“Bệ hạ, hiện tại Cáp Đa Cách Lạp vương quốc có tổng cộng mười sáu vị vương tử có ý muốn tranh đoạt vương vị, đã có mười một vị vương tử chủ động liên hệ với chúng ta, hi vọng được quốc gia chúng ta ủng hộ.”
Tây Ca không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, kiểu chết kinh khủng của Cáp Đa Cách Lạp vương, vội vàng chuyển đề tại.
“Ác? Nói cái nhìn của ngươi đi.”
“Dạ, bệ hạ. Mười một vị vương tử, trước mắt xem ra có ba vị phù hợp yêu cầu của chúng ta, không có năng lực gì đặc biệt, biết nghe lời, hiểu chuyện, tin tưởng nếu đăng cơ sẽ dễ dàng bị quốc gia chúng ta khống chế.”
“Ân.” Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, hiển nhiên rất yên tâm về năng lực của Tây Ca.
“Bảo nhóm trinh thám điều tra kĩ một chút, sau đó ngươi quyết định là được.”
“Dạ, bệ hạ.”
Đoạn đối thoại ngắn ngủn chưa tới 5 phút đồng hồ, nhưng đã quyết định xong vị quốc vương tân nhậm của Cáp Đa Cách Lạp vương quốc.
Cáp Đa Cách Lạp vương quốc là thuộc địa của Nam Việt đế quốc, cơ hồ mỗi lần có quốc vương tâm nhậm đều phải có được sự ủng hộ của Nam Việt mới có thể thuận lợi đăng cơ.
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài vị quốc vương có năng lực xuất chúng không cam lòng chịu thua.
Bất quá dưới sự áp chế của Nam Việt đế quốc cường đại, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm vương quốc bọn họ giàu có một chút, thậm chí vì dã tâm quá mức, nhiều lần đã lâm vào nguy cơ suýt chút nữa mất nước, căn bản không thể đối địch với Nam Việt.
“Ác, đúng rồi bệ hạ, trong số lễ vật của nhóm vương tử, có một thứ rất xuất sắc.”
Khải Tề kích động nói, vẻ mặt cuồng nhiệt tựa như đang nói tới tình nhân trong mộng mà mình ao ước đã lâu.
“Có thể làm ngươi kích động như vậy, không phải lại là bảo đao, bảo kiếm linh tinh gì đi?” Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Hoàng Phủ Ngạo khá hiểu Khải Tề.
“A? Sao bệ hạ biết!” Bị người đoán được suy nghĩ, Khải Tề có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới bả đao kia mặt lại tươi rói.
“Bệ hạ, bả đao này vừa nhìn đã biết nhân tộc tuyệt đối không thể chế tạo được. Hơn nữa nhìn nó rất cổ, hoa lệ, không đoán được niên kỉ. Nhưng bả đao này cư nhiên có hàn quang phát ra bốn phía, rực rỡ như mới, hơn nữa ta còn cảm giác được bên trong nó ẩn chứa một nguồn năng lực kì dị, nhất định là tuyệt thế bảo đao.”
“Có đao tốt vậy sao, vậy lấy tới cho trẫm xem thử.” Nghe hắn hình dung kì bí như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút hứng thú.
“Này, thần không mang theo, đã đưa cùng số vật phẩm chuyển vào hoàng cung rồi.”
“Ân? Này cũng không giống ngươi a, cho dù là hiến cho trẫm, nhưng kẻ yêu đao như mạng nhà ngươi không phải sẽ luôn ôm nó khư khư bên mình, chỉ cần trẫm không hỏi, ngươi sẽ làm bộ như không biết, không phải sao?”
“Này…….” Bị Hoàng Phủ Ngạo gãi đúng chỗ ngứa, Khải Tề có chút chột dạ, nhất thời không nói nên lời.
“Ha hả ~~~ bệ hạ thật sự là liệu sự như thần a!” Tây Ca có chút trêu tức liếc nhìn Khải Tề: “Hệt như lời bệ hạ, người này thấy bả đao xong lập tức ồn ào, nói trước khi hiến nó cho bệ hạ phải hảo hảo thưởng thức một phen, ngay cả ăn cơm, đi ngủ cũng không rời khỏi người. Bất quá, không được vài ngày, ánh mắt người này nhìn bả đao có chút cổ quái. Nói cái gì mà bả đao kia luôn cảnh cáo hắn trong mộng, cái gì mà…. nhân loại hèn mọn không xứng sử dụng nó, cái gì mà…. nó muốn chủ nhân v…v…… người này cảm thấy bả đao có chút quỷ dị, liền bảo nhóm trinh thám điều tra lai lịch bả đao một phen. Ra lệnh điều tra xong, bả đao kia lại càng thêm quỷ dị, người này không dám đụng vào nó nữa, lấy cớ gì mà, Cáp Đa Cách Lạp vương quốc nơi nơi đều quỷ dị, nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Chuyện xấu hổ bị Tây Ca vạch hết ra, Khải Tề cảm thấy mất hết mặt mũi, trừng mắt nhìn Tây Ca.
Nào biết, Tây Ca căn bản làm lơ hắn, tiếp tục nói.
“Người duy nhất biết lai lịch bả đao kia, ngay sau ngày mang bả đao kia ra đã chết vì trọng thương không kịp cứu chữa. Nghe nói, hắn vốn là thành viên của một đội thám hiểm, lúc nhóm trinh thám tới nơi, còn chưa kịp hỏi được chút tin tức nào thì hắn đã chết. Chính là từ những người từng tiếp xúc với hắn biết được một chút, nghe nói đội thám hiểm của bọn họ từng xâm nhập vào một ngôi mộ khổng lồ đã lâu đời, sau đó gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn chỉ còn mình hắn sống sót, bả đao kia là hắn mang từ ngôi mộ kia ra. Bất quá lời nói của hắn trước lúc chết, có chút thú vị. Nói gì mà ‘Chúng ta biết sai rồi, chúng ta không muốn xâm nhập vào nơi ma quỷ đang an ngủ….. chết hết rồi….. dám quấy rầy giấc ngủ của bọn hắn đã chết hết rồi….. ma đao…. đó là ma đao…… là bả đao kia muốn ra….. không liên quan tới ta…….’ Ha hả ~~~” Tây Ca lại chỉ chỉ Khải Tề, cười nói.
“Người này vì không dám ôm bả đao kia nữa, vì thế mới thành thành thật thật cho người ta đưa bả đao vào cung.”
“Ân, hiểu được.” Nghe xong phần tự thuật của Tây Ca, Hoàng Phủ Ngạo tổng kết.
“Tóm lại là, bả đao tuy là bảo đao nhưng lại có chút quỷ dị, Khải Tề không dám đụng vào liền quăng phiền toái cho trẫm.”
“Bệ hạ, ngài đừng oan uổng ta a, gì mà ta không dám đụng vào! Ta nói thế nào cũng là Đại tướng quân đế quốc a, ra trận giết địch ngàn vạn lần ta còn không sợ, làm gì phải sợ bả đao nho nhỏ kia!” Khải Tề bị người ta giẫm vào chỗ đau, đỏ mặt tía tai cãi lại: “Ta chỉ là nghĩ, trong cung có nhiều Giám Định Sư cùng Đoán Tạo [rèn] Sư, để bọn họ nhìn một cái, xem có thể nhìn ra ai là chủ nhân của bả đao kia là ai không mà thôi.”
“Thật không?” Tây Ca hiển nhiên không tin, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Khải Tề.
“Được rồi, đừng chọc hắn nữa, bằng không chốc nữa Đại tướng quân của chúng ta thẹn quá thành giận thì không tốt. Các ngươi vất vả chạy về, mấy thứ công văn giao cho người khác xử lí đi, các ngươi ở lại đây hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói bọn họ có thể nghỉ ngơi vài ngày, Tây Ca cùng Khải Tề vốn định tranh luận thêm vài câu lập tức tươi cười.
“Về chuyện Cáp Đa Cách Lạp vương chết, trẫm hi vọng không ai biết tới.” Hoàng Phủ Ngạo nghiêm túc nhấn mạnh.
“Đây là đương nhiên, bệ hạ.”
“Sẽ không có ai biết tới, thần cam đoan, bệ hạ.”
“Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, Tạp Ân tiễn bọn họ đi.”
……..
Hoàn Chương 54.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...