Mặc Dạ ghé vào bàn, nó cúi đầu ngửi dĩa thức ăn trước mặt Chu Ngự, sau đó dùng móng vuốt cầm muỗng xúc thức ăn đưa đến trước mặt anh.
“Ý của Mặc Dạ là thức ăn không có vấn đề gì sao?” Ngô Vận hỏi.
“Ừ.” Chu Ngự gật đầu, há miệng ăn muỗng cơm, những người khác thấy vậy cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
“Mèn ơi! Sao lại có vị giống đồ hộp thế này?” Ngô Vận lắc đầu “Chẳng lẽ trạm quan sát không có đầu bếp sao?”
Dần dần xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng nói chuyện, không còn im ắng quỷ dị như trước, cho dù vậy nhưng vẫn không thể che dấu được sát khí lạnh lẽo nơi đây, ngay cả Lí Khiêm cũng mơ hồ cảm nhận được.
Ở dưới bàn hắn nhấc chân khẽ đá Ngô Vận một cái.
“Anh có thể hảo hảo nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?”
Ngô Vận thở dài một hơi rồi nói “Bộ cậu một chút cũng không cảm thấy giáo sư Lộ rất kỳ quái sao? Giáo sư Lộ là một học giả a, tất cả những học giả ở đây nếu nhìn thấy Mặc Dạ đều tỏ ra tò mò và phấn khích giống như bác sĩ Carlos vậy, còn ông ta thì sao, ông ta giống như sợ bị Mặc Dạ nhìn ra cái gì đó.”
“Tôi và giáo sư Lộ đều là nhà thực vật học. Nhưng lúc nãy gặp mặt tôi, ông ta không có ý tứ bắt chuyện, trao đổi chuyên ngành với tôi, giống như là không nhận ra tôi vậy. Điểm đó quả thật không bình thường.” Chu Thanh nói.
“Về việc ra ngoài thu nhập mẫu vật thì cũng không được phép đem theo quá 2/3 số nhân viên bảo vệ, ngay cả quy tắc cơ bản này mà giáo sư Lộ cũng không biết sao?” Ánh mắt Chu Ngự lạnh lùng nhìn Lí Khiêm “Lí Khiêm, tôi cần cậu dùng mọi biện pháp phải xâm nhập vào hệ thống theo dõi ở đây, điều tra kĩ xem ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không giải quyết được khúc mắc này, tôi và Ngô Vận không có cách nào quan sát đám người ở đây được.”
Hàn Lật Đẳng cũng gật đầu “Tô cũng nhìn ra ba nhân viên bảo vệ còn lại ở đây có cái gì đó không được bình thường.”
Lí khiêm cả người đều khẩn trương lên, khi nghe mọi người nói vậy hắn mới cảm thấy quả là có điểm đáng ngờ. (Chậm tiêu là chết nghe cưng)
“Tôi hiểu rồi. Nếu phải xâm nhập vào hệ thống theo dõi của bọ họ thì chắc chắn sẽ bị hoài nghi, cho nên tôi cần kết nối với một cái máy tính được dùng ở đây.”
“Ở trong phòng nghiên cứu chắc sẽ có. Như vậy đi, cơm nước xong tôi sẽ nói với giáo sư Lộ là tôi có nghiên cứu cần tiến hành, nên cần có Lí Khiêm đi theo.” Chu Thanh nói.
“Tôi hy vọng mọi người có thể ở cùng với nhau, đặc biệt là các nhân viên bảo vệ, ít nhất cho dù có phát sinh chuyện gì thì người bên cạnh của giáo sư Lộ cũng ít hơn so với chúng ta, mà người bên ta cũng nhiều nữa, cho nên nếu một khi chúng ta phân tán ra chắc chắn sẽ bị diệt gọn riêng lẻ.” Ngô Vận nói.
Chu Ngự gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Hàn Lật Đẳng, cô hãy ở đây, cô có bộ đàm của nhân viên y tế nên trong suốt quá trình hành động chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Được.” Hàn Lật Đẳng gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, Chu Thanh đưa ra yêu cầu cần sử dụng phòng nghiên cứu với giáo sư Lộ.
“Tôi và Lí Khiêm đang cùng nhau nghiên cứu bản thiết kế hệ thống nghiên cứu dành cho hàng mẫu thực vật. Lúc nhận lệnh rời đi căn cứ thì mới nghiên cứu được có một nửa, vừa rồi trong lúc ăn cơm tôi với Lí Khiêm có thảo luận ra một vài ý tưởng mới nên chúng tôi rất nôn nóng muốn thử.”
“Tất nhiên là được! Tất nhiên là được! Không ngờ còn có dạng hệ thống như vậy nữa a! Tôi cảm thấy thật thú vị! Để tôi mang hai người đến phòng nghiên cứu!”
Giáo sư Lộ dẫn Chu Thanh và Lí Khiêm rời khỏi nhà ăn, Ngô Vận và Chu Ngự cũng đi theo bọn họ. Còn Mặc Dạ thì ở lại nhà ăn cùng những người khác.
Bọn họ đi theo giáo sư Lộ đến trước cửa phòng nghiên cứu, ông ta lấy dấu vân tay của mình mở ra lớp cửa thứ nhất rồi xoay người lại nói với Ngô Vận và Chu Ngự “Hai người cùng muốn đi vào phòng nghiên cứu sao? Hình như không phù hợp với quy định của tập đoàn lắm…”
Giáo sư Lộ nói không có sai. Theo quy định chung, nhân viên bảo vệ không được phép vào phòng nghiên cứu vì để bảo đảm cơ mật.
“Không sao đâu, chúng tôi chỉ là tò mò mà thôi.” Ngô Vận vươn tay đến trước mặt Chu Ngự lắc lắc, Chu Ngự thuận tay đưa súng của mình cho Chu Thanh.
Lí Khiêm vừa bước qua lớp cửa thứ hai thì quay đầu lại nhìn Ngô Vận, Ngô Vận xoa tay ý bảo hắn không có cơ hội đưa súng cho Lí Khiêm.
Đến khi lớp cửa cuối cùng đóng lại, ngăn cách hoàn toàn Chu Thanh, Lí Khiêm và giáo sư Lộ với bên ngoài, Lí Khiêm không hiểu vì sao cả người khẩn trương tột độ.
Lí Khiêm thấp thỏm ngồi xuống mở máy tính lên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xâm nhập dữ liệu, một bên lướt tay trên bàn phím một bên quan sát hành động của giáo sư Lộ. Trong lúc này, Chu Thanh cũng hỗ trợ, cậu cố ý che chắn trước mặt giáo sư Lộ, cậu tì sát bàn làm bộ tùy ý lắng nghe ý kiến thảo luận của Lí Khiêm.
Lô giáo sư cũng mỉm cười giống như ông ta rất hứng thú với đề tài nghiên cứu của bọn họ. Nhưng Lí Khiêm biết ông ta không có thực sự lắng nghe, còn Chu Thanh thì cố gắng làm ra vẻ vô cùng cao hứng. Mà một điều vô cùng buồn cười là, Chu Thanh đem tất cả những thứ như luận văn về thực vật học của nước ngoài kể ra hết mà giáo sư Lộ cư nhiên một điểm phản ứng cũng không có?
Điều này khiến Chu Thanh càng thêm xác định là giáo sư Lộ có vấn đề.
Lúc này Lí Khiêm đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi, chuẩn bị moi ra những tài liệu về phương pháp ghi hình ở đây. Chỉ cần hắn tìm ra những tài liệu có vấn đề là giải quyết được chuyện trước mắt.
Thời gian là buổi chiều ngày hôm qua vào lúc 3h45, địa điểm ở phòng nghiên cứu, toàn bộ sự việc xảy ra ở thời điểm đó làm cho Lí Khiêm trợn to mắt, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím cũng cứng ngắc.
Giáo sư Lộ đang soi kính hiển vi cẩn thận quan sát cái gì đó, một nghiên cứu viên mặc áo blouse đi đến phía sau ông ta, gã ta cúi đầu nên không thể thấy rõ mặt, tấm lưng gã ta còng xuống, toàn thân tỏa ra khí tức bệnh trạng mà giáo sư Lộ lại chẳng thèm bận tâm đến.
Nghiên cứu viên đó vỗ vỗ lưng giáo sư Lộ, ngay tại khoảnh khắc giáo sư Lộ quay mặt thì chớp mắt trong miệng nghiên cứu viên kia phun ra một sinh vật thân dài có vô số chân khớp, vẻ ngoài trông giống một loài sâu bọ thân mềm bình thường. (chắc giống con rết hay cuốn chiếu gì đó, tởm vãi…)
Giáo sư Lộ hoảng sợ muốn tránh đi nhưng sinh vật kia đã bám dính trên mặt ông ta, dùng sức chui vào miệng ổng!
Giáo sư Lộ giãy giụa muốn đứng dậy nhưng sức lực của tên nghiên cứu viên kia mạnh vô cùng, gã ta đè chặt hai bả vai của giáo sư Lộ khiến giáo sự Lộ té lăn quay trên mặt đất, ông ta dùng hai tay cố sức kéo sinh vật kia ra, sắc mặt đỏ bừng liều chết chống cự. Mà tên nghiên cứu viên kia giống như bị rút cạn sức lực, yếu ớt ngã trên mặt đất rồi gắt gao nhìn chằm chằm giáo sư Lộ.
Thẳng đến khi sinh vật kia chui hoàn toàn vào miệng giáo sư Lộ, cổ họng của ông ta giựt giựt vài cái, thân thể giáo sư Lộ run rẩy kịch liệt, tứ chi vặn vẹo quái dị giống như có cái gì đó xuyên qua trong cơ thể ông ta rồi bóp nát toàn bộ khung xương.
Còn tên nghiên cứu viên kia thì da tróc thịt bong, huyết nhục như một cái bong bóng nổ tung, biến thành một bãi máu trên đất.
Lí Khiêm nhịn xuống xúc động muốn ói, đem đoạn ghi hình này gửi đến thiết bị liên lạc của Chu Ngự.
Tầm khoảng 10 phút sau, giáo sư Lộ đứng dậy dọn dẹp thi thể tên nghiên cứu viên kia và bãi máu trên mặt đất đâu vào đấy. Trên mặt của ông ta hiện lên một nụ cười quỷ dị khiến người ta không rét mà run.
Trong lúc này, thiết bị liên lạc trên cổ tay Chu Ngự vang lên một tiếng, anh nhanh chóng mở màn hình lên, mặc dù màn hình rất nhỏ nhưng toàn bộ đoạn ghi hình từ đầu đến cuối đều nhìn thấy rõ ràng. Sắc mặt của anh trầm xuống.
“Không xong! Là Thực Cốt Trùng!”
“Cái gì trùng?” Ngô Vận thấy biểu tình của Chu Ngự liền biết tình hình vô cùng nghiêm trọng, hắn lập tức yêu cầu đội hộ vệ bảo vệ tốt nhóm học giả trong nhà ăn, tuyệt đối không được để người của trạm quan sát tới gần.
Nếu bọn họ muốn đi vào phòng nghiên cứu thì phải đợi Lí Khiêm hack hệ thống mở hai lớp cửa ra.
Chu Ngự nhanh chóng lắp ráp khẩu súng của mình sau đó cùng với Ngô Vận nâng súng lên chỉa thẳng vào cánh cửa của phòng nghiên cứu.
Lí Khiêm đang khẩn trương xâm nhập dữ liệu để khống chế hệ thống ra vào, hắn liếc mắt nhìn thì phát hiện thấy giáo sư Lộ đang hạ thấp thắt lưng, từ từ kề sát mặt của ông ta vào mặt Chu Thanh, tư thế kia giống như đúc tên nghiên cứu viên kia chuẩn bị tấn công giáo sư Lộ trước đó.
Nhưng Chu Thanh lại không biết nguy hiểm sắp rớt xuống đầu mình, Lí Khiêm chưa kịp xâm nhập vào hệ thống liền đứng phắt dậy túm lấy Chu Thanh kéo qua.
Ngay tại thời khắc đó, sinh vật thân dài nhiều chân phóng ra từ miệng giáo sư Lộ!!
Chu Thanh mở to hai mắt mạo hiểm né qua một bên, ngã sấp trên người Lí Khiêm.
Nội tạng Lí Khiêm như bị xe cán qua, hắn hô lớn “Nổ súng mau! Chu Thanh! Mau nổ súng đi!!”
Sinh vật thân dài nhiều chân nhanh chóng thụt về trong miệng của giáo sư Lộ, ông ta lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn.
Ông ta hướng tới Chu Thanh, muốn phun sinh vật đó vào người cậu.
Chu Thanh rút súng ra phát hiện chưa có tháo chốt an toàn, không còn kịp rồi!
Lí Khiêm một tay đẩy Chu Thanh trên người mình ra, mắt thấy sinh vật kia đang phóng tới trước mặt hắn!
Mà Chu Thanh đang nằm ngã một bên cũng trợn mắt nhìn mọi thứ sắp sửa phát sinh thì bỗng một giọng nói xuất hiện trong đầu cậu “Không cần cự tuyệt ta.”
Nháy mắt, một cỗ lực lượng từ sâu trong đầu óc của cuồn cuộn chảy ra như nước lũ, thế giới trước mắt cậu trôi qua mọi cách chậm rãi, thời gian như ngưng đọng, sinh vật ghê tởm kia cả người bong tróc dữ dội từ bên trong, xác thịt văng ra khắp nơi.
“A—–A——-” Lúc này Lí Khiêm đang nhắm chặt hai mắt lại hét lên, chân tay quơ quạng lung tung.
Chu Thanh ngây ngốc ngồi một bên, trong tay đang cầm khẩu súng chưa mở chốt an toàn.
Huyết nhục văng khắp nơi tựa như được tính toán tỉ mỉ từ trước, không có dính lên người Chu Thanh.
“Lần tới nhớ hảo hảo học cách bắn súng của anh trai cậu.” Âm thanh cao nhã, khiêm tốn quen thuộc vang lên trong đầu Chu Thanh.
Hắn chính là sinh vật cấp S mà lúc mới tới Nibelungen mình đã gặp qua? Hắn vẫn đi theo mình sao? Vẫn luôn nhìn mình sao? Hay là lúc cậu rời khỏi căn cứ thì hắn mới tiếp cận? Hắn rốt cuộc đã ẩn nấp ở đâu chứ?
Chu Thanh chờ mong âm thanh kia vang lên lần nữa nhưng lại tựa như đã biến mất vào hư vô, tất cả đều là một mảnh im lặng ngoại trừ tiếng la hét hoảng sợ của Lí Khiêm.
Chu Thanh bình ổn tâm tình đến trước mặt Chu Thanh, cậu dùng sức giữ chặt bả vai “Lí Khiêm! Lí Khiêm! Mở mắt! Mọi chuyện đều ổn cả! Chúng ta mau nhanh chóng mở hai lớp cửa này ra!”
Lí Khiêm lúc này mới tỉnh hồn lại, hắn phát hiện mình đã la hét lâu như vậy, nếu thật sự bị tấn công thì hắn đã toi cơm từ lâu.
Hắn nhìn giáo sư Lộ té ngã trên mặt đất, trợn to mắt nói “Này… Này rốt cuộc là sao vậy?”
“Có lẽ là ông ta tấn công tôi lần đầu bị thất bại, lần thứ hai chưa kịp tấn công thì tự bạo đi.” Chu Thanh miễn cưỡng nặn ra một câu giải thích.
Lí Khiêm đương nhiên không muốn ngây người trong đây một giây nào nữa, hắn lập tức vọt tới máy tính xâm nhập hệ thống mở hai lớp cửa ra.
Cửa vừa mở ra là Ngô Vận và Chu Ngự liền cầm súng xông vào, Ngô Vận nhìn giáo sư Lộ nằm trên mặt đất mở miệng hỏi “Ông ta… Chết rồi?”
Thần sắc Chu Ngự lạnh lẽo “Chúng ta lập tức rời đi, đừng quên đề phòng ba tên đội viên bảo vệ cùng với hai gã nghiên cứu viên đi theo giáo sư Lộ, xác suất bọ họ có vấn đề là rất lớn!”
Ngay từ đầu Ngô Vận và Chu Ngự đều có thể nhận ra trạm quan sát này vốn đã bất thường, huống chi nhân viên công tác ở trong này, đa số bọn hắn đều có vấn đề! Bọn họ phải quay về thông báo cho những khác rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Chúng ta đi thôi!”
Ngô Vận cũng không có hạ súng xuống mà giương súng lên dẫn đầu đề phòng phía trước Chu Thanh và Lí Khiêm, còn Chu Ngự đi theo sau bọc hậu, một hàng bốn người ra khỏi phòng nghiên cứu.
Nhưng bọn họ vừa rời khỏi phòng nghiên cứu không lâu thì thấy ba tên đội viên bảo vệ trạm quan sát đi về phía bọn họ. Cửa ra hai đầu thông đạo đều bị phong bế, trừ phi Lí Khiêm quay trở lại phòng nghiên cứu xâm nhập hệ thống mở chúng ra, nếu không bọn họ không thể rời đi được.
“Hey! Đã xảy ra chuyện gì sao? Giáo sư Lộ đâu rồi?” Tên đội trưởng cầm đầu hỏi.
“Ở trong phòng nghiên cứu.” Ngô Vận nghiêm mặt trả lời nhưng không có hạ súng xuống.
Tuy rằng mấy tên đội viên này bày ra bộ dáng không biết gì nhưng thái độ như vậy càng làm cho bọn họ cảm thấy kì quái. Dù sao Ngô Vận và Chu Ngự đều giơ súng chứng tỏ đang trong tình huống nguy hiểm, nhưng bọn hắn lại tỏ vẻ ung dung, không rút súng ra, giống như muốn giảm bớt không khí khẩn trương trong lúc này. Hoàn toàn không phù hợp với phản ứng của nhân viên bảo vệ.
“Tôi đi nhìn xem. Các người đã làm gì ngài ấy?” Tên đội trưởng kia thấy Ngô Vận và Chu Ngự không có ý định thả lỏng cảnh giác, gã ta rốt cuộc rút súng ra đi tới phòng nghiên cứu.
Tuy rằng nhóm Ngô Vận có bốn người nhưng Lí Khiêm và Chu Thanh không có khả năng chiến đấu, mà đội hộ vệ bên kia có tới ba người, tương đương với lấy hai chọi ba, mà phía họ còn có thêm hai cục đá cản đường, thế hạ phong hoàn toàn nghiêng về bên nhóm người Ngô Vận và Chu Ngự.
“Không được cử động.” Ngô Vận chĩa súng về phía tên đội trưởng.
Tên già đời Ngô Vận rất hiểu rõ ràng mục đích của tên đội trưởng kia muốn vào phòng nghiên cứu, hai tên đội viên còn lại đã chặn sẵn bọn họ ở lối ra vào của thông đạo, như vậy nhóm người bọn hắn có thể tấn công bọn họ theo hai hướng, Ngô Vận và Chu Ngự chắc chắn sẽ khó mà đối phó được. Phải tìm cách dồn nhóm người bọn hắn vào lối ra vào của thông đạo, có như vậy thì Ngô Vận bọn họ mới dễ dàng đối phó được.
“Các người đã làm gì? Chẳng lẽ các người đã giết giáo sư Lộ?” Tên đội trưởng cũng đã lên đạn.
Ba khẩu súng chia thẳng vào bọn họ, không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng, Lí Khiêm dùng sức nuốt nước miếng, Chu Thanh cũng đổ môi lạnh sau lưng.
Không khí đông lạnh thành băng tựa hồ có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào. Nhưng Ngô Vận và Chu Ngự lại vô cùng trấn định.
Ngô Vận chỉ đối diện với tên đội trưởng còn Chu Ngự cũng đối diện với hai tên đội viên còn lại, anh thầm tính toán trong lòng làm thế nào canh chuẩn thời gian ngắn nhất bắn hạ hai người kia.
Mà tên đội trưởng lại thong thả từng bước đi về phía Ngô Vận.
Ngô Vận nhanh chóng nã một phát súng, viên đạn xẹt qua má gã ta bắn trúng cánh cửa, tiếng súng trong thông đạo quanh quẩn không dứt khiến Lí Khiêm rùng cả mình.
Ngô Vận cũng không dám chắc ba người này có vấn đề nên không dám tùy tiện bắn chết họ.
“Nếu anh dám tiến bước nữa tôi liền nổ súng bắn chết anh, tốc độ của tôi chắc chắn nhanh hơn anh rất nhiều.” Ngô Vận lạnh lùng nói.
Tên đội trưởng kia cũng không tiến lên nữa.
“Cho dù anh nổ súng bắn chết tôi thì cũng phải nói cho tôi biết các anh đã làm gì giáo sư Lộ?” Ngón tay của tên đội trưởng cũng đặt lên cò súng, kết quả của trận giằng co này xem ra cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương.
“Các người không có phát hiện giáo sư Lộ không bình thường sao? Trong người của ông ta có Thực Cốt Trùng.” Chu Ngự trả lời.
“Cái gì? Thực Cốt Trùng?” Tên đội trưởng lộ ra biểu tình ngây dại.
“Anh còn muốn giả vờ sao? Có phải tất cả những người trong trạm quan sát này đều trở thành con rối của Thực Cốt Trùng?”
“Tôi không có! Tôi thật sự không biết, giáo sư Lộ nói với chúng tôi là bọn họ đi thu thập mẫu vật. Ngài ấy là người phụ trách trạm quan sát, sao có thể lừa gạt chúng tôi được chứ?” Tên đội trưởng chậm rãi hạ súng xuống, nghiêng đầu về phía hai tên đội viên còn lại ý bảo bọn họ hạ súng xuống.
Gã ta đi hai bước tới chỗ Ngô Vận, họng súng của Ngô Vận nhắm ngay gã ta.
Nhưng ánh mắt của tên đội trưởng cho thấy gã ta hoàn toàn không biết việc này.
Ngay tại lúc Ngô Vận còn hoài nghi, tên đội trưởng gập thắt lưng xuống, gã ta lấy tay che lồng ngực lại tựa hồ rất khó chịu.
Ngô Vận vươn cổ xem gã ta bị làm sao thì Lí Khiêm ở phía sau hô to “Cẩn thận——”
Trong khoảnh khắc kia, Ngô Vận thật sự không phản ứng kịp. Từ trong miệng tên đội trưởng kia phun ra một con Thực Cốt Trùng thật lớn, âm thanh nhớp nháp khiến người ta cảm thấy ghê tởm, Ngô Vận trợn to hai mắt, hắn cơ hồ có thể thấy rõ cuống họng của con Thực Cốt Trùng đó. Hắn có cảm giác mình sắp bị làm thịt đến nơi.
Nhưng thân thể đã hành động trước đại não, hắn giơ tay bóp cò súng, viên đạn xuyên qua cuống họng của Thực Cốt Trùng bắn thẳng vào trong cơ thể của nó.
Thực Cốt Trùng cách chóp mũi của Ngô Vận chưa đến 3 cm thì ngã xuống.
Trái tim của Ngô Vận giống như bị móc ra khỏi ngực rồi vậy. (Tui là tui xỉu tại chỗ…)
Nhưng bên phía Chu Ngự thì gặp phải phiền toái lớn, hai tên đội viên còn lại gập thắt lưng mạnh mẽ phun ra Thực Cốt Trùng.
Lúc này Chu Thanh đứng phía sau Chu Ngự rất hy vọng sinh vật cấp S kia xuất hiện thi triển năng lực kì diệu đó thêm một lần nữa. Nhưng trong đầu cậu lại là một mảnh trống rỗng, cậu thầm nghĩ muốn đẩy Chu Ngự ra rồi chắn trước mặt anh.
Chu Ngự quyết đoán nổ súng, viên đạn bắn trúng một tên nhưng thời gian không đủ.
Trong một phút kia, Chu Ngự chuẩn bị tốt tâm lý chịu một kích của Thực Cốt Trùng, thậm chí còn nghĩ nếu Thực Cốt Trùng chui vào trong người mình thì liền tự bắn một phát vào đầu.
Nhưng anh lại không ngờ thân thể như không còn thuộc về mình nữa, tựa như bị một cỗ lực lượng nào đó khống chế khiến hành động của anh nhanh gấp mầy lần bình thường, tốc độ bắn súng và điều khiển tay chân vượt xa khỏi sự kiểm soát của đại não. Đạn bắn ra phát nào là trúng phát ấy, tốc độ vô cùng nhanh gọn lẹ bắn trúng Thực Cốt Trùng sắp chạm tới anh.
Thân thể Chu Ngự lùi lại phía sau hai bước tránh khỏi huyết nhục bị nổ tung tóe của Thực Cốt Trùng.
Chu Ngự vẫn duy trì động tác bắn súng, hoàn toàn không ngờ được mọi chuyện vừa mới xảy ra.
Chu Thanh đứng phía sau đã muốn ngây người, bởi vì trong khoảnh khắc đó tốc độ của Chu Ngự hoàn toàn không thuộc về con người.
Ngô Vận là Lí Khiêm xoay người lại thì thấy hai tên đội viên trợn tròn mắt nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh họ là Thực Cốt Trùng máu thịt be bét.
“Trời ơi! Chu Ngự cậu làm thế nào được vậy??”
Sự sùng bái của Ngô Vận với Chu Ngự lại tăng thêm một level mới.
“Anh…”
Chu Thanh khẽ gọi một tiếng kéo Chu Ngự trở về với thực tại. Anh biết rõ phát súng vừa rồi không phải do anh bắn ra.
Anh nuốt nước miếng, trong đầu vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Sao anh lại nghĩ muốn tự sát chứ? Cho dù xảy ra cái gì, ở trong bất kì tình huống nào, anh tuyệt đối không được sinh ra ý niệm tự tổn thương bản thân.”
Đây là âm thanh của thiếu niên kia.
Nói cách khác sinh vật cấp S kia đang ở đây sao?
Khác với âm thanh đầy vẻ trêu tức lúc trước, âm thanh đó trong lúc này đây tràn ngập cảm giác áp bách và mang theo một chút giận hờn.
Đầu ngón tay của Chu Ngự không hiểu sao run rẩy, anh có thể tinh tường cảm nhận được sinh vật cấp S kia rất phẫn nộ cùng với một cảm giác khó có thể nói ra là… Sợ hãi.
Thật giống như đại não của anh và của y hòa thành làm một, đối phương có thể biết được anh đang nghĩ gì và anh cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, cái loại cảm giác trái tim cùng với tế bào trong cơ thể bị ép chặt, tùy thời có thể nổ tung bất cứ lúc nào khiến người ta lầm vào cảm giác điên cuồng cơ hồ áp Chu Ngự đến mức suy sụp.
“Hey? Chu Ngự, cậu làm sao vậy? Sợ đến choáng váng rồi hả?” Ngô Vận phát hiện hai bên thái dương của Chu Ngự đổ mồ rần rần, vẻ mặt của anh tuy vẫn trầm tĩnh như mọi ngày nhưng hắn cảm giác được anh có chỗ nào đó không đúng.
Chu Ngự dùng sức thở phào một hơi rồi hạ súng xuống.
“Tôi không sao. Chúng ta mau lập tức quay lại nhà ăn! Những tên khả nghi khác còn đang lẩn quẩn đâu đây!”
Lí Khiêm lập tức quay trở lại phòng nghiên cứu, hắn dùng máy tính xâm nhập hệ thống ra vào mở cửa thông đạo ra.
Trong lúc này, Hàn Lật Đẳng đang ngồi cùng một chỗ với nhóm học giả, cô không còn cảm giác… muốn ăn cơm nữa. Bộ đàm trong tay cô chợt vang lên tin tức “Tuyệt đối không được để cho đám người trong trạm quan sát tiếp cận! Những ai cố tình không nghe liền đánh ngất!”
Hàn Lật Đẳng lập tức phản hồi lại “Chu Ngự! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trạm quan sát này bị Thực Cốt Trùng khống chế rồi!” Chu Ngự lạnh giọng trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...