Điều này làm cho Chu Ngự có chút kinh ngạc, không ngờ Chu Thanh cũng có lúc nói năng hung dữ đến vậy. Một chút cũng giống với vẻ ngoài hào hoa phong nhã nhưng cao ngạo của cậu.
Cơm nước no nê sau, Chu Ngự xem TV một lát, còn Chu Thanh thì xem xét lại văn kiện này nọ, chốc lát liền gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi.
Chu Ngự đem tới một cái áo khoác muốn đắp cho Chu Thanh thì liếc mắt đến xấp tài liệu của cậu, muốn xem đó là tài liệu gì thì thấy toàn liên quan đến loại đất dành cho việc trông trọt. Anh vỗ vỗ bả vai Chu Thanh, cậu dụi mắt ưỡn người, trông có vẻ không tỉnh táo lắm.
“Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi. Em không nên thức khuya quá.”
Chu Ngự có chút lo lắng cho khối u não của Chu Thanh. Từ lúc trở về chưa có tới bệnh viện kiểm tra qua.
Đợi Chu Thanh an giấc một lúc sau, Chu Ngự cũng vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Anh gác tay lên trán nhìn trần nhà.
Anh phảng phất như thấy mình trở lại cuộc sống ở thế giới cũ nhưng có điều gì đó vô cùng quan trọng vẫn còn ở thế giới bên kia.
Mỗi lần đến giờ đi ngủ, Mặc Dạ đều chui vào lòng anh. Trước khi ngủ, anh luôn có thói quen vuốt ve lớp lông tơ trên lưng Mặc Dạ. Mà hiện tại, cái giường này so với giường trong ‘khoang con nhộng’ ở căn cứ còn rộng hơn nhiều. Chu Ngự cảm thấy có chút lạc lỏng.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh thấy có cái gì đó xuyên qua trần nhà đi tới trước mặt mình, thân ảnh mơ hồ với đường cong tao nhã kia dần dần hiện rõ trước mặt anh, một màu sắc đen tuyền mang theo cảm giác thần bí… Đó chình là Mặc Dạ!
Chu Ngự chợt tỉnh lại, chạm ngay đôi mắt màu hổ phách của Mặc Dạ.
Nó giống như sứ giả của bóng đêm, tao nhã mà thần bí, đôi cánh của nó thong thả mở ra bao lấy toàn bộ thế giới của Chu Ngự, cứ như vậy mà đem anh mang đi.
Nó cúi thấp đầu xuống, chóp mũi nhẹ nhàng chạm lên cái trán của Chu Ngự, đây chính là sự ôn nhu nhất mà Chu Ngự từng được nếm trải qua.
Nội tâm như được một dòng nước ấm áp tràn vào, Chu Ngự vươn tay muốn ôn lấy Mặc Dạ.
Ngay tại một khắc kia, thân hình toàn một màu đen tinh khiết của Mặc Dạ bỗng biến ảo thành một lớp ngân bạch trong suốt, Chu Ngự mở to mắt muốn nó đẩy ra thì bị một sức mạnh cường thế giữ lấy.
“Mau quay về bên cạnh tôi… Tôi rất nhớ anh…”
Âm thanh kỳ ảo kia như phảng phất vượt hơn hàng tỉ năm ánh sáng ngoài vũ trụ đến đây.
Bọn họ rõ ràng gần nhau thế nhưng rồi lại xa xôi không chạm tới được.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Chu Ngự hỏi.
“Tôi là Mặc Dạ của anh.”
Sinh vật có lớp vảy màu ngân bạc trong suốt kia bỗng hóa thành một vị nam tử trẻ tuổi, Chu Ngự vẫn còn nhớ như in hình dáng tao nhã mà động lòng người đó của y, chính là sinh vật cấp S thường hay xuất hiện trước mặt anh.
Y tiếp cận Chu Ngự ngày càng gần, hình thái đó tựa như vị thần linh tối cao không thể nào với tới được.
Hơi thở của y vô cùng chân thật, khẽ lướt qua mi mắt của Chu Ngự, vạn vật thế gian nhanh chóng trôi qua đi, chỉ còn lại hai người đối mặt với nhau.
Đây không phải là hiện tại, chính là ảo giác!
Chu Ngự tự nói với bản thân.
“Tôi đương nhiên là chân thật, Chu Ngự. Vì anh mà sinh, vì anh mà tồn tại, không sợ tan biến, đây chính là nguyên tắc của tôi…”
Y vươn tay nắm lấy tay của Chu Ngự nhẹ nhàng áp lên mặt mình, đó chính là xúc cảm ấm áp của da thịt.
“Tôi có thể trở thành bất kì hình dáng nào mà anh thích. Chỉ vì được anh thừa nhận.”
Y dùng một tư thái vô cùng thành kính hôn lên mi mắt của Chu Ngự.
Âm thanh thình thịch của trái tim vang bên tai, Chu Ngự cảm thấy đây khoảnh khắc anh được sống một cách chân thật nhất từ trước đến nay.
Khi anh mở mắt ra thì không thấy thiếu niên đó đâu nữa.
“Mặc Dạ—” Chu Ngự muốn vươn tay bắt lấy bóng hình quen thuộc nhưng chỉ vồ lấy khoảng không.
Chu Ngự mạnh mẽ ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường thì mới phát hiện tất cả chỉ là nằm mơ.
Vài tia sáng bình minh đã xuyên qua màn cửa rọi xuống nền nhà.
Chu Ngự che hai mắt lại, cảm thấy thật là mệt chết đi được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quả thật bản thân anh rất nhớ Mặc Dạ… Nhớ đến sắp phát điên… Nếu không phải vì thân thể của Chu Thanh không được tốt, anh sẽ lập tức xin chỉ thị của tập đoàn Cự Lực cho anh trở lại Nibelungen, cho dù là bị phái tới căn cứ số 2 của bác sĩ La Ân cũng chấp nhận!
Nhưng tại sao anh lại tưởng tượng Mặc Dạ biến thành thiếu niên kia?
Giữa hai người họ căn bản không hề có một điểm nào giống nhau!
Mặc Dạ giống như một đứa nhỏ thích tùy hứng, thích làm nũng, ý nghĩ của nó chỉ cần Chu Ngự liếc mắt một cái đều có thể nhận ra.
Nhưng sinh vật cấp S biến ảo thành một người thiếu niên thì không hề giống như vậy! Nhìn thì có vẻ tốt đẹp nhưng lại mang đến cảm giác thần bí cùng với… nguy hiểm.
Anh biết mình phải quay trở lại Nibelungen, phải tận mắt nhìn thấy Mặc Dạ còn sống.
Chín giờ sáng, Chu Ngự chở Chu Thanh đến trường học sau liền gọi điện cho bác sĩ Cook, nói cho đối phương biết mình muốn trở lại Nibelungen.
“Kế hoạch nghiên cứu của chúng tôi còn chưa có bắt đầu, căn cứ bị hao tổn vẫn đang được phục hồi. Bất quá chúng tôi cũng rất cần sự giúp đỡ của anh.”
“Cái gì?”
“Huấn luyện người mới. Lúc này nhân viên của chúng tôi bị hao tổn nghiêm trọng, cần bổ sung thêm thành viên mới. Trong báo cáo của Tống tiên sinh có nói anh được tiếp nhận trí nhớ từ Earl Pease, một sinh vật Nibelungen cấp A. Anh rất hiểu biết hệ thống sinh thái ở đó hơn cả nghiên cứu viên và nhân viên công tác bên ngoài. Chúng tôi hy vọng anh có thể chia sẻ.” Bác sĩ Cook trả lời.
“Tống Trí còn sống không?” Chu Ngự lại hỏi.
“Vấn đề này tôi tạm thời không thể trả lời anh được.” Chu Ngự hít thở nhẹ lại, anh đang chờ đợi một đáp án chính xác.
Câu trả lời của bác sĩ Cook vẫn như cũ, khiến anh không khỏi thất vọng.
“Chừng nào thì khởi hành?”
“Ba ngày sau. Là một tinh anh, anh hẳn biết điều kiện tuyển chọn của chúng tôi như thế nào.”
“Cám ơn.”
Còn ba ngày nữa sao…
Lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình mất đi sự kiên nhẫn vốn có.
Còn Chu Thanh đang ở trong phòng nghiên cứu lúc này, cậu lấy quả thực của Earl Pease ra bỏ vào ống nghiệm chứa chất lỏng dinh dưỡng.
Cậu biết, đây là phòng nghiên cứu của tập đoàn Cự Lực, khắp nơi đều được gắn camera theo dõi, một khi quả thực này mà nảy mầm thì sẽ thuộc về tập đoàn Cự Lực.
Nhưng mà, đây là vật mà sinh vật cấp S kia giao cho cậu, là mối liên hệ duy nhất giữa cậu với hắn.
Cậu không nghĩ muốn mất đi sự liên kết này, cậu cũng biết nếu quả thực Earl Pease mà sinh trưởng trong thế giới của con người thì hậu quả khó mà có thể tưởng tượng được, thậm chí có thể mang đến tai ương ngập đầu.
Nhưng trong đầu cậu cứ vang lên âm thanh của sinh vật cấp S kia: Tới lúc gieo trồng rồi, Chu Thanh… Xin cậu hãy tin tưởng ta…
Chu Thanh không thể chống lại được lực lượng khống chế sinh ra từ âm thanh kia, cậu lấy quả thực do mình trộm ra bỏ vào thổ nhưỡng đã được chuẩn bị sẵn. Thổ nhưỡng này chỉ dựa theo kiến thức nông nghiệp của con người, có tỷ lệ đất và độ ẩm thích hợp nhất, sau đó đợi chờ nó nảy mầm.
Ba ngày sau, Chu Ngự được bác sĩ Cook đưa đến căn cứ huấn luyện thành viên mới, chính thức bắt đầu một tháng huấn luyện khép kín.
Chu Thanh rất bất ngờ về việc này, cậu túm chặt tay Chu Ngự hỏi “Vất vả lắm mới trở về với cuộc sống bình thường, sao anh lại khẩn cấp muốn quay về đó?”
“Chu Thanh, anh chỉ đi làm huấn luyện viên cho người ta thôi.” Chu Ngự buồn cười đè vai Chu Thanh lại.
“Anh cũng đâu có nghĩ sẽ chỉ làm huấn luyện viên… Thật ra anh không buông xuống được mà thôi.”
Chu Thanh nhìn Chu Ngự, ánh mắt đó rất quen thuộc với Chu Ngự.
“Đúng vậy, anh có lý do phải quay lại. Cùng với, chăm sóc tốt cho em. Anh đã nói chuyện với bác sĩ Daniel rồi, thân thể của em không có vấn đề gì hết. Cho nên, không cần phải như trước giấu giếm anh này nọ nữa.”
Chu Ngự còn dùng giọng điệu đúng đắn nói.
Chu Thanh buông tay ra, cậu cũng chỉ là một trong những lý do trở về Nibelungen của ông anh nhà mình.
Sau khi Chu Ngự rời khỏi, Chu Thanh quay lại phòng nghiên cứu của mình. Mấy ngày nay cậu đã quen với việc ở chung với anh trai nên bây giờ cậu không muốn quay lại cái phòng không một bóng người kia.
Như thường lệ sau khi nhóm trợ lý rời khỏi, Chu Thanh như cũ một mình ở lại tiếp tục nghiên cứu.
Khoảng thời gian mặt trời sắp ló dạng, Chu Thanh cảm thấy mệt mỏi liền gục đầu lên bàn thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hai má của cậu như được ai đó nhẹ nhàng vuốt ve.
Phòng nghiên cứu có chút lạnh, Chu Thanh theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo. Tiếp đó, một làn hơi thở ấm áp bao phủ lấy cậu, như được ai đó ôm vào lòng.
Suy nghĩ cô đơn bị phủi đi, Chu Thanh dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi đến khi có người vỗ vai cậu “Giáo sư Chu! Giáo sư Chu! Sao ngài lại ngủ ở đây vậy! Coi chừng bị cảm lạnh đó!”
Lúc này Chu Thanh mới tỉnh giấc, cậu mở to mắt nhìn nghiên cứu sinh của mình.
“À, mệt quá nên muốn chợp mắt chút, nhưng không ngờ lại ngủ quên mất…” Chu Thanh đứng dậy.
“Cổ ngài có bị tê gì không?” Nghiên cứu sinh lại hỏi.
Chu Thanh khẽ cử động cổ một cái thì phát hiện mình không những không khó chịu mà tinh thần còn đặc biệt sảng khoái.
“Giáo sư Chu, hạt giống mà ngài thả vào nhổ nhưỡng nảy mầm rồi nè.”
“Thật hả?” Chu Thanh lập tức chạy lại xem, bởi vì quá nóng vội nên không cẩn thận quẹt phải cái ghế, cậu lảo đảo muốn ngã xuống thì được nghiên cứu sinh đỡ lấy.
“Giáo sư Chu, đây là loài thực vật đặc biệt nào đó sao? Ngài rất để ý đến nó!”
Chu Thanh đi tới lồng kính bồi dưỡng thì quả nhiên thấy một cái chồi xanh biếc non nớt nhô lên khỏi lớp thổ nhưỡng, tựa như nó đã cố gắng hết sức nhô lên khỏi lớp đất cứng rắn đến với thế giới bên ngoài, bất cứ lúc nào đều có thể vươn lên mạnh hơn nữa.
Trái tim của Chu Thanh đập rất nhanh, cậu cẩn thận vươn tay chạm nhẹ đến cái chồi non kia. Cảm giác mềm mại yếu ớt kia khuấy động cả tâm can của cậu.
“Đây không phải là loài thực vật đặc biệt gì đâu… Là một người bạn của tôi tặng cho, đối với tôi mà nói nó có ý nghĩa rất đặc biệt.” Chu Thanh bình ổn lại nội tâm kích động.
Chỉ mới là nẩy mầm mà thôi, còn chân chính trưởng thành thì tới hơn ngàn vạn năm nữa kìa, nhưng đối với Chu Thanh mà nói thì giống như một kỳ tích.
Từ khi nó nẩy mầm, Chu Thanh thậm chí không muốn về nhà, một ngày 24h cậu đều ở trong phòng nghiên cứu của mình.
Ngay cả nhóm nghiên cứu sinh của Chu Thanh đều cảm thấy cậu như bị ma nhập.
Bọn họ thầm to nhỏ bàn tán rốt cuộc nó là loài thực vật gì.
Khoảng một tuần sau, chồi non của Earl Pease mọc thêm ra một cái lá nhỏ.
Chu Thanh đang bưng ly trà tới thấy vậy liền giật mình đánh rơi ly trà.
“Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Sao có thể chứ! Không ngờ nó có thể mọc ra lá cây!”
Chu Thanh vốn nghĩ lấy tuổi thọ hàng vạn năm của Earl Pease mà nói, thời gian mọc lá cũng ít nhất khoảng vài thập niên, không ngờ chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi mà có thể mọc lá! Chẳng lẽ vì đây là thế giới của con người nên nó cũng đồng bộ với thời gian sinh trưởng của thực vật ở đây?
Phiến lá cây nhạt màu kia dưới ánh đèn huỳnh quang ẩn ẩn chiết xạ ra ánh sáng màu lam.
Chu Thanh nhìn nó, phảng phất như có ai đang gọi cậu trở về.
Cậu giống như nghe thấy có giọng nói đang thì thầm bên tai.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Chu Thanh vươn tay vuốt ve phiến lá nhỏ đó, cậu vốn không muốn chạm vào vì sợ lỡ tay làm hư nó nhưng lại không thể kiềm chế được khát vọng được chạm vào. Ngay tại khoảnh khắc chạm vào kia, chiếc lá non nớt chậm rãi cuộn lên thành một độ cong, vừa lúc cuốn lấy ngón tay Chu Thanh, giống như là cho Chu Thanh một cái ôm vậy.
Loại cảm giác kỳ diệu này Chu Thanh thật muốn cứ thế chìm đắm vào đó.
Cho đến khi nhóm nghiên cứu sinh ríu rít đi vào.
“Ây da, giáo sư Chu, ngài làm đổ ly trà rồi kìa.”
“Giáo sư Chu, ngài ở đây cả buổi tối sao?”
Chu Thanh rút ngón tay lại, phiến lá kia cũng dãn ra trở lại bình thường, giống như Chu Thanh rời đi khiến nó rất ủ rủ.
Mấy ngày nay, Chu Ngự ở trong phòng huấn luyện khép kín gặp gỡ một tiểu đội mới được thành lập, toàn là những đội viên đặc chiến được tập đoàn Cự Lực tuyển chọn.
Phần lớn đều là những người tuổi trẻ, tinh lực dư thừa tràn đầy sức sống, đồng thời cũng khó mà quản giáo.
Ngô Vận là huấn luyện viên tác chiến của bọn họ, nhưng với tính cách của Ngô Vận mà nói, hắn sẽ không kiên nhẫn chỉ dạy người ta đâu. Bọn họ có năng lực chiến đấu rất mạnh. Nhưng một khi đến thế giới bên kia làm nhiệm vụ, ở đó mới là nơi xác định thực lực chân chính của từng người.
Những người trước đây từng là cấp dưới của Ngô Vận đều chứng kiến qua cách làm việc của hắn, số người ăn đau từ hắn không ít nhưng không có ai dám lỗ mãng trước mặt hắn. Hơn nữa, vị bác sĩ Cook phụ trách bọn họ còn dùng ngữ khí lạnh lùng nói rằng những đội viên đặc chiến được phái đi Nibelungen có thể hai ba lần trở về chỉ có mỗi Ngô Vận. Hắn là người có kinh nghiệm nhiều nhất trong tất cả mọi người.
Bọn họ rất không thích tham gia khóa cập nhật tri thức, bọn họ nghĩ là những nghiên cứu viên, bác sĩ chân yếu tay mềm nước miếng tung bay giảng giải về kiến thức của hệ thống sinh vật ở thế giới bên kia. Nhưng sau khi nghe thông báo thì mới biết là một nhân viên công tác bên ngoài từng ở Nibelungen sẽ đảm nhiệm việc này. Tuy biết là người được tập đoàn Cự Lực đề bạt hẳn là có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến, ngay cả nhiệm vụ có khả năng một đi không trở lại rất cao đều đã trải qua, nhưng sâu trong nội tâm của bọn họ vẫn có chút không phục.
Điều bọn họ không nghĩ tới là Ngô Vận lại có mặt ở đây.
Một căn phòng học rộng lớn như vậy mà lại có một người mặc quân phục tác chiến ngồi trên bục giảng, Ngô Vận còn cảm thấy buồn cười nữa là.
“E hèm, về phần vị huấn luyện viên sẽ giảng giải tri thức cho mọi người, tôi có hai điều cần nói. Thứ nhất, ai dám ngủ gật hay nói chuyện riêng trong lúc cậu ta giảng bài, tôi sẽ đập chết kẻ đó. Thứ hai, cậu ta nói cái gì thì mọi người phải nghiêm túc lắng nghe và ráng mà ghi nhớ vào đầu.”
“Huấn luyện viên Ngô, cái vị huấn luyện viên họ Chu kia là ai vậy?” Có một người trẻ tuổi giơ tay hỏi.
“Là người hợp tác của tôi. Người đã cứu tôi rất nhiều lần.” Nói xong, Ngô Vận đi đến bàn đầu ngồi xuống, khoanh tay nhìn về phía bục giảng.
Ngô Vận nói vậy khiến mọi người rất kinh ngạc, có thể cứu Ngô Vận nhiều lần như vậy hẳn là một người có thân thủ rất mạnh, sao lại đến chỗ này giảng giải tri thức về sinh vật chứ?
Vài phút sau, một nam tử dáng người cao ngất mặc một bộ quân phục ngụy trang đi tới. Trên mặt anh không có biểu tình, trên tay cũng chả cầm tư liệu, một bộ dáng hoàn toàn không chuẩn bị gì cho một bài giảng.
Nhưng khi anh dừng lại, xoay người đút hai tay vào túi quần, hai mắt lướt qua từng người thì xuất hiện một loại khí thế đủ áp bách.
“Xin chào mọi người, tôi là Chu Ngự. Bây giờ tôi sẽ bắt đầu giới thiệu sơ lượt cho mọi người về những sinh vật có tính công kích ở Nibelungen. Mỗi câu tôi chỉ nói duy nhất một lần.” Chu Ngự không có lời giới thiệu dông dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Hình chiếu sau lưng Chu Ngự hiện lên hình ảnh của sinh vật đầu tiên khiến mọi người sửng sốt.
“Loài sinh vật này có tên là Parsley Winter. Đại não của chúng nó không phải nằm trên đầu mà chúng ta đã biết, mà là ở bụng. Chúng nó không có mắt, tai, mũi cho nên chúng không có thị giác, thính giác và khứu giác. Ở Nibelungen, hơn 70% sinh vật săn mồi đều dựa vào sự sợ hãi. Mà Parsley Winter chính là một ví dụ điển hình. Chúng nó có năng lực tự chữa lành rất mạnh, tất nhiên, đại đa số sinh vật ở Nibelungen đều có khả năng như vậy. Viên đạn bình thường không thể giết chết chúng nó, cho nên ở thế giới bên kia, đạn mà mọi người sử dụng đã trải qua giai đoạn đặc chế, không được lãng phí, chỉ một phát súng là đủ, đương nhiên với điều kiện là phải bắn trúng. Về phần năng lực công kích của loài sinh vật này, mời mọi người xem qua.”
Nói xong, Chu Ngự tránh sang một bên.
Đây chính là đoạn video mà Ngô Vận đã cho xem trước đó.
Giống với dự đoán của Chu Ngự, mọi người ai ai cũng lộ ra biểu tình sợ hãi. Đây chính là công việc mà tập đoàn Cự Lực thuê bọn họ làm, những ai không đủ can đảm đều sẽ bị loại bỏ.
Video kết thúc, Chu Ngự vẫn bình tĩnh giảng giải tiếp về Song Đầu Lang Chu, Ma Quỷ Đằng, El Nino Thủy Sinh Long, Kiếm Xương Bướm và một vài sinh vật đặc biệt khác, nhưng có bao nhiêu người nghe lọt tai thì ai mà biết chứ.
“Buổi học sáng nay kết thúc. Chúc mọi người ăn sáng ngon miệng.”
Từ đầu buổi đến cuối buổi, Chu Ngự chưa bao giờ nở một nụ cười, bởi vì những tri thức này không phải là trò chơi.
Lúc rời đi, Chu Ngự gật đầu với Ngô Vận.
Sau đó, toàn bộ lớp học trở nên náo nhiệt như cái chợ.
“Cái con Parsley Winter kia thật đáng sợ! Nếu không có thuốc ức chế kiềm lại nỗi sợ hãi, chỉ trong vòng một phút thôi là chúng ta sẽ bị nó giết sạch!”
Ngô Vận cười cười.
“Huấn luyện viên Ngô, ngài cười cái gì?”
“Tôi cười… Cho dù không có thuốc ức chế, vẫn có người có thể giết chết Parsley Winter. Hơn nữa còn không cần dùng tới đạn đặc chế.”
“Ai vậy? Là huấn luyện viên Ngô sao?”
“Tôi? Tôi làm gì có năng lực đó chứ. Là Chu Ngự.” Ngô Vận đứng lên chuẩn bị đi.
Lập tức hắn bị mấy đội viên ngăn cản.
“Huấn luyện viên Ngô, chúng tôi biết kinh nghiệm của ngài rất phong phú, thân thủ cũng rất cao, nhưng ngài nói Chu Ngự có thể giết chết Parsley Winter sao? Chúng tôi không tin đâu.”
“Tin hay không là tùy các người. Cậu ta còn chưa có đi xa đâu, sao không chạy tới so tài đi?” Ngô Vận lộ ra nụ cười ác liệt mang theo ý tứ đùa giỡn, tựa hồ rất mong bọn họ bị Chu Ngự chỉnh một trận.
Cái này làm cho các đội viên khác sôi sục hẳn lên. Nếu như Chu Ngự thật sự lợi hại như Ngô Vận nói, thì trình độ của người này đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
Mấy đội viên hỏi Ngô Vận kia rất nóng lòng muốn thử sức, bọn họ rời khỏi phòng học đi nhanh về phía Chu Ngự.
Bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc thù, bước đi không hề phát ra một chút âm thanh nào, bọn họ biết Chu Ngự sắp đi tới góc cuối của của hành lang, vì thế bọn họ chia làm hai phe, một phe sẽ phục kích Chu Ngự ở đầu bên kia, muốn tiền hậu giáp kích Chu Ngự. (Tấn công hai phía trước và sau)
Lí Khiêm thấy được cảnh này trên màn hình theo dõi.
Hắn vươn tay lấy một gói khoai tây chiên, một bộ dáng muốn xem kịch vui “Mấy người đừng nên đánh a. Có đánh thì cũng cố…”
Còn chưa nói xong thì nhìn thấy Chu Ngự nhảy lên đạp vào bụng một tên, sau đó mượn sức đạp hai chân vào tường lấy đà tung một cú vào gáy tên thứ hai, ngay khi tên thứ hai ngã xuống đất thì tên thứ ba bị Chu Ngự bẻ trật khớp cổ tay. Tiếp theo tên đội viên thứ tư, thứ năm đều bị Chu Ngự cho đo ván.
Chu Ngự lạnh mặt liếc bọn họ một cái “Với tốc độ hiện tại của các người sẽ mất mạng không chút nghi ngờ, có điều là nhanh hơn.”
Nói xong, anh xoay người bước đi.
Lí Khiêm trừng mắt nhìn màn hình “Gì chứ… tôi còn chưa có mở gói khoai tây chiên nữa a!”
Sau đó, Lí Khiêm bỗng nhíu mày. Hắn cho tua lại đoạn lúc nãy.
“Tốc độ này… Thật kỳ lạ… Người thường có thể đạt đến tốc độ này sao?”
Ngô Vận khoanh tay đi đến trước mặt đám đội viên bị Chu Ngự cho đo đất kia, hắn ngồi xổm xuống nói “Hey, trải nghiệm thế nào?”
Trong đó có một người gian nan ngồi dậy, vẻ mặt khó tin nói “Anh ta… Anh ta rốt cuộc có phải là con người không vậy?!”
Động tác của Chu Ngự đủ nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, không một chút dư thừa, cũng không có dùng sức.
Ngô Vận cũng không biết Chu Ngự vốn mạnh như thế rồi hay là do được rèn luyện ở Nibelungen.
“Có lẽ một ngày nào đó… Chúng ta sẽ không còn là con người nữa.” Ngô Vận cười tự giễu rồi đứng dậy.
Chu Ngự chưa đi được bao xa thì nhận được cuộc gọi của bác sĩ Cook.
“Chu Ngự, vào lúc 8h sáng nay em trai anh được một nghiên cứu sinh phát hiện bị ngất xỉu trong phòng nghiên cứu.”
“Cái gì?” Trái tim Chu Ngự lạnh đi một nửa “Em ấy được đưa tới bệnh viện chưa? Là bệnh viện nào!”
“Khối u trong não ngài ấy lại tái phát, kết quả kiểm tra cho thấy, khối u đó đã chiếm tới 1/3 của đại não.”
Chu Ngự ngây ngốc “Điều này sao có thể? Không phải trước khi trở về em ấy đã làm kiểm tra rồi sao? Khi đó khối u cũng đâu có tái phát! Còn chưa tới một tháng mà!”
“Điều này chứng minh, từ khi ngài ấy rời khỏi Nibelungen cho tới bây giờ, tốc độ sinh trưởng của khối u ngày càng nhanh!” Bác sĩ Cook trả lời “Bác sĩ Daniel đang tiến hành phẫu thuật cho ngài ấy!”
Chu Ngự lùi về sau hai bước, cho dù đợt phẫu thuật này của bác sĩ Daniel có thành công đi chẳng nữa, nhưng đây đã là lần thứ hai phẫu thuật rồi, tính mạng của Chu Thanh có an toàn đi chăng nữa, nhưng hậu quả để lại… Quả thật Chu Ngự không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc Chu Ngự được bác sĩ Cook chở tới bệnh viện cũng là lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, Chu Thanh được đẩy tới phòng hồi sức.
Nhóm nghiên cứu sinh của cậu đều đứng chờ ngoài phòng bệnh, trên mặt là biểu tình lo lắng.
Trong đó có một người ôm cái lồng kính đựng thổ nhưỡng của thực vật.
Thời điểm bác sĩ Daniel nhìn thấy Chu Ngự, vẻ mặt của hắn cũng không được tốt lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...