Mất đi một cái cánh quạt, phi cơ không thể giữ được thăng bằng trên không trung, Lý Thắng Nam lấy góc độ khó khăn hạ cánh xuống rừng rậm nguyên thủy, bọn họ đã không còn khả năng tránh đi lực công kích lần thứ hai của đám Ma Quỷ Đằng kia.
Chu Ngự xem ra đây chính là sự trả thù của bác sĩ Đồ Linh.
Lúc này còi báo động trên phi cơ réo lên liên tục, cánh quạt ngừng quay, bọn họ lập tức rơi xuống dưới.
Lý Thắng Nam nhắm chặt hai mắt, cô đã bó tay trước tình thế này.
Ngay tại một giây tiếp theo, đám Ma Quỷ Đằng vốn đang tấn công bọn họ đột nhiên quấn lại tạo thành một cái xoắn ốc đỡ lấy phi cơ rồi từ từ hạ xuống.
Lý Thắng Nam mở to mắt “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Đám Ma Quỷ Đằng đó sao lại cứu chúng ta?”
Ma Quỷ Đằng chậm rãi đặt phi cơ vào trong rừng rậm nguyên thủy, giống như một bàn tay khổng lồ đang nhẹ nhàng đặt một con chim nhỏ bé yếu ớt xuống mặt đất.
Ngô Vận biết rất rõ, tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chính là do sự khống chế của Mặc Dạ – sinh vật cấp S, sức mạnh dĩ nhiên cao hơn hẳn Đồ Linh, y chẳng qua là dùng sức mạnh của mình áp chế Đồ Linh để khống chế đám Ma Quỷ Đằng này. Nếu như y phản ứng chậm một giây thì cả bọn coi như xong đời.
“Lý Thắng Nam, thiết bị liên lạc của phi cơ còn dùng được không?” Chu Ngự hỏi.
Lý Thắng Nam thử liên lạc nhưng toàn bộ mạch điện trên phi cơ đều bị cắt đứt hết “Không được rồi, tôi đang lo lắng bây giờ phi cơ đã bị hỏng nặng, liệu căn cứ có tới cứu chúng ta về không?”
Ngô Vận bước ra khỏi cabin, lấy ra một cây pháo tín hiệu bắn lên không trung.
Bầu trời giống như có một sao băng xẹt qua, sau đó phát ra ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể mở mắt nổi. Trong chớp mắt, vùng trời trên đỉnh đầu bọn họ sáng rực như ban ngày.
“Nếu như vậy thì Tống Trí còn nghĩ là chúng ta cúp đó, tôi đã không trông mong gì với chỉ số thông minh của ổng.” Ngô Vận cười một tiếng, thần sắc đột nhiên lạnh lẽo “Nghe đây, phi cơ còn thiết bị nào dùng được thì lấy hết ra, chúng ta không thể bị động chờ Tống Trí phái người tới. Nói không chừng Đồ Linh sẽ cho lũ thằn lằn quái vật kia tấn công chúng ta.”
Dù sao Ngô Vận cũng là một tay già đời, mặc dù lúc nào cũng ba hoa với cái miệng quạ đen của hắn, nhưng một khi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm thì với kinh nghiệm phong phú của hắn sẽ luôn luôn đưa ra những phán đoán chính xác.
Chu Ngự cũng lấy hết súng ống và đạn dược, Lý Thắng Nam rời khỏi phi cơ, cô có chút lo lắng nói “Đây là lần đầu tiên tôi đi bộ trong rừng rậm nguyên thủy.”
“Ai mà chẳng có lần đầu tiên.” Ngô Vận đưa cho Lý Thắng Nam một chai nước “Nước và thức ăn chính là điều kiện tiên quyết.”
“Cám ơn.”
Lý Thắng Nam nhìn khắp xung quanh, cây cối trong rừng rậm đều thuộc hàng khủng, trên cây còn đậu vài con chim không biết tên, tựa hồ vì pháo tín hiệu mà tỉnh dậy.
“Đừng lo lắng, những sinh vật kia đều là cấp D trở xuống, sẽ không tùy tiện tấn công chúng ta đâu.”
“Sao anh biết? Tôi còn chưa có nhìn rõ hình dáng của bọn chúng nữa.”
Chu Ngự không trả lời vấn đề này mà nâng đồng hồ đeo tay lên để xác định phương hướng trở về căn cứ.
Lý Thắng Nam nhìn bóng lưng cao ngất và kiên định của Chu Ngự, cô không thể nào hiểu nổi người đàn ông trước mắt này. Anh có quá nhiều bí mật, thậm chí sự tỉnh táo của anh cũng cao hơn người bình thường một cấp bậc.
Giọng nói của Mặc Dạ lại vang lên trong đầu Chu Ngự “Thật ra anh không cần phải mang theo súng đạn làm gì, chỉ cần chúng ta vẫn còn liên kết với nhau thì sẽ không có bất kì sinh vật nào có thể thương tổn được anh.”
Chu Ngự khẽ nhếch khóe môi “Nếu là sinh vật cấp S thì sao?”
Mặc Dạ phát ra một tiếng ‘ừ’ giống như đang suy nghĩ về vấn đề này “Sinh vật cấp S mà anh nói chính là tôi hả? Nếu như không phải là tôi mà là các bậc tiền bối khác, có lẽ tôi cũng chỉ có thể đánh một trận sống mái với bọn họ, còn nếu không được nữa thì tôi và anh liền cùng nhau chết chung một chỗ đi.”
“Chết chung một chỗ? Ngươi xem phim ảnh đến mụ đầu luôn rồi đó.” Chu Ngự cũng không biết Mặc Dạ có thực sự thích xem phim như lời y nói không.
Có lẽ phim ảnh giống một cửa sổ không lớn cũng chẳng nhỏ để Mặc Dạ có thể hiểu về thế giới con người.
“A, nói đến phim ảnh, lần này trở về anh có thể bồi tôi xem ‘King Kong’ không?”
Chu Ngự bất đắc dĩ, quả thật anh không hứng thú lắm với phim ảnh, chỉ muốn tình nguyện an tĩnh ngủ hoặc là nghe chút nhạc thư giãn “Ngoại trừ ‘King Kong ra, bộ ngươi không còn thích cái nào khác nữa à?”
“Đương nhiên là có a! Chính là mấy bộ phim mà Ngô Vận thích coi nhất í, tôi rất muốn thử mấy cái tư thế ở trong đó. Khoan đã… Nói như vậy, nếu như những tư thế đó hiện lên ở trong đầu anh, không biết sẽ tạo hiệu quả như thế nào nhỉ? Nhất định là một cảm giác rất tuyệt vời.” Giọng nói của Mặc Dạ mang theo chút nghịch ngợm.
“Đừng nói với ta là trong lúc ở một mình ngươi hay suy nghĩ bậy bạ.”
Mặc Dạ cười “Cái này mà cũng coi là bậy bạ? Tôi cho rằng những chuyện đó chính là bản năng của con người, tôi chẳng qua chỉ là học tập để học được cách gần anh thêm một chút mà thôi.”
Chu Ngự không muốn tiếp tục đề tài này “Sao ngươi lại không lo lắng gì hết thế? Chẳng lẽ ngươi không sợ loại bệnh độc này sao? Trên lý thuyết thì nó có thể lây nhiễm cho cả sinh vật cấp S. Nếu như có một ngày ngươi bị lây nhiễm thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào để cứu bản thân mình?”
Mặc Dạ giống như đang suy tư nên qua hơn mười giây sau, Chu Ngự không có nghe lời đáp lại của y.
Lý Thắng Nam huých Ngô Vận một cái hỏi “Chu Ngự bị làm sao vậy? Dọc đường không nói tiếng nào.”
Ngô Vận lắc đầu một cái “Đừng quá lo lắng, cậu ta không sao đâu. Cho tới bây giờ Chu Ngự vẫn biết mình nên làm cái gì, mục tiêu ra sao. Đi theo cậu ta, ít nhất chúng ta sẽ được an toàn, hơn nữa cũng không bị lạc đường.”
Sự tín nhiệm của Ngô Vận đối với Chu Ngự làm cho Lý Thắng Nam càng yên tâm.
Ngay lúc đó, Chu Ngự đột nhiên dừng bước, trước mặt của bọn họ là một đống Xà Hạt Mỹ Nhân. Bây giờ cũng không phải là một nụ hoa yếu ớt như thủy tinh như trước nữa, mà giữa nụ hoa là một sinh vật to cỡ bắp tay người trưởng thành.
Ngô Vận biết rõ tập tính của loài sinh vật này, một khi đã chạm vào chúng thì ở giữa nụ hoa sẽ vọt ra sinh vật màu trắng trông giống như rắn, trong một phạm vi nào đó bọn chúng có lực sát thương khá lớn, một khi bị cắn trúng sẽ bị biến thành chủ chứa cho bọn chúng kí sinh hoặc là chết ngay tắp lự.
Lý Thắng Nam là lần đầu tiên thấy loài sinh vật này, bọn chúng rất xinh đẹp, đóa hoa thủy tinh của bọn chúng tựa như đồ sứ được điêu khắc hoàn mỹ ra, ở dưới ánh trắng càng thêm sáng bóng mê người.
Lúc cô muốn đi tới nhìn cho rõ thì bị Ngô Vận kéo lại “Nè, bộ trước khi tới đây cô chưa có học bổ túc kiến thức sao? Đừng có nói với tôi là cô thấy chúng đẹp nên muốn qua đó sờ thử nha?”
Lý Thắng Nam tỉnh lại kịp thời “Cám ơn, tôi nhất thời quên mất!”
Đám Xà Hạt Mỹ Nhân đó tựa như tiên cảnh ở giữa rừng rậm nguyên thủy. Sương đêm nhàn nhạt mông lung, bọn chúng như những tiên nữ đang khiêu vũ dưới ánh trăng, khiến người ta say mê không dứt.
Chu Ngự hoàn toàn không có bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, anh cẩn thận nâng súng lên đi từng bước về phía trước.
Anh né đám Xà Hạt Mỹ Nhân, thậm chí còn không nhìn chúng dù chỉ một cái liếc mắt.
Ngô Vận kéo Lý Thắng Nam đi tới, quay đầu dặn dò “Nhớ, bước theo dấu chân của Chu Ngự, không được tùy tiện dẫm lên chỗ khác.”
Lý Thắng Nam gật đầu một cái.
Đám Xà Hạt Mỹ Nhân này giống như nhận được ám chỉ nào đó, mỗi khi Chu Ngự bước qua thì chúng liền tranh nhau chào đón, giống như cô gái vừa bừng tỉnh mộng xuân ngửa mặt ngắm nhìn Chu Ngự, còn sinh vật giống rắn trong nụ hoa thì không có xuất hiện, giống như là đang an tĩnh ẩn núp.
Chu Ngự mắt nhìn về phía trước đi thẳng một mạch ra khỏi địa phận của Xà Hạt Mỹ Nhân.
Giọng nói của Mặc Dạ lại vang lên “Chu Ngự a, anh đúng là người không hiểu phong tình là gì.”
“Phong tình gì?” Chu Ngự hỏi ở trong đầu.
“Ở thế giới con người, nếu như hai người yêu nhau thì người đàn ông không phải sẽ tặng hoa cho người phụ nữ sao? Tôi là tặng hoa cho anh nha, chẳng lẽ chúng không đẹp sao?”
Chu Ngự trả lời “Đúng là rất đẹp, có điều bọn chúng là Xà Hạt Mỹ Nhân. Với lại đàn ông sẽ tặng hoa cho phụ nữ, cũng không phải tặng cho một người đàn ông khác. Sự hiểu biết của ngươi đối với phim ảnh có vấn đề rồi.”
Mặc Dạ cười “Được rồi, để tôi trả lời anh vấn đề hồi nãy. Anh hỏi tôi là nếu bị nhiễm phải loại bệnh độc đó thì sẽ như thế nào, tôi đã cẩn thận suy nghĩ đến lúc mình bị nhiễm bệnh độc thì sẽ ra sao? Mất đi khả năng sinh sản? Hay là chết? Nếu như là mất đi khả năng sinh sản thì tôi đây cũng chẳng để bụng. Bởi vì tôi không có hứng thú kéo dài hậu đại của mình. Còn về chết hay không, Chu Ngự, anh cũng từng nói qua với tôi là sinh mệnh của anh chỉ như một vệt sáng của sao băng rơi xuống trong chớp nhoáng mà thôi. Nếu chỉ là một cái chớp nhoáng như thế, tôi tình nguyện rút ngắn tuổi thọ của mình, nếu như loại bệnh độc đó thật sự lây nhiễm lên người tôi, vậy thì tôi cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận. Nhưng có một điều là, tôi không hy vọng anh rời khỏi tôi, nếu không, một cái chớp nhoáng này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Chu Ngự dừng bước ngửa đầu nhìn ánh trăng trên màn đêm, màu trắng bạc mờ ảo xinh đẹp đến không thật, tựa như lần đầu tiên anh thấy Mặc Dạ ở trong nước vậy. (Cái lần Mặc Dạ hóa thành sinh vật cấp S cứu Chu Ngự ở sông Thiên Sứ Giác)
“Ngươi đúng là một cao thủ tỏ tình, đáng tiếc đã chọn sai đối tượng.”
Ngay lúc đó, Mặc Dạ bỗng nhiên mở miệng “Chu Ngự, cẩn thận!”
“Cái gì?” Chu Ngự trợn to hai mắt, bất ngờ phát hiện Đồ Linh đang đứng trước mặt anh!
Trên mặt Đồ Linh là một nụ cười sâu xa, gã dùng ánh mắt dò xét nhìn Chu Ngự.
“Lâu rồi không gặp lại đứa nhỏ của mình, mặc dù nhóc có phản nghịch như vậy, phá hư chuyện tốt của ta, bất quá ta vẫn là rất muốn nhóc, từ đầu đến cuối không thể buông bỏ được nhóc.”
Chu Ngự nhanh chóng nâng súng lên ngắm ngay đối phương.
“Ông đang nói cái gì?”
Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt của Đồ Linh trắng bệch giống như huyết tộc trong phim ảnh, nổi bật nhất là đôi mắt màu vàng kia.
Ngô Vận đứng sau lứng Chu Ngự cũng rút súng ra, chắn trước mặt Lý Thắng Nam.
Trong lúc an tĩnh thì lùm cây sau lưng Đồ Linh bỗng chuyển động xào xạt, tiếp đó là quân đoàn thằn lằn biến dị do gã phụ trách ồ ạt xông ra.
Con ngươi của bọn chúng trắng nhách, trên người có lớp vảy còn dính chút máu, lại có thêm bộ trang phục rằn ri đã rách rưới như cái nùi giẻ.
Chu Ngự bọn họ đã tiến vào phạm vi công kích của thằn lằn biến dị.
Đồ Linh giống như không hề sợ Mặc Dạ, từng bước đi về phía Chu Ngự. Gã giơ tay vén phần tóc xõa trước trán lên lộ ra cái trán của mình, Chu Ngự cũng nhìn rõ ràng ánh mắt của gã.
“Hey, các người có biết đám đội viên bị biến dị thành thằn lằn này bao vây con mồi bằng cách nào không?”
Chu Ngự không có nói gì, ngón tay của anh đặt lên cò súng, khẽ liếc mắt nhìn đám thằn lằn kia.
Gió đêm rất lạnh, tạo thành cảm giác khẩn trương khiến người ta không thể thở nổi.
“Để tôi nói cho các người biết câu trả lời, bọn họ là dựa vào năng lực cảm nhiệt (cảm nhận nhiệt độ). Thân nhiệt của loài người so với sinh vật Nibelungen còn cao hơn, cũng khiến cho năng lực này của sinh vật biến dị càng thêm nhạy bén. Cho nên các người cần phải cẩn thận a.” Đồ Linh đút hai tay vào túi, đứng cách Chu Ngự không xa ngoẹo đầu nhìn anh,
Chu Ngự hỏi Mặc Dạ ở trong đầu “Ngươi biết bác sĩ Đồ Linh phải không?”
Mặc Dạ trả lời “Tôi không nhận biết người này.”
Lúc này bác sĩ Đồ Linh lại lên tiếng, giống như nghe được cuộc trò chuyện trong đầu của hai người “Đúng rồi, ta có nghe nói căn cứ có đặt cho nhóc một cái tên, kêu là Mặc Dạ phải không? Ta còn nhớ rõ thời điểm mang nhóc từ đảo Dạ Linh về, lúc đó nhóc mới chỉ là một quả trứng, có lẽ đó cũng không phải coi là trứng, nhưng đối với con người chúng ta, trạng thái nguyên thủy của nhóc không khác gì một quả trứng ở trái đất, với lại nghe qua cũng cảm thấy có chút đáng yêu. Khi ta tìm được nhóc trong hầm mộ xương cốt của Dạ Linh, vốn cho là nhóc bị hóa thạch luôn rồi, nhưng không nghĩ tới lúc tiến hành quét kiểm tra thì lại phát hiện nhóc vẫn còn sống. Ta mừng rỡ như điên, cho rằng đây là món quà trời cao ban tặng, muốn nuôi dưỡng nhóc, nhìn nhóc từ từ lớn lên, bồi nhóc làm chuyện nhóc thích, nhưng không nghĩ tới nhóc lại trở thành đồ vật của kẻ khác, chính là cái người gọi là Chu Ngự này đi? Ta rất làm hâm mộ cậu ta, đứa nhỏ à, nhóc vốn là thuộc về ta nha.”
Chu Ngự sững người, thì ra Mặc Dạ chính là do Đồ Linh đào tạo ra!
“Mặc Dạ không phải đồ vật của bất kì người nào. Mà ông, từ lúc phát hiện ra sự tồn tại của Mặc Dạ, ông đã có ý đồ muốn lợi dụng hắn. Ông so với bất kì người nào cũng sớm biết rõ thực vật đã bị lây nhiễm loại bệnh độc này. Ông cố ý đi tới hang động của Hoa Thược Dược Tử Vong để làm cho bản thân bị nhiễm loại bệnh độc này là vì có được sức mạnh đặc biệt của thực vật. Nhưng thật ra thì mục đích thật sự của ông không phải là Hoa Thược Dược Tử Vong, cũng không phải Thủy tổ Ymir đã tử vong trong truyền thuyết, mà chính là Mặc Dạ. Sau khi hắn lớn lên, ông sẽ cho loại bệnh độc này nhiễm lên người hắn, sau đó khiến hắn lây tiếp qua người ông, như vậy ông sẽ đạt được sức mạnh của sinh vật cấp S, có đúng không?”
Đồ Linh cúi đầu cười “Không nghĩ tới cậu lại thông minh đến vậy, Chu Ngự… Bất quá đây là do tự cậu phát hiện hay là Mặc Dạ nói cho cậu biết?”
Chu Ngự không trả lời gã vấn đề này, anh cũng không biết vì sao mình lại có thể liên kết tất cả đầu mối lại với nhau được như thế.
“Tôi một mực hy vọng Mặc Dạ có thể nở ra dưới sự mong đợi của tôi. Nhưng tôi đã dùng qua rất nhiều phương pháp, điều chỉnh nhiệt độ hay điều chỉnh dinh dưỡng, tôi đã dồn toàn bộ tinh lực của mình lên người nó, nhưng từ đầu tới cuối nó không có chịu nở vì tôi. Bất quá bây giờ thấy cậu thì tôi đã hiểu vì sao rồi, bởi vì tôi không phải là người nó chọn, mà chính là cậu. Cho nên chúng ta hãy chơi một trò chơi cá cược đi. Mặc Dạ, nếu nhóc không muốn đi ra thì hãy để cho Chu Ngự thay nhóc chơi trò chơi này đi.”
Nói xong, đám thằn lằn giống như nhận được mệnh lệnh bất ngờ từ bốn phía xông về phía Chu Ngự.
Ngô Vận lập tức bóp cò phối hợp với Chu Ngự bắn đám thằn lằn kia.
Nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, càng không phải nói đến việc lộ ra sơ hở, có vài con vọt đến chỗ Lý Thắng Nam.
Đây là lần đầu tiên Lý Thắng Nam gặp phải tình cảnh như vậy, đến nửa ngày trời mà vẫn chưa có rút súng ra.
Cũng may Ngô Vận phản ứng nhanh lao tới đè cô xuống, một con thằn lằn phóng qua nhưng vồ hụt, trong chớp mắt liền bị Ngô Vận bắn phát chết tươi.
Ngay tại một khắc đó, thần kinh của Chu Ngự như bị một luồng sức mạnh bấu víu vào, tất cả mọi suy nghĩ đều bị kéo thẳng vào vực sâu. Thân thể anh bị luồng sức mạnh đó điều khiển, nhưng mắt anh vẫn như cũ nhìn rõ mọi thứ trước mắt, nhưng chỉ có điều là không điều khiển được thân thể của mình mà thôi.
“Đừng lo lắng, tôi là Mặc Dạ đây. Để cho tôi giải quyết hết mọi chuyện.”
Chu Ngự trợn to mắt, một lần nữa cảm nhận sức mạnh của Mặc Dạ lan tràn khắp thân thể của anh, một con thằn lằn đang lao tới phía anh bị luồng sức mạnh dữ dội đó đánh văng ra, đụng xuyên qua tảng đá lớn rồi đập lên thân cây phía sau, tan xương nát thịt.
Một con thằn lằn tấn công Lý Thắng Nam thì bị cô bắn vỡ đầu, óc dịch văng tung tóe dính cả lên người cô, nhưng năng lực tiếp thu của cô cao hơn cả Lí Khiêm, cô nhanh chóng cầm súng bắn tiếp một con khác đang định đánh lén bọn họ từ phía sau.
Khi đám thằn lằn này chết sạch, bọn họ phát hiện không thấy Đồ Linh đâu hết, toàn bộ rừng rậm nguyên thủy trở lại yên tĩnh như lúc đầu, giống như những gì vừa xảy ra đều không có thực.
“Ông ta đâu?” Ngô Vận nhìn khắp bốn phía, hoàn toàn nâng cao tinh thần cảnh giác “Rốt cuộc là trốn đến chỗ nào rồi?”
“Ở trên trời.” Chu Ngự trả lời.
Lý Thắng Nam và Ngô Vận ngửa đầu nhìn lên thì thấy một con chim khổng lồ ba mắt đang chở Đồ Linh bay về phương xa.
Ngô Vận đi tới bên cạnh Chu Ngự nhỏ giọng nói với Mặc Dạ đang điều khiến thân thể anh “Ngươi không thể dùng sức mạnh của mình phân giải Đồ Linh sao?”
Mặc Dạ bất đắc dĩ cười ra tiếng “Ngô Vận, anh nói cái gì vậy? Ông ta không chỉ có năng lượng của sinh vật Nibelungen mà đồng thời cũng có gen của con người. Tôi không thể phân phải con người nên dĩ nhiên cũng không thể phân giải ông ta.”
“Nhưng tại sao ngươi lại có thể phân giải hết đám thằn lằn đó?”
“Bởi vì bọn chúng chỉ có một trạng thái nhưng lại khác với Đồ Linh. Anh có thể hiểu nôm na như vầy, từ sau khi Đồ Linh bị nhiễm bệnh từ Hoa Thược Dược Tử Vong, trạng thái nguyên thủy của ông ta là hình dáng con người, còn Hoa Thược Dược Tử Vong chính là trạng thái tư tưởng của ông ta. Nếu như tôi muốn phân giải Đồ Linh thì nhất định phải là thời điểm ông ta đang tiến vào trạng thái tư tưởng của Hoa Thược Dược Tử Vong. Còn nếu ông ta vẫn duy trì trạng thái con người thì tôi bó tay.”
Ngô Vận ngây người “Nói cách khác, nếu Đồ Linh có được sức mạnh của sinh vật cấp S thì ngươi không thể đánh thắng ông ta?”
Mặc Dạ điều khiến cơ thể Chu Ngự nhún vai “Đúng vậy, cho nên các người phải cố gắng bảo vệ tôi a!”
Ngô Vận cạn lời “Ngươi mà còn cần bảo vệ sao? Nhanh ra khỏi người của Chu Ngự đi, càng để lâu cậu ta càng giận đấy!”
Mặc Dạ khó hiểu nhìn Ngô Vận “Vì sao a? Tôi có thể giúp các người giải quyết nhiều thứ lắm đó!”
Ngô Vận đáp “Không có ai muốn mình bị người khác khống chế cả, có lẽ ngươi là vì trợ giúp Chu Ngự, bảo vệ cậu ta, hiểu cậu ta. Mặc Dạ, nếu ngươi thật sự quan tâm một người, muốn có được sự đồng ý của người đó, thì phải dùng phương thức mà người đó chấp nhận để đạt thành mục đích của ngươi.”
Ngô Vận nói xong liền xoay người nói với Lý Thắng Nam “Này, cô không sao chứ? Chúng ta phải tiếp tục đi thôi, không chừng dọc đường sẽ có mai phục của Đồ Linh. Thật đúng là một kẻ phiền…”
Còn chưa dứt lời thì Lý Thắng Nam đột nhiên ngã xuống đất, toàn thân run rẩy.
Ngô Vận sợ hết hồn, nhanh chóng chạy tới đỡ cô dậy “Lý Thắng Nam! Cô không sao chứ?”
Mặc Dạ còn chưa có rời khỏi cơ thể của Chu Ngự, y đi tới cúi người nói “Để tôi xem một chút.”
“Cô ấy sẽ không phải là bị thằn lằn biến dị tổn thương đi?”
Ngô Vận cởi nút cổ áo của cô ra thì thấy trên cổ không có vết thương nào.
“Nhìn sau lưng của cô ta đi.” Chu Ngự đỡ Lý Thắng Nam tựa cằm của cô vào vai anh.
Ngay tại lúc Ngô Vận cúi đầu kiểm tra thì đột nhiên Lý Thắng mở mắt nâng tay cầm ống tiêm đâm thẳng vào bắp đùi bên trong của Chu Ngự!
Chu Ngự rên lên một tiếng, loại cảm giác đau đớn này khiến anh giành lại quyền kiểm soát thân thể của mình.
Mà sự liên kết giữa anh và Mặc Dạ có nguy cơ sắp bị cắt đứt.
Cảm nhận được một dòng chất lỏng lạnh lẽo tiến vào trong máu thịt của mình, Chu Ngự chợt đẩy mạnh Lý Thắng Nam ra, rồi cầm lấy ống tiêm rút ra ném qua một bên.
Ngô Vận trợn mắt hét to với Lý Thắng Nam “Cô làm cái gì vậy hả?!”
Lý Thắng Nam chậm rãi đứng lên, vẻ mặt không hề đau lòng nói “Thật xin lỗi, có lẽ các anh xem tôi là chiến hữu nhưng tôi lại là học trò của bác sĩ Đồ Linh. Tất cả hy vọng đạt tới kết quả của thầy, tôi nhất định sẽ giúp thầy làm được. Tôi tin tưởng thầy sẽ đạt được những thành tựu lớn lao mà con người không thể nào chạm tới được, tôi sẽ vĩnh viễn trung thành với thầy! Chính thầy sẽ thay đổi số mệnh của tôi!”
Nhắc tới Đồ Linh, trong mắt cô ta là sự điên cuồng không hề che lấp, hoàn toàn khác xa cái người ứng phó bình tĩnh trên phi cơ lúc nãy.
Ngô Vận nhìn Lý Thắng Nam với vẻ mặt khó tin “Có phải cô bị Đồ Linh khống chế rồi?! Rốt cuộc đầu óc cô bị cái gì vậy hả!”
Ngô Vận hung hăng lắc mạnh thân thể của Lý Thắng Nam, cô ta khinh thường đẩy hắn ra, nhếch môi nhìn Chu Ngự “Chu Ngự, anh có biết ống tiêm đó chứa cái gì không?”
Chu Ngự nhíu mày không ngừng hỏi trong lòng “Mặc Dạ, ngươi còn ở đó không? Mặc Dạ!”
Không có bất kì lời đáp lại nào.
“Đó chính là bệnh độc của Hoa Thược Dược Tử Vong a! Nếu như anh cũng bị biến dị thành đám thằn lằn quái vật kia thì sinh vật cấp S đó sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ? Nếu như anh bị thương thì nó có thể chữa khỏi cho anh vô số lần. Có điều lần này, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị biến thành dáng vẻ xấu xí đến nó cũng không chịu nổi a!”
Tiếng cười của Lý Thắng Nam không ngừng vang vọng khắp cánh rừng.
“Cái con điên này!” Ngô Vận rút súng chĩa thẳng vào Lý Thắng Nam “Thuốc giải đâu? Ở đâu hả? Nếu như đây là thứ mà do Đồ Linh làm ra thì chắc chắn phải có thuốc giải!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...