Thẩm Vấn Tạp Ân
***********
“Điện hạ.”
Lúc này thức thần của Thanh Việt——Tạc Phi, lơ lửng giữa không trung, kính cẩn bẩm báo hết thảy mình thấy.
Thanh Việt sau khi thả oan hồn bị phong ấn kia, liền âm thần bảo Tạc Phi theo đuôi.
Vong hồn xuất hiện hấp dẫn tất cả lực chú ý của Đông Ly Trần và Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, kết quả ngay cả Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có lực cảm ứng với hồn phách rất mạnh cũng không phát giác ra sự tồn tại của Tạc Phi.
“Vong hồn kia đã hoàn toàn tiêu thất, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vì thế cũng vị thương không nhẹ.”
“Ân.”
Đối với tin này, Thanh Việt cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ thản nhiên lên tiếng, biểu thị mình nghe được, đồng thời ý bảo Tạc Phi nói tiếp.
“Bọn họ quả thực đã lấy được máu của bệ hạ, trước mắt đang ở trên người Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, nghe bọn họ nói chuyện, hình như tính toán chế luyện ‘Khống Hồn Cổ’ linh tinh gì đó.”
“Khống Hồn Cổ?”
Nghe thấy tên này, Thanh Việt thở hắt một hơi.
Khống Hồn Cổ tuy lợi hại nhưng chế luyện không phải có thể hoàn thành một sớm một chiều.
Không chỉ cần rất nhiều điều kiện rườm rà, hà khắc, còn yêu cầu rất cao đối với năng lực của người luyện, bị thương tuyệt đối không thể tiến hành chế luyện, nói cách khác, phụ hoàng của bé tạm thời không có nguy hiểm.
“Điện hạ, thuộc hạ còn thấy một chuyện rất kì quái. Sau khi Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị thương, Đông Ly Trần cũng xuất hiện tình trạng tổn thương tương tự! Tiếp đó, bọn họ đã xảy ra tranh chấp, hình như Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nói hắn đã sử dụng cái gì mà ‘Tịnh Sinh Thuật’ nên mới bị vậy, còn nói gì mà đồng sinh cộng tử linh tinh.”
“Ác? Này có chút thú vị.”
Nghe đến đó, Thanh Việt hiển nhiên có chút hứng thú, theo bé biết, cái gọi là Tịnh Sinh Thuật cũng không nhất định phải cần sinh mạng người thi thuật mới có thể hoàn thành.
Nhưng lập tức, Thanh Việt cố nén lòng hiếu kì, bé bây giờ muốn biết nhất là Đông Ly Trần cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi và phụ hoàng của bé rốt cuộc có quan hệ gì.
Đối với hai tên Đông Ly Trần và Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, Thanh Việt cũng không biết nhiều lắm, bé chỉ nghe được phụ hoàng, Tạp Ân hay Khải Kỳ ngẫu nhiên nhắc tới mà thôi.
Trước kia Thanh Việt thờ ơ, không quan tâm, nhưng hiện tại nếu bọn họ đã trở thành địch nhân, thì bé phải ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’, Thanh Việt phải nắm rõ bọn họ trong lòng bàn tay mới được.
Thanh Việt vố gắng nhớ lại một lát, người biết rõ chuyện này cũng không nhiều, hình như chỉ có, Nam Việt đế quốc Đại tướng quân——Khải Kỳ • Đề Đề Tư, Đệ nhất Mưu Thần——Tây Ca • Lai Đặc, Thống lĩnh Ám vệ, Kiếm Thánh ——Vô Nhai, cuối cùng là Đại tổng quản Hoàng cung——Tạp Ân.
So sánh thì Thanh Việt đương nhiên biết rõ ai dễ bắt nạt nhất.
“Tạc Phi, trảo Tạp Ân lại đây!”
“Trảo?”
Tạc Phi hiển nhiên nghe được trọng điểm trong lời Thanh Việt.
“Đúng, chờ một lát nữa ta thẩm vấn hắn, nếu giờ quá khách khí tý nữa hắn sẽ không chịu nói đâu.”
Thanh Việt rất hiểu tính cách sợ mạnh khinh yếu của Tạp Ân.
“Vâng, điện hạ.”
Theo âm thanh nói chuyện chấm dứt, Tạc Phi đang lơ lửng trên không cũng nhanh chóng biến mất.
…
…..
“A~~~~ Tiểu điện hạ, ngài làm cái gì vậy a, có chuyện gì cứ hảo hảo nói chuyện a~~~~ Tạp Ân tuyệt đối sẽ không làm trái ý nguyện của Tiểu điện hạ!”
Tạp Ân ù ù cạc cạc bị Tạc Phi túm đưa tới trước mặt Thanh Việt, sau đó cứ hệt như rác rưởi mà ném tới tấm thảm bên chân Thanh Việt.
Tuy còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng thấy thế trận này, không chờ Thanh Việt mở miệng Tạp Ân đã không có cốt khí chịu khuất phục.
“Vậy nói cụ thể xem, Đông Ly Trần, còn có Hoàng Phủ Tĩnh Nghi rốt cuộc có quan hệ gì với phụ hoàng.”
“Dạ, dạ, dạ, không biết Tiểu điện hạ muốn nghe cái nào trước.”
Tạp Ân lập tức hồi đáp.
Thái độ tích cực như vậy làm Thanh Việt có chút buồn bực.
Xem ra, bé đã đánh giá lá gan Tạp Ân quá cao, đối phó với hắn, căn bản ngay cả thẩm vấn cũng là quá dư thừa!
Phụ hoàng của bé sao lại có người hầu vô dụng như vậy a~~~~
“Vậy nói từ đầu đi, phải nói tỉ mỉ.”
“Tốt, tốt, tiểu nhân lập tức nói.”
Tạp Ân sớm đã kiến thức thủ đoạn của Thanh Việt thì nào dám làm trái ý, hoàn toàn quên bén đi bệ hạ rất có thể sẽ vì việc này mà truy cứu, vội vàng cung khai hết mọi chuyện.
“Bệ hạ năm đó tuy niên kỷ không lớn nhưng là người xuất sắc nhất trong số hoàng tử, bất luận là mưu lược hay vũ kỹ đều vượt trội so với bạn cùng lứa, thậm chí ngay cả người trưởng thành cũng không thể so nỗi.
Cũng vì thế mà bệ hạ rất được tiên hoàng coi trọng, là hoàng tử có triển vọng trở thành thái tử thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất.
Năm bệ hạ 13 tuổi, cơ thể tiên hoàng ngày một yếu, ngay cả tảo triều cũng không thể tham gia thường xuyên, vì thế tiên hoàng cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa đã quyết định sắc lập thái tử.
Tin tức này truyền ra, cả triều đình, hậu cung đều nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Cũng chính lúc này, hai vị huynh trưởng mà bệ hạ tín nhiệm nhất —— Hoàng Phủ Dịch, Hoàng Phủ Hân vì ngôi vị hoàng đế mà phản bội sau lưng bệ hạ.
Bọn họ hạ độc vào chén thuốc ngao cho tiên hoàng, sau đó làm trò tố giác việc này trước mặt tiên hoàng và mọi người.
Lí do thoái thác là đệ đệ bọn họ không kịp chờ tiên hoàng qua đời đã muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vì thế hạ độc vào chén thuốc, bọn họ biết việc này, không đành lòng nhìn phụ hoàng bị mưu hại nên mới vạch trần âm mưu của đệ đệ mà bọn họ yêu thương nhất.
Bệ hạ tất nhiên hết đường chối cãi.
Tiên hoàng vốn muốn truyền ngôi cho bệ hạ vô cùng tức giận, nghe theo lời đề nghị của mọi người, đưa bệ hạ tới Đông Chích làm chất tử.
Nhưng mà có lẽ sau đó tiên hoàng tỉnh táo lại, cảm thấy không tin tưởng việc này lắm, vì thế đã để lại chiếu thư, ‘Nếu sau khi ta tạ thế, vẫn chưa có người đăng cơ mà Thập Thất hoàng tử có thể dựa vào năng lực của mình thoát khỏi Đông Chích trở về thì ngôi vị hoàng đế này chính là của Thập Thất hoàng tử.’
Đây là tia tình nghĩa cuối cùng cùng hi vọng mà tiên hoàng lưu lại cho bệ hạ, bất quá cũng vì chiếu thư này làm bệ hạ phải đối mặt với vô số các loại ám sát.
…
Hoàn Chương 117.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...