Cơ thể cứng đờ, Thụy Tư vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy, giọt máu đỏ sẫm mang theo mùi tanh tưởi cực nồng chảy dọc theo móng vuốt cực dài từ từ rơi xuống đất.
"Này!" Bả vai lại bị vỗ một cái, giọng của người nói đã hơi buồn bực.
Xác định giọng nói vừa rồi không phải ảo giác của mình, đầu Thụy Tư cứng ngắc quay về sau.
Vóc người nhỏ nhắn, mặt nho nhỏ, bộ dạng đảo mắt khinh thường quen thuộc hiện ra trước mắt.
Thụy Tư bất động, chỉ dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng trước mặt.
Bị thú nhân cao lớn nhìn như vậy, trong lòng Hàn Chưởng không hiểu sao lại thấy hơi sợ, ánh mắt sáng quắc của người này thật sự có chút kinh khủng.
Nhưng nghĩ tới vừa nãy mới tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một cái tổ chim cỡ lớn, trước mặt còn có một con mãng xà lớn màu đỏ đang khò khè nhìn thẳng vào mình, còn bởi vậy mà rơi cảm thảm cảnh bị mãng xà đuổi giết, khí thế trên mặt Hàn Chưởng lại quay về.
"Nhìn cái gì! Đều là lỗi của ngươi! Tự dưng ném ta vào một cái tổ chim rách nát! Còn hại ta suýt chút nữa là không giữ được cái mạng nhỏ này! Ngươi còn nhìn cái gì nữa hả!"
Ngẩng đầu nhìn nam nhân còn cao lớn hơn mình rất nhiều, Hàn Chưởng vênh mặt hất hàm phát tiết oán giận trong lòng, căn bản quên mất trước đó mình đã sợ sinh vật hình người này đến mức nào.
Thụy Tư không cãi lại, chỉ im lặng nhìn bộ dạng sắp nhảy dựng lên của Hàn Chưởng, duy trì bộ mặt than trăm năm không đổi.
".......! Nếu không phải ta thông minh, nhanh chóng chạy trốn, hiện giờ sớm đã biến thành dịch dinh dưỡng trong bụng con rắn chết này rồi......." Hàn Chưởng vẫn tiếp tục cằn nhằn, oán khí trong lòng đều trút hết ra.
Cũng không biết nói bao lâu, Hàn Chưởng cảm thấy hơi khát nước.
Thụy Tư vẫn như pho tượng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Ngươi vẫn......." Lời còn chưa nói xong thì cả người Hàn Chưởng đã bị Thụy Tư kéo vào trong lòng.
Cảm giác được cánh tay cường tráng đang siết mình ngày càng chặt hơn, Hàn Chưởng có áp lực hít thở không thông, nhịn không được vùng vẫy: "Ngươi làm gì, thả......"
Thả cái gì? Không ai biết được, bởi vì miệng của bạn học Hàn Chưởng đã xui xẻo bị chặn lại mất rồi.
Dùng cái gì để chặn? Câu hỏi này thật vô nghĩa! Lấy độc trị độc, lấy miệng chặn miệng thôi!
Cơ thể cường tráng của Thụy Tư khóa chặt Hàn Chưởng vào trong lòng, một tay ôm thắt lưng của y, tay còn lại giữ sau gáy, áp mạnh tiểu gia hỏa đang kịch liệt giãy giụa về phía mình.
Trong lúc nhất thời, như củi khô bắt lửa, như gà con gặp diều hâu, như siêu nhân Điện Quang gặp yêu quái........
Không cần để ý đây là kiểu so sánh gì, tóm lại là mắt nổ đom đóm một trận, sau đó bắt đầu cảnh hôn kịch liệt của hai người.
Thịt môi của Thụy Tư rất dày, vừa lúc bao trùm chặt chẽ môi mỏng nho nhỏ của Hàn Chưởng, liều mạng mút cánh môi của đối phương, gặm cắn nhiều lần, giống như muốn cắn đứt môi của đối phương xuống mới cam tâm.
Có thể có người sẽ hỏi, thằng nhãi Hàn Chưởng này chẳng lẽ cam chịu đứng yên cho Thụy Tư cắn sao?
Đương nhiên không phải! Nhưng y không ngờ Thụy Tư sẽ làm vậy với mình thôi! Con người mà, một khi có chuyện gì vượt ngoài khả năng tự hỏi của đại não thì thường sẽ ngây ngốc như vậy mấy giây, sau đó mới có thể phản ứng lại.
Dù sao thì phản xạ thần kinh cũng cần một cung phản xạ.
Mà nhân lúc Hàn Chưởng ngây người vài giây đó, Thụy Tư có thể nói là nắm chặt thời gian ăn đậu hũ non của Hàn Chưởng cực kỳ nhiều, hết cắn, liếm rồi lại mút.
Tóm lại há miệng ra là hắn có thể phát huy tất cả khả năng của mình trong một lần.
"Ưm......." Hàn Chưởng bị nụ hôn bất thình lình dọa ngốc cuối cùng cũng hồi thần, nhìn thấy gương mặt đen kề sát vào mình, Hàn Chưởng mở to hai mắt, lập tức kịch liệt phản kháng: "Buông......."
Một chữ mới phun ra thì một thứ không nên đã chui vào theo khe miệng hé mở.
Tuyệt đối không lãng phí cơ hội tốt này, Thụy Tư nhân cơ hội mở ra bờ môi mím chặt của Hàn Chưởng, bàn tay vốn đang đặt sau gáy của Hàn Chưởng cũng chuyển ra cằm, nắm lấy cằm của người ta kéo xuống.
Như vậy rất tốt, cằm bị kéo đau khiến Hàn Chưởng hơi rên nhẹ, ngay cả khớp hàm cắn chặt cũng không thể phòng thủ, bị Thụy Tư mạnh mẽ xâm nhập!
Cảm nhận rõ ràng được một đầu lưỡi dính nhớp đang càn quét trong khoang miệng của mình, Hàn Chưởng nổi điên!
Ngươi nói xem ngươi có ác hay không! Mới bước được một bước mà đã muốn tiến một thước rồi! Giờ thế mà lại cho cả đầu lưỡi vào!
Muốn cắn đầu lưỡi đang tàn sát bừa bãi trong miệng của mình, nhưng cằm đang bị giữ, Hàn Chưởng bất đắc dĩ chỉ có thể vận dụng hàng phòng thủ cuối cùng trong miệng ------- đầu lưỡi.
Nhưng nhân phẩm hôm nay thật sự thấp, đầu lưỡi vừa mới động đã bị "quân địch" trong miệng phát hiện tung tích, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đầu lưỡi Thụy Tư mạnh mẽ "bắt giữ" cái lưỡi đang muốn chạy trốn, bắt đầu một trận đấu đá quyết liệt với đối phương.
Cũng không biết do đầu lưỡi thú nhân cực kỳ khỏe mạnh, hay là đầu lưỡi Hàn Chưởng quá yếu, dù sao thì Hàn Chưởng khốn khổ cũng bị thất bại thảm hại trong trận phòng thủ khoang miệng này, mà Thụy Tư kỹ thuật cường hãn cũng không chừa lại cơ hội cởi giáp xin hàng, chật vật chạy trốn cho y.
Đều là gà mờ, nhưng bạn học Thụy Tư chỉ bằng bản năng thú nhân đã giành được chiến thắng áp đảo trong lần hôn này, còn bạn học Hàn Chưởng lại chỉ có thể bị động để đối phương xâm nhập.
Bởi vậy có thể thấy, sự khác biệt về chủng tộc mang đến kết quả bất đồng tới mức nào, đồng thời cũng có thể đoán được, một nhân loại như Hàn Chưởng gặp thú nhân lai như Thụy Tư sẽ bị ăn sạch sẽ hoàn toàn.......
Cũng không biết "trận chiến" này giằng co bao lâu, dù sao thì khi Thụy Tư buông Hàn Chưởng ra thì môi y đã sưng phù lên như lạp xưởng, Hàn Chưởng xui xẻo sắp hút thở không thông mà chết.
Một sợi chỉ bạc như không đứt đoạn dính trên môi khi hai người từ từ tách ra, dâm mỹ mà ám muội.
Hàn Chưởng bị hôn đến mức cả người choáng váng trong lúc nhất thời không thể hồi thần, chỉ ngây ngốc đứng đó khiến con người Thụy Tư lại lóe sáng.
Lại duỗi tay ôm người vào lòng, đầu Thụy Tư vùi lên cổ của Hàn Chưởng, không nói một lời.
"Đờ mờ! Tên biến thái nhà ngươi! Buông ra!" Hàn Chưởng muộn màng nhận ra lập tức giãy giụa.
Đùa gì vậy, tên lang nhân này vừa mới hôn y đó! Nghe rõ chưa! Là hôn đó!
Ngẫm lại mình chưa từng hôn nữ nhân, giờ thế mà lại bị một người nam nhân, hay là một nam nhân có thân hình, ngoại hình "dị" như vậy hôn môi, thật sự khiến người ta cạn lời!
"A Chưởng........" Giọng nói hơi nặng nề từ trong miệng Thụy Tư thốt ra, chui vào tai Hàn Chưởng không hiểu sao lại khiến y run sợ.
"A Chưởng......" Lại gọi một tiếng, đầu của Thụy Tư vùi lên cổ của Hàn Chưởng, yếu ớt nói: "Ta đã nghĩ, ngươi chết......."
Hàn Chưởng sửng sốt một chút, không hiểu được câu trước, nghe được câu sau có một chữ "chết" lập tức xù lông: "Ngươi mới chết ấy! Ta đang sống rất khỏe mạnh!"
Vội vàng ôm lấy cơ thể đang vặn vẹo trong lòng, Thụy Tư ngẩng đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt Hàn Chưởng: "Ngươi hiểu được, ý của ta, đúng không?"
"Ờm......." Ánh mắt có hơi chột dạ, Hàn Chưởng ấp úng: "Ai biết ngươi đang nói cái gì........"
Mầm mống vẫn luôn tồn tại trong lòng lại bị y cố tình phớt lờ bắt đầu rục rịch, động thái như sắp trồi lên từ đất.
Nghĩ đến ý tưởng thoát ẩn thoát hiện trong đầu, Hàn Chưởng lắc lắc đầu.
Không có khả năng, hai người bọn họ, sao có thể như vậy được........
Nhưng mà, câu tiếp theo của Thụy Tư hoàn toàn phá nát ảo tưởng lừa mình dối người của y.
Quay đầu của tiểu gia hỏa đang cố ý nhìn ra hướng khác về lại, ép buộc y nhìn mình, Thụy Tư gằn từng chữ một: "A Chưởng, làm giống cái của ta đi."
Đầu óc Hàn Chưởng rối loạn, vốn không thể hiểu ngôn ngữ dị giới của hắn, huống chi hiện giờ đang không tập trung, căn bản là không hiểu hắn đang nói gì.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, hơn nữa dựa theo phán đoán sinh động trong đầu, Hàn Chưởng cũng đoán được đại khái ý mà hắn muốn nói.
Bị bắt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngăm đen, mặc dù có hơi thô kệch, nhưng tuyệt đối không phải là quá xấu, trong đầu Hàn Chưởng chỉ hiện lên hai chữ -------- thú giao........
Phảng phất như một tia sét đánh ngang trời nắng, Hàn Chưởng 囧.
Khẩu vị nặng như vậy........!Y thật sự không thể tiếp thu........
Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh người kia bị một con gấu đè dưới thân nhìn thấy trên đỉnh núi lúc trước.
Chẳng lẽ, quan hệ của bọn họ là như vậy?
Lặng lẽ nuốt nước miếng, y lại ngẩng đầu nhìn lên Thụy Tư cao lớn, nghĩ tới "dáng người nhỏ" của mình, nhất thời bi thương đầy tim.......
Y không muốn đâu! Y không muốn bị một con sói đè dưới thân đâu! Y muốn nữ nhân cơ!
Tưởng tượng trong lòng như vậy, ý nghĩ muốn rời đi lại đột nhiên bùng lên mãnh liệt.
Đúng vậy, nhất định phải rời đi! Nếu còn ở cùng với con sói này nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị "ăn".
Y là một good boy thế kỷ 21, sau này còn muốn cưới vợ, lý nào lại để một con sói đè được!
Liếc mắt nhìn, con sói kia vẫn mở to đôi mắt đen sì nhìn mình, hình như đang đợi câu trả lời từ y.
Có điên không! Cho hắn câu trả lời vậy ai có thể cho y câu trả lời đây! Y muốn quay về! Nơi này quả thực là quá vi diệu! Y mới đến đây với ngày mà đã muốn đâm đầu vào tường rồi! So với những sinh vật kỳ lạ không biết tên, y thà quay về Trái đất đối phó với phần tử khủng bố còn hơn, ít nhất thì đó vẫn là những người bình thường.......!
Vô vàn suy nghĩ xuất hiện trong đầu, nhưng không thể nói ra một chữ nào, chẳng may con sói này thấy y không đồng ý liền gặm y thì sao?
Nhớ tới cách mà con sói này giết chết mãng xà đỏ như máu, y thật sự muốn khóc.......!Y không muốn biến thành đống thịt nát đâu!
Tròng mắt vừa đảo, hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là thuận theo hắn trước, ổn định tâm lý cho con sói này, rồi về sau tìm cách khác.
Sau khi trấn tĩnh lại, Hàn Chưởng ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì bỗng nhớ ra căn bản mình không nghe hiểu ý của đối phương, biện pháp tốt nhất lúc này là gì?
Gật đầu.
Khi ngươi không biết đối phương nói gì, gật đầu chính là cách sáng suốt nhất.
Nhớ lại những lúc đội trưởng nói chuyện y lại ngủ gà ngủ gật, mỗi lần gọi tên y, bất kể đội trưởng hỏi cái gì y cũng gật đầu, kết quả lần nào cũng đều thành công trót lọt.
Có thể thấy gật đầu chính là cách trả lời vạn năng tới mức nào........!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...