« Kể cả khi phẫu thuật thành công, em vẫn sẽ chết. Cho nên bây giờ em không còn nhiều thời gian nữa, cần phải làm điều gì đó có ý nghĩa chứ. » Chu Thanh trả lời.
« Điều gì là có ý nghĩa ? »
« Em không quan tâm sự phát triển khoa học công nghệ của con người, không cần tuân theo một chủ đề nhất định, cứ dựa vào ý muốn của mình đi vào khám phá thế giới bên kia, khám phá những điều bí ẩn mà em chưa từng được biết. »
« Anh hiểu được. » Chu Ngự vướn tay ra, phủ lên trán Chu Thanh « Hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, em vừa mới làm xong phẫu thuật đấy. »
Đợi cho Chu Thanh lần thứ hai thiếp đi, Chu Ngự liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh. Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Chu Ngự là người đưa ra quyết định rất nhanh. Công việc của anh đòi hỏi phải có tính quyết đoán cao.
Do dự chủ yếu là vì sợ bị mất bất cứ điều gì. Nhưng nếu thật sự do dự quá lâu thì cơ hội mất đi càng nhiều.
Ba giây đồng hồ sau, anh gọi điện cho Tống Trí.
« Tôi thật không ngờ cậu lại liên lạc với tôi nhanh như vây, Chu Ngự. » Giọng nói của Tống Trí vẫn không nhanh không chậm.
« Ông có nói qua với tôi về mục đích các người tiến vào thế giới đó là vì nghiên cứu sinh vật, tìm ra cách chữa trị cho con người. »
« Đúng vậy, đây là một trong những mục đích. »
« Vậy khối u ở tiểu thần kinh đệm não là gì ? » Chu Ngự hỏi.
« Cậu là người không thích bị lừa dối, cho nên tôi cũng không tính toán nói dối cậu. Các khối u, bao gồm các khối u não không phải là mục đích cốt lõi của chúng tôi, nhưng chúng ta đang nghiên cứu tất cả dự án, tìm ra cách chữa trị cho các tiểu thần kinh đệm khi khối u đã phát triển lớn. Ví dụ như cậu đã thấy con quái vật Parsley Winter đó, nó có thể xâm nhập vào máu, loại bỏ mầm bệnh, làm cho vết thương khép lại mau hơn. Một khi cơ chế tế bào được giải mã, có thể áp dụng cho các khối u tự chữa lành. Đề tài nghiên cứu của giáo sư Chu trong đó bao gồm phôi thực vật học, đây là một đề tài rất thú vị. Nếu có sự tiến bộ trong nghiên cứu này thì sẽ cung cấp phương pháp giúp đỡ con người trị căn bệnh u não hiệu quả hơn. » (Thật nhức đầu với mấy cái này, ai đọc không hiểu thì thông cảm nha.)
« Được rồi, tôi chấp nhận lời thuê của các người. Nhưng tôi có một điều kiện. »
« Mời nói. »
« Tôi muốn Chu Thanh phải ở bênh cạnh tôi. »
« Bản chất con người là vậy, hơn nữa người bên cạnh của giáo sư Chu rất nhiều và bạn đồng hành của cậu có cùng ngôn ngữ với cậu, cuộc sống của cậu cũng sẽ thoải mái hơn.Tôi sẽ gửi cho cậu hợp đồng lao động cho cậu ở đó. Về phần cậu sẽ làm gì thì chúng tôi sẽ cho cậu một cương vị tạm thời để cậu hảo hảo công tác. »
Chu Ngự mỉm cười, xem ra tập đoàn Cự Lực quả thật có thể thông thiên a.
« Tôi cảm giác được cậu đang cười. Cậu cảm thấy tập đoàn Cự Lực rất có quyền lực ? »
« Không có gì. Trên thế giới này luôn có một người đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp. »
« Như vậy chúng tôi rất vui được hợp tác với cậu. Tạm biệt, Chu Ngự. » Giọng nói Tống Trí tràn ngập ý cười, giống như hắn đã định liệu trước kết quả này.
Vào lúc ban đêm, có một bộ phận pháp lý và nhân lực của tập đoàn Cự Lực đến bệnh viện, cùng Chu Ngự kí kết hợp đồng.
Bởi vì trong thuốc có thành phần an thần nên Chu Thanh ngủ rất say.
Bộ phận pháp lý và nhân lực của tập đoàn hướng Chu Ngự giải thích một số điều khoản trong hợp đồng. Theo bí mật thỏa thuận về đãi ngộ tiền lương cùng với bảo hiểm tai nạn, làm cho Chu Ngự muốn bỏ qua cũng không được.
« Tuần sau, sẽ có chuyên viên đến đón Chu tiên sinh tiến hành phương thức huấn luyện bí mật. Thỉnh ngài chuẩn bị sẵn sàng. »
« Đã biết, cảm ơn. »
Trong thời gian này, Chu Ngự vẫn ở bên cạnh Chu Thanh. Hai anh em bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều. Phần lớn thời gian, Chu Thanh đều đọc sách và xem tài liệu nghiên cứu của mình.
Còn Chu Ngự thì nghịch điện thoại, lướt web, chủ yếu là xem các thông tin về tập đoàn Cự Lực.
Thế lực của tập đoàn này vô cùng hùng mạnh. Mà người đứng đầu tập đoàn này đối với họ vẫn là một điều bí mật. Chu Ngự có thể tra ra được những thành tựu mũi nhọn mà tập đoàn này đạt được, vô cùng rực rỡ nhưng cũng ẩn dấu rất nhiều sau màng sương mù dày đặc.
Tuần sau, một nam nhân mặc vest đi tới bệnh viện, Chu Ngự hiểu rõ hướng đối phương gật đầu, nói với Chu Thanh mình có công việc cần xử lý, sau khi giải quyết xong sẽ quay trở lại.
Chu Thanh ngẩn người, anh không chắc Chu Thanh có biết gì không.
Một chuyến xe đặc biệt đưa anh đến sân bay, toàn bộ máy bay chỉ có mình Chu Ngự, điều này hoàn toàn làm Chu Ngự bất ngờ.
Trải qua vài giờ sau khi cất cánh, máy bay chở Chu Ngự đáp xuống sân bay tư nhân của tập đoàn Cự Lực. Nơi này là đâu, Chu Ngự không rõ ràng. Nơi đây giống như một căn cứ, liếc mắt là có thể thấy nhân viên vũ trang đầy đủ đi tuần tra, điều này làm cho Chu Ngự không khỏi nghĩ tới, ở trong này có hay không nhiều loài sinh vật hung tàn giống như con quái vật Parsley Winter kia đi?
Hệ thống phòng vệ của căn cứ này còn chặt chẽ hơn so với cái viện nghiên cứu trước đó.
Chu Ngự đi theo nhóm chuyên viên vào bên trong căn cứ, bọn họ đưa Chu Ngự vào một gian phòng. Xung quanh bàn tròn đã có ba người ngồi đó.
Một người trẻ tuổi, tầm khoảng hai mươi, đôi mắt rất to, đối với mọi thứ xung quanh tràn ngập sự tò mò.
Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh là một phụ nữ khoảng ba lăm tuổi, tóc ngắn, trông rất gọn gàng, có vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Ngồi cạnh nàng là một trung niên nam tử bốn mươi tuổi, đeo kính đen, mặc một chiếc áo len màu đen, bên ngoài mắc một chiếc áo khoác trông có vẻ cổ điển.
Chu Ngự ngồi xuống. Thấy bọn họ có vẻ không muốn nói chuyện với nhau, Chu Ngự cũng không có hứng thú nói chuyện với người lạ.
Vài phút sau, một nam nhân trong bộ đồng phục ngụy trang, vóc dáng cao lớn bước vào. Tay áo vén lên để lộ cơ bắp cuồn cuộn với từng đường cong lưu sướng, rất có sức bật. Vóc dáng kia không chỉ đơn thuần là luyện tập thể hình mà còn phải trải qua các cuộc chiến đấu cam go mới có được.
Trên thái dương của hắn có một vết sẹo rất sâu, thoạt nhìn cũng không dữ tợn lắm, trái lại tỏa ra ý vị của một người đàn ông thuần thục trải qua nhiều năm tháng tôi luyện nên. Đôi mắt hắn quét qua mọi người có mặt ở đây đầy vẻ thâm thúy.
Một khắc hắn cười rộ lên kia, có một loại thờ ơ, hờ hững với mọi thứ, mang cảm giác tiêu sái.
Tay của hắn đặt lên bàn tròn, hạ thấp thân mình xuống “Nơi này thế giới của tinh anh CNTT (?), có rất nhiều bác sĩ cấp cứu kinh nghiệm phong phú trên chiến trường, cũng như các kỹ sư có trình độ cao siêu, còn có…”
Tầm mắt của hắn dừng trên người Chu Ngự, đáy mắt có chút nghiền ngẫm.
Chu Ngự dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lại hắn, không chút lúng túng, sợ hãi.
“Tôi là huấn luyện viên của mọi người, Ngô Vận.”
Ngô Vận đứng thẳng lên, cười “Tôi là một người may mắn, giống như tên của tôi Ngô Vận – vô vận (Vận: Số mệnh, vô vận: Không có số mệnh.). Tôi có hơn trăm học sinh, đáng tiếc là không một ai sống sót đến tận bây giờ. Bọn họ đều chết ở Nibelungen, hơn nữa phần lớn không tìm được thi thể.”
“Thực kém may mắn…” Trung niên nam tử đeo kính đen sách một tiếng.
Ngộ Vận rõ ràng nghe thấy được, nhưng cũng không để ý, nói tiếp “Những nhóm học sinh của tôi phần lớn tự cho mình giỏi, lại thiếu khuyết tính tự chủ. Tôi đã dặn bọn họ nhiều lần là phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động nhưng bọn họ đều bỏ ngoài tai.”
Nam nhân kính đen nghẹn lại một chút.
Ngô Vận thực tự nhiện nhảy lên bàn tròn, thong thả đi đến chỗ Chu Ngự, cúi xuống nhìn anh nói “Các người có biết, hơn 70% sinh vật ở Nibelungen đánh hơi và giết chết con mồi như thế nào không?”
“Tôi chỉ đi đến đó để nghiên cứu hệ thống sinh vật. Tập đoàn Cự Lực nói cho tôi biết, công việc của tôi là bất cứ lúc nào thấy cần thiết có thể điều chỉnh lại hệ thống nghiên cứu sinh vật ở căn cứ.” Người trẻ tuổi mắt to lơ đễnh trả lời.
Ngô Vận cười nói “A, cậu chính là người bỏ việc học ở Stanford [1], làm cho toàn bộ hệ thống ngân hàng đa quốc gia bị tê liệt, Lí Khiêm?”
“Đúng vậy a.” Lí Khiêm nhướng mày đáp.
“Cậu cảm thấy vì sao mà tập đoàn Cự Lực thuê cậu không?” Ngô Vận lại hỏi.
“Bởi vì trong lĩnh vực này tôi là thiên tài, các người không thể tìm được người nào giỏi hơn tôi đâu.” Lí Khiêm trả lời.
Giọng nói hắn thực bình tĩnh, nhưng lại nghe ra vẻ lông bông, kiêu ngạo trong đó.
Ngô Vận cười nhìn về phía Chu Ngự “Chu Ngự, còn cậu thì sao?”
Chu Ngự biết người này từ lúc bước vào đây đã quan sát anh. Hoặc là trước đây Ngô Vận đã từng quan sát anh.
“Bởi vì có hệ thống tiên tiến nên vị trí kỹ sư trọng yếu sẽ không có sản phẩm bị bại lộ ra ngoài.” Chu Ngự ngây ngô trả lời.
“Tại sao lại không có sản phẩm nào bị bại lộ?” Ngô Vận tiếp tục hỏi.
“Bởi vì hắn đã chết.” Chu Ngự chống lại ánh mắt Ngô Vận.
“Một kỹ sư hệ thống trọng yếu như vậy, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có nhiều lực lượng tinh anh bảo hộ hắn, làm sao hắn có thể chết được?” Ngô vận nhìn ánh mắt Chu Ngự đột nhiên lạnh lên.
“Vậy có nghĩa toàn bộ bị giết sạch.” Chu Ngự nói ra lời này thì Ngô Vận và những người còn lại sắc mặt liền thay đổi.
Mà trong đầu Chu Ngự hiện lên biểu tình chết thảm của đồng đội.
“Đúng vậy.” Ngộ Vận đem ánh mắt dời về phía Lí Khiêm sắc mặt trắng bệch “Đây là lí do mà tập đoàn Cự Lực thuê cậu. Nếu cậu có ý định nhận công việc này, lưu lại ở Nibelungen, thì cậu phải ghi nhớ từng lời nói của tôi.”
Mọi người nuốt nước bọt, ngay cả Lí Khiêm diện vô biểu tình cũng nghiêm túc lên.
“Trở lại vấn đề tôi đã hỏi ban đầu. Ở Nibelungen, hơn 70% sinh vật dựa vào cái gì để săn mồi?” Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự.
Lúc này ba người kia mới phát hiện Ngô Vận tựa hồ đối xử đặc biệt với Chu Ngự.
Nhưng Chu Ngự trên mặt không biểu tình gì.
Ngô Vận như cũ nhìn Chu Ngự, cơ hồ nếu không có đáp án từ anh thì hắn cũng sẽ không nói tiếp nữa.
“Là sợ hãi.” Chu Ngự trả lời.
« A ? Vì sao lại là sợ hãi ? » Người phụ nữ duy nhất ở đây biểu lộ sự thắc mắc của mình.
« Bởi vì nó không tồn tại ở thế giới của chúng ta. Chúng ta không thể sử dụng kiến thức đối với sinh vật Trái Đất mà đánh giá chúng được. » Ngô Vận trả lời. « Nếu các người bất hạnh bị một đám Parsley Winter vây quanh… »
Bỗng nhiên màn hình chiếu phía sau Ngô Vận khời động, phát ra một đoạn clip ngắn.
Màn hình lay động, được quay từ một camera gắn trên người.
Đám Parsley Winter dữ tợn xuất hiện trên màn hình, ba người kia theo bản năng dựa lưng vào ghế ngồi.
———–Hết chương 6————–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...