Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Toàn bộ thảm thực vật trên đảo đều bị luồng khí kia áp đảo, mà lớp cát trắng ở trung tâm bị thổi bay đi, lộ ra xương cốt của Dạ Linh.

Đống xương cốt của Dạ Linh bị nghiền nát, chất chồng lên nhau.

“Đó là kẻ thủ hộ đảo Dạ Linh, Vua Biển Mạng.”

Nó giống như một loại thần thú trong huyền thoại, có màu sắc chói mắt, điều đó làm Chu Ngự nhớ tới cách sinh tồn thứ hai: Sinh vật càng xinh đẹp càng nguy hiểm.

“Vua Biển Mạng? Là nó sao? Sao tôi chưa nghe nói qua?” Tiểu Trần run rẩy hỏi “Chúng ta có thể sống sót trở về không?”

Chu Ngự không trả lời, cách duy nhất bây giờ là phải dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi vùng biển này.

Chân trước của Mặc Dạ ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ toàn thân màu vàng chói lóa kia.

Vừa rồi giống như một trận ảo ảnh khí tượng, đó chính là hơi thở của Vua Biển Mạng. Mặc Dạ cảm thấy Vua Biển Mạng tới gần nên mới thúc giục Chu Ngự rời đi.

Trong đầu Chu Ngự có chút thông tin về Vua Biển Mạng. Nhưng sinh vật Dạ Linh đã bị tuyệt chủng từ lâu, anh nghĩ Vua Biển Mạng cũng tuyệt chủng theo luôn chứ.

Không ngờ đến bây giờ Vua Biển Mạng vẫn còn canh giữ đảo Dạ Linh.

Cứ việc dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, nhưng Vua Biển Mạng đã vòng qua đảo Dạ Linh, bơi vô cùng nhanh về phía bọn họ.

Mặt biển quay cuồng, một cỗ sóng biển hướng họ ập tới.

Tiểu Trần nhắm hai mắt lại, vô cùng sợ hãi.

Ngô Vận khẩn trương nhìn chằm chằm đỉnh sóng cách bọn họ hơn 10 mét rồi hạ xuống, phát ra tiếng ầm thật lớn.

Nếu tiếp tục thêm lần nữa thì trực thăng chở bọn họ căn bản không thể thoát nổi!

“Sao nó lại đuổi theo chúng ta?” Ngô Vận cảm thấy bất khả tư nghị. Nếu nói Vua Biển Mạng bảo vệ đảo Dạ Linh thì bọn họ đã rời khỏi đảo rồi nhưng mà nó vẫn đuổi theo không buông tha?

“Bởi vì chúng ta lấy đi thứ gì đó thuộc về đảo Dạ Linh.” Chu Ngự nói.

Ngô Vận nhìn về phía Tiểu Trần.

“Chúng ta ném hàng mẫu xuống đi! Mạng sống quan trọng hơn a!”

Tiểu Trần sợ hãi muốn chết.

“Hàng mẫu tới tay mà ném xuống, dù có trở về được thì tên điên Tống Trí đó bỏ qua cho cậu sao?” Ngô Vận lạnh lùng hỏi.

Lúc này trực thăng xóc nảy dữ dội một trận, Vua Biển Mạng mở cái mồm lớn hướng về phía bọn họ, nước biển trong miệng nó vô cùng hỗn độn, cánh quạt xém chút nữa bị gãy nát.

Chu Ngự bay theo dòng khí lưu, trực thăng không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo.

Tiểu Trần nước mắt nước mũi gì phun hết cả ra, trong miệng lẩm bẩm “Chúng ta sẽ chết… Chúng ta thật sự sẽ chết…” (Im cái miệng vào =”=)

Vua Biển Mạng há to miệng lộ ra hàm răng nanh dữ tợn, tùy thời có thể một ngụm nuốt hết bọn họ vào bụng.

Sóng biển đánh vào thân bên của trực thăng, trận va chạm mãnh liệt kia như muốn hất văng bọn họ ra ngoài.

“A—–” Tiểu Trần vừa gào la vừa khóc rống.

Trời đất đảo lộn, mắt thấy trực thăng sắp rơi vào biển!

Ngô Vận nhìn mặt biển gần trong gang tấc, hắn đối với vận mệnh của mình đã muốn chấm dứt, nhưng hắn vạn lần không ngờ trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông, Chu Ngự nhanh chóng ổn định thăng bằng, cất cánh lên cao, lại một lần nữa bay lên.

Nhưng đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua là trì hoãn cái thăm hỏi của tử thần mà thôi.

Hai chân Tiểu Trần run rẩy lợi hại.

“Không thể nào! Tiểu Trần cậu thế mà tè ra quần kìa!” Ngô Vận kinh ngạc nhìn Tiểu Trần. (Tui nghĩ ông Trần nên phẫu thuật chuyển giới đi)

“Chúng ta mau vứt xương cốt của Dạ Linh đi đi… Van xin các người, tôi thật sự muốn sống…”


Tiểu Trần van xin.

Ngô Vận hướng Chu Ngự hô lớn “Chu Ngự! Bây giờ mạng sống là quan trong nhất! Thử ném hàng mẫu xuống xem sao!”

“Được!” Chu Ngự trả lời.

Ngô Vận mở cửa sổ ném hàng mẫu ra ngoài.

Vua Biển Mạng tạm dừng một lát, trực thăng rốt cuộc cũng có cơ hội thở dốc, tiếp tục bay về phía trước.

Ngô Vận vỗ vỗ ngực, nhưng không ngờ Vua Biển Mạng lại đuổi theo.

Nó há miệng, mắt thấy sắp phả khí tiếp.

“Mẹ nó——” Ngô Vận chửi ầm lên “Nó vẫn chưa chịu buông tha cho chúng ta sao!”

Gió biển khắp bốn phía thổi như tát vào mặt, mặt biển bị Vua Biển Mạng khuấy động dữ dội.

“Vua Biển Mạng là sinh vật cấp mấy vậy?” Giờ phút này Ngô Vận chỉ có thể nói chuyện phiếm để quên đi nỗi sợ hãi. Tuy rằng nói nhiều trong hoàn cảnh này thật khiến người ta cảm thấy phiền nhiễu.

“Sinh vật cấp A.” Chu Ngự trả lời.

Tuy rằng trông anh có vẻ bình tĩnh nhưng trong nội tâm lại đang lo lắng bọn họ chạy trời không khỏi nắng.

“Cái gì? To đùng như vậy mà là sinh vật cấp A hả?” Ngô Vận bày ra vẻ mặt ‘Cậu lại đùa giỡn tôi’.

“Nếu nó là sinh vật cấp S thì nó đã biến thành mỹ nữ tới quyến rũ anh rồi.”

“Chẳng buồn cười tí nào! Mặc Dạ, mi cũng là sinh vật cấp A mà! Sao kém so với nó quá vậy?”

“Ah?” Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn Ngô Vận.

“Con Vua Biển Mạng này sắp nổi điên nữa rồi, Chu Ngự của mi sẽ bị nó một ngụm nuốt chửng đó!”

Hai mắt Mặc Dạ trợn tròn, nhìn chằm chằm Ngô Vận tựa hồ rất khẩn trương.

Bỗng dưng nó nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh chớp mắt nhảy ra ngoài cửa sổ.

“Mặc Dạ—–” Ngô Vận hoàn toàn há hốc mồm, hắn muốn vươn tay nắm lấy cánh Mặc Dạ nhưng lại chụp vào khoảng không.

“Ngô Vận! Anh lại nói nhảm gì với nó nữa vậy! Bộ anh quên nó hiểu được tiếng người sao!”

Chu Ngự lập tức quay đầu trực thăng lại, muốn tìm Mặc Dạ trở về.

Nhưng mặt biển bị Vua Biển Mạng thổi gió tạo thành một cơn bão, nếu bọn họ cứ tiến lại gần thì sẽ bị đánh bay ra ngoài.

Mà thân ảnh Mặc Dạ giống như một tia chớp màu đen lao thẳng vào trung tâm cơn bão, thân ảnh rõ ràng nhỏ bé như vậy mà lại có thể xuyên qua cơn bão nhảy vọt lên trên người Vua Biển Mạng.

Đây là lần đầu tiên Chu Ngự thấy nó bay lượn, không phải là Chu Ngự nghĩ Mặc Dạ không biết bay. Ở cái thế giới này, cánh không phải là vật trang trí cho đẹp, nhưng Mặc Dạ từ lúc sinh ra đi theo Chu Ngự cho đến bây giờ chưa thấy đồng loại của nó hay là chưa có đồng loại bay làm mẫu cho nó biết, có lẽ đây là bản năng của Mặc Dạ, có thể tự mình học bay.

“Mặc Dạ—-” Trái tim Chu Ngự đều nhói lên.

Từ lúc đi vào Nibelungen cho đến bây giờ, anh chưa từng sợ hãi đến vậy.

Vua Biển Mạng chỉ cần hé miệng chút xíu thôi là có thể nuốt Mặc Dạ vào bụng.

“Mặc Dạ! Mặc Dạ! Mau quay lại!” Tiếng gọi của Ngô Vận bị sóng biển bao phủ.

Mặc Dạ không chút sợ hãi Vua Biển Mạng, nó đối với Vua Biển Mạng phát ra tiếng kêu vang dội.

Tiếng kêu kia vô cùng đặc biệt. Mang theo một loại cao ngạo, mà ngay cả không khí xung quanh cũng bị chấn động theo, giống như có một luồng khí vô hình nào đó đánh thẳng vào người Vua Biển Mạng.

“Đây là… Lực lượng của Dạ Linh sao?” Ngô Vận ngây dại.

Trực thăng không thể tiến lại gần mà Mặc Dạ có thể tiếp cận được!


Hai cánh của Mặc Dạ phe phẩy, đối với nó mà nói, Vua Biển Mạng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi. (=)))

Vua Biển Mạng lại mở miệng ra.

“Mặc Dạ…” Trái tim Chu Ngự như muốn nứt ra từng mảnh.

“A! Nó chọc giận Vua Biển Mạng rồi! Chúng ta sẽ chết! Sẽ chết!”

Tiểu Trần hoàn toàn mất đi lý trí.

Ngô Vận hung hăng đạp hắn một cước “Cậu mà còn ồn ào nữa là tôi sẽ ném cậu xuống!”

Mặc Dạ lần thứ hai phát ra âm thanh, giống như đang ra lệnh Vua Biển Mạng rời đi.

Răng nanh của Vua Biển Mạng bị tiếng kêu của Mặc Dạ đánh văng ra ngoài!

Cảnh tượng kia vô cùng ngoạn mục.

Vua Biển Mạng không có nuốt Mặc Dạ vào bụng, nó thối lui về phía sau tựa như thần phục Mặc Dạ. Nó đảo một vòng lớn rồi lặn sâu xuống biển.

Mặt biển tách ra tựa như có một chiếc tàu ngầm đang lặn xuống.

Ánh nắng chiếu rọi xuống mặt biển an tĩnh lại như trước.

Mặc Dạ phe phẩy đôi cánh, bay về phía trực thăng, chui qua cửa sổ đi vào.

Trong không khí lưu lại hơi nước, dưới ánh nắng mặt trời nhiễm một tầng sắc hồng, mà Mặc Dạ tựa như bay ra từ sắc hồng kia.

Ngô Vận và Tiểu Trần ngây ngốc nhìn Mặc Dạ. (Thấy em nó giỏi chưa)

Vài giây sau, Ngô Vận tỉnh hồn lại, một tay ôm Mặc Dạ vào lòng, dùng sức xoa đầu nó “Trời ạ! Mặc Dạ! Mi dũng cảm quá trời luôn! Mi có biết vừa rồi trông mi thế nào không? Chính là chàng kỵ sĩ dũng cảm diệt rồng a!”

Mặc Dạ bị Ngô Vận xoa đầu có chút khó chịu, ah hai tiếng rồi chui ra. Nó ghét bỏ liếc mắt nhìn Tiểu Trần một cái, nhảy vào khoang điều khiển, ngồi bên cạnh Chu Ngự.

Đầu ngón tay của Chu Ngự vẫn còn đang run rẩy.

Anh thiếu chút nữa là mất đi Mặc Dạ.

Anh thậm chí còn có loại ảo giác, Mặc Dạ trở lại bên cạnh anh không phải thật sự, mà chính là ảo giác của anh.

“Ah?” Mặc Dạ ngồi bên cạnh thấy Chu Ngự không để ý tới mình, ngay cả một cái liếc mắt cũng không, nó cảm thấy vô cùng mất mác. (Ảnh giận rồi)

Nó vươn móng vuốt khều khều tay áo Chu Ngự một cái.

Chu Ngự không có phản ứng. Nhưng đối với anh mà nói, một cái khều trong chớp mắt kia vô cùng chân thật.

Mặc Dạ lại khều Chu Ngự một cái, tựa như đứa nhỏ làm một chuyện xuất sắc mà không được khen thưởng, lộ ra biểu tình ủy khuất.

Trực thăng chở bọn họ bay vững vàng trên mặt biển.

Hai tay Tiểu Trần tạo thành chữ thập, không ngừng cầu nguyện cho chuyến bay trở về này không xảy ra chuyện gì bất trắc.

Ngô Vận buồn cười nói “Nơi này là Nibelungen, các vị thần mà cậu cầu nguyện đều ở Trái Đất a.”

Đất liền ngay trước mắt, nỗi khẩn trương trong lòng của Chu Ngự nhanh chóng bình ổn lại.

Anh vươn tay sờ đầu Mặc Dạ, Mặc Dạ nhắm mắt lại lộ ra biểu tình thỏa mãn.

“Về sau không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa…”

Mặc Dạ dựa lưng vào ghế, nghiêng mặt nhìn Chu Ngự, không phát ra âm thanh gì.

Sự im lặng trong cabin làm Ngô Vận không thoải mái lắm.


Hắn tò mò hỏi Chu Ngự “Tôi nói này… Trông Mặc Dạ nhỏ thế kia mà có thể đánh lui Vua Biển Mạng… Dạ Linh là sinh vật rất lợi hại sao?”

“Là anh nói Mặc Dạ cũng là một sinh vật cấp A.” Trong đầu Chu Ngự hiện lên hình ảnh Dạ Linh trước kia ở trên hòn đảo của mình, còn Vua Biển Mạng thì hoạt động xung quanh hòn đảo đó. Nếu chúng nó là hàng xóm lâu năm với nhau thì Mặc Dạ không phải là chiến đấu với Vua Biển Mạng mà chẳng qua là xin hàng xóm một con đường trở về đi.

“Mọi chuyện đã qua, giờ chúng ta nhanh chóng trở về thôi. Tống Trí chắc chắn sẽ giống như một kẻ điên đòi nghiên cứu Mặc Dạ cho coi.” Ngô Vận lo lắng.

Tống Trí còn muốn dựa vào Mặc Dạ để tìm kiếm sinh vật cấp S kia, ông ta sẽ không thương tổn Mặc Dạ. Hơn nữa hôm nay Mặc Dạ bộc lộ ra sức mạnh cường đại như vậy, Chu Ngự rất lo lắng lỡ có chuyện gì xảy ra làm thương tổn Mặc Dạ. Ngược lại chính anh sẽ trở thành gánh nặng của Mặc Dạ. (Không sao đâu anh, em nó tình nguyện bảo vệ anh mừ)

Ta sợ mình sẽ không còn khả năng bảo vệ mi nữa.

Mặc Dạ giống như nghe được tiếng lòng của Chu Ngự, nó nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên tay Chu Ngự

Rõ ràng vừa nhẹ vừa có lực.

Bọn họ bình an trở về căn cứ.

Chu Ngự bước xuống trực thăng thì thấy Chu Thanh, hai người cũng không nói gì với nhau nhiều, nhưng Chu Thanh lại thở phào một hơi.

Bất cứ nhiệm vụ nào ở đây có thể làm anh một đi không trở lại.

Chu Ngự, Ngô Vận và cả Tiểu Trần là những người sống sót trong nhiệm vụ lần này phải hướng Tống Trí báo cáo cụ thể.

Chu Ngự báo cáo rõ ràng quá trình tử vong của tiểu đội Alpha cùng với thời điểm bọn họ bị Vua Biển Mạng tấn công và thoát khỏi như thế nào.

Chu Ngự cũng không giấu diếm chi tiết Mặc Dạ bảo vệ bọn họ, cho dù anh không nói thì Tiểu Trần cũng sẽ nói.

Tống Trí rất vừa lòng với sự trung thực của Chu Ngự.

“Cho nên nhiệm vụ này coi như thất bại hoàn toàn. Mọi người làm mất hàng mẫu?” Tống Trí hỏi.

Chu Ngự trầm mặt không nói, ngược lại Ngô Vận mở miệng “Không, chúng tôi có mang về hàng mẫu.”

Ngô Vận lấy một cái lọ từ trong túi ra, đặt trên bàn của Tống Trí.

Tống Trí dừng một chút, trên môi nở nụ cười “Không phải mới nói là đã ném vào biển rồi sao?”

“Chưa kịp vứt đi thì Mặc Dạ đã nhảy ra ngoài bảo vệ chúng tôi rồi.”

Vẻ mặt Ngô Vận không đổi, Tiểu Trần ngây dại ra, còn Chu Ngự thì đấm một cái vào mặt hắn.

Người này đúng là thâm tàng bất lộ a! Chả trách lúc bọn họ nghĩ vì sao ném hàng mẫu xuống rồi mà Vua Biển Mạng vẫn đuổi theo tấn công, bởi vì Ngô Vận còn giữ thêm một lọ dự phòng!

“Tốt lắm… Dù sao thì đảo Dạ Linh còn có Vua Biển Mạng thủ hộ xung quanh, việc lấy được di cốt của Dạ Linh là vô cùng khó khăn.” Tống Trí rất hài lòng với kết quả này.

Chu Ngự há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.

“Chu Ngự, cậu muốn nói gì thì cứ thẳng thắn nói ra, không cần phải giấu diếm. Tuy rằng ý kiến của cậu chưa chắc được tôi chấp nhận nhưng nếu cậu không nói ra thì tôi ngay cả cơ hội đồng ý cũng không có.”

Chu Ngự suy nghĩ, nếu anh không nói ra, lỡ như trong tương lại xảy ra chuyện gì thì anh sẽ rất hối hận. Vì thế anh điều chỉnh suy nghĩ của mình một chút.

“Điểm thứ nhất, lúc Mặc Dạ đến đảo Dạ Linh, nó đối với di cốt của đồng loại, của tổ tiên không có chút tò mò hay cảm thương nào. Nhưng Tiểu Trần lấy di cốt của Dạ Linh từ trong cát ra thì nó rất khẩn trương, giống như hy vọng chúng tôi buông tha hàng mẫu. Tất cả hành động của Mặc Dạ đều là vì bảo vệ tôi, cho nên ở trong lòng Mặc Dạ, hàng mẫu này rất nguy hiểm.”

“Cũng có thể là do Mặc Dạ biết được sự tồn tại của Vua Biển Mạng. Nó lo lắng mọi người lấy hàng mẫu về sẽ bị Vua Biển Mạng tấn công?” Tống Trí hỏi.

“Trong ấn tượng của tôi, Vua Biển Mạng là kẻ thủ hộ đảo Dạ Linh. Dạ Linh có thể giao tiếp với Vua Biển Mạng, nhưng đối tượng để Vua Biển Mạng bảo vệ đều chết hết, vậy nhiều năm qua nó canh giữ đảo Dạ Linh vì cái gì? Chẳng lẽ đó là thói quen lâu đời của nó? Vì thế việc Mặc Dạ hy vọng chúng tôi không mang di cốt của Dạ Linh là hoàn toàn là cùng một nguyên nhân, chúng nó cũng biết di cốt này có vấn đề, chỉ được để chỗ cũ, không được mang đi đâu hết.”

Nghi vấn của Chu Ngự dành cho Tống Trí hoàn toàn có logic “Sinh vật ở Nibelungen dựa vào phương thức đặc biệt nào đó để liên tiếp phát triển. Cũng giống như phương thức sống chung của Earl Pease với Kiếm Xương Bướm cùng đom đóm. Mà Vua Biển Mạng và di cốt Dạ Linh có mối liên hệ nào đó mà chúng ta không biết mà thôi.”

Tống Trí cười khẽ “Đợi cho chúng tôi dùng xương cốt của Dạ Linh tạo ra một con Dạ Linh cái thì Mặc Dạ của cậu sẽ không cô đơn nữa đâu.”

Vậy là sao?

Chu Ngự cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

“Và cả… Nếu đã biết được năng lực của Mặc Dạ, chúng tôi sẽ tiến hành nghiên cứu. Cậu yên tâm đi, nghiên cứu chưa hẳn là làm tổn thương Mặc Dạ đâu. Quá trình thí nghiệm cùng thu thập mẫu vật đều do bác sĩ Carlos phụ trách, hơn nữa còn chịu sự giám thị của cậu. Nếu cậu không đồng ý cái gì đó thì bác sĩ Carlos tuyệt đối sẽ không làm. Vậy được chưa?”

Thoạt nhìn giống như Tống Trí đang trưng cầu sự đồng ý của Chu Ngự, nhưng rõ ràng Chu Ngự không có quyền cự tuyệt. Chính là Tống Trí cho phép Chu Ngự phối hợp với bác sĩ Carlos trong quá trình nghiên cứu. Không có Chu Ngự thì Mặc Dạ sẽ không cho phép bất kì ai tới gần, sẽ không cho ra mẫu vật gì và cũng chẳng chịu thí nghiệm cái gì.

“Chỉ cần không thương tổn Mặc Dạ thì tôi sẽ phối hợp.” Chu Ngự trả lời.

“Vậy là tốt rồi, tôi rất mong chờ nghiên cứu Dạ Linh có thể mang lại bước tiến lớn.”

Ba người họ rời khỏi văn phòng Tống Trí, Tiểu Trần trở về khoa nghiên cứu của mình, chỉ còn lại Chu Ngự và Ngô Vận đứng ở hành lang.

“Nè, cậu không trách tôi giữ lại cái hàng mẫu kia đi?” Ngô Vẫn vỗ vỗ bả vai Chu Ngự.


“Tôi nghĩ muốn đấm cho anh một phát. Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà anh có gan giữ lại hàng mẫu đó. Nếu chúng ta ném hết hàng mẫu xuống thì Mặc Dạ không cần phải…” Chu Ngự thở dài “Bất quá tôi biết vì sao anh lại làm như vậy nên không có tức giận gì đâu.”

Ngô Vận cần tập đoàn Cự Lực cứu con gái của hắn. Loại tình cảm ruột thịt này, Ngô Vận sẽ vì nó mà trả giá hết thảy.

“Đúng vậy a, nhờ vậy mà chúng ta có thể biết Mặc Dạ lợi hại đến thế nào! Cậu nói xem có phải nó còn tiềm ẩn nhiều năng lực khác mà chúng ta không biết?” Ngô Vận nhìn thoáng qua Mặc Dạ đi sau lưng bọn họ.

Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn bọn họ, không biết có phải do ảo giác không mà cảm thấy đôi mắt của nó ngày càng đẹp.

Vô cùng thâm thúy đến nỗi muốn hút cả linh hồn của Chu Ngự vào trong đó.

Mặc Dạ có một loại cảm giác bí ẩn chết người, giống như bộ tây trang của các quý ông Anh Quốc, mới nhìn lướt qua trông có vẻ lỗi thời, cũ kỹ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì cảm nhận được sự tao nhã của quý tộc.

“Chu Ngự, cậu làm sao vậy? Sao nhìn Mặc Dạ đến ngẩn người vậy?” Ngô Vận buồn cười nói.

“Không có gì, tôi đang nghĩ đến một vấn đề.”

Chu Ngự vẫy vẫy tay, Mặc Dạ liền ngước lên, đôi mắt trông mong nhìn Chu Ngự. Chu Ngự biết nó đang nghĩ gì, vì thế cúi người bế nó lên, vươn tay chọt chọt cái mũi của nó, Mặc Dạ há miệng muốn ngậm ngón tay của anh nhưng anh lại dời ngón tay lên. Mặc Dạ giơ miệng đi theo, Chu Ngự lại cố ý lấy ngón tay ra.

Đây chính là Chu Ngự đang trêu chọc Mặc Dạ.

Mặc Dạ phát ra tiếng ‘Ah’ kéo dài giống như bị chọc giận. Nó vươn chân trước bắt lấy ngón tay Chu Ngự cho vào miệng.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức nhưng rất nhanh bị một loại cảm giác kỳ quái khác bao phủ. Cái loại cảm giác này như đang lượn lờ bên trong thần kinh, giống như có vô số lông chim xẹt qua trái tim, làm cho Chu Ngự khó hiểu rung động một trận.

Anh là một người không dễ động tình, chính là cái giác trong chớp mắt kia làm cho máu toàn thân đều dồn xuống thân dưới, cảm giác mất khống chế này làm cho Chu Ngự nháy mắt bừng tỉnh.

Ngô Vận đứng kế bên còn hùa theo, lấy ngón tay chọc chọc Mặc Dạ.

Chu Ngự nuốt nước miếng, anh phải cẩn thận không để Ngô Vận phát ra sự khác thường của mình. Anh đẩy đẩy ngón tay, đầu lưỡi của Mặc Dạ cuốn lấy ngón tay anh, hai má phồng ra, có vẻ như nó ăn chưa no. Nếu như ăn chưa no thì nó sẽ không nhả ra đâu.

“Tôi trở về phòng ngủ một giấc, ăn cơm chiều gặp lại.” Chu Ngự biểu tình như ngày thường nói.

“A, được.”

Cùng Ngô Vận tạm biệt, Chu Ngự liền ôm Mặc Dạ trở về phòng.

Anh ngồi dựa lưng vào đầu giường, Mặc Dạ ghé người vào anh.

Mặc Dạ càng dùng sức hút, mà cái loại cảm giác làm cho người ta ý loạn tình mê này càng thêm rõ ràng, Chu Ngự ngửa đầu, nuốt nước miếng, anh hé mắt ra thì thấy Mặc Dạ đang nhìn anh chăm chú.

“Mặc Dạ… Mi đã làm gì vậy?” Âm thanh Chu Ngự có chút anh ách, anh giơ tay vỗ vỗ lưng Mặc Dạ ý nói nó nhả tay của anh ra.

Nhưng Mặc Dạ lại nằm sấp lên bụng anh, không có ý muốn nhả ra.

“Nếu mi còn hút nữa thì ta sẽ trở thành cái xác khô đấy…” Chu Ngự muốn nhanh chóng thoát khỏi cái cảm giác kỳ lạ này.

Mặc Dạ vẫn ngậm ngón tay anh như cũ nhưng cũng không có hút máu nữa. Nó nghiêng mình trông vô cùng lười biếng, đây là lần đầu tiên Chu Ngự thấy một sinh vật có sức gợi cảm.

“Mặc Dạ, ta muốn nổi giận rồi đây.” Chu Ngự trầm giọng nói.

Mặc Dạ lúc này mới không tình nguyện nhả ngón tay anh ra, lúc nhả ra nó còn liếm một chút.

Chu Ngự sờ đầu nó nhưng Mặc Dạ cũng ưỡn thân vươn móng vuốt sờ lại trán của Chu Ngự.

Giống như Mặc Dạ đang nói Chu Ngự cũng là một đứa nhỏ được nuông chiều.

Nhìn ánh mắt Mặc Dạ, Chu Ngự không hiểu sao cảm thấy buồn ngủ. Lông mi của anh nhẹ nhàng rũ xuống, cuối cùng đem Mặc Dạ dựa vào người mình, mặt nghiêng sang một bên ngủ thiếp đi.

Lưu luyến mà ôn nhu.

Chu Ngự chìm sâu vào giấc ngủ, bên tai vang lên âm thanh rơi vào trong nước, thân thể bị dòng nước cuốn đi theo hướng anh không thể kiểm soát.

Hết thảy mọi thứ trở về khoảnh khắc rơi vào sông Thiên Sưu Giác kia.

Vô số cá mỏ nhọn hướng anh bơi tới, Chu Ngự muốn tránh né nhưng tốc độ của chúng rất nhanh.

Một thân ảnh màu đen nhanh chóng lại gần anh, Chu Ngự mơ hồ thấy Mặc Dạ đang bơi ngược dòng về phía mình, cánh của nó vẫy loạn trong nước giống như muốn biến thành cái gì đó.

Cá mỏ nhọn đâm xuyên qua thân thể Chu Ngự làm anh bị chảy máu, Nghịch Lân Long hung hăng bơi tới, mà Mặc Dạ đang chắn trước mặt anh trong nháy mắt biến thành một sinh vật khổng lồ có màu bạc trong suốt, khép hai cánh lại phóng tới Nghịch Lân Long.

Nó phát ra âm thanh rất đặc biệt, nước sông chấn động dữ dội giống như muốn nhấc cả dòng sông lên, nó mạnh mẽ xuyên qua người Nghịch Lân Long, làm cho thân thể Nghịch Lân Long hoàn toàn nổ tung.

Vô số bọt nước tràn ngập lòng sông, hỗn loạn vô cùng.

Chu Ngự khua tay, sinh vật màu bạc trong suốt kia bơi đến trước mặt anh, tựa như Chu Ngự chỉ là một sinh mệnh nhỏ bé chợt lóe lên rồi biến mất, mà đối phương lại là chúa tể nắm giữ hết thảy mọi thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui