Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

“Nếu ngài có quyết tâm thì tất nhiên sẽ làm được thôi.” Bạch Ánh Đình vươn ngón tay điểm nhẹ lên miệng chén chứa cháo yến mạch “Nhưng trước hết phải ăn chút gì đã.”

Hắn dựa vào Chu Thanh rất gần, cậu theo bản năng tránh khỏi hơi thở của hắn.

Bởi vì hơi thở của hắn rất ấm, rất nhu hòa, Chu Thanh sợ mình mà tiếp xúc càng lâu thì khó có thể dứt ra được.

Mà trong lúc này Ngô Vận cảm thấy mình sắp điên lên rồi, ở một chỗ cách xa căn cứ như vậy, sao hắn có thể khiêng hai người này về được chứ!

Mặc Dạ ơi là Mặc Dạ, chắc chắn là ngươi cố ý! Nói không chừng y đang thử hắn có phải thật sự là tình anh em đó không, hay chỉ là nói chơi thôi.

Ngô Vận xốc người Chu Ngự ngồi dậy rồi vác anh lên vai, hắn liếc mắt nhìn tên đội viên kia một cái “Trước hết tôi sẽ vác Chu Ngự đi khoảng 50 m rồi sẽ quay lại vác anh đi!”

Ngô Vận vừa khiêng Chu Ngự vừa đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tên đội viên còn ngất xỉu, sợ gã bị sinh vật nguy hiểm khác tấn công.

Cứ như vậy gây sức ép tới tới lui lui khoảng một tiếng đồng hồ, trên bầu trời rốt cuộc cũng truyền đến tiếng động cơ trực thăng.

Cánh quạt của trực thăng thổi bụi cát bay mù mịt.

Ngô Vận trừng mắt nhìn trực thăng, cuối cùng cũng có cảm giác được cứu trợ. Bây giờ hắn rất muốn một ly bia mát lạnh.

Về tới căn cứ, Chu Ngự và tên đội viên kia được đưa vào phòng cấp cứu, tách riêng hai người ra tiến hành điều trị.

Trải qua đợt kiểm tra, Chu Ngự vì mất quá nhiều sức lực nên rơi vào trạng thái hôn mê tạm thời, mặt khác, tên đội viên còn lại đang trong tình trạng sốt cao không rõ nguyên nhân, tình huống đang rất không ổn.

“Cậu không có gì muốn nói cho tôi biết sao, Ngô Vận?”

Ngô Vận nhếch miệng, chỉ có thể kể hết tất tần tật mọi việc xảy ra trong hang động.

Hắn biết chính mình không thể giấu giếm bất kì chi tiết nào, bởi vì Nibelungen là một thế giới rất đặc biệt, chỉ cần một bí mật nho nhỏ thôi cũng đủ để tạo thành kết quả mang tính hủy diệt cao.

Ngay trong lúc đó, tên đội viên kia đang tiến vào trạng thái sốt cao độ. Thân thể gã không ngừng run rẩy, ngón tay cứng còng, cho dù làm thế nào cũng không thể hạ nhiệt độ xuống được, trái tim của gã đập cực nhanh như muốn văng ra khỏi lồng ngực!

“Nhiệt độ cơ thể hiện tại là bao nhiêu?”

“Bốn mươi độ!”

“Lập tức hạ nhiệt độ xuống!”

“Nhiệt độ cơ thể vẫn tiếp tục tăng lên, thuốc không có tác dụng!”

“Rốt cuộc sao lại thế này chứ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Lập tức tiến hành xét nghiệm máu! Có thể anh ta bị thương do bị nhiễm vi khuẩn!”

Nhân viên cấp cứu luống cuống tay chân, Ngô Vận đi theo phía sau cũng siết chặt tay.

Ngàn vạn lần đừng để gã chết nha!

Tiếp đó, máy đo nhịp tim hiển thị tim trái của tên đội viên kia ngừng đập, thân thể đang run rẩy cũng từ từ cứng ngắc lại, tất cả giống như chìm vào trong sự yên lặng.


Nhân viên cấp cứu làm đủ mọi cách, nào là sốc điện, tiêm adrenaline, thậm chí còn mổ phanh lồng ngực ra giúp gã xoa bóp trái tim, nhưng đều không thể khiến trái tim gã đập lại được.

(Adrenaline: là loại hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn tức giận, sợ hãi hay thích thú, làm cho nhịp tim của bạn nhanh hơn và chuẩn bị những phản ứng chống lại nguy hiểm. Trong y học, thường được dùng trong các trường hợp cấp cứu như sốc phản vệ, suy tim, tim ngừng đập, tai biến mạch máu não. Tác dụng chủ yếu là kích thích vận chuyển máu về tim.)

Mạch đập cuối cùng của gã cũng đình chỉ, ánh mắt gã trợn to chứa đầy sự khát vọng sống sót.

Các nhân viên cấp cứu bắt đầu chuyển sang phẫu thuật và lấy mẫu. Bọn họ phải biết rõ nguyên nhân khiến gã bị tử vong.

Lúc nhân viên cấp cứu cầm dao giải phẫu lên thì phát hiện bên dưới lớp da của gã xuất hiện vô số chấm đỏ có xu hướng vươn ra bên ngoài, Ngô Vận nhất thời mở to hai mắt nhận ra.

Ngô Vân hô lớn “Anh ta cũng bị Hoa Thược Dược Tử Vong biến dị!”

Tống Trí nhíu mày càng chặt “Biến dị là sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe cách nói như vậy!”

Ngô Vận trả lời hắn “Hoa Thược Dược Tử Vong sẽ biến tất cả các sinh vật mà nó nuốt được thành một bộ dạng có vảy mọc dài ra, biến thành một con quái vật có tốc độ kinh người! Hơn nữa chỉ nghe lời của nó!”

Ngay thời điểm nhát dao đầu tiên sắp hạ xuống thì đột nhiên gã hít thở mạnh một hơi, thân thể cong lên, vết mổ trên lồng ngực phát ra âm thanh của tế bào đang tách ra, sau đó khép lại một cách kì diệu. Gã ngồi dậy, toàn thân biến dị cấp tốc, hắn không ngừng thống khổ tru lên bởi vì lớp vảy đang đâm xuyên qua da mà chui ra ngoài. Gã áp sát người vào tường liên tục cào cấu không khác gì thú điên, ánh mắt cũng dần trở nên trắng dã.

Nhân viên cấp cứu trong phòng sợ hãi chạy tán loạn.

Mà tên đội viên giống như bị lên cơn điên vươn tay túm lấy một nữ nhân viên đứng gần đó, há miệng táp một phát vào cổ của cô ta, máu văng khắp nơi.

“Trời đất ơi! Cứu mạng!”

Sau đó, từng nhân viên cấp cứu đều bị tấn công.

Ngô Vận lập tức phản ứng lại.

Hắn nắm cổ áo Tống Trí quát “Mau thả bọn họ ra! Nó sẽ tấn công bất kì ai đứng trong phạm vi công kích của nó! Phòng cấp cứu này quá nhỏ, những nhân viên cấp cứu này không thể chạy thoát được!”

Tống Trí lạnh lùng hất bàn tay của Ngô Vận ra “Vậy thì cậu nghĩ cả cái căn cứ này đủ rộng bằng phạm vi công kích của nó không?”

Ngô Vận nghẹn họng.

Bọn họ kêu cứu thảm thiết, ra sức đập kính thủy tinh khẩn cầu Tống Trí mở cửa ra. Nhưng Tống Trí không hề phản ứng lại, giống như cảnh tượng máu me trước mắt chỉ là một bộ phim điện ảnh mà thôi.

Lí Khiêm phụ trách theo dõi màn hình run giọng nói “Thật sự không thể cứu bọn họ sao! Có đúng là không thể cứu bọn họ sao!”

Tống Trí trả lời “Cậu còn nhớ hậu quả mà con Dạ Linh kia để lại không? Mau phóng khí gây mê ra!”

Lí Khiêm chỉ có thể nhắm mắt lại mím chặt môi.

Hắn biết, theo lí trí mà nói, có rất nhiều lúc phải hy sinh một vài người thì mới có thể cứu được mọi người.

Nhưng mà có ai có thể chịu nổi khi nhìn những người đã từng làm việc chung với mình, cùng nhau cười nói vui vẻ đang sắp chết thảm mà không cứu đâu?

Tống Trí chính là một người có lí trí siêu quần vậy đó.

Đợi đến khi hiệu lực của khí gây mê bắt đầu có tác dụng thì đã quá muộn.


Chỉ vài giây sau, tất cả nhân viên cấp cứu đều chết hết, có người bị cắn đứt cánh tay, có người bị vạch bụng lôi lục phủ ngũ tạng ra ngoài, tên đội viên kia cơ hồ đã hoàn toàn mất đi lí trí của con người.

Sau khi tất cả mục tiêu bị nó giết sạch, nó rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, lẳng lặng ngồi xổm một chỗ, giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Khí gây mê cuối cùng cũng phát huy công dụng, nó bắt đầu lắc lư thân thể rồi ngã gục xuống trên đất, nhưng tất cả đã quá muộn, toàn bộ căn phòng cấp cứu lúc này chẳng khác gì địa ngục Tu La.

Lúc này Tống Trí mới cho người tiến vào phòng cấp cứu.

Con thằn lằn biến dị kia bị đông lạnh cấp tốc rồi khiêng ra ngoài.

Ngô Vận có thể tưởng tượng ra kết cục của nó: Có thể sẽ bị tiêm độc tố thần kinh vào, có thể sẽ trở thành tư liệu sống cho việc nghiên cứu, hoặc có thể sẽ bị chăn nuôi như chuột bạch.

Một khắc kia, Ngô Vận bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó liền lao nhanh ra ngoài “Không xong! Tình huống của Chu Ngự thế nào rồi!”

Vẻ mặt của Tống Trí khẽ cứng ngắc rồi cũng bước nhanh ra ngoài, bọn họ đi tới phòng cấp cứu kế bên, thấy Chu Ngự vẫn còn nằm trên giường như cũ, hai mắt nhắm chặt lại.

Tống Trí hỏi “Tình huống của thân thể Chu Ngự thế nào rồi? Kết quả kiểm tra ra sao?”

Bác sĩ phụ trách trị liệu cho Chu Ngự nói “Xin Tống tiên sinh an tâm, chúng tôi đã tiến hàng xét nghiệm máu và kiểm tra kĩ càng toàn bộ cơ thể của anh ta, Chu Ngự ngoại trừ bị tiêu hao một lượng thể lực lớn ra thì hầu như tất cả đều ổn, kiểm tra triệu chứng bệnh tật bình thường, không có dấu hiệu bị nhiễm bệnh độc, cũng không có bị sinh vật khác kí sinh.”

Tống Trí còn muốn tự mình xác nhận, hắn tới trước giường bệnh của Chu Ngự, nâng cổ tay anh lên kiểm tra da thịt, phát hiện trên người anh không có vảy mọc ra thì mới chậm rãi đặt tay anh xuống.

Ngô Vận đứng bên cạnh cũng thở phào một hơi “May mắn, may mắn là Chu Ngự không có chạm vào Hoa Thược Dược Tử Vong!”

“Chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy Chu Ngự nghỉ ngơi.” Tống Trí khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như ngày thường.

Ngô Vận ngẫm lại cũng biết mình có gấp gáp cũng vô dụng.

Trước khi rời đi, Tống Trí cầm bộ đàm nhỏ giọng nói với bác sĩ phụ trách “Lập tức rút 200cc máu của Chu Ngự đưa đến chỗ Mặc Dạ!”

“Vâng, Tống tiên sinh.”

Máu của Chu Ngự được vận chuyển qua một thông đạo đặc thù đến phòng của Mặc Dạ, vừa vặn rơi lên gối đầu của Mặc Dạ.

Mặc Dạ vốn suy yếu đến không chịu nổi chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn thấy túi máu.

Khóe môi của y cong lên thành một nụ cười trào phúng “Có lầm không vậy… Mỗi một giọt máu của Chu Ngự đều vô cùng trân quý, mấy người thế nhưng lại dùng phương pháp không chút mỹ cảm lấy ra như vậy…”

Y đứng dậy, bởi vì có chút suy yếu nên thân thể cứ lắc lư, y thong thả đi đến bên một cái giá lấy xuống một cái chén thủy tinh rồi mở túi máu ra đổ vào. Ngón tay thon dài của y nhúng vào trong chén đến tận đáy, nhẹ nhàng khuấy vài vòng, sau đó cúi đầu hít nhẹ, lộ ra biểu tình cô đơn.

“Ta thật sự rất muốn gặp anh ấy… Tại sao ngươi lại không thể mang anh ấy đến đây?”

Mặc Dạ hơi ngửa đầu húp một ngụm, trên mặt y lộ ra biểu tình cực kỳ hưởng thụ, đó là độ ấm thuộc về Chu Ngự cùng với hương vị quen thuộc của anh, thông qua máu y giống như có thể đi vào trong giấc mơ của Chu Ngự, thấy được suy nghĩ thuần túy vốn có nhất của anh.

Theo đó từ từ dần trở nên tham lam hơn, giãy thoát khỏi sự ràng buộc của lí trí, y càng muốn nhiều hơn nữa.

Mặc Dạ uống máu ngày càng nhanh, yết hầu của y lên xuống liên tục, máu của Chu Ngự chảy qua thực quản của y, thấm sâu vào từng tế bào… Chưa đến hai giây, một chén máu đầy bị y uống cạn sạch.


Y vẫn như cũ ngửa đầu, tựa hồ như đang tìm kiếm dấu vết quen thuộc của Chu Ngự.

“Xem ra ngươi vẫn chưa thỏa mãn.”

Không biết từ khi nào Tống Trí đã đứng trước bức tường thủy tinh, khoanh tay nhìn Mặc Dạ.

Mặc Dạ cũng nghiêng mặt đặt chén thủy tinh xuống, sau đó đi tới nhìn thẳng vào mặt Tống Trí, vẻ mặt của y tràn ngập sự hưởng thụ.

“Ngươi không phải là ta, cho nên ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Chu Ngự đối với ta có ý nghĩa quan trọng đên nhường nào đâu.”

“Phải không? Nếu Chu Ngự ở ngay trước mặt ngươi, thì ngươi sẽ làm gì cậu ta? Có phải sẽ cắn đứt cổ cậu ta rồi uống cạn máu không?” Tống Trí nở nụ cười lạnh lẽo.

“Ta đương nhiên sẽ không uống cạn máu của anh ấy. Bởi vì ta muốn anh ấy phải sống thật lâu… Chỉ có như vậy, ta mới có thể ngắm nhìn toàn bộ thế giới của anh ấy, trải qua thời gian của anh ấy, trước khi ta trút hơi thở cuối cùng, Chu Ngự nhất định phải nhìn thấy ta, đây chính là mong muốn của ta, mà nếu như bây giờ anh ấy đứng trước mặt ta, ta sẽ hôn anh ấy, ôm anh ấy, siết chặt xương cốt của anh ấy, khiến anh ấy phải đau đớn vì ta, ta phải khiến anh ấy khắc sâu vào trong lòng sự tồn tại của ta. Mỗi nhịp đập của trái tim anh ấy đều phải đập vì ta, tâm trí của anh ấy vì ta mà mất đi khống chế, anh ấy sẽ hoàn toàn thuộc về ta, ngươi hẳn rất rõ ràng cảm giác đó mà… Tống Trí.”

Mặc Dạ nở nụ cười tựa hồ như là một kiệt tác hoàn mỹ của Thượng đế. Đến nỗi một người vốn lãnh tĩnh như Tống Trí cũng không thể chống lại được, có một cái gì đó từ tận sâu trong đáy lòng của hắn sắp giãy giụa ra khỏi trói buộc, đi đến trước mắt Mặc Dạ.

Tống Trí biết rất rõ, bức tường thủy tinh này là thiết bị cản trở thần kinh mạch xung nhưng không thể hoàn toàn vây khốn Mặc Dạ, y chính là con cưng của thế giới này, là kẻ đứng trên đỉnh đầu của bọn họ.

“Như vậy xem ra, ngược lại thay vì nói Chu Ngự là con mồi của ngươi, ngươi lại muốn bảo vệ cậu ta, ta còn nghĩ sẽ không để hai người các ngươi gặp nhau.”

“Tống Trí, gặp lại chính là một loại khát vọng, mà ngươi không thể nào ngăn cản được. Nếu như không thể gặp lại nhau thì sống trên đời này còn có ý nghĩa gì chứ. Điển hình nhất chính là một cái xác không hồn như ngươi đấy. Còn nhớ rõ sinh vật cấp S kia không? Do một tay ngươi bồi dưỡng nên, tín nhiệm ngươi, coi ngươi là thế giới trung tâm của hắn.”

Ánh mắt vốn lạnh lẽo của Tống Trí nay lại giống như nóng rực hơn bình thường “Ngươi đã gặp hắn sao? Chẳng lẽ bởi vì các ngươi là cùng một giống loài nên có thể liên lạc với nhau được? Ngươi có biết hắn đang ở đâu không? Nếu ngươi biết thì tốt nhất bây giờ nên nói cho ta, nếu ngươi nói cho ta, ta sẽ…”

“Ngươi sẽ thế nào? Cho ta đem Chu Ngự rời đi nơi này?”

Mặc Dạ nghiêng đầu nở nụ cười, tươi cười của y trông vô cùng đặc biệt, rất đẹp, giống như lúc nào cũng muốn trêu chọc sợi dây thần kinh nhạy cảm yếu ớt tận sâu trong não con người.

“Ngươi muốn tìm được hắn, không phải vì giết chết hắn mà là vì bảo vệ hắn.”

“Bảo vệ hắn? Ngươi đang nói giỡn sao? Ta chưa từng nghe qua sinh vật cấp S cần con người bảo vệ đấy.” Tống Trí nhếch mép trào phúng, ánh mắt lạnh lùng.

“Hắn cũng đã từng đứng tại vị trí giống như ta, cũng đã từng giống ta nhìn Chu Ngự mà nhìn ngươi. Ngươi so với ai hết đều hiểu rõ con người đang truy đuổi lợi ích gì, ngươi dạy cho hắn tất cả những đều đó, giống như tập đoàn Cự Lực nói về sự đáng sợ của sinh vật cấp S vậy, ngươi cũng không giấu giếm về bản chất tham lam của con người. Ngươi chẳng sợ phải phơi bày ra tất cả tật xấu của bản thân mình cũng như con người cho hắn xem, nhưng đối với ngươi, hắn là một sự tồn tại đặc biệt.” Mặc Dạ huơ huơ cái chén thủy tinh trước mặt Tống Trí, tựa như đã xem thấu một phần trống rỗng trong trái tim của hắn.

“Hắn còn an toàn không?” Tống Trí hỏi.

Nhưng Mặc Dạ không có trả lời thẳng vấn đề của hắn “Kỳ thật ngươi vẫn rất quý trọng sự tín nhiệm của hắn dành cho ngươi, vẫn hoài niệm sự ôm ấp của hắn. Ta rất hiểu cái cảm giác này, một khi được ai đó dùng tất cả sự ôn nhu của bản thân đối đãi với ngươi, ngươi nhất định sẽ nghiện. Ngươi thương tổn hắn là vì muốn cắt đứt cơn nghiện của hắn đối với ngươi. Nhưng chính bản thân ngươi cũng đã chìm quá sâu vào trong phần tình cảm này rồi.”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Biểu tình trên mặt của Tống Trí càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Mặc Dạ coi như không có gì cười cười, vươn ngón tay khẽ vuốt ve cái trán của mình, đôi mắt kia mang hàm xúc lưu luyến.

“Dù sao thì ngươi có làm thế nào đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, chỉ cần có thể nhìn thấy rõ nội tâm của Chu Ngự là ta đã mãn nguyện rồi.”

Tống Trí cũng cười nhưng mang theo sự trào phúng “Ngươi cho rằng Chu Ngự sẽ chấp nhận sự tồn tại của ngươi sao?”

Mặc Dạ xoay người đi đến bên giường, cầm lấy quyển sách ‘Chu sinh tuyển tập’, lật vài tờ nói “Ta dám chắc.”

Âm thanh của y không lớn nhưng lại có sức mạnh rõ ràng.

Lúc Tống Trí xoay người rời đi, Mặc Dạ lại mở miệng nói “Nếu ta là ngươi, ta sẽ phái người đem hàng mẫu của Hoa Thược Dược Tử Vong về, ngươi có muốn biết vì sao không? Rốt cuộc là vì cái gì mà làm cho nhân viên công tác bên ngoài bị biến dị. Loại biến dị này có tác dụng với con người, nói cách khác, nó có thể dung hợp với gen của con người. Ví dụ như là bác sĩ Đồ Linh kia, ta dám cá, bây giờ gã đã là sinh vật thuộc về Nibelungen, khẳng định gen của gã đã hoàn toàn khác xa gen của con người.”

“Cám ơn đã nhắc nhở, ta sẽ phái người đi. Cùng với loại biến dị của sinh vật Nibelungen tác dụng lên con người cũng rất nguy hiểm. Hoa Thược Dược Tử Vong này, thậm chí ngay cả hậu đại của chúng cũng không thể phát triển được, tình huống như vậy rất có khả năng sẽ phát sinh trên các loài sinh vật khác, thậm chí ngay cả sinh vật cấp S các ngươi. Theo nghiên cứu của giáo sư Chu và giáo sư Bạch, sự biến dị này có khả năng là một loại bệnh độc, hơn nữa loại bệnh độc này sau khi xâm nhập vào cơ thể sinh vật sẽ sinh ra sự thích ứng rồi đạt tới hiệu quả biến dị khác biệt, theo một góc độ nào đó mà nói, đây cũng xem như là một sự tiến hóa.”

“Ngươi là muốn nói, sinh vật bị nhiễm bệnh có thể chống đỡ được loại bệnh độc này, nhưng mà cũng bị loại bệnh độc này diệt sạch hậu đại? Nói cách khác, đây chính là quy luật đào thải của Nibelungen?”


“Đương nhiên, bây giờ chúng ta nên tiến hành nghiên cứu để xem xem rốt cuộc có bao nhiêu sinh vật bị loại bệnh độc này nhiễm phải, cũng hy vọng được may mắn!”

“Ngươi là muốn chúc hắn may mắn đi, nói không chừng hắn đã bị nhiễm loại bệnh độc này và biến mất khỏi thế giới rồi, còn ngươi sẽ hối hận cả đời— vì ngươi đã không để hắn ở gần ngươi. Có lẽ đối với hắn, tự do không hề quan trọng bằng ngươi.”

Tống Trí quay sang chỗ khác, phất phất tay “Những lời này ngươi nên để dành nói với Chu Ngự đi.”

Thời điểm Chu Ngự tỉnh lại đã là giữa khuya, anh chậm rãi ngồi dậy, nhổ ống truyền dịch trên cổ tay mình ra.

Anh phát hiện Chu Thanh đang nằm gục đầu trên giường bệnh của mình, không biết đã ở trong này bao lâu rồi.

Đây chính là lần đầu tiên Chu Thanh bảo hộ anh. Biểu tình trên mặt Chu Thanh yên tĩnh và an tường, Chu Ngự không muốn đánh thức cậu, anh thong thả ngồi trên giường nhìn xung quanh.

Anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc Mặc Dạ xâm nhập vào tâm trí anh, nắm toàn quyền điều khiển thân thể anh, nhưng cái chính là Mặc Dạ đã giữ lời hứa, đưa anh an toàn về căn cứ.

Không biết bây giờ Ngô Vận ra sao rồi?

Ngay tại khoảnh khắc Chu Ngự xoay người lại thì anh đột nhiên ngây ngẩn cả người. Bởi vì Mặc Dạ đang nằm trên giường bệnh của anh!

Mặc Dạ vào đây bằng cách nào? Điều này không có khả năng! Cả căn phòng này đang bị phong bế mà!

Một giây sau, Chu Ngự mới hiểu được đó chỉ là ảo ảnh của Mặc Dạ trong đầu mình, hoặc là Mặc Dạ đang khống chế đại não của mình.

Làn da của Mặc Dạ vẫn trắng nõn như trước, sợi tóc mềm mại khẽ rũ trước trán, trông có vẻ vừa tao nhã vừa tùy hứng. Ánh mắt của y giống như ngọc lưu ly, rất đẹp. Ngay cả độ cao thẳng của sống mũi cũng vô cùng hoàn mỹ, tất cả đều hấp dẫn tầm mắt của Chu Ngự, khiến anh không thể rời mắt được.

Chu Ngự ngồi tại chỗ thật lâu không nói nên lời, đương nhiên đối với một cái ảo ảnh thì có gì để nói chứ.

Nhưng thật không ngờ, Mặc Dạ nghiêng người nhỏm dậy, lấy một tay nâng cằm ngưỡng mặt nhìn Chu Ngự, không nhanh không chậm nói “Thấy tôi anh có cảm giác gì?”

Giọng nói của y giống như bóng đêm thuần hậu, mang theo một loại gợi cảm thần bí, hấp dẫn đến nỗi khiến Chu Ngự phải xốc tấm màn phủ đầy sương mù trước mắt ra, muốn nhìn thấy rõ ràng từng chút một về nụ cười chân thành nhất thế gian của người con trai trước mắt.

Mặt của Chu Ngự không chút thay đổi nói “Ta không có cảm giác gì hết.”

Mặc Dạ nở nụ cười, y ngồi thẳng lưng lại, thong thả dựa lại gần Chu Ngự.

Y càng dựa vào gần, hô hấp của Chu Ngự càng căng chặt hơn.

Đây là lần đầu tiên Chu Ngự sinh ra cảm giác như vậy. Dáng người xinh đẹp của y ngày càng tiến lại gần, Chu Ngự theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng anh lại phát hiện cái lưng của mình không thể kiểm soát được, vậy mà lại tự động từng chút một dựa lại gần Mặc Dạ.

“Anh làm cho tôi động tâm, không phải sao?” Mặc Dạ nói “Kỳ thật anh cái gì cũng không sợ hãi cả… Anh có thói quen bảo hộ người khác, thói quen gánh vác trách nhiệm, nhưng là anh không thể nào có thể tự thả lỏng bản thân mình, không thể giao phó bản thân mình cho một ai đó.”

Hơi thở của y tựa như khẽ lướt qua bờ môi của Chu Ngự khiến anh sinh ra ảo giác như được người khác vuốt ve qua, động tác vuốt ve đó cực kỳ ôn nhu và cẩn thận, giống như không muốn bị anh phản cảm hay chán ghét.

Chu Ngự trả lời “Nếu như ngươi đã nhìn thấu suy nghĩ của ta thì sẽ không dùng ngôn từ để trêu chọc ta.”

Nụ cười của Mặc Dạ càng thêm rõ ràng, còn mang theo một chút hồn nhiên.

“Điều này sao có thể coi là trêu chọc được? Bất quá có thể nghe anh dùng giọng nói nghiêm túc để nói ra từ ‘trêu chọc’ cũng rất thú vị a. Anh có biết là… Theo lối suy nghĩ của đại não con người, nếu anh cảm thấy cái gì đó dù đẹp đến mấy cũng chưa chắc là đẹp hoàn toàn, nhưng bởi vì bản thân anh đã chấp nhận nó, vẻ đẹp của nó phù hợp với thẩm mĩ của anh, cùng với sự khát vọng tận sâu trong nội tâm của anh.”

Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, chẳng sợ Mặc Dạ nói ra, cho dù những người khác không có nhìn ra nhưng Chu Ngự cũng không có ý định trốn tránh. Bởi vì ở anh không có cái gì cần phải che dấu cả, nhưng chỉ riêng sinh vật cấp S trước mặt này.

Mặc Dạ vươn người tới, hàng mi dài hơi hạ xuống như đang chờ mong điều gì đó, y nghiêng mặt sang một bên, góc nghiêng hoàn mĩ kia làm cho Chu Ngự theo bản năng miêu tả từng hình dáng đường cong ngũ quan của y.

Đôi môi của y chậm rãi lại gần Chu Ngự, cái loại cảm giác này vô cùng kì diệu, tất cả mọi thứ trên thế giới này dường như đã không còn quan trọng nữa, ngay cả từng hơi thở và nhịp đập của trái tim như bị rút hết ra ngoài.

Đôi môi của y vô cùng mềm mại, điều này làm cho Chu Ngự nhớ đến thời điểm Mặc Dạ vẫn còn là Dạ Linh, nó thường xuyên dùng miệng chạm lên môi anh. Khi đó Chu Ngự tưởng rằng nó học theo trên phim ảnh, mà giờ phút này anh thật sự tin tưởng, từ thời điểm kia bắt đầu, Mặc Dạ mỗi lần dùng miệng chạm vào môi anh không phải là ý nghĩ kia.

Y ngậm môi dưới của Chu Ngự, đầu lưỡi của y cũng từ từ chen vào như đang tìm kiếm cái gì đó rồi quấn lấy lưỡi của anh. Bỗng dưng Chu Ngự giật mình phản ứng lại, đầu lưỡi của anh hung hăng đẩy y ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui