Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Dĩ Lệ viên.

Trong một gian phòng lớn khá im ắng.

Một trận tinh thần kì dị dao động, cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp đã nhắm chặt suốt ba ngày.

Leo xuống giường, nôn ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực, suy yếu nằm sụp lại giường.

Quá khao khát tự do, nàng vận dụng năng lực vượt quá sự thừa nhận của cơ thể, hiện giờ đã bị thương nặng, nhưng ánh mắt lục nhạt của cô gái lại không thể che dấu hưng phấn cùng khát vọng.

Nàng rốt cuộc tìm thấy tuyết sơn thất sắc liên chưa nở trên đỉnh Tuyết Sơn mênh mông này trước thời hạn hai ngày!

Này tuyệt đối là thần ban ân, nàng rất nhanh có thể được tự do!

Cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa cắn răng chịu đựng cả người vô lực cùng choáng váng, vố sức leo xuống giường, tìm giấy bút, nhanh chóng nhưng cẩn thận ghi chép lại lộ tuyến trong đầu, kì thật nơi đó cách đây cũng không quá xa.

Rất nhanh, rất nhanh sẽ có được tự do, có thể trở lại rừng rậm tinh linh…

Nghĩ tới đó, bàn tay cầm bút của cô gái không khỏi run rẩy.



‘Két.’

Cô gái tinh linh đẩy cửa phòng, hai thị vệ canh giữ bên ngoài thấy nàng đi ra hiển nhiên có chút giật mình.

“Ta muốn gặp hoàng đế bệ hạ của các ngươi, giúp ta nói với y, yêu cầu của y ta đã làm được, hiện giờ ta muốn gặp y.”


Ngữ khí cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa có vẻ rất nôn nóng.

“Này…”

Hai thị vệ có chút khó xử.

“Sáng sớm nay bệ hạ đã mang theo Tiểu điện hạ ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, ngươi chờ…”

“Không, ta thực sự có chuyện quan trọng!”

Mộc Mộc Diệp Hoa một khắc cũng không muốn chờ nữa.

“Vậy…”

Thấy nàng kiên trì như vậy, hai thị vệ tuy không biết bệ hạ của mình muốn tinh linh phi thường xinh đẹp này làm chuyện gì nhưng lúc được phân thủ ở đây, bọn họ đã được báo phải tuyệt đối canh giữ cẩn thận, trừ bỏ hoàng đế bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không cho vào.

Chỉ dựa vào điểm này có thể thấy bệ hạ hẳn rất coi trọng cô gái tinh linh này.

Hai người cũng không dám trì hoãn, liếc mắt nhìn nhau một cái, một trong hai thị vệ gật đầu nói.

“Được rồi, ta đi tìm bệ hạ bẩm báo, các ngươi ở đây chờ.”

Thị vệ nói vừa hết lời liền nhanh chóng chạy đi.



“Nhị điện hạ, Nhị điện hạ ngươi bình tĩnh một chút!”

“Nhị điện hạ, bệ hạ chỉ nói vậy thôi chưa chắc là thật, điện hạ ngươi còn rất nhiều cơ hội a!”

“Điện hạ, ngươi…”

Hoàng Phủ Vu Mạc bước nhanh tới trước, vài tên quý tộc thiếu niên theo sát phía sau, không ngừng khuyên can.

Hoàng Phủ Vu Mạc sắp tức điên rồi, hắn phải nhanh chóng trở về phòng mình, bằng không hắn không dám cam đoan mình sẽ không luống cuống trước mặt những người khác mà phát cuồng!

Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!

Hoàng Phủ Minh Khê mà hắn chán ghét nhất.

Tên đê tiện, yếu đuối, từ nhỏ đã bị hắn khinh thường, chỉ xứng làm món đồ chơi cho người khác thế mà lại là đại ca của hắn!

Hoàng Phủ Minh Khê trước giờ luôn bị hắn khinh thường, chính là mấy năm nay, phụ hoàng không chỉ mang Hoàng Phủ Minh Khê trở về Nam Việt, còn đối xử ngày càng tốt.

Hôm qua, Hoàng Phủ Minh Khê rõ ràng đã biến Nam Việt thành trò cười trong mắt mọi người, nhưng phụ hoàng cư nhiên không hề có ý tứ muốn trừng phạt!

Hắn không thể hiểu được, người như vậy dựa vào cái gì được phụ hoàng coi trọng!

Vì thế hôm nay chờ lúc mọi người đi dạo chơi, sai người dùng kế dẫn dụ Thái tử phi Đông Chích, người hận Hoàng Phủ Minh Khê tới tận xương tới chỗ Hoàng Phủ Minh Khê.


Quả như hắn dự liệu, Thái tử phi Đông Chích kia vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Khê thì không để ý tới trường hợp, lập tức gào khóc, tranh cãi ầm ĩ làm mọi người đều chú ý.

Thực đáng chê cười a~~~~~

Thái tử phi Đông Chích đế quốc thế nhưng lại lôi kéo Đại hoàng tử Nam Việt đế quốc, không ngừng gào khóc mắng Minh Khê cướp đoạt trượng phu của nàng!

Người xung quanh đều dùng ánh mắt trào phúng, chế nhạo nhìn bọn họ, hắn đương nhiên cũng rất thích thú, hắn chính là muốn Hoàng Phủ Minh Khê bị lăng nhục trước mặt mọi người.

Chính là, hắn không thể nào ngờ, không, không chỉ hắn mà tất cả mọi người cũng vậy.

Không thể tưởng tượng được tin tức này truyền về Nam Việt sẽ gây ra sóng to gió lớn cỡ nào.

Phụ hoàng hắn, hoàng đế bệ hạ Nam Việt đế quốc, thế nhưng lại tuyên bố trước mặt mọi người, quyết định lập Hoàng Phủ Minh Khê làm Hoàng thái tử Nam Việt đế quốc!!!

Này đúng là thiên hạ đại chê cười a~~~~~

Trong nhất thời, khiếp sợ, thất bại, phẫn nộ… đủ loại cảm xúc dồn dập bốc lên trong lòng Hoàng Phủ Vu Mạc.

Nộ khí trong lòng Hoàng Phủ Vu Mạc ngày càng khó tiêu.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận, hắn tuyệt đối sẽ không thua tên Hoàng Phủ Minh Khê từ nhỏ đã bị hắn khinh thương kia!



Đợi một chốc, không thấy thị vệ kia trở về, cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa có chút đứng ngồi không yên.

“Hoàng đế bệ hạ của các ngươi vì sao còn chưa trở về, ta tự đi…”

“Không được, bệ hạ có lệnh, ngươi không thể tùy ý rời khỏi đây.”

“Ta vì sao không thể rời đi?”

“Đây là mệnh lệnh của bệ hạ!”


“Nhưng ta đã…”

“Ai? Ai ở đó!”

Hoàng Phủ Vu Mạc đi vào Dĩ Lệ viên, chợt nghe thấy tiếng khắc khẩu.

Bọn phụ hoàng vẫn chưa trở về, tên nô tài chết tiệt nào dám lớn tiếng ồn ào trong viện? Cơn giận của hắn còn chưa có chỗ trút a!

Gầm lên một tiếng đánh gảy tranh chấp của thị vệ cùng cô gái tinh linh.

Rất nhanh, một thiếu niên mặc hoa phụ Nam Việt, mặt mặt tức giận mang theo vài tên công tử quý tộc tiến vào, xuất hiện trước mặt hai người.

“Tiểu nhân bái kiến Nhị điện hạ.”

Thị vệ lập tức nhận ra Hoàng Phủ Vu Mạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ, hèn mọn như vậy thì lại càng nổi bật cô gái tinh linh cao ngạo đứng bên cạnh.

Hoàng Phủ Vu Mạc dời tầm mắt, dừng lại trên người cô gái tinh linh.

Bất quá chỉ là một nô lệ thấp hèn cũng dám cao ngạo đứng trước mặt hắn không chịu quỳ!

Tốt, thế nhưng ngay cả một tên nô lệ cũng dám xem thường Hoàng Phủ Vu Mạc hắn!!!

Hoàng Phủ Vu Mạc một đường ôm bụng lửa, lúc này hoàn toàn bạo phát lên người cô gái tinh linh này.



Hoàn Chương 137.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận