Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

————–

Sáng sớm.

Tiếng chim hót lanh lảnh theo gió đầu xuân tươi mát trong lòng lay động tiến vào Thính Vũ các.

Hoàng Phủ Ngạo thích ý mở mắt, nhìn nhi tử bảo bối đang say ngủ trong lòng, trái tim lập tức ấm áp lại thỏa mãn.

Thanh Việt dường như cảm nhận được Hoàng Phủ Ngạo đã tỉnh, không bao lâu sau cũng chậm rãi hé mở ánh mắt lóng lánh quang mang kì dị.

“Tỉnh?”

“Ân~~~”

Thanh Việt còn chút mơ hồ duỗi người.

Trong mắt Hoàng Phủ Ngạo giống như một chú mèo nhỏ đáng yêu đang làm nũng với mình. Hoàng Phủ Ngạo mê muội ôm bé vào lòng không ngừng hôn môi.

“Ân, vào đi.”

“Dạ, bệ hạ.”

Tạp Ân đứng chờ cách đó không xa, dẫn theo nhóm tì nữ, người hầu mang theo vật dụng làm vệ sinh tiến vào.

Tối qua, sau khi nghe Mễ Á giới thiệu Dạ thành xong, Hoàng Phủ Ngạo đã ra lệnh ở Dạ thành thêm hai ngày, hơn nữa có thể tự do xắp xếp thời gian du ngoạn.


Điều này làm đoàn người cao hứng hết sức, từ sáng sớm, trừ bỏ số thị vệ đóng quân ở phủ thành chủ, những người khác đều tốp năm tốp 3 kết thành nhóm vui vẻ ra ngoài.

Hoàng Phủ Ngạo cũng kéo bàn tay bé nhỏ của Thanh Việt, mang theo Tạp Ân cùng Khải Tề ra cửa.

Vốn, Mễ Á cũng sống chết đòi theo, nhưng với thân phận thành chủ của hắn, mang theo thì không khác gì nói chúng ta có hoàng đế, vì thế thực bi thảm bị gạt bỏ trước tiên.

Dạ thành không lớn, uy nghiêm như Đế đô, làm người ta có cảm giác rất thoải mái, thậm chí là phóng túng.

Đây là lần đầu tiên Thanh Việt đi trên đường cái, bé có vẻ rất cao hứng, kéo tay Hoàng Phủ Ngạo nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút.

Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt vui vẻ cũng không cản bé, bị bé kéo đi khắp nơi, còn không ngừng giảng giải cho Thanh Việt nghe những thứ bé chưa từng thấy.

Hai người thật vui vẻ, chính là Tạp Ân cùng Khải Tề thì thật đáng thương, Tạp Ân đi theo sau bọn họ, không ngừng chi tiền, Khải Tề thì phải giả vờ làm bộ dáng hung thần ác sát, hù dọa đám người xung quanh đang dùng ánh mắt sài lang chăm chú nhìn bọn họ.

Dung mạo tiểu điện hạ thì khỏi phải nói rồi, hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng tuấn dật, kiệt ngạo, tựa như nhân vật thiên chi kiểu nguyệt! Nhân vật như vậy người bình thường dễ gì thấy qua.

Chính là, đôi phụ tử này không hề có chút tự giác, cứ kiêu ngạo nghênh ngang đi dạo ngoài đường, hoàn toàn không quan tâm thị giác người khác bị bóp nghẹt!

Bất quá, nhìn bề ngoài xuất sắc, khí chất cao quý, cùng quần áo đẹp đẽ quý giá cho dù là quý tộc cũng không thể sánh bằng, kết hợp với tin tức hoàng đế bệ hạ tới Dạ thành, đám quý tộc, ác bá nhìn tới hừng hực nhiệt hỏa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mọi người đều đoán đây nhất định là quan viên cao cấp đi theo bệ hạ. (Sở dĩ không đoán là hoàng đế bệ hạ, thứ nhất vì người bình thường cho rằng mỗi khi bệ hạ xuất hành, nhất định sẽ rất phô trương, tiền hô hậu ủng mới đúng. Thứ hai, đại đa số đều chưa từng được gặp mặt, trong tưởng tượng thì bệ hạ phải có bộ dáng đầu to, tai lớn, cái bụng bự bự.)

Hai phụ tử đi dạo cả buổi sáng, cơ hồ mọi thứ trên đường làm Thanh Việt thấy mới mẻ đều được Hoàng Phủ Ngạo mua cho bé, chơi được một chốc, Thanh Việt lại bỏ vào không gian giới chỉ.

Dù sao trong không gian giới chỉ còn đang giam giữ Ma Nha, nếu không bỏ vài thứ mới mẻ vào cho nó để hấp dẫn sự chú ý, Ma Nha sẽ ồn ào đòi ra ngoài, mấy thứ bên trong sẽ bị nó phá hư hết.

Mọi người dùng cơm trưa trong cửa hàng nổi danh nhất Dạ thành, nghỉ ngơi một chốc mới vừa ra khỏi cửa đã gặp Đông Lệ Nhã cùng Hoàng Phủ Vu Mạc dắt theo vài thị vệ và tì nữ.

“Ngạo ca ca~~~thật bất công, mang theo tiểu ngũ nhà chúng ta ra ngoài, lại để mẫu tử chúng ta ở phủ thành chủ.”

Hiện tại đang trên đường cái, Đông Lệ Nhã sẽ không ngốc đến mức để lộ thân phận, liền thân thiết kêu Thanh Việt là ‘tiểu ngũ’.

Đông Lệ Nhã lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạo, đôi mị nhãn nhìn y.

Mọi người vây xem đều vô cùng kích động, thực cảm khái trong lòng ‘ông trời của ta ơi, gia đình này rốt cuộc là ai a, thật sự làm người ta ghen tị, người nào người nấy đều xinh đẹp, quý phái như vậy a~~~’

“Vốn nghĩ không đi theo ta, các ngươi sẽ thoải mái hơn.”

Hoàng Phủ Ngạo rất hiểu lời nói ‘gần vua như gần cọp’, dù là thần tử, phi tử, sủng thị hay tì nữ, thị vệ, người hầu, đại đa số người bên cạnh y luôn không tránh được câu nệ, xu nịnh cùng cẩn trọng.

“Ngạo ca ca sao có thể nói vậy, này thực làm Nhã nhi thương tâm, theo bên cạnh Ngạo ca ca chính là phúc khí lớn nhất của mẫu tử chúng ta a.”


Đông Lệ Nhã lau nước mắt, thấy Hoàng Phủ Ngạo không có tức giận, liền kéo tay Hoàng Phủ Ngạo làm nũng.

“Ngạo ca ca, Mạc nhi của chúng ta lần này đi tham gia tỉ thí Tam đại học viện, với năng lực của Mạc nhi, Nhã nhi cũng không lo lắng, nhưng mà dù sao Mạc nhi cũng là hoàng tử a, không thể so sánh với những kẻ thân phận thấp kém, nếu không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ? May mắn hôm qua nghe Mễ Á nói hội đấu giá Đằng Long mới vận chuyển tới những vật phẩm vô cùng trân quý, chuẩn bị bán đấu giá, trong đó có rất nhiều vật phẩm pháp thuật không tệ. Nhã nhi rất muốn đi xem xem có thứ gì thích hợp với Mạc nhi, chính là…….”

Đông Lệ Nhã khó xử cắn môi, nói tiếp.

“Nhưng mà, Nhã nhi thân là phụ nhân, lại không biết chọn lựa cho Mạc nhi, Ngạo ca ca, ngươi bồi Nhã nhi cùng đi xem, được không?”

Thấy Đông Lệ Nhã đã nói tới mức này, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nỡ từ chối, liền gật đầu đáp ứng.

Quản sự Đằng Long là một nam nhân trung niên khôn khéo, vừa thấy nhóm người Hoàng Phủ Ngạo đã lập tức đưa vào nhã gian. Tuy hiện tại vẫn chưa bắt đầu buổi bán đấu giá, nhưng vẫn sai người mang điểm tâm, trà nước loại tốt nhất dâng lên, ân cần hầu hạ.

“Vài vị xin nghỉ ngơi một lát, buổi đấu giá một chốc nữa mới cử hành, vài vị có cần gì cứ việc phân phó.”

“Tốt, các ngươi lui xuống trước đi.”

Tạp Ân từ không gian giới chỉ xuất ra một túi kim tệ, bảo bọn họ lui xuống.

Trung niên quản sự vô cùng vui sướng, lần này gặp phải cá lớn thiệt rồi, chiếc nhẫn của quản gia nọ hệt như không gian giới chỉ, vừa ra tay đã thưởng một gói kim tệ to, tiền lương một năm của hắn cũng không nhiều vậy a!

“Đều ngồi xuống đi, đừng đứng.”

Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt lên đùi, bảo Tạp Ân, Khải Tề, Hoàng Phủ Vu Mạc đều ngồi xuống.

Đông Lệ Nhã huých Hoàng Phủ Vu Mạc, khóe mắt đảo chén trà trên bàn cùng Hoàng Phủ Ngạo, Hoàng Phủ Vu Mạc lập tức hiểu ý. Đừng dậy nâng tách trà trong lòng bàn tay, cung kính đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.

“Phụ hoàng, uống trà.”

“Ân.”


Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận chén trà, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Vu Mạc.

“Chốc nữa thích cái gì thì bảo Tạp Ân mua cho, nếu không biết chọn thì hỏi Khải Tề, hắn có nghiên cứu về các loại vũ khí, trang bị.”

“Dạ, tạ ơn phụ hoàng!”

Hoàng Phủ Vu Mạc cùng Đông Lệ Nhã đều cao hứng.

Hoàng Phủ Ngạo nhấp một ngụm trà, cảm thấy cũng không tệ liền đưa tới bên môi Thanh Việt.

“Uống không?”

Thanh Việt gật đầu, áp lên chén trà, thần thái tự nhiên để Hoàng Phủ Ngạo từng ngụm từng ngụm uy mình.

Này tính là gì a!!!

Đông Lệ Nhã vừa đắc ý được một chút đã lập tức nổi trận lôi đình.

Có ai thấy qua vua một nước lại đi hầu hạ con mình chưa?

Xem ra, nàng quá xem nhẹ mức độ sủng ái của Ngạo ca ca đối với tiểu quỷ này! Nhất định không thể để mối nguy hiếp lớn này tồn tại trên đời! Đông Lệ Nhã ngầm hạ quyết tâm trong lòng.

Hoàn chương 28.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui