhớ lại bộ dáng làm nũng của Mặc Dạ khi vẫn còn là Dạ Linh.
Chu Ngự khẽ hừ một tiếng “Nếu như ngươi có lòng giác ngộ cao như vậy là tốt.”
Sau lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc này, đây quả là một trải nghiệm đặc biệt. Anh trôi nổi trong vô vọng giữa hai thế giới mà người dẫn dắt anh trở về lại chính là Mặc Dạ.
“Ngươi có thể trả lời ta một vấn đề được không?”
Mặc Dạ rũ mi mắt “Nếu như tôi trả lời thì anh có tin tưởng tôi không?”
“Tin.”
“Vậy thì anh hỏi đi.”
“Nếu như ngươi có thể lợi dụng ta giúp ngươi thi triển năng lực, vậy thì tại sao ở trong căn cứ, ngươi lại không khống chế thân thể ta để giúp cậu mở cửa, giúp ngươi rời khỏi nơi này?”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, trong mắt anh có một loại sức mạnh nào đó cho dù Mặc Dạ là sinh vật cao cấp thì anh cũng có thể xuyên qua từng lớp ngụy trang của y, nhìn đến một Mặc Dạ chân thật nhất.
Mặc Dạ ngẩn người, y tựa hồ không ngờ Chu Ngự lại hỏi vấn đề này.
Mà giữa y và anh cũng chưa từng có một cuộc nói chuyện sâu sắc đến như vậy.
“Bởi vì… Cái căn cứ này có tới ba trăm nhân viên công tác bên ngoài, coi như là tôi khống chế được thân thể của anh đi, nhưng lấy thể lực của anh mà nói chắc chắn sẽ không chịu được năng lực hành động của tôi, trước khi anh giúp tôi rời khỏi đây thì anh đã chết rồi. Hơn nữa, nếu tôi thật sự muốn rời khỏi nơi này thì không nhất thiết phải khống chế thân thể của anh. Ở Nibelungen này, có rất nhiều sinh vật cấp thấp có thể khiến con người bị thương nặng hoặc mất mạng, mà căn cứ cũng không phải là nơi kiên cố nhất.” Mặc Dạ thâm trầm cười một tiếng.
Chu Ngự nhất thời hiểu rõ ra, Mặc Dạ cũng có thể điều khiển các sinh vật khác tấn công căn cứ.
“Thế giới bên ngoài kia không có anh nên nhàm chán lắm. Hơn nữa cho dù tôi có điều khiển được sinh vật khác nhưng không thể kéo dài hơn nửa tiếng được.” Mặc Dạ chống cằm, tự nhiên chọt chọt sống lưng của Chu Ngự “Tủy dịch của anh vẫn còn ở trong cơ thể tôi, nó đã phong ấn gần 70% sức mạnh của tôi rồi. Nếu như Tống Trí có thể chống đỡ hơn nửa tiếng, tôi chắc chắn sẽ bị bắt lại.”
Chu Ngự nhìn thoáng qua máy giám sát “Ngươi không nên quá thành thực như vậy.”
Mặc Dạ nhún vai “Bị Lí Khiêm nghe được cũng chả sao.”
“Cậu ta sẽ bê nguyên văn nói hết cho Tống Trí.”
“Càng hợp ý tôi a, đến thời điểm đấu với Đồ Linh, ông ta sẽ nhận ra việc phóng ấn sức mạnh của tôi là một quyết định thất sách… Mặc dù ông ta cũng là bị ép buộc.” Mặc Dạ híp mắt cười, hàng lông mi xinh đẹp của y rung lên theo từng tiếng cười.
Chu Ngự quay mặt sang chỗ khác.
“Đôi lúc tôi suy nghĩ, thật ra chẳng qua là anh không quen với hình thái con người của tôi. Vốn là tôi muốn biến lại thành Dạ Linh để bồi anh, nhưng mà nhờ phúc của Tống Trí, bây giờ chỉ có thể duy trì hình dạng này.” Mặc Dạ ôm lấy cánh tay của Chu Ngự, bày ra bộ dạng đáng tiếc.
“Coi như ngươi đang mang dáng vẻ của con người nhưng cũng không phải thực sự là con người. Hơn nữa mời ngươi hành động có chừng mực với ta.” Chu Ngự lạnh lùng nói.
“Như thế nào gọi là chừng mực?” Mặc Dạ đột nhiên dựa đầu vào vai Chu Ngự, trong mắt y mang theo ý cười hài hước.
Chu Ngự đẩy đầu y ra nói “Ta không có hứng thú với hùng tính (giống đực).”
“Đáng tiếc mặc dù là sinh vật cấp S nhưng chúng ta không thể tự lựa chọn giới tính cho mình được.”
“Vậy thì nên thành thật một chút.”
“Bây giờ anh muốn tôi làm anh em với anh sao?” Mặc Dạ lại kề sát vào hỏi.
“Ngươi muốn làm anh em với ta?”
“Khi đã làm anh em với anh thì chúng ta có thể cùng nhau xem phim sao?” Mặc Dạ nghiêm túc nói.
“Không thể.” Làm gì có đứa ngốc nào đi coi phim với anh em của mình chứ?
“Vậy tại sao Ngô Vận thì lại có thể?” Mặc Dạ bất mãn hỏi.
“Ta lúc nào coi phim chung với Ngô Vận?”
“Ở trong nhà ăn a!”
“Đó là mọi người cùng nhau xem phim, không phải là xem phim với Ngô Vận!”
“Vậy thì làm anh em có thể ngủ chung với anh không?” Mặc Dạ lại hỏi.
Chu Ngự nhíu mày lại, nhớ lại hồi Mặc Dạ còn là Dạ Linh quấn quýt ngủ chung với anh thì cảm thấy hết sức khó chịu.
“Không thể. Ngươi tự ngủ một mình đi.”
Mặc Dạ đã đoán trước được đáp án này.
Y lại hỏi “”Vậy thì làm anh em, anh còn vứt bỏ tôi nữa không?”
“Không biết.” Chu Ngự thấy Mặc Dạ hỏi tới tấp không dứt liền nói “Làm anh em với ta phải biết thức thời giữ im lặng.”
“A… Vậy thì tôi không muốn làm anh em với anh nữa.”
Mặc dù lộ ra biểu tình giận dỗi như con nít nhưng Chu Ngự hiểu rõ, năng lực của Mặc Dạ vượt xa hẳn người thường.
Chu Ngự nằm trở lại giường bệnh, cơn buồn ngủ đánh ập tới. Tống Trí vẫn chưa cho anh rời đi, hắn có nói với anh là tạm thời chưa có chắc chắn liệu thân thể anh có xảy ra biến dị không. Mà kết quả xấu nhất chính là anh bị biến dị thành thằn lằn quái vật.
“Nếu như ta tổn thương đến Chu Thanh và Ngô Vận, ngươi phải giúp ta.” Chu Ngự nhắm mắt lại nói.
“Tôi sẽ. Anh nói với tôi câu này chứng minh anh đã bắt đầu tín nhiệm tôi.” Mặc Dạ cũng nằm xuống bên cạnh Chu Ngự, xoay người nằm nghiêng an tĩnh nhìn anh.
Lúc này, nhà nghiên cứu bệnh độc kia đã xuyên qua từ trường đến căn cứ. Đến khi Tống Trí mang một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi xuất hiện trước mặt Hàn Lật Đẳng, khiến cô hoàn toàn sợ ngây người.
Người trước mắt mặc một cái áo thun phối với quần thể thao, tay quải một cái balo, ngay cả mắt kiếng cũng không có đeo, nơi nào có điểm giống một vị học giả chứ?
“Hàn Lật Đẳng, đây là tiến sĩ Khương Cạnh Hàng, nhà nghiên cứu bệnh độc đến từ Đại học Colombia. Không nên xem thường tiến sĩ Khương, mặc dù anh ta trẻ tuổi nhưng lại là thiên tài ngàn năm hiếm có. Anh ta cũng chính là người đã tìm ra vaccin phòng chống bệnh độc của sứa Nibelungen, cứu thoát cả căn cứ vào lúc đó. Những việc liên quan đến bệnh độc được bác sĩ Đồ Linh lấy ra từ Hoa Thược Dược Tử Vong cùng với mẫu máu của Chu Ngự đều có thể giao hết cho tiến sĩ giải quyết.”
“A, đúng vậy.” Hàn Lật Đẳng biết tập đoàn Cự Lực không bỏ tiền ra thuê một kẻ mua danh trục lơi. Nếu Tống Trí đã nhận định người này là thiên tài thì chắc chắn 100% là thiên tài.
Vị tiến sĩ Khương này không nói nhiều, ngay cả phần giới thiệu sơ lượt về bản thân cũng không, vừa bước vào phòng nghiên cứu liền ngồi lên ghế xoay, hai chân gác lên phần xoay của cái ghế điều khiển tất cả nghiên cứu viên.
Tống Trí bưng một ly sô cô la sữa nóng hổi đặt trước mặt Khương Cạnh Hàng, nhỏ giọng nói “Tôi muốn Chu Ngự sống khỏe mạnh.”
“Anh ta liệu có khỏe mạnh mà sống hay không thì phải tùy thuộc vào số mệnh của anh ta, chứ tôi không phải là người quyết định.Nhân tiện nói thêm một câu, thí nghiệm của tiến sĩ Cook đã sắp thành công, anh, tôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ trở thành những con cờ vô dụng.” Tiến sĩ Khương nặn ra một nụ cười, tựa như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
“Vậy thì cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bám trụ vững chắc trước khi chúng ta bị vứt bỏ. Nhưng chỉ cần chúng ta tìm được người còn sống.”
Khương Cạnh Hàng tựa như một đứa trẻ giận dỗi “Như vậy mà anh cũng dám nói, Tống Lẫm sẽ làm thế nào?”
“Không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Không có người nào có thể chuẩn bị trước gì cho Tống Lẫm được.”
“Let it be. Không nên suy nghĩ quá nhiều, Cạnh Hàng. Bây giờ cần phải tập trung cao độ.”
“Tôi ghét mấy cái công cụ quản chế này, chúng khiến tôi không thể nào tập trung được.”
“Cậu yên tâm, những thiết bị đó cũng không có quản chế được đến cậu đâu.” Tống Trí đứng lên xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, tiến sĩ Khương vác đôi mắt gấu trúc gọi điện cho Tống Trí “Anh có thể thả tên đội viên bị nghi ngờ là nhiễm bệnh độc ra được rồi.”
“Cậu có ý gì?” Tống Trí ngồi dậy từ trên giường, khẽ liếc qua đồng hồ, đây là khoảng thời gian bình minh ở Nibelungen.
“Anh biết hệ thống miễn dịch của con người chúng ta chứ?” Tiến sĩ Khương vừa ngồi xoay xoay cái ghế, vừa lắc lắc ống nghiệm trong tay, mắt liếc nhìn đám nghiên cứu viên lo lắng tột độ, sợ hắn lỡ tay đánh rớt ống nghiệm, như vậy thì hàng mẫu bệnh độc sẽ chảy ra bên ngoài.
“Nhưng hệ thống miễn dịch của con người hoàn toàn vô dụng trước loại bệnh độc này, nhưng mà tại sao Chu Ngự lại có thể tự sinh ra kháng thể chống lại loại bệnh độc này được?” Tống Trí hỏi.
“Bởi vì trong cơ thể của anh ta có một cơ chế—có khả năng tự miễn dịch cơ thể và đồng thời cường hóa cơ thể với tốc độ cao. Tôi không biết tên đội viên này đã tiếp xúc qua cái gì nhưng là trong cơ thể của anh ta có một loại dung môi, loại dung môi này kết hợp với hệ thống miễn dịch của anh ta, vừa chống lại bệnh độc vừa tu bổ lại những tế bào bị thương tổn. Đối với con người bình thường mà nói, khi cơ thể bị loại bệnh độc này lây nhiễm, hệ thống miễn dịch cũng theo đó bị phá hủy, tất nhiên là không kịp sinh ra kháng thể chống lại bệnh độc.”
“Cậu nói vậy thì cậu ta đã được miễn dịch hoàn toàn?” Tống Trí đứng dậy “Vậy thì chúng ta có thể lấy huyết thanh của cậu ta điều chế thành vaccin chống bệnh độc!”
Tống Trí còn chưa nói xong thì bị Khương Cạnh Hàng cắt ngang.
“Gen của anh ta vẫn còn là của con người. Chỉ có cường hóa ở những phương diện khác thôi. Tôi càng muốn nói đây chính là sự tiến hóa.” Tiến sĩ Khương cầm ống nghiệm chứa hàng mẫu bệnh độc chậm rãi lắc nhẹ, phảng phất như đang thưởng thức chất lỏng bên trong đó, đồng thời nhỏ giọng nói “Đây chính là điều mà ngài Eaton muốn có được—-con người tiến hóa khả năng tự chữa trị của mình, nếu như anh tin tưởng người này thì sớm đưa anh ta rời khỏi đây đi, không nên để anh ta cũng trở thành chuột bạch trong tay Eaton.”
“Biết.”
Khương Cạnh Hàng cười rộ lên, tiếp tục dùng giọng điệu tức giận của đứa trẻ lớn tiếng “Tống tiên sinh, mau thả anh ta ra đi a, tôi muốn quan sát và nghiên cứu anh ta!”
“Nhưng là cậu nói không xác định được phương hướng tiến hóa của cậu ta… Nếu như cậu ta bị thương…”
“Biến anh ta thành chuột bạch nhốt trong phòng thí nghiệm cũng giống như đem sự thật bỏ vào hộp khóa lại. Trước khi loài người đi lên mặt trăng cũng đã cân nhắc những yếu tố nguy hiểm, nhưng không vì có nguy hiểm mà bỏ cuộc.”
Tống Trí mím môi “Đây cũng là ý của chủ tịch?”
“Hừ.”
Chu Ngự ở trong phòng cấp cứu đã qua ba ngày, nhưng anh không hề nóng nảy mà là tựa lưng vào đầu giường nhìn ti vi trong phòng.
Mặc Dạ ngồi xếp bằng ở bên cạnh anh, chống cằm nhàm chán xem ti vi.
“Bộ phim này chán quá đi… Có thể kêu họ đổi cái khác được không?” Mặc Dạ hỏi.
Nhưng Chu Ngự không có trả lời.
Mặc Dạ bất mãn quay đầu lại thì phát hiện đôi mắt của Chu Ngự hoàn toàn không có tiêu cự.
“Chu Ngự?” Mặc Dạ sáp lại gần, híp mắt nhìn anh “Chu Ngự, anh sao vậy?”
Lúc này Chu Ngự có cảm giác bản thân như đang ở một thế giới khác. Trong đầu anh có vô số âm thanh khác nhau, có âm thanh nghe giống tiếng gió, có âm thanh nghe giống tiếng nói nhỏ thầm thì, hoặc có cả tiếng gọi khàn khàn, ồn ào huyên náo mãi không dứt ở bên tai.
Bọn họ như khẩn cấp hướng Chu Ngự nói gì đó, có thống khổ, vui sướng, bi thương, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau. Nhưng Chu Ngự không thể nghe hiểu dù chỉ một chút, anh cũng không có cách nào thoát khỏi thế giới này được.
Lúc này Mặc Dạ phát hiện Chu Ngự không có bất kì phản ứng nào, vốn là thần sắc biếng nhác nhàn nhã nay lại lạnh xuống, đôi mắt lóe lên tia băng giá.
Y nhíu mày kề sát vào trán Chu Ngự “Xin lỗi, tại tôi không biết anh đang bị gì nên chỉ có thể tiến vào đầu của anh để xem thử. Nếu như chọc anh mất hứng thì xin hãy tha thứ cho tôi.”
Ánh mắt của Mặc Dạ rất là có sức mạnh, khi tầm mắt của y chạm vào ánh mắt trống rỗng của Chu Ngự, hai người tựa như trực tiếp kết nối liền với nhau. Y nâng hai tay lên đè hai bên đầu của Chu Ngự, suy nghĩ chợt vọt vào trong đầu của anh, rong ruổi theo mỗi tư tưởng của anh.
Chu Ngự không nên đi phân biệt từng loại âm thanh kia, vì càng như vậy thì các âm thanh đó càng trở nên huyên náo ồn ào như muốn bao phủ cả người anh.
“Đem bản thân lắng đọng, trầm tĩnh xuống cho đến khi nào cả thế giới trở nên an tĩnh lại. Chỉ khi nào anh muốn nghe thì mới có thể nghe được. Những sinh vật khác nhau không có cùng một cấp bậc, anh muốn kết nối với sinh vật nào thì chỉ cần truyền tư tưởng của mình đến cấp bậc kia.”
Trong đầu Chu Ngự vang lên giọng nói của Mặc Dạ.
Tỉnh táo, trầm ổn dường như muốn đem toàn bộ thế giới bị vỡ tan tành của anh hợp lại rồi chống lên thật cao.
“Bây giờ anh hãy nghe tôi nói, mau đi theo tôi.” Giọng nói của Mặc Dạ trở nên xa xăm.
Thời khắc này Chu Ngự có một cảm giác như được cứu vớt. Tựa như cả thế giới đều tống hết những âm thanh ồn ào kia ra ngoài, chỉ còn lại Mặc Dạ vì anh ghép lại những mảnh vỡ của thế giới.
“Tới với tôi…Tin tưởng tôi…Bây giờ tôi sẽ mang anh về.”
Chu Ngự men theo giọng nói kia đi dò dẫm từng bước trong bóng tối. Bỗng dưng trước mắt sáng rực một mảnh, trái tim của anh cũng theo đó bay lên.
“Bây giờ hãy mở mắt của anh ra, Chu Ngự. Tôi ở ngay bên cạnh anh đây.”
Chu Ngự cố gắng hít sâu một hơi, dùng sức mở to hai mắt ra thì liền nhìn thấy đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của Mặc Dạ.
“Anh sao rồi?” Hai tay của Mặc Dạ rất có lực đè lên bả vai của anh.
Chu Ngự há miệng thở hổn hển, anh suýt chút nữa là bị những âm thanh hỗn loạn trong thế giới kia nhấn chìm. Anh cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên bình ổn lại, sau mấy giây, anh mở miệng hỏi “Lúc nãy là ta bị sao vậy?”
Mặc Dạ nhíu mày, nâng tay khẽ bấm vào mắt của mình rồi xoa xoa, lần đầu tiên Chu Ngự thấy y lộ ra biểu tình khổ não như thế “Thành thật mà nói, tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra đâu. Những gì anh trải qua hồi nãy giống như đúc lúc tôi còn là một phôi thai. Tôi nghe được vô số âm thanh huyên náo phức tạp của cái thế giới này. Tôi cảm thấy rất phiền muộn, rất muốn trốn tránh, vì vậy mới một mực không chịu nở. Bọn họ rất thống khổ, bọn họ muốn giãi bày nỗi lòng của mình, muốn nói những gì mà họ muốn, nhưng tôi lại không muốn nghe, cũng không muốn thỏa mãn bọn họ… Cho đến khi anh xuất hiện. Thời điểm tôi nghe được nhịp tim của anh, những âm thanh khiến tôi phiền não kia bỗng dưng biến đâu mất sạch. Tôi trở nên thích thông qua thị giác, thính giác và cả khứu giác của anh để đi cảm nhận thế giới này. Anh cho rằng tôi giả bộ yếu ớt trước mặt anh nhưng quả thật khi đó là tôi thực sự rất yếu ớt. Nếu như không rúc vào người anh thì chắc chắn tôi sẽ bị lượng lớn thông tin phong phú của tất cả các loài sinh vật đè nát. Từ từ về sau, tôi mới có thể hiểu được ý nghĩa của từng âm thanh, hơn nữa còn có thể giao tiếp với bọn họ và thu được những tin tức bất đồng, thậm chí là thao túng bọn họ.”
Lời giải thích của Mặc Dạ làm cho Chu Ngự run lên.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói là bây giờ ta có thể trao đổi với sinh vật Nibelungen sao?”
Mặc Dạ bất đắc dĩ cười ra tiếng “Bây giờ anh chẳng khác gì một đứa trẻ sơ sinh, chỉ mới bập bẹ tập nói thôi, căn bản chưa có tính là biết giao tiếp nhưng anh đã có khả năng giao tiếp rồi, chẳng qua là chưa có thành thục. Anh cần có thời gian để luyện tập cách nắm giữ khả năng này. Như vậy cũng tốt, giống như… Anh xem đây là học tập ngoại ngữ đi, nhưng chẳng qua đây là ngôn ngữ không phải là dựa vào âm thanh, mà là thông qua đầu óc để trao đổi.
Chu Ngự càng thêm nghiêm túc suy tính “Như vậy là ta đã trở thành sinh vật Nibelungen sao? Giống như bác sĩ Đồ Linh vậy, mặc dù còn duy trì hình dạng con người nhưng bên trong thì đã bị thế giới này dị hóa rồi.”
Mặc Dạ lắc đầu một cái “Tôi không thể trả lời anh vấn đề này được. Tôi chỉ biết, khi anh muốn trở thành như thế nào thì anh sẽ trở thành như thế đó. Tất cả mọi thứ chính là sự lựa chọn, giống như tôi thấy được anh tưởng tượng hy vọng đến Mặc Dạ, tôi liền biến hy vọng của anh thành mục tiêu của mình, và đã trở thành tôi của bây giờ.”
Vừa lúc đó truyền đến tiếng vỗ tay, bọn họ quay đầu nhìn ra cửa sổ thì thấy một người trẻ tuổi mặc hưu nhàn (đồ mặc ở nhà) đang đứng ở đó, vừa nhai kẹo cao su vừa cười “Ây da! Ây da! Thật là quá xuất sắc! Phương pháp của loại tiến hóa này rất thú vị nha! Tôi phải hảo hảo nghiên cứu một phen mới được!”
“Anh là ai?” Chu Ngự suy đoán nhìn người trước mắt.
“Tôi hả? Tôi là Khương Cạnh Hàng, là người phụ trách theo dõi nghiên cứu bệnh độc trong cơ thể anh. Anh hẳn phải cảm ơn tôi vì đã thuyết phục Tống Trí đồng ý thả anh ra. Bất quá anh phải ngoan ngoãn nghe lời nha, chỉ cần cung cấp đủ máu cho tôi nghiên cứu và cho tôi kiểm tra thân thể của anh thường xuyên là được.”
Chu Ngự lập tức nghĩ ra “Anh chính là người đã từng ở căn cứ số hai tiến hành nghiên cứu bệnh độc? Và cũng đã giúp bác sĩ Trầm điều chế ra vaccin chống bệnh độc của sứa Nibelungen?”
“Là tôi.”
Không ngờ Khương Cạnh Hàng lại trẻ đến như vậy mà đã là một nhà nghiên cứu bệnh độc dẫn đầu nổi tiếng! Người này đơn giản là một thiên tài hiếm có!
Mặc Dạ có chút hứng thú nhìn vị học giả này, y kéo dài một tiếng ‘Ừ’ giống như là đang cân nhắc cái gì đó hoặc là không để ý đến bất cứ điều gì.
“Tuổi tác của hai chúng ta xấp xỉ nhau đấy.”
Khương tiến sĩ xua tay nói “Cũng chưa chắc. Ta ăn muối hay ăn cơm đều nhiều hơn so với ngươi. Theo ta biết thì ngươi còn chưa từng ăn cơm nữa.”
Mặc Dạ cười, hàng mi của y rũ xuống, một áp lực vô hình xông thẳng ra phía trước.
Khương tiến sĩ trợn to hai mắt, cảm giác có một luồng sức mạnh lao thẳng vào trong đầu của mình. Hắn muốn chống cự thì đột nhiên sức mạnh đó đã biến mất tăm, chỉ còn lại đôi môi khẽ nhếch của Mặc Dạ. Mặc Dạ cũng không phải là sinh vật cấp S đầu tiên mà tiến sĩ Khương đã gặp qua, nhưng trong lúc này, khi hắn thấy rõ ràng đường nét ngũ quan của Mặc Dạ thì không có cách nào dời tầm mắt đi được.
Thị giác sinh ra một loại cảm giác rất đặc biệt, mỗi một inch trong mắt đều là độ cong vi diệu sắc nét.
Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên, ánh sáng chuyển động trong mắt càng làm tăng lên sự thần bí cho y, khóe mội khẽ nhếch khiến cho tiến sĩ Khương không hiểu sao trong lòng lại sinh ra một dự cảm nguy hiểm.
“Ngươi thật thú vị nha. Nếu như ngươi là nhà nghiên cứu bệnh độc, vậy tại sao ngươi lại không biết phương pháp tách tủy sống của Chu Ngự ra khỏi người ta chứ hả?”
Rõ ràng Mặc Dạ đang ngồi bên cạnh nhưng tiến sĩ Khương lại cảm thấy Mặc Dạ như đang đứng ngay trước mặt mình.
Tiến sĩ Khương lặng lẽ lui về sau một bước nhỏ, còn Mặc Dạ lại nghiêng đầu tựa lên bả vai của Chu Ngự, trên mặt là nụ cười hài hước. Điều này làm cho tiến sĩ Khương chắc chắn mới nãy là Mặc Dạ đang đùa giỡn mình.
Tiến sĩ Khương khôi phục lại vẻ mặt ông đây éo care vốn dĩ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...