Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Mục Mộc dựa vào tường mà thở dốc, tim đập cực nhanh, vừa nhớ tới ánh mắt thống khổ của Lạc Tang khi đứng ở trước cửa nhà nhìn hắn chạy đi thì tâm Mục Mộc không khỏi có chút trở nên phức tạp.

Lạc Lâm bình tĩnh chờ cho Mục Mộc hồi phục lại hô hấp bình thường thì mới hỏi hắn: ” Đã xảy ra chuyện gì vậy? “.

Tiếp đó là Văn Sâm Đặc Tư bước vào nhà thì thấy trong phòng có hơi tối nên liền lấy ra ngọn đèn thắp sáng đặt ở trên mặt đất, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Lâm rồi khoác lên cánh tay của ông ấy, vừa lo lắng lại vừa thấp thỏm mà nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc vốn không muốn nhờ vả Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư nhưng ngoại trừ hai người bọn họ ra thì ở đây hắn cũng không có người thân quen nào nên khi trải qua sự việc hãi hùng đó thì hắn chỉ có thể làm ra sự lựa chọn bất đắc dĩ như vậy.

Hóa ra người không có họ hàng và người thân, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu lại thảm hại và đáng thương đến thế này, Mục Mộc chợt cảm thấy rất xót xa trong lòng, người nhà và bạn bè của hắn đều ở trên địa cầu chỉ có một mình hắn ở đây mà thôi.

Sau khi Mục Mộc bình ổn được hô hấp thì lúc này liền nghiêm túc nói chuyện với Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư: ” Tôi hoài nghi Lạc Tang muốn giết tôi “.

Suy nghĩ một chút rồi Mục Mộc liền đổi giọng: ” Nói giết thì cũng không hẳn là chính xác mà hẳn là y muốn ăn tôi “.

Lạc Lâm vẫn vô cùng bình tĩnh nhưng mà Văn Sâm Đặc Tư thì lại siết tay của ông ấy càng chặt hơn, lại thấy Mục Mộc tháo miếng băng màu đen đang quấn trên cổ mình xuống, sau đó gạt hết thảo dược xuống để Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư  nhìn rõ vết thương trên cổ của hắn.

” Vết thương này là bị y cắn vào sáng nay, rất may là y không có cắn vào động mạch bằng không thì rất có thể là tôi đã chết rồi “. Mục Mộc cho hai người bọn hắn xem chứng cứ Lạc Tang muốn ăn mình.

Văn Sâm Đặc Tư khi nhìn thấy vết thương của Mục Mộc thì liền vì quá mức thảng thốt mà rơi lệ, Mục Mộc trên cổ có hai cái lỗ máu khá lớn, miệng lỗ máu sưng đỏ, giữa lỗ là vết máu đen sì, vừa nhìn thì biết chính là bị cắn bởi răng nanh một loại dã thú cỡ lớn nào đó.

So với Văn Sâm Đặc Tư còn đang khiếp sợ thì Lạc Lâm lại tỉnh táo hơn nhiều, ông liền dặn dò Văn Sâm Đặc Tư: ” Văn Văn, em đi vào trong lấy cái hòm thuốc ra đây “.

Lúc đó bởi vì điều kiện có hạn nên Lạc Tang chỉ có thể xử lý đơn giản đối với vết thương của Mục Mộc mà thôi nên vết thương rất dễ bị viêm nhiễm.


Văn Sâm Đặc Tư phục hồi tinh thần lại nhanh chóng đi vào phòng lấy hòm thuốc còn Lạc Lâm thì chuẩn bị một chậu nước sạch mà Mục Mộc thì thấy trong phòng không có ghế ngồi nên liền dựa vào tường ngồi xuống, hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Rất nhanh thì Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm đều lần lượt trở lại, Văn Sâm Đặc Tư  dùng băng gạc sạch sẽ dính nước để khử trùng vết thương của Mục Mộc, vừa khử trùng lại vừa nghẹn ngào.

” Xin lỗi… “. Văn Sâm Đặc Tư chưa từng thấy hổ thẹn như lúc này, ” Cha không nghĩ là Lạc Tang sẽ cắn con “.

Mục Mộc nghiêng cổ từ tốn nói: ” Trước đây thì y đã có tật xấu cắn tôi, chỉ có điều đều cắn rất nhẹ, chỉ có lần này là cắn rất tàn nhẫn “.

Mục Mộc lo sợ là sau này Lạc Tang vẫn cắn hắn như vậy, rất đau, thân thể của hắn cũng không thể chịu nổi, ngày hôm nay lượng máu bị chảy ra của hắn chí ít có thể là số lượng máu được hiến trong hai đợt đó, về lâu về dài nếu như hắn không chết thì cũng sẽ bị Lạc Tang hút thành một cái xác khô.

Lạc Lâm đi tới đi lui trong phòng trống, ông lại hỏi Mục Mộc: ” Các cháu rời nhà trong 8 ngày này thì đã xảy ra những chuyện gì? “.

Lạc Lâm cảm thấy được Lạc Tang bị thú tính xâm chiếm quá nhanh, rất không bình thường.

Vẻ mặt của Mục Mộc liền mất tự nhiên, hắn cảm thấy được ngòi nổ hẳn là do hắn hạ độc Lạc Tang, dẫn đến Lạc Tang trở nên đặc biệt suy yếu, sau đó trong cơ thể y tựa như có thứ gì đó thừa dịp y đang suy yếu mà vọt ra ngoài.

Là nên nói thật? Hay là nói dối đây? Mục Mộc đang suy xét.

Lạc Lâm đã làm tù trưởng trong mười mấy năm làm sao có thể không nhìn ra được Mục Mộc đang có điểm mất tự nhiên? Ông liền trầm giọng nói: ” Cháu hãy thuật lại đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng bằng không thì chúng ta sẽ xử lý không tốt thì đối với Lạc Tang hay là cháu cũng đều không phải là chuyện tốt gì “.

Mục Mộc cũng cảm thấy Lạc Lâm nói rất đúng mà để cho hắn kể rõ sự tình đầy đủ là không thể nào nên hắn vẫn giấu giếm chỉ nói rằng: ” Thực ra, vào 8 ngày trước thì Lạc Tang bị bệnh, sau đó thì thân thể trở nên vô cùng suy yếu rồi đến một ngày thì con mắt của y liền biến thành màu đỏ như máu, cũng nỗ lực cắn đứt cổ của tôi, sau… Ừm, y liền hôn mê “.


” Bị bệnh? “. Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm hai mặt nhìn nhau, đều biết Mục Mộc đang nói dối, Lạc Tang từ nhỏ đến lớn sẽ không bị bệnh, thậm chí còn không từng bị thương tổn qua, với cái thể chất cường hãn quá mức kia thì không có khả năng nói bị bệnh thì liền bệnh được.

Văn Sâm Đặc Tư nhìn Lạc Lâm, muốn nói gì đó nhưng Lạc Lâm dùng tay ý bảo ông bình tĩnh rồi lại hỏi tiếp Mục Mộc: ” Cháu nói con mắt của nó biến thành màu đỏ như máu? “.

” Vâng “. Mục Mộc gật đầu, nói bổ sung: ” Vừa nãy thì mắt trái của y cũng biến thành màu đỏ nên tôi đã hét to với y một tiếng thì y liền khôi phục lại bình thường nhưng tôi không còn dám ở bên cạnh y nữa nên liền chạy tới tìm hai chú “.

Mục Mộc lo sợ là tại tại lúc mình đang ngủ thì Lạc Tang sẽ phát điên lên, hắn cũng không muốn chết ở trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ.

Lạc Lâm cơ bản đã hiểu rõ, ông cũng không có tra hỏi nguyên nhân Lạc Tang bị suy yếu nhưng thật ra thì ông có thể đoán ra được: vào 9 ngày trước Mục Mộc từng cùng Văn Sâm Đặc Tư đi đến nhà mình, có khả năng là lấy được thuốc độc tại trong phòng thuốc rồi cho Lạc Tang ăn, ngoài trừ khả năng này ra thì Lạc Lâm nghĩ hắn không còn có cách nào khác để có thể làm cho Lạc Tang suy yếu cả.

” Đã như vậy thì cháu tạm thời ở cùng với chúng ta, chỉ là nhà của chúng ta vẫn chưa có xây xong mà vật dụng trong nhà trước đây cũng không có chuyển tới cho nên mấy ngày nay cháu cố gắng chịu đựng một chút “. Lạc Lâm nói xong thì quay sang nói với Văn Sâm Đặc Tư vẫn còn đang bôi thuốc cho Mục Mộc: ” Văn Văn, lát nữa em đến nhà Phỉ Lợi Phổ mua một ít thức ăn làm cơm cho Mục Mộc ăn còn anh sẽ đi tìm Lạc Tang nói chuyện một chút “.

Văn Sâm Đặc Tư gật đầu, Lạc Lâm liền đi ra ngoài, trong căn phòng trống trải chỉ còn ông và Mục Mộc hai người.

Văn Sâm Đặc Tư yên lặng bôi thuốc cho Mục Mộc, ông đã không còn chảy nước mắt nữa nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ, nét mặt cũng rất suy sụp.

Chờ quấn xong vải băng cho Mục Mộc thì Văn Sâm Đặc Tư bỗng thình lình ôm lấy Mục Mộc: ” Thật sự xin lỗi! “.

Mục Mộc nhíu mày, bị đàn ông khác ôm thế này khiến cho hắn cảm thấy rất không được tự nhiên, vì vậy hắn nhẹ nhàng đẩy Văn Sâm Đặc Tư ra, bất đắc dĩ thấp giọng thở dài: ” Chuyện đã đến nước này rồi thì còn nói cái gì nữa chứ, nếu  như chú thật sự cảm thấy có lỗi với tôi, liền không cần để cho Lạc Tang tiếp cận tôi nữa “.

Đây là cơ hội rất tốt để đoạn tuyệt quan hệ với Lạc Tang, tuy Mục Mộc không hận Lạc Tang nhưng vẫn không muốn sống chung với y, đừng nói cái gì còn có thể làm bạn bè, vớ vẩn, nếu có thể rời khỏi Lạc Tang thì Mục Mộc chỉ nguyện đời này cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy y nữa, tránh cho đau thương vô ích.


Văn Sâm Đặc Tư im lặng, Mục Mộc thấy ông ấy trở nên trầm mặc thì không khỏi cười khẩy, nói cái gì mà xin lỗi, quay đầu lại thì vẫn nghĩ đến cho Lạc Tang mà thôi, ông ấy là người đã sinh Lạc Tang, không bất công mới là vô tình.

Qua hồi lâu, Văn Sâm Đặc Tư tràn đầy trông mong mà khẩn cầu Mục Mộc: ” Lạc Tang sẽ khỏe lại, chờ nó tốt rồi thì cháu có thể cho nó thêm một cơ hội được không? “.

Mục Mộc hỏi ngược lại ông ấy: ” Chú cảm thấy có thể được sao? “.

Văn Sâm Đặc Tư cũng biết sau khi Mục Mộc đã trải qua những chuyện tồi tệ này rồi mà còn đưa ra yêu cầu như thế thì thật là quá đáng nên ông liền cúi thấp đầu xuống, sau đó giả vờ thoải mái mà hỏi Mục Mộc: ” Đói bụng chưa? Hiện tại chú muốn đi đến nhà của Phỉ Lợi Phổ để mua một ít thức ăn, cháu đi cùng với chú không? “.

Nghe đến tên Phỉ Lợi Phổ, ngọn lửa tức giận tại đáy mắt của Mục Mộc chợt lóe lên, hắn suy nghĩ một chút thì gật đầu: ” Được “.

Vì vậy Văn Sâm Đặc Tư xách ngọn đèn dẫn Mục Mộc đi ra ngoài khi trời đã tối, thời điểm đến gần một đống gỗ thì Mục Mộc cố ý chậm lại vài bước so với Văn Sâm Đặc Tư, thừa dịp ông ấy không chú ý liền nhặt lên một cái cây rồi dấu ở sau lưng, cẩn thận chú ý góc độ không để Văn Sâm Đặc Tư  phát hiện hắn đang cầm cây gậy ở trong tay.

Đêm nay có mây, mặt trăng máu không xuất hiện, dẫn đến đêm càng thêm đen kịt, Văn Sâm Đặc Tư đang xách ngọn đèn mà trong mắt của Mục Mộc lại thấy nó có vẻ cổ xưa và tối, chỉ có thể rọi sáng trong phạm vi ba mét tại chung quanh hai người, do chỉ có tiếng bước chân nên bầu không khí rất dễ dàng làm cho cảm thấy ớn lạnh ở sau lưng.

Cũng may là Mục Mộc đã từng lang thang trong rừng rậm suốt một tuần nên cũng rèn luyện thêm sự can đảm cho mình, vì vậy không sợ bóng đêm lắm.

Đi trong bóng đêm khoảng 2 hoặc 3 phút liền đến nhà của Phỉ Lợi Phổ, Văn Sâm Đặc Tư một tay cầm lấy ngọn đèn còn một tay thì gõ cửa, cách cánh cửa gọi to: ” Phỉ Lợi Phổ, chú là Văn Sâm Đặc Tư, muốn tìm cháu để mua một ít thức ăn, có thể mở cửa được không? “.

Cửa rất nhanh liền được mở ra, Phỉ Lợi Phổ ăn mặc tùy tiện, tóc dài rồi tung đã xuất hiện ở trước mặt hai người, Văn Sâm Đặc Tư nở nụ cười thân thiện với Phỉ Lợi Phổ, mới vừa muốn nói chuyện thì liền nhìn thấy Mục Mộc khí thế hung hăng từ phía sau mình xông lên, hai tay cầm lấy cây gậy rất giống với tư thế đánh bóng chày liền dốc hết sức lực mà phang vào đầu của Phỉ Lợi Phổ, Phỉ Lợi Phổ gầy yếu lập tức bị Mục Mộc đánh cho ngã xuống đất nhưng không bị ngất đi mà là ngồi bệt dưới đất xoa vuốt phía sau gáy của mình, miệng thì há to kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Mục Mộc đang cầm gậy.

” Con rể! Con làm gì vậy! “. Văn Sâm Đặc Tư bị hành đông bất thình lình này làm cho sợ đến ngây người, bởi vì ông cũng đã từng bị Mục Mộc hung hăng đánh qua cho nên phản ứng đầu tiên là dựa vào tường ngồi xổm xuống co lại thành một đoàn, hai tay ôm đầu che chở chính mình.

Mục Mộc ở trên cao nhìn xuống Phỉ Lợi Phổ đang ngồi bệt trên đất, nhếch miệng phát ra một tiếng cười gằn, giống như một tên côn đồ đang nắm gậy vỗ nhẹ vào trong lòng bàn tay của mình, lạnh lùng nói: ” Đây là do anh đã nợ tôi, đừng cho rằng tôi không biết ngày đó chính là anh đã làm cho tôi hôn mê, nếu như còn có lần sau thì không phải là chỉ cho anh một gậy đơn giản như thế này thôi đâu, đã biết chưa? “.

Phỉ Lợi Phổ gật đầu liên tục, Mục Mộc trông thấy dáng vẻ hèn nhát của anh ta thì đoán chừng anh ta cũng không dám kiếm chuyện với hắn thêm lần nào nữa nên lúc này mới ném cây gậy trong tay ra xa.

Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc đã ném gậy đi, lúc này mới rụt rè từ đứng lên, sau đó ông đi xem xét vết thương trên đầu của Phỉ Lợi Phổ thì thấy da đầu của hắn bị rách và chảy một ít máu, chỉ là vết thương nhẹ, lúc này Văn Sâm Đặc Tư  mới nhẹ nhõm phần nào.


Không ngờ Mục Mộc lại gây ra chuyện như thế nên Văn Sâm Đặc Tư làm sao còn có mặt mũi để mua thức ăn của Phỉ Lợi Phổ nữa nên ông liền móc ra ba viên trân châu màu sắc rực rỡ bỏ vào tay của Phỉ Lợi Phổ, để nhận lỗi với hắn: ” Xin lỗi nha, con rể của chú tính tình có chút nóng nảy, tiền này cháu hãy cầm lấy đi, quay về chú lại kêu Lạc Tang săn mấy con con mồi cho cháu, hi vọng cháu có thể khoan dung cho nó “.

Phỉ Lợi Phổ biết rất rõ nguyên do Mục Mộc đánh mình là bởi vì ngày đó mình đã đánh hắn hôn mê nên cũng không trách trong lòng người ta khó chịu mới tìm tới cửa, hắn chậm rãi đứng lên rồi ra hiệu cho Văn Sâm Đặc Tư đi theo mình vào trong nhà bếp.

Văn Sâm Đặc Tư làm sao lại không thấy ngại ngùng nên Mục Mộc phải đi theo Phỉ Lợi Phổ, vừa đi vừa quan sát nội thất ở trong nhà của Phỉ Lợi Phổ, cảm thán kiến trúc này thực sự là rất xinh đẹp và ấm cúng, lại không giống do Phỉ Lợi Phổ có vẻ ngoài lôi thôi xây dựng nên một chút nào.

Thật ra thì Phỉ Lợi Phổ rất có thiên phú về nghệ thuật, từ nhỏ bản thân đã bị người xem thường, suốt ngày núp ở trong nhà không có chuyện gì để làm nên sẽ cầm bút ngồi ở bên cửa sổ vẽ phong cảnh, phòng ốc, con người, lâu dần liền luyện thành một người hoạ sĩ tài năng, trên vấn đề thiết kế nhà ở cũng có rất nhiều kiến giải, lúc trước khi xây dựng căn nhà này là muốn nói cho mọi người trong bộ lạc biết mình sẽ cố gắng tạo cho bạn lữ của mình có một cuộc sống thư thái nhất, nhưng lại không có tác dụng gì, trời sinh phát dục không tốt nên liền trực tiếp ném hắn xuống địa ngục.

Phỉ Lợi Phổ dẫn theo Mục Mộc đi vào nhà bếp, lấy ra một cái sọt không rồi để cho Mục Mộc tự lựa chọn, Mục Mộc nghĩ đến vừa nãy Văn Sâm Đặc Tư đã đưa tiền cho Phỉ Lợi Phổ nên cầm lấy sọt không đi tới các sọt đã được phân loại chỉnh tề nhiều loại rau dưa mà thoải mái lựa chọn nhưng vì không biết rõ các chủng loại rau dưa cho nên mỗi loại đều lấy một ít, mãi đến khi nhét rau dưa đầy sọt.

Chọn xong rau dưa rồi thì Mục Mộc quay đầu lại liền nhìn thấy Phỉ Lợi Phổ đang đứng ở bên tường yên lặng nhìn hắn, mái tóc màu xám tro che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một chút đôi môi lột da, hình tượng này vừa nhìn liền biết là trạch nam tự bế có mức độ nặng.

Mục Mộc kéo sọt rau dưa đi tới gần Phỉ Lợi Phổ thì cơ thể của Phỉ Lợi Phổ liền hơi co lại, như chuột nhìn thấy mèo vậy, Mục Mộc hừ hừ một tiếng, nhắc nhở: “Hai chúng ta đã thanh toán xong rồi, sau này đừng nên tới gần tôi “.

Phỉ Lợi Phổ khẩn trương mấp máy môi của mình, liền theo thói quen liếm lên môi, có nướt bọt ẩm ướt nên đôi môi bị lột da trông dễ nhìn hơn một chút, lúc này Mục Mộc mới phát hiện Phỉ Lợi Phổ tuy rằng sắc môi rất nhạt nhưng đôi môi lại rất đẹp, vì vậy mang theo vài phần hiếu kỳ mà giơ tay lên vén tóc của Phỉ Lợi Phổ qia một bên.

Phỉ Lợi Phổ bị động tác vén tóc của Mục Mộc mà làm cho sợ hãi, mở to đôi mắt màu xanh lam băng, đôi lông mi dài và tinh tế rung động vì bất an.

Đôi mắt này… khá là đẹp.

” Đây không phải là lớn lên rất xinh đẹp sao, che mặt lại để làm gì? Có bao nhiêu người có thể nhận ra anh? “. Mục Mộc nhìn vào gương mặt tái nhợt nhưng lại mi thanh mục tú của Phỉ Lợi Phổ kia sau đó liền thu tay về rồi bình tĩnh kéo sọt rau dưa nặng nề đi khỏi nhà bếp.

Phỉ Lợi Phổ lăng lăng đứng dựa vào tường, hồi lâu sau thì lộ ra một nụ cười khổ, hắn biết rõ diện mạo của mình rất tốt nhưng từ khi bị người ta gọi đùa là ” Giống cái trong thú nhân ” xong thì cảm thấy đó một sự sỉ nhục to lớn nên hắn liền chán ghét khuôn mặt của mình nên tóc mái cũng là từ lúc ấy mà để dài để che đi.

Hắn không phải là giống cái, hắn là thú nhân, dù cho vóc người có thấp bé hay hình thể gầy gò hay bộ dạng thanh tú, thậm chí là thích một thú nhân khác thì hắn cũng vẫn là thú nhân —— Phỉ Lợi Phổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui