Nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, tế bào não như bị nổ tung, Hàn Chưởng đứng hơi loạng choạng.
Tin này quả thực rất kinh khủng, y vốn rằng sau bao nhiêu chuyện kỳ lạ không thể dùng khoa học để giải thích được, y đã có thể bình tĩnh để tiếp nhận mọi sự đả kích.
Nhưng không ngờ rằng, so với những chuyện trước đó y đã trải qua thì chuyện vừa xảy ra này hoàn toàn giống với mấy câu để lừa trẻ mẫu giáo.
Khoa Đặc nhìn Hàn Chưởng ngây ngốc, có chút lo lắng, không khỏi tiến lên hỏi han: "Ngươi......!không sao chứ?"
"Hả?" Hàn Chưởng lập tức hoàn hồn, nhìn thấy đám nam nhân vây quanh mình đều có vẻ lo lắng, xấu hổ không biết nói gì nữa, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Ừm, ta không sao."
"A, vậy là tốt rồi.
Đúng rồi, ngươi vẫn chưa vào thôn phải không? Ta mang ngươi vào thôn trước." Khoa Đặc nghe vậy nở nụ cười, trên khuôn mặt nam tính lộ ra nụ cười trẻ con, nhìn có hơi kỳ nhưng Hàn Chưởng lại thấy cảm giác hiền lành ấm áp từ khuôn mặt của đối phương.
Cảm giác ghê sợ nam nhân này cũng dần vơi đi.
Không giống thú nhân có thể biến thành dã thú nên chỉ mặc một chiếc váy da thú ngắn, những nam nhân này còn mặc cả áo nữa.
Mặc dù chất liệu cũng là da thú, nhưng Hàn Chưởng mặc một thân quần áo rách nát đứng giữa đám người, vẫn có vẻ cực kỳ cao sang dị thường.
Đám nam nhân rất nhiệt tình, mỗi khi đi tới một chỗ là lại giải thích cặn kẽ cho Hàn Chưởng đầu đầy dấu chấm hỏi, cũng không có cảm giác thiếu kiên nhẫn.
Chỉ có điều trong lúc cười nói lại có sự nhu hòa của nữ nhân, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận được.
Dần dần, một vài hùng nhân không giống nam nhân bình thường đi ra từ những ngôi nhà nhỏ, im lặng đứng ở một bên, nhìn đám giống cái cười đùa vui vẻ.
Bị thu hút bởi những thứ mới mẻ mà y chưa bao giờ thấy, Hàn Chưởng tạm thời buông bỏ bài xích trong lòng, ngược lại có hơi buồn cười những nam nhân này thế mà lại dẫn mình đi dạo khắp nơi, cũng không sợ người ngoài như y sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi đối với bộ lạc bọn họ.
Chẳng lẽ mọi người ở đây đều không có lòng đề phòng như vậy sao?
Mang theo chút tò mò, Hàn Chưởng hết nhìn đông lại nhìn tây, cảm nhận được không khí hòa nhã xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười lơ đãng.
Mà ngay lúc đám giống cái nhiệt tình vây quanh Hàn Chưởng đi xem cấu trúc của bộ lạc, Bố Lai Ân cũng nhanh chóng đi vào giữa bụi cây nhỏ gần cổng bộ lạc.
Chân vừa mới bước vào thì một bóng đen lao tới, Bố Lai Ân kinh ngạc, vội vàng né tránh.
May mà Bố Lai Ân phát hiện đúng lúc mới miễn cưỡng thoát khỏi sự tập kích của bóng đen, nhưng trên tay vẫn bị hắc quang chạm vào, nhất thời, một mảng da thịt dính phải làn sương đen từ từ hóa thành thể khí tiêu tán trong không khí.
Trong lòng kêu "lộp bộp" một tiếng, cơn đau nhức khi da thịt trên tay bị ăn mòn khiến thú nhân cũng hơi khó chịu, Bố Lai Ân không khỏi nhăn mày lại.
Người vừa bị thương liền có vẻ càng mẫn cảm với cảnh vật xung quanh, cảm giác được hơi thở lửng lơ trong không khí, Bố Lai Ân vội vàng hét lên: "Khoan đã! Ta không hề có ác ý!"
Hơi thở nguy hiểm trong không khí vẫn chưa lui đi, Bố Lai Ân kiên trì nói tiếp: "Ngươi là lang nhân ở khu rừng phía trước đúng không? Ta chỉ muốn nói chuyện rõ ràng thôi, bầu bạn của người hiện giờ đã làm khách tại bộ lạc của bọn ta."
Vừa mới dứt lời, hơi thở nguy hiểm mới bớt đi một chút, Bố Lai Ân thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm than quả nhiên là lang nhân kia.
Mới vừa nghĩ như vậy, một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau.
Bố Lai Ân xoay người, một con sói lông đen tuyền bóng loáng đi ra từ phía sau một cái cây.
Thân sói khống lớn, ước chửng chỉ tầm 2 mét, ở thế giới thú nhân thì như vậy là hơi nhỏ.
Đương nhiên, Bố Lai Ân hiểu được, đây vẫn chưa phải hình dạng thật của lang nhân trước mắt.
Trên da lông của Thụy Tư có một làn sương di động như một ngọn lửa đen, ánh mắt như đêm đen chiếu ra sự dò xét sắc bén, như những thanh kiếm xuyên qua người của Bố Lai Ân.
Cơ thể Bố Lai Ân cứng đờ, luồng khí hắc ám trên người con sói này đúng thật là không bình thường.
Dần dần, Thụy Tư bước tới, hình sói từ từ biến đổi thành một nam nhân cao lớn.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên làn da màu đồng cổ, màu da ngăm đen phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời, giống như vua của muôn loài, khí thế kinh người.
Bố Lai Ân không hề động đậy, hắn không thể không thừa nhận rằng con sói này rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với một thú nhân vương giả mà hắn từng gặp.
Tiếc là, thuộc tính hắc ám của hắn........
"Ngươi, đi theo ta." Thụy Tư không phản ứng lại ánh mắt có chút kính nể cũng có chút thương cảm của Bố Lai Ân, cẩn thận mà dịu dàng nhìn về phía Hàn Chưởng đang bị nhóm giống cái vây quanh dẫn vào bộ lạc Hùng tộc.
Sau đó lạnh lùng nói với Bố Lai Ân.
Bố Lai Ân chú ý tới tầm mắt của hắn, nhìn theo liền thấy bóng dáng nhỏ xinh bị đám giống cái vây quanh.
Trong lòng hiểu ra, cũng không nói gì thêm, đi theo chân của Thụy Tư vào sâu trong rừng.
Nếu nói chuyện ở nơi gần bộ lạc như vậy, chẳng may có xung đột thì sẽ rất phiền toái.
Nếu bị giống cái của mình nhìn thấy, đối phương cũng sẽ lo lắng.
Không thể để giống cái của mình lo lắng, đây chính là quy tắc ngầm mà tất cả thú nhân đều tuân theo, bất kể là chủng tộc nào.
Hai thú nhân một trước một sau im lặng đi tới nơi cách xa bộ lạc trong rừng sâu, xác nhận nơi này nếu phát sinh chuyện gì thì cũng không bị người khác chú ý tới, Thụy Tư mới dừng bước, xoay người đối diện với Bố Lai Ân.
"Y là của ta." Bỗng nhiên, Thụy Tư nói một câu như vậy.
Bố Lai Ân sửng sốt, sau một lúc lâu mới hiểu ý của đối phương.
Giỏi thật, đang nói mình đừng có để ý tới giống cái của hắn đây mà.
"Ta biết." Bố Lai Ân bất đắc dĩ nói, hắn là thú nhân đã có bầu bạn rồi, sao lại đi để ý tới giống cái khác chứ.
Con sói này suy nghĩ nhiều quá rồi.
"......!Tộc nhân của ngươi, cũng không được." Thụy Tư lại mở miệng, sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào.
"........" Bố Lai Ân đỡ tránh, con sói này..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...