“Bây giờ giáo sư Chu không uống thuốc nữa, như vậy bác sĩ Daniel không thể chết được. Bởi nếu Daniel chết thì lấy ai làm phẩu thuật cho giáo sư?”
Ngô Vận dùng khuỷu tay huých Chu Ngự bên cạnh.
“Tôi nên cảm ơn giáo sư Chu sao?” Daniel buồn rầu “Kỳ thật tôi cũng không muốn giáo sư uống loại thuốc đó, nhưng tại vì tập đoàn Cự Lực muốn duy trì mạng sống của giáo sư.”
va“Tôi hiểu rồi. Bọn họ không những muốn thúc đẩy thời gian và năng lực của tôi mà còn muốn tôi trong thời gian này cung cấp thành quả nghiên cứu cho bọn họ.”
Ngay lúc đó, Ngô Vận bỗng nhiên tăng tốc.
Lí Khiêm xém chút nữa đụng đầu vào trần xe.
“Này! Làm sao vậy?”
Phía sau bọn họ truyền đến một loạt âm thanh ‘rắc rắc’.
“Má của tôi ơi! Là Song Đầu Lang Chu… Sao nhiều dữ vậy?” Hàn Lật Đẳng quay đầu lại la lớn.
Hơn mười con Song Đầu Lang Chu từ phía sau cây cổ thụ lũ lượt phóng ra, hướng bọn họ đuổi theo.
« … Là đám con mới nở ra từ trứng của Song Đầu Lang Chu mới chết kia. » Ngô Vận cắn răng, lái xe với vận tốc lớn phóng như bay.
Sớm biết như vậy thì bọn họ đã đem toàn bộ trứng giải quyết hết !
Giờ phút này lực chú ý của hắn vô cùng tập trung, đánh nhau với đám quái vật này hắn đều chơi qua hết rồi.
« Chúng nó tới báo thù sao ? » Lí Khiêm ngây ngốc hỏi.
« Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ hét lên chứ. »
Bị truy đuổi gắt gao như thế mà Ngô Vận còn có tâm tình đùa giỡn.
Súng máy được lấy ra, hướng về phía sau, Chu Ngự nhìn kính ngắm, bắt đầu xả.
Bởi vì Ngô Vận phải tránh cây cối bên đường, cho nên gây chút khó khăn cho Chu Ngự.
Hơn mười phút mới bắn trúng một con.
« Cậu có biết mình đang lãng phí đạn không hả ! » Ngô Vận hô lớn.
« Có bản lĩnh thì anh bắn đi. » Chu Ngự trả lời.
Xe bọn họ đi ra khỏi cánh rừng là một sườn núi, xe đang chạy với tốc độ cao theo quán tính bay lên, toàn bộ mọi người trong xe đều kinh hoảng, bao gồm cả Ngô Vận.
« Chúng ta chết chắc ! Thực sự sẽ chết chắc ! » Lí Khiêm xem chút nữa đem nước mắt nước mũi toàn bộ phun ra.
Xe vững vàng rơi xuống đất, lắc lư hai cái, sau đó tiếp tục phóng đi.
Đám Song Đầu Lang Chu tiến lại càng gần, men theo sườn núi phóng tới.
Đừng nhìn thân thể chúng nó nhỏ mà coi thường, thực chất linh hoạt không kém cạnh cha mẹ đâu.
Chu Ngự thở ra một hơi, ngay lúc Ngô Vận phóng thẳng tới phía trước, lập tức rút súng bắn chết thêm hai con nữa.
« Làm tốt lắm ! » Ngay cả Ngô Vận cũng không nhịn được khen anh một câu.
Chu Ngự trả lời một câu « Hết đạn rồi. »
« Cái gì ? Sao lại hết đạn chứ ? » Hàn Lật Đẳng mở to mắt, Lí Khiêm muốn nổi điên lên.
« Đạn còn ở… »
Ngô Vận còn chưa nói xong, một con Đầu Lang Chu nhảy vọt lên mui xe phía trước, cũng may là nó còn nhỏ chưa có trưởng thành, nếu không toàn bộ mặt trước cái xe chắc chắn sẽ nát bét.
Nó lấy móng vuốt ra sức cào lên nóc xe, mỗi một cú cào đều làm cho xe rung lắc dữ dội. Dù biết rõ nó không có khả năng đem xe phá hư nhưng Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm ngẩng đầu nhìn trần xe với vẻ mặt sợ hãi.
Ngô Vận mạnh mẽ chuyển tay lái, muốn đem nó hất xuống, nhưng nó chỉ lảo đảo một chút rồi bám vào cửa kính ngay bên cạnh Chu Ngự.
Chỉ thấy Chu Ngự nhanh chóng mở cửa xe, những người ngồi phía sau chưa kịp hét lên thì Chu Ngư đã lưu loát xả súng vào con Song Đầu Lang Chu, sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa xe lại.
Con Song Đầu Lang Chu kia ngã nhào xuống đất.
« Cậu không phải đang nghĩ mình đóng phim Holywood đó chứ ? Sao lại tự tiện hành động nguy hiểm như vậy hả ? Lần sau tôi nhất định sẽ khóa cửa xe lại ! »
Ngô Vận xém chút chửi má nó, hành động vừa rồi của Chu Ngự khiến hắn sợ hãi không ít, phải biết rằng con Song Đầu Lang Chu đó sẽ phun ra cái gì chứ, đừng nói là Chu Ngự, ngay cả hắn cũng sẽ dính chưởng lây!
« Vậy sao anh không đem cửa khóa lại ? Đây hẳn là quy tắc mà người lái xe phải tuấn theo sao ? »
Những con Song Đầu Lang Chu còn lại vẫn miệt mài đuổi theo, móng vuốt bén nhọn liên tiếp cào lên phía sau xe, âm thanh kia như chọc ngoáy thần kinh, bức điên mọi người.
« Đạn đâu ? » Chu Ngự hỏi « Tôi cần nạp thêm. »
« Ở phía sau xe. » Ngô Vận trả lời.
« Anh muốn tôi đi ra ngoài, xe đang chạy với tốc độ cao kèm theo một đống Song Đầu Lang Chu đang đuổi theo, mở mui xe phía sau, nạp đạn rồi leo lên xe lại? » Chu Ngự hỏi.
« Tôi biết cậu thân thủ lợi hại, nhưng tôi lại không nghĩ tới cậu còn có thể làm được như vậy nha. » Ngô Vận trưng ra vẻ mặt sùng bái Chu Ngự.
« Tôi mở cửa xe, anh đi ra ngoài nạp đạn đi. » Chu Ngự trả lời.
Ngô Vận nghiến răng « Cậu nghĩ sao tôi có khả năng đó chứ ! »
« Các ngươi đừng cãi nhau nữa được không ? Bây giờ nên làm gì a ! »
Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm bị bức điên lên rồi.
Ngay lúc đó, trong đầu Chu Thanh vang lên một giọng nói nhu hòa và kỳ ảo “Đi về phía Tây.”
Chu Thanh ngây ngẩn cả người, đó chính là giọng nói của sinh vật cấp S kia. Chẳng lẽ hắn đang có mặt ở đây? Hay là hắn luôn đi theo mình?
“Đi về phía Tây.”
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, âm thanh vốn nhu hòa nay kèm theo chút áp lực.
Chu Thanh thấy ánh mắt của hắn hiện ra trước mặt, nhìn có vẻ tao nhã dịu dàng nhưng lại đang thao túng linh hồn của cậu.
Nếu chỉ có một mình, cậu có lẽ sẽ thử đi về phía Tây, nhưng trên xe lại có nhiều người như vậy, cậu sao có thể cược tính mạng của mọi người lên một lời nói của sinh vật cấp S chứ?
Hơn nữa, giọng nói của sinh vật cấp S kia có phải do u thần kinh đệm não gây ra ảo giác không nữa…
Một con Song Đầu Lang Chu đột nhiên húc mạnh vào thân xe, Lí Khiêm đập đầu vào lưng ghế phía trước trực tiếp bất tỉnh.
“Nếu cậu còn do dự thì tất cả mọi người sẽ chết. Thử tin tưởng ta một lần, kết quả sẽ tốt hơn.”
Chu Thanh hít một hơi thật sâu, đứng lên hô to “Đi về phía Tây! Lái xe đi về phía Tây!”
“Tại sao lại đi về phía Tây?” Ngô Vận hô to.
“Trực giác!” Chu Thanh trả lời.
“What? Trực giác?”
Ngô Vận còn chưa phản ứng, Chu Ngự ngồi kế bên trực tiếp nghiêng người quẹo tay lái, xe hướng theo phía Tây mà đi, phía sau là một hàng dài Song Đầu Lang Chu đang đuổi theo.
“Oh! Oh! Oh! Chúng ta không có lý do gì mà phải đi về phía Tây cả!” Ngô Vận hô to lên.
“Trực giác của em trai tôi, đây là lý do.” Chu Ngự trả lời.
Mà trước mặt bọn họ bây giờ là một đống cây thân leo, giăng cành chằng chịt khắp nơi, tựa hồ muốn đem con đường phía trước phong kín.
“Đây chính là trực giác của em trai cậu đó! Tuyệt! Chúng ta xong rồi!”
Ngô Vận trực tiếp rồ ga phóng tới.
« Đạp mạnh chân ga của anh, tiến lên ! »
« Mẹ ơi….. »
Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm trợn to hai mắt, mắt thấy bọn họ sắp đâm vào đống dây leo.
Nhưng diễn biến tiếp theo làm bọn họ khó có thể tin được, đám dây leo ngăn trở con đường phía trước vang lên một tiếng thật lớn, nhanh chóng tách ra để lộ con đường cho bọn họ tiến tới.
« Lui về phía sau ! Lui về phía sau ! Những thứ chính là Ma Quỷ Đằng ! » (Đằng : loại thực vật có tua dây, mọc chằng chịt thành từng bụi).
Ngô Vận lộ ra biểu tình sợ hãi.
Ma Quỷ Đằng mặc dù là thực vật nhưng lại là sinh vật cấp B. Theo như nghiên cứu, Ma Quỷ Đằng có hệ thống thần kinh giống như động vật, có tư duy, chúng nó tấn công con mồi tập thể bằng cách siết cổ con mồi xâm nhập vào địa bàn của chúng, đến khi con mồi chết vì ngạt thở, sau đó chúng dùng cơ quan tiêu hóa bên ngoài hấp thụ chất dinh dưỡng từ con mồi.
Chúng nó hành động nhanh gọn, phạm vi công kích rất lớn, lực xuyên thấu và siết cổ con mồi rất mạnh.
Ma Quỷ Đằng dùng toàn lực vươn tới xe bọn họ, đem bọn họ áp chế, lực rất mạnh, có thể sẽ bị chúng ép ra nước.
Một dây leo bò trên mặt đất, trườn sát lên cửa xe của Lí Khiêm, mạnh mẽ đem con Song Đầu Lang Chu đang bám trên đó một phát đâm thủng.
Con Song Đầu Lang Chu phát ra tiếng hú chói tai, nháy mắt bị Ma Quỷ Đằng nghiền nát.
« A ! A ! » Hàn Lật Đẳng hoảng hốt hét lên.
Ma Quỷ Đằng nhanh chóng bò tới, như là cơn sóng dữ dội, không ngừng bắt giết đám Song Đầu Lang Chu mới nở này.
Ngô Vận bây giờ không để ý đến bất cứ thứ gì nữa, điên cuồng đạp chân ga, những dây leo trước mắt đan thành một cái võng lớn, lỗ rộng đủ cho xe họ lách qua được.
Một con Song Đầu Lang Chu lại bị đâm thủng, đám còn lại có chút sợ hãi muốn tháo chạy nhưng lại bị Ma Quỷ Đằng ngăn lại. Thật giống với câu ‘Thiên Đàng có cửa ngươi không đi, Địa Ngục không cửa cứ xông vào’.
Nhưng Địa Ngục này chưa chắc là của đám Song Đầu Lang Chu này, không chừng cũng là Địa Ngục của bọn người Chu Ngự.
Nửa thân đẫm máu của một con Song Đầu Lang Chu xém chút rơi trên mui xe của bọn họ được dây leo quấn lấy đem đi.
Lúc xe bọn họ xuyên qua cái võng lớn giống như đang tiến vào cổ họng của ma quỷ vậy.
Trái tim treo giữa không trung, Hàn Lật Đẳng thật sự rất muốn khóc. Bọn họ sắp chạy đến cuối con đường, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một vách núi màu đen chắn lại.
« Mau dừng lại ! »
« Có phanh lại cũng vô dụng ! » Ngô Vận ra sức đạp chân phanh nhưng tốc độ xe không chút nào giảm bớt.
« Anh đang đùa giỡn nữa sao ? » Hàn Lật Đẳng sắp phát điên lên.
Mắt thấy bọn họ sắp tông vào vách núi, Hàn Lật Đẳng không biết làm sao, ôm lấy cổ Lí Khiêm đã nửa mê nửa tỉnh, còn bác sĩ Daniel thì lấy tay ôm đầu, làm ra tư thế giảm xóc.
Nhưng dự đoán va chạm mạnh không có xảy ra.
Tốc độ xe bỗng dưng chậm lại, như có cái gì đó từ phía sau túm lại.
Cả người Ngô Vận lay động, xém chút nữa là đập đầu vào vô lăng.
Ngô Vận vốn đang nhắm chặt mắt hé một con mắt ra phát hiện bọn họ dừng lại vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa dừng sát nút vách đá phía trước.
Bọn họ không có bị hất văng ra ngoài đi.
« Sao lại thế này ? » Chu Ngự một bên nhíu mày, anh nhìn thoáng qua phía sau, đám Song Đầu Lang Chu đuổi theo bọn họ giờ đang trở thành bữa ăn ngon lành cho Ma Quỷ Đằng rồi.
Trong bữa tiệc đói khát này thì bọn họ là những vị khách lạc bước vào đây.
« Xe dừng lại rồi ? » Hàn Lật Đẳng dán mặt lên cửa kính nhìn ra bên ngoài.
« Đừng nhúc nhích. » Chu Ngự mở miệng nói.
Bánh xe rõ ràng giữa không trung còn đang chạy, vậy cái gì đang giữ lấy cái xe ?
« Ma Quỷ Đằng. » Ngô Vận mở miệng nói.
« Chúng nó… sẽ nghiền nát cái xe, sau đó bắt chúng ta ra sao ? » Hàn Lật Đẳng nơm nớp lo sợ hỏi.
« Rất có thể a. » Thái độ Ngô Vân vẫn như cũ, hắn mò tay vào túi tìm nửa ngày mới nhớ tới gói thuốc lá đã sớm rơi rớt đâu đó rồi.
« Anh muốn làm gì ? » Chu Ngự hỏi.
« Đương nhiên là hút một điếu mừng chúng ta tai qua nạn khỏi a. Nói không chừng Nicotine (một thành phần trong thuốc lá) còn có thể làm cho Ma Quỷ Đằng bất tỉnh nữa đó. »
Nhưng chả ai thưởng thức tính hài hước của Ngô Vận.
« Hết Song Đầu Lang Chu lại tới Ma Quỷ Đằng. Nibelungen thật sự quá tốt. » Bác sĩ Daniel thở dài “Giáo sư Chu, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Chu Thanh ngồi thẳng dậy đáp.
Sau đó phát ra một tiếng vang thật lớn, bánh xe không còn chạy nữa.
“Chuyện gì… xảy ra vậy?” Hàn Lật Đẳng hỏi.
“Ma Quỷ Đằng đem động cơ phá hủy rồi.” Chu Ngự trả lời.
—————–Hết chương 13——————-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...