Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chỉ nghe thấy tiếng viên đạn đánh vào bức tường phát ra tiếng vang bùm bùm đến nỗi màng nhĩ phải chấn động.

Trận khói súng qua đi, một bóng đen lười biếng đi ra.

“Không xong!” Lí Khiêm thấy vậy liền muốn đóng cửa thông đạo ngăn cách con Dạ Linh kia với đám đội viên nhưng lại không kịp.

Nó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đẩy ngã gã đội trưởng, một ngụm cắn đứt cổ gã, thống khoái hút máu.

Những người khác liền giơ súng lên hướng nó bắn loạn xạ.

Nhưng trong nháy mắt nó lại chuyển động, linh hoạt né tránh đạn bay tới hạ gục người thứ hai, thứ ba, thứ tư với tốc độ siêu việt, chỉ vài giây sau, cả một tiểu đội hoàn toàn bị nó giải quyết.

Nó hút cạn máu bọn họ, sau đó ưỡn mình giương cánh, thân hình nó liền to thêm gấp hai lần so với lúc nãy.

“Thế nào lại vậy… Làm sao sao bây giờ…” Lí Khiêm chưa từng gặp qua tình huống như vậy, mọi người cũng bị dọa choáng váng.

“Đóng kín tất cả thông đạo! Tuyệt đối không để nó tiếp xúc với bất kì người nào! Nó sẽ biến mọi người trở thành chất dinh dưỡng! Nó mà hút máu càng nhiều thì sẽ tiến hóa càng nhanh!”

Mệnh lệnh của Tống Trí khiến Lí Khiêm khôi phục lại tinh thần.

Tất cả thông đạo đều bị đóng kín nhưng Lí Khiếm vẫn chậm một bước, con Dạ Linh kia để lại mạng sống cho một tên đội viên, gã co rúm ở góc tường nhìn nó hút máu, cho đến khi nó hoàn toàn ăn no thì bước tới trước mặt gã, ngẩng đầu với gã ý bảo mở cửa thông đạo ra. (Khôn dễ sợ)

Lí Khiêm muốn xóa bỏ quyền hạn của người này nhưng trong thời gian ngắn không thể tìm ra tên của gã, tại thời điểm do dự thì gã đội viên đó đã mở cửa thông đạo ra!

Con Dạ Linh kia lộ ra biểu tình tà mị, thuận lợi tiến vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên công tác bên ngoài!

“Chết tiệt!” Tống Trí nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm gõ một phát lên mặt bàn.

Chu Ngự đang ngủ bỗng cảm giác Mặc Dạ nằm trong ngực mình đột nhiên ngồi dậy, anh mở mắt sờ sờ chân trước của nó hỏi “Sao vậy?”

Mặc Dạ nghiêng mặt như đang chăm chú lắng nghe gì đó.

Ngay trong lúc đó, thiết bị cảnh báo trong phòng Chu Ngự vang lên, anh nhanh chóng đứng dậy muốn vươn tay bật đèn thì bị Mặc Dạ ngăn lại.

Lúc này trong phòng truyền đến âm thanh của Tống Trí “Tất cả nhân viên công tác bên ngoài chú ý, tuyệt đối không được mở cửa phòng! Tuyệt đối không được mở cửa phòng!”

Ngay tại bên ngoài hành lang, con Dạ Linh kia bức bách một gã đội viên gõ cửa phòng đối diện phòng của Chu Ngự.

Chu Ngự dựng hai lỗ tai lên.

“A Mạc, Tôi là Mạch Kì đây… Phiền anh mở cửa cho tôi được không?” Mạch Kì run rẩy nói.

Lí Khiêm và Tống Trí thông qua camera theo dõi mọi việc đang diễn ra.

“Anh cũng nghe lời cảnh cáo rồi đó… Tôi vừa lúc không thể quay lại kí túc xá được, làm ơn cho tôi vào trú nhờ đi!” Mạc Kỳ bị con Dạ Linh ở phía sau đẩy một cái, gã chỉ có thể run rẩy tiếp tục nói dối.

“Nó không chỉ dựa vào bản năng động vật để săn mồi, đúng là giảo hoạt, xem ra trí lực của nó còn cao hơn cả con người.” Tống Trí lộ ra biểu tình ngưng trọng.

Lí Khiêm liên lạc với phòng của A Mạc, thông báo cho A Mạc biết rằng bất cứ giá nào cũng không được mở cửa ra.

Con Dạ Linh kia rất có kiên nhẫn, nó đẩy Mạch Kỳ một cái để gã tiếp tục gõ cửa nhưng là không có ai mở cửa phòng ra cả.

Bọn họ đành phải bỏ qua và đi tới căn phòng nằm cuối cùng, đó là phòng của Ngô Vận.

Chu Ngự khẩn trương lên, anh đứng sát cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa phóng ra ngoài.

Mạch Kỳ kêu tên Ngô Vận nhưng không thấy ai trả lời, bọn họ đành đi qua.

Chu Ngự thở dài một hơi.

Điều này đối với con Dạ Linh kia mà nói chỉ như một trò chơi, nhưng không có ai dám hưởng ứng trò chơi này cả nên khiến nó chút nhàm chán.

Nó đi tới trước căn phòng bên cạnh Chu Ngự, Mạch Kỳ lại gõ cửa. Bây giờ gã vô cùng sợ hãi, sợ nếu không có ai mở cửa ra thì con Dạ Linh này sẽ giết gã để trút giận!


Vẫn là không có ai mở cửa, con Dạ Linh vươn móng vuốt sắc bén cào lên cánh cửa phát ra âm thanh chói tai, trên cửa lập tức lưu lại dấu vết khắc sâu.

“Nó có thể đẩy cửa ra được không?” Lí Khiêm theo dõi màn hình hỏi.

“Mặc Dạ có thể đi xuyên qua cả gió lốc, chúng nó đều là Dạ Linh… Cậu cảm thấy sao?” Tống Trí hỏi lại.

Lí Khiêm nói “Chính là Mặc Dạ không có thích giết chóc a, trừ bỏ máu của Chu Ngự ra thì nó không ăn bất cứ thứ gì… Hơn nữa nó còn liều cả mạng sống để bảo vệ Chu Ngự, con Dạ Linh này căn bản đâu có giống Mặc Dạ… Có lẽ Mặc Dạ có thể đánh bại nó?”

“Nhìn xem tốc độ trưởng thành của nó đi… Hình thể của nó cơ hồ đã muốn vượt qua cả Mặc Dạ! Thế cục hiện tại đã mất cân bằng… Mặc Dạ mà tùy tiện đối kháng với nó…”

Ngay trong lúc này, con Dạ Linh kia một phát đẩy cánh cửa ra, tiếp đó liền truyền đến tiếng thét thảm thiết.

Trong phòng Chu Ngự nghe được rõ mồn một, bây giờ anh chỉ lo lắng Chu Thanh đang ở đâu? Liệu có được bình an không?

Chu Ngự lấy ra khẩu súng đã lên đạn sẵn, chờ đợi Mạch Kỳ tới gõ cửa phòng mình.

Mặc Dạ hạ thấp thân thể, một khi con Dạ Linh này có ý đồ tiến vào thì nó sẽ phóng ra chắn trước mặt Chu Ngự. (thương em quá)

Con Dạ Linh kia thong thả dạo một vòng rồi một phen đè lại Mạch Kỳ có ý đồ chạy trốn.

“Van xin mày buông tha cho tao đi! Buông tha cho tao đi!” Mạch Kỳ hoảng loạn cầu xin tha thứ, vì sống sót, trong đầu gã bây giờ không còn chút suy nghĩ nào đọng lại nữa.

Nó đứng một bên cười nhạo bộ dạng thê thảm của gã, ánh mắt đỏ tươi như máu đó làm cho Mạch Kỳ sợ đến nỗi quên cách hít thở.

Nó xốc một cái cánh lên ý bảo Mạch Kỳ tiếp tục trò chơi.

Thần sắc của Chu Ngự lạnh xuống, anh nhắm mắt cảm nhận bước chân của bọn họ đang tiến tới trước cửa phòng, tư duy của anh dần trở nên thông suốt, so với lúc trước tỉnh táo hơn rất nhiều, ngay cả trái tim đập thình thịch vì lo lắng cho Chu Thanh cũng dần bình tĩnh lại.

Trong giây phút này, anh giống như một thợ săn đang ẩn nấp, tất cả mọi thứ xung quanh đều hiển hiện rõ ràng trong đầu anh.

Mạch Kỳ vừa muốn gõ cửa phòng của Chu Ngự thì con Dạ Linh kia liền lắc đầu, ý bảo gã gõ cửa phòng khác.

Trò chơi tiếp tục, tâm tình bầy giờ của nó đang tốt nên sẽ không đi vào căn phòng kia, nó nghĩ muốn chơi đùa một hồi, sau khi ăn no rồi nó sẽ quay lại.

“Phải tìm cách để bọn họ thoát khỏi nơi đó…” Lí Khiêm nói.

“Chỉ cần bọn họ có can đảm rời đi. Mà không phải Chu Ngự và Mặc Dạ đều ở đó hết sao?” Tống Trí nói.

“Tôi không hiểu, tại sao nó không gõ cửa phòng của Chu Ngự?”

“Bởi vì Chu Ngự không sợ hãi.” Tống Trí trả lời.

“Nhưng tôi vẫn có chỗ không rõ, đầu óc của Chu Ngự đâu có vấn đề gì đâu, tại sao anh ta lại không sợ hãi?”

“Bởi vì cậu ta từng một lần lấy phẫn nộ đè ép sự sợ hãi của bản thân, chỉ cần có một lần trải nghiệm đó, cậu ta liền có thể học được cách quên đi sự sợ hãi. Cậu ta quên đi tử vong, tử vong cũng sẽ quên đi cậu ta.”

Đang trong thời gian nghỉ ngơi nên hầu hết nhân viên công tác bên ngoài đều không tiêm thuốc ức chế, nếu như họ sợ hãi thì con Dạ Linh kia sẽ cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

“Có thể cứu họ bây giờ chỉ có Chu Ngự và Mặc Dạ thôi. Giáo sư Chu đâu rồi? Còn những nghiên cứu viên khác nữa, thừa dịp con Dạ Linh kia còn ở trong khu vực này, mau đem tất cả bọn họ rút hết khỏi đây!” Tống Trí bình tĩnh nói.

“Ngài muốn rút lui khỏi đây?” Lí Khiêm hỏi.

“Đúng vậy, khởi động phi thuyền xuyên qua từ trường, đem toàn bộ mọi người rút hết khỏi đây. Chỉ có thể tạm thời buông tha căn cứ này.” Tống Trí trả lời “Lưu trứ thanh sơn tại, bất hạ một sài thiêu.” (Núi xanh còn có đó, lo gì không có củi đốt)

“Vâng!” Lí Khiêm gật đầu lập tức tính toán các con đường rút lui của nghiên cứu viên.

Chu Thanh đang ở trong phòng nghiên cứu lúc này không biết mọi chuyện đang xảy ra thế nào khiến cậu vô cùng lo lắng. Cậu siết chặt quả thực trong tay cho đến khi truyền đến tin tức rút lui.

Tất cả nghiên cứu viên đều nhanh chóng rời khỏi, Chu Thanh thừa dịp tình trạng hỗn loạn lấy đi vật mẫu của Earl Pease được tiểu đội Alpha mang về rồi rời đi cùng mọi người.

Trái tim của cậu đập rất nhanh, cậu so với bất kì ai đều muốn có được vật mẫu của Earl Pease, đồng thời cũng sợ có người phát hiện cậu lấy đi vật mẫu. (Đây là cái cảm giác lần đầu tiên làm chuyện xấu nè)

Khi tất cả nghiên cứu viên đều tập trung hết ở chỗ của Tống Trí, hắn bắt đầu an bài bọn họ tiến vào phi thuyền.


“Giáo sư  Chu, mời…”

“Tôi chưa muốn đi, anh tôi đâu rồi?” Chu Thanh phát hiện đợt rút lui này không có lấy một bóng dáng của nhân viên công tác bên ngoài, cậu bỗng nhiên nhận ra sự tình so với cậu nghĩ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

“Giáo sư Chu, mời…” Tống Trí muốn tiến lên khuyên nhủ Chu Thanh thì bị cậu cắt ngang.

“Tống tiên sinh, đó là anh trai của tôi! Tôi không muốn vì vấn đề rối rắm này mà lãng phí thời gian của mọi người, xin hãy tôn trọng quyết định của tôi! Bác sĩ Trầm, cậu lên trước đi!” Chu Thanh nhìn thẳng vào mắt Tống Trí, ngoài ý muốn trông cậu càng có khí thế hơn.

Bác sĩ Trầm nhìn Tống Trí, hắn gật đầu.

Nhóm nghiên cứu viên đầu tiên tiến vào khoang thuyền, chuẩn bị xuyên qua từ trường.

Trong lúc này, Chu Ngự đang canh giữ trước cửa nghe ngóng động tĩnh của con Dạ Linh kia. Hình như con Dạ Linh kia đã dẫn Mạch Kỳ đến gõ cửa phòng khác rồi.

Ngay sau đó, máy phát thanh trong hành lang vang lên âm thanh lúc dài lúc ngắn.

Chu Ngự nháy mắt hiểu được, đó là mã Morse [1]!

Mặc Dạ có thể hiểu được ngôn ngữ của con người nhưng không có xác định được nó có hiểu âm thanh này không, lỡ như nó đã học được từ Carlos thì sao? Cho nên bây giờ họ chỉ có thể phát ra loại hiệu lệnh này.

Nội dung của mã Morse chính là thông báo mọi người rút lui khỏi khu vực và xin Mặc Dạ giúp đỡ. Lí Khiêm chỉ có thể cho bọn họ nhiều nhất là 5 giây, nếu không có can đảm mở cửa phòng rời đi hoặc không đủ tốc độ chạy ra khỏi thông đạo thì sẽ bị nhốt lại bên trong.

Chu Ngự ngẩn người, anh cúi đầu nhìn Mặc Dạ.

Cái thứ bên ngoài kia mạnh cỡ nào… Bọn họ đều không biết… Lỡ như Mặc Dạ không phải là đối thủ của nó thì sao đây?

Mặc Dạ bỗng nhiên đứng dậy, dùng cánh phải vỗ vỗ bả vai của Chu Ngự, giống như đang nói: Tui nhất định sẽ bảo vệ anh chu toàn! (Cưng quá~)

Chu Ngự thở phào một hơi, anh vươn tay xoa xoa đầu Mặc Dạ “Trọng điểm không phải là mi bảo vệ ta mà là làm sao để sống sót kia kìa.”

Mặc Dạ gật đầu, nó đứng thẳng lưng dán lên mặt Chu Ngự.

Sự ấm áp này, xúc cảm này càng làm cho Chu Ngự vững lòng tin rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không chết.

Anh và Mặc Dạ phải sống đến giây phút cuối cùng!

Chu Ngự đặt tay lên nắm cửa đợi Lí Khiêm thông báo.

Ngay tại thời điểm vang lên ‘Đinh—’ một tiếng, Chu Ngự căn bản không cần biết con Dạ Linh kia đang ở vị trí nào liền lao nhanh ra chạy về phía cửa thông đạo được Lí Khiêm mở ra.

Trừ bỏ anh và Ngô Vận ra thì không ai dám mở cửa rời đi!

Con Dạ Linh kia đang ở phía cuối hành lang chợt xoay người, nhìn thấy bóng dáng của Chu Ngự, ánh mắt đỏ tươi của nó liền trở nên đỏ sậm, biểu thị nó đang vô cùng hưng phấn!

Ngô Vận cách cửa thông đạo gần nhất, hắn đã muốn đi qua nhưng không có rời đi mà quay người lại giơ súng ngắm ngay con Dạ Linh kia mà xả.

Từ trước tới giờ là Chu Ngự buông tha tất cả để cứu hắn, nên trong lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Chu Ngự!

Một giây trôi qua, hắn xả toàn bộ đạn của mình về phía con Dạ Linh kia, mà nó tựa như cơn lốc xoay màu đen tránh hết đạn của Ngô Vận bắn tới, nhắm tới sau lưng của Chu Ngự!

Tốc độ của con người vĩnh viễn không bao giờ sánh bằng Dạ Linh.

Ngay tại khoảnh khắc Ngô Vận như muốn lọt tim ra ngoài, Mặc Dạ liền vọt tới hung hăng quơ một chân đá bay con Dạ Linh kia ra ngoài! Nó bị đá bay tới chính giữa của thông đạo, ngã xuống tạo thành một cái hố to. Sức mạnh của Mặc Dạ quá trời lớn, con Dạ Linh kia bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, khiến thông đạo rung lắc dữ dội. Lại một tiếng ‘rầm’ nữa, cả thông đạo lẫn cánh cửa đều bị chấn động đến kinh hồn.

Xương cốt của nó bị nứt ra rồi, ngay cả cánh cũng bị bẻ gãy.

Nhìn một màn như vậy, Lí Khiêm trợn tròn mắt “Kia có phải là Mặc Dạ không vậy? Quá lợi hại…”

Nếu cứ tiếp tục thế này thì bọn họ khỏi cần phải rời khỏi căn cứ, Mặc Dạ có thể một đòn giải quyết con Dạ Linh kia!


“Còn ngây người làm cái gì!” Tống Trí thay Lí Khiêm nhấn nút đóng cửa thông đạo lại.

Mặc Dạ xoay người lại giang rộng cánh ra, Ngô Vận chỉ cảm thấy có một trận gió lốc thổi tạt tới, hắn và Chu Ngự được mỗi bên cánh của Mặc Dạ ôm lấy lướt tới cánh cửa của thông đạo.

Lí Khiêm nhanh chóng mở cửa của đoạn thông đạo này ra cho Mặc Dạ đang mang theo Ngô Vận và Chu Ngự không chút cản trở đi qua.

Con Dạ Linh kia bị thương chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mạch Kỳ chạy tới vỗ cửa thông đạo “Làm ơn cho tôi rời khỏi đây đi! Van cầu mọi người cho tôi rời khỏi đây đi mà!”

Lí Khiêm vừa muốn mở cửa ra thì bị Tống Trí ngăn lại.

“Tống tiên sinh?” Lí Khiêm muốn hỏi Tống Trí vì sao lại cản hắn thì lập tức truyền đến kêu thảm thiết của Mạch Kỳ.

Chỉ trong nháy mắt, con Dạ Linh đang bị thương nặng kia phóng tới một ngụm cắt đứt cổ Mạch Kỳ.

Lí Khiêm hết hồn xém chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

“Nó mỗi lần ăn là mỗi lần tiến hóa thêm một bậc. Vừa rồi Mặc Dạ hướng nó phô bày lực lượng nên nó đã liệt Mặc Dạ vào danh sách đối thủ. Cho nên phải để Chu Ngự bọn họ nhanh chóng rời đi, chúng ta không có khả năng cứu người khác đâu. Từ lúc cậu phát ra mã Morse mà chỉ có hai người Chu Ngự và Ngô Vận rời đi thì chứng minh chúng ta chỉ có thể cứu hai người bọn họ. Dù lấy hay bỏ thì chúng ta phải cứu được hai người họ.” Tống Trí trả lời.

Biểu tình của Tống Trí không phải lạnh như băng mà chính là kiên định.

Chu Thanh đứng sau lưng Tống Trí lo lắng không thôi. Cậu nghĩ những gì mình trải qua ở Nibelungen đã đủ tàn khốc lắm rồi, không ngờ Chu Ngự phải trải qua những trận chiến còn khốc liệt hơn nữa.

Tốc độ của Mặc Dạ rất nhanh, chỉ qua một phút đồng hồ thôi mà đã đi qua khu vực bên ngoài tiến vào trung tâm.

Mà con Dạ Linh kia phá cửa đem toàn bộ những người không chạy trốn kia giết sạch, trong khoảng thời gian ngắn đã có hơn mười xác chết nằm chồng chất lên nhau, máu me văng khắp nơi, cảnh tượng trông vô cùng thê thảm.

Lí Khiêm vốn không muốn xem cảnh tượng này nhưng hắn bắt buộc phải giám sát hướng đi của con Dạ Linh.

Nó ngửa đầu như đang cảm thụ cái gì đó. Thân thể của nó không ngừng trướng to lên, đôi cánh kia giang rộng đâm xuyên qua hai bên vách tường của thông đạo.

“Nó… Nó lại tiến hóa!”

“Chu Ngự bọn họ đi đến đâu rồi?” Tống Trí hỏi.

“Cũng sắp…”

Ngay tại một khắc kia, con Dạ Linh kia như bị nổi điên hung hăng phóng về phía trước, sau một tiếng nổ vang dội, cửa thông đạo bị nó tông nát thành cám. Nó không hề có ý muốn giảm tốc độ, phá tan từng cái cửa thông đạo đuổi theo Mặc Dạ.

“Xong rồi xong rồi! Mặc Dạ nhanh lên! Mau nhanh lên a!”

Lí Khiếm lần lượt mở ra từng cái thông đạo, mỗi khi họ đi qua liền đóng lại. Khoảng cách giữa con Dạ Linh kia với Mặc Dạ ngày một gần hơn.

Bỗng nhiên Mặc Dạ thả Ngô Vận và Chu Ngự trên đất, nó xoay người lại chắn trước mặt bọn họ, hai cánh của nó giang rộng ra hoàn toàn che trụ Ngô Vận và Chu Ngự.

“Mặc Dạ! Mi muốn làm gì!”

Chu Ngự tiến về phía trước, âm thanh đổ vỡ do con Dạ Linh kia gây ra ngày càng gần.

Lí Khiêm mở ra cánh cửa cuối cùng sau lưng Ngô Vận và Chu Ngự.

Mặc Dạ không có quay đầu lại, nó khẽ vẫy cánh một cái, một luồng gió thổi Ngô Vận và Chu Ngự bay qua cánh cửa cuối cùng.

Chu Ngự và Ngô Vận ngã xuống trước khoang thuyền, Chu Ngự còn muốn tiến lên liền bị Ngô Vận túm lại.

“Nghe đây Chu Ngự, trận chiến kia căn bản người thường như tôi và cậu không có cách nào xen vào đâu!”

Tống Trí mở cửa khoang thuyền ra nói “Chu Ngự, nếu cậu lưu lại thì sẽ trở thành dinh dưỡng cho con Dạ Linh kia tiến hóa, cậu muốn trợ giúp nó đối phó Mặc Dạ sao?”

“Anh, em biết anh đang nghĩ gì nhưng chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!” Chu Thanh tiến lên giữ lấy cánh tay của Chu Ngự.

Lúc này con Dạ Linh kia đã vọt tới trước mặt Mặc Dạ.

Đôi mắt màu hổ phách của Mặc Dạ trở nên trầm lãnh, nó hé miệng phát ra âm thanh gì đó, trong không khí dần hình thành một luồng năng lượng vô hình phát tán ra khắp nơi, mạnh mẽ đến không thể đối nghịch.

Con Dạ Linh kia dùng móng vuốt bấu chặt vào mặt đất nhưng vẫn xém chút nữa bị luồng khí mạnh mẽ này thổi bay.

Tống Trí lạnh lùng mở miệng “Các người là nhóm cuối cùng rời khỏi đây. Chu Ngự, cậu phải tin tưởng tôi, con Dạ Linh kia căn bản không phải là đối thủ của Mặc Dạ. Chẳng lẽ cậu muốn Ngô Vận, Lí Khiêm và giáo sư Chu chôn thây cùng với cậu sao?”

Chu Ngự nghiến răng một cái, tiếng kêu lần thứ hai của Mặc Dạ từ phía sau truyền đến.

Tiếng kêu kia không phải là thống khổ hay đau đớn gì, mà là muốn Chu Ngự tin tưởng nó có thể giải quyết con Dạ Linh này.


Tiếng kêu của nó thâm nhập vào tận sâu bên trong đại não của Chu Ngự, đánh tan mọi sự nghi ngờ của anh.

Mà ngay tại một phút kia, Chu Ngự phát hiện thân thể mình hoàn toàn thoát ly khỏi sự kiểm soát của đại não, anh từng bước xoay người tiến vào khoang thuyền.

Loại tình huống này, Chu Ngự nhớ rõ thời điểm mình bị sinh vật cấp S kia khống chế mới như vậy.

Là ngươi sao? Là ngươi có mặt ở đây khống chế tất cả mọi thứ sao?

Nếu đúng như vậy, Mặc Dạ có cơ hội sống sót! Mặc Dạ không thể chết được!

Chu Ngự muốn phản kháng lại sức mạnh khống chế mình kia nhưng anh lại quá nhỏ bé trước năng lượng cường đại đó.

“Tạm biệt, Chu Ngự. Lần tới gặp lại, nhớ đừng quá keo kiệt nụ hôn của mình đấy!”

Đây là lần đầu tiên, trong âm thanh của thiếu niên kia mang theo nỗi quyến luyến mặc kệ tất cả cũng không muốn rời xa anh.

Mà trong lúc này, Chu Ngự đã yên vị tại bên trong khoang thuyền.

Chu Thanh và Ngô Vận cũng đi vào.

Tống Trí đi tới trước mặt Lí Khiêm, vỗ vỗ bờ vai hắn “Tôi sẽ thay cậu hạ chỉ lệnh khởi động phi thuyền.”

“Cái gì, Tống tiên sinh… Ngài…” Lí Khiêm lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Căn cứ đã thiết lập hiệu lệnh tự hủy trong vòng nửa tiếng. Khoảng thời gian đó hẳn là đủ cho Mặc Dạ và con Dạ Linh kia quyết đấu. Nếu Mặc Dạ thành công, tôi sẽ hủy bỏ hiệu lệnh. Nếu Mặc Dạ thất bại, trách tôi vận khí không được tốt.”

“Tống tiên sinh…”

“Lí Khiêm, cậu không phải trung thành với tập đoàn Cự Lực mà trung thành với bạn bè của cậu. Cậu là vì Chu Ngự bọn họ nên mới ở lại đến phút cuối cùng. Tôi kính nể cậu nhưng bản thân lại không thích kính nể người đã chết. Cho nên cậu hãy lên phi thuyền trở về đi. Căn cứ này do một tay tôi tạo nên, muốn phá hủy nó thì cũng phải tự tay tôi làm.”Tống Trí lạnh nhạt mở miệng.

Lí Khiêm mím chặt môi xoay người bước lên khoang thuyền.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Trí, Tống Trí phất tay nói với hắn “Lên đường bình an.”

Cửa khoang thuyền đóng lại, thiết bị an toàn được khởi động. Tựa như lúc mới ngồi phi thuyền đến đây, thân thể của họ mất trọng lực khẽ trôi nổi, sau đó phi thuyền trực tiếp nhảy vào từ trường.

Lúc này, cửa bị phá hủy, con Dạ Linh đè Mặc Dạ phóng vào.

Tống Trí tựa như không đem một màn nguy hiểm này đặt vào trong mắt, hắn cúi người nhặt lên gói thuốc còn mấy điếu dang dở, rút ra một điếu châm lửa rít sâu một hơi rồi thong thả phun ra từng ngụm khói.

Trận chiến của chúng nó giống như từng phút từng giây đều là sinh tử, không gian xung quanh cũng chấn động theo từng va chạm của chúng.

Tống Trí ngồi trên một cái ghế, giống như một người đứng ngoài vòng chiến xem cuộc vui nói “Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào? Chu Ngự đã rời khỏi đây rồi. Hay là ngươi tính lợi dụng con Dạ Linh đó phá hủy hết thiết bị của ta ở đây rồi mới lộ nguyên hình? Ta nhắc nhở ngươi một câu, những thiết bị này rất quan trọng, Chu Ngự còn chưa có an toàn tới nơi đâu.”

Bỗng dưng Mặc Dạ xoay người áp đảo dẫm nát con Dạ Linh kia dưới chân, mặc kệ nó lộ ra biểu tình dữ tợn đến mấy, Mặc Dạ thủy chúng vẫn giữ một bộ dáng cao ngạo bình tĩnh.

Nó hạ mắt nhìn con Dạ Linh kia, bên trong ánh mắt tựa như một mảnh băng lạnh ào ào ập tới. Con Dạ Linh kia lập tức thu hồi lại vẻ mặt kiêu ngạo, nó rốt cuộc ý thức được cái gì, giống như sợ hãi tột độ mà điên cuồng vọt tới.

Hai cánh Mặc Dạ chậm rãi mở ra, mũi nhọn ở đầu cánh của nó dần tích tụ thành một tầng màu bạc trong suốt, thoạt nhìn như một hồi mộng ảo xinh đẹp.

Tống Trí nhả ra một luồng khói, tựa như xuyên qua làn khói nhìn thấy một cái gì đó xa xôi.

Mảnh vỡ xung quanh Mặc Dạ không ngừng chuyển động, không ngừng biến đổi thành đủ loại hình thái tựa như gió lốc, bảo xoáy xông thẳng vào con Dạ Linh kia, hoàn toàn nghiền nát nó thành từng mảnh nhỏ cho đến khi thân xác nó biến thành một làn bụi mỏng manh rồi tan biến.

Lực lượng vô hình trong không khí từ bốn phương tám hướng quy tụ tại một chỗ.

Máy tính phát ra tiếng vang ong ong, điếu thuốc lá của Tống Trí phát ra âm thanh bụp bụp, một đầu tóc chỉnh tề của hắn bay tán loạn cả lên.

Sau đó, từ trong mảnh không khí hỗn loạn đó bước ra một vị nam tử.

Y có một đầu tóc đen ngắn giống với Chu Ngự, ngũ quan tinh mỹ tựa như điêu khắc, đẹp đến nỗi khiến người khác thở không ra hơi. Mỗi bước đi của y giống như mở ra một thế giới mới.

Tống Trí tiện tay vớ lấy một cái áo khoác blouse ném cho đối phương.

Vị nam tử kia thoải mái tiếp được, y nhẹ nhàng dùng tư thế tiêu sái khoác áo vào, vạt áo theo động tác của y bay phấp phới, nửa che nửa hở thân thể hoàn mỹ khiến người khác suy nghĩ sâu xa. (Mặc Dạ ở truồng xuất hiện *Che mũi*)

“Ta nên gọi ngươi là gì?” Tống Trí tay kẹp điếu thuốc hút còn phân nửa, vẫn ngồi tại chỗ nhìn đối phương.

Đôi chân thon dài của nam tử lộ ra ngoài thong thả bước đi tìm chỗ ngồi đối diện với Tống Trí, còn vươn tay bóc lấy gói khoai tây chiên mà Lí Khiêm để lại.

“Ta gọi là Mặc Dạ, ông không phải đã biết rồi sao?” Mặc Dạ trả lời.

“Nghe giống như ngươi đã hoàn toàn chấp nhận cái tên do Chu Ngự đặt.” Tống Trí khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười trào phúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui