Hàn Nhã chật vật bắt xe rời khỏi nhà hàng đồ Nhật. Ngũ Hiên nhìn xe taxi quẹo qua góc đường, biểu cảm trên mặt có chút trống rỗng, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Anh nhìn về phía Ân Viêm bên đường cái đối diện vừa hôn xong đang đứng thẳng người, lớn giọng gọi: "Ân Viêm, lên uống một chén nào!"
Ân Viêm sờ sờ gương mặt đỏ như cà chua của Dụ Trăn, nghiêng người che cậu lại phía sau. Hắn nhìn về phía tầng hai, tầm mắt xẹt qua nam nhân mặc áo sơmi màu sợi đay, rồi cúi đầu, lấy di động ra gọi cho Ngũ Hiên.
Ngũ Hiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình thì sửng sốt, câm nín nhìn Ân Viêm một cái, mới lấy di động ra nhận cuộc gọi: "Đã mặt đối mặt còn gọi điện thoại nữa. Sao nào? Ngại hô to gọi nhỏ bên đường chướng tai gai mắt? Dũng khí hôn nhau bên đường vừa nãy của anh đâu?"
"Dụ Trăn sẽ thẹn thùng."
Giọng nói bình tĩnh của Ân Viêm xuyên qua ống nghe truyền đến. Ở phố đối diện, hắn xoay người lại nhìn Dụ Trăn trong xe, tựa hồ muốn xem đối phương đang làm gì.
"Tôi không lên, hôm nào mời anh ăn cơm."
"Ai, anh cái người này sao......" Ngũ Hiên đang chuẩn bị lải nhải hai câu, dư quang quét đến Thích Thanh Nguyên còn đứng ở bên cạnh, lời vừa ra miệng bèn chuyển sang chuyện khác: "Được rồi được rồi, chuyện trong nhà quan trọng hơn, vậy lần sau có cơ hội chúng ta lại tụ họp. Được được, không cần nói xin lỗi, vốn là do tôi ồn ào mà, ai ai ai, anh cái người này, đã nói không cần cảm thấy có lỗi mà, anh em một nhà không nói xin lỗi gì đó. Được được, anh bận việc đi, cúp đây."
Ân Viêm vốn chưa nói mời rượu và trong nhà có chuyện: "......"
Ngũ Hiên lo mình diễn xa quá, nên cúp điện thoại liền quay người lại đóng cửa sổ ghế lô. Anh nhìn qua các anh em cười nói: "Ân Viêm có việc, chúng ta mặc kệ anh ta đi, tiếp tục ăn đồ của chúng ta, xem náo nhiệt xong đồ ăn cũng sắp lạnh hết rồi."
Tầm mắt Thích Thanh Nguyên bị Ngũ Hiên với cửa sổ cản lại, nên nhìn không tới thân ảnh của Ân Viêm với Dụ Trăn, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Ngũ Hiên một cái, chủ động trở lại chỗ ngồi.
Những người khác thấy hắn ngồi, cũng lục tục ngồi xuống theo, trong đó một người trẻ tuổi hơi béo có quan hệ tương đối tốt với Ngũ Hiên sau khi ngồi xuống thì nói: "Hiên Tử, cậu lúc nào thì có quan hệ tốt với Ân Viêm như vậy, lúc trước hai ngươi......"
Ngũ Hiên ngồi xuống cuối cùng, nghe vậy làm ra dáng vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh: "Cùng là người lưu lạc thiên nhai thôi. Lúc trước tôi bị tai nạn xe là do anh ta cứu tôi đấy, được rồi, chuyện ngu xuẩn trong quá khứ cũng đừng nhắc lại, chừa chút cho tôi mặt mũi. Còn nữa, bây giờ Ân Viêm với đối tượng của anh ta rất tốt, các cậu về sau chạm mặt Ân Viêm đừng nói lung tung, miễn cho phá hủy tình cảm chồng chồng người ta."
"Cậu còn biết sĩ diện." Người trẻ tuổi hơi béo nghe ra anh không muốn nói nhiều về chuyện này, vì thế thức thời trêu ghẹo một câu liền không nói nữa.
Ngũ Hiên đưa cho anh ta một cái ánh mắt vừa lòng, vừa chuẩn bị nói sang chuyện khác, Thích Thanh Nguyên ngồi bên cạnh vẫn ít lời đột nhiên đã mở miệng. Cũng không phải nói với anh, mà là nói với Quan Thiên Vũ ngồi đối diện khá an tĩnh điệu thấp: "Cậu Quan, hộp trân châu tôi mua trong tiệm cậu lần trước nghe nói là Ân Viêm bán cho cậu?"
Quan Thiên Vũ sửng sốt, hỏi: "Sao anh biết?"
Hỏi xong mới phát hiện ngữ khí của mình quá tùy ý, vừa chuẩn bị bổ sung thì Thích Thanh Nguyên bên kia liền nói tiếp.
"Tình cờ biết được, viên trân châu kia tỉ lệ quá tốt, còn có phấn tự nhiên, nếu có thể thì tôi muốn mua thêm một hộp."
Quan Thiên Vũ nghe vậy thì khó xử: "Thật không dámg giấu diếm, trân châu kia tôi cũng chỉ có một hộp, sau đó tôi có hỏi qua Ân Viêm muốn mua thêm một hộp tặng cho mẹ tôi, hoặc là làm rõ nguồn cung. Nhưng đáng tiếc viên trân châu đó cũng là Ân Viêm tình cờ mua được ở nước ngoài, không rõ lai lịch, cũng không còn dư."
Người trẻ tuổi hơi béo nghe vậy lại tò mò: "Ân Viêm bán trân châu làm gì? Anh ta mà thiếu tiền sao?"
Quan Thiên Vũ lắc đầu: "Không phải, anh ta tìm tôi đổi một căn hộ, chắc ngại thiếu nhân tình nên thấy tôi kinh doanh châu báu liền dùng trân châu đổi."
"Thì ra là thế, anh ta suy nghĩ cũng rất chu đáo." Người trẻ tuổi hơi béo một bộ bừng tỉnh đại ngộ.
Thích Thanh Nguyên nghe xong lại than một câu không có duyên, cũng không nhắc lại việc mua trân châu nữa, hắn chủ động kéo đề tài lên mục đích đám người trẻ tuổi này tìm hắn.
Không khí bữa tiệc hết sức náo nhiệt, Ngũ Hiên cười cùng họ cụng ly, trong lòng lại nhớ kỹ lời Thích Thanh Nguyên, chuẩn bị lát nữa gọi cho Ân Viêm nói chuyện này.
Xe hơi màu đen của cậu chạy băng băng trên đường, Dụ Trăn cúi đầu ngồi ở ghế phụ, mặt đỏ lỗ tai hồng, hồn bay ra ngoài.
"Mũi còn đau không?"
Giọng nói lành lạnh ngày thường khiến lòng người yên tâm, lúc này nghe thấy không hiểu sao lại mang theo chút nhiệt ý, hong đến thân thể người ta khô nóng.
Dụ Trăn không tự giác ngừng thở, điên cuồng lắc đầu. Cậu muốn nghiêng đầu nhìn hắn lại không dám, cái cổ biệt nữu vặn thành một cái góc độ kỳ quái. Cậu dùng giọng mơ hồ nói: "Anh, anh vừa nãy......"
"Cái gì?" Ân Viêm bớt thời gian nghiêng đầu nhìn cậu một cái.
Dụ Trăn xoạt một cái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nâng cao giọng đáp: "Không có gì, tôi, tôi là nói xe anh! Xe của anh còn đậu ở nhà hàng đồ Nhật."
"Tài xế sẽ đến lái về." Ân Viêm trả lời, dư quang thấy cậu nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, cảm xúc truyền lại đây cũng không được bình tĩnh, cái tay đang nắm tay lái của hắn siết chặt, trịnh trọng nói: "Dụ Trăn, tôi......"
"Không cho nói!" Dụ Trăn đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời, mười phần khí thế: "Lái xe phải chuyên tâm, không thể nói chuyện! Từ giờ đến khi xe dừng lại, hai ta ai nói trước người đó là cún!"
"......"
Ân Viêm đơn giản dừng xe ven đường.
Dụ Trăn trừng mắt, xoay người mở cửa xe, trái tim cậu đập loạn xạ, quả thực là muốn nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.
Cửa xe khóa, cậu tất nhiên không mở ra được.
Ân Viêm cởi đai an toàn cúi người nghiêng qua, đè lại bờ vai của cậu đem kéo cậu về, rồi lẳng lặng nhìn cậu.
Dụ Trăn cũng trừng lớn mắt nhìn hắn, tay co ở trước ngực, sau đó mặt từng chút đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ theo, cổ cũng đỏ nốt. Đầu cậu cúi càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, ánh mắt liều mạng liếc sang bên cạnh, không dám nhìn hắn nữa.
Ân Viêm thấy thế cái tay đang ấn cậu nhịn không được siết chặt, kéo cậu sang chỗ mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Đã phân không rõ là tim ai đánh trống reo hò, không khí đột nhiên trở nên ái muội. Hơi thở thuộc về Ân Viêm từng chút tới gần, thân thể bị động nghiêng về trước, như thể cách khoảng không cũng cảm nhận được nhiệt độ tản ra từ thân thể đối phương.
Cứu mạng, không thở được.
Dụ Trăn muốn hít sâu lại không dám, lúc phát hiện cằm bị Ân Viêm nâng lên thì phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại, chuẩn bị giao ra cái hôn thứ ba của đời mình.
Trong thế giới đen như mực, cảm quan bị phóng đại vô hạn.
Môi bị ngón cái của Ân Viêm dịu dàng đè lấy mơn trớn. Lông mi cậu run rẩy, sau phút giây lúng túng, dũng khí đột nhiên lại vọt lên đầu, tay co ro trước ngực từ từ buông lỏng, thử thăm dò hướng tới Ân Viêm.
Nếu, nếu có thể......
"Há miệng."
Hơi thở Ân Viêm đã gần ở trước mặt, ngón cái ấn trên môi dùng chưa tới một phần lực. Cậu nhịn không được hé môi, sau khi phát hiện mình ngậm ngón tay đối phương lại vội nhả ra, nghe lời mà hé miệng, thân thể khẩn trương đến run rẩy.
Muốn, muốn tới sao?
Hé miệng, là, là muốn hôn lưỡi sao?
Mới lần hôn môi thứ ba thôi mà, có phải nhanh quá không?
Không không không, không sao cả! Hôn đi, nếu Ân Viêm muốn, cậu, cậu không sao cả.
Ngón tay trên môi dời đi, thân thể bị đối phương kéo về trước. Cậu rối rắm có nên mở mắt ra không, thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ bây giờ của Ân Viêm á, nhưng lại vì quá mức thẹn thùng mà không dám.
Hơi thở quen thuộc tới gần, tựa như có hô hấp ấm áp phun trên mặt.
Tới, tới!
Dụ Trăn vươn tay nắm lấy áo sơ mi của Ân Viêm, sau đó siết chặt.
"Nuốt vào, hít sâu, ổn định đạo tâm."
Giọng Ân Viêm vang ở bên tai, sau đó trên môi hơi lạnh, một viên thuốc bị nhét vào, sau khi chạm tới đầu lưỡi liền hóa thành một lòng nước thuốc mát lạnh, nhanh chóng trôi vào dạ dày, biến thành một khí lạnh khuếch tán tứ chi.
Xoạt.
Thân thể và cảm xúc kích động bị luồng khí lạnh này cuốn đi, chỉ còn lại một cảm xúc tôi muốn thành tiên đầy mờ mịt và thần thánh.
Dụ Trăn mở bừng mắt, mặt không đỏ, tim không nhảy, trong mắt vô dục vô cầu, vẻ mặt chết lặng.
Ân Viêm giơ tay sờ trán cậu: "Đừng nghĩ loạn, cảm xúc kịch liệt không có ích cho tu luyện."
"......"
"............"
".................."
Tu luyện em gái anh!
Cảm giác mát lạnh nhanh chóng bị xấu hổ, giận dữ và lửa giận thiêu rụi. Dụ Trăn nhìn ánh mắt Ân Viêm trước sau vẫn bình tĩnh bao dung, nhịn không được nghiêng đầu dựa vào ngực hắn.
Tiếng tim đập trầm ổn truyền đến, đối lập với cậu đang kích động.
Dụ Trăn càng thêm tức giận, cậu ngồi dậy đè lại bả vai Ân Viêm, tầm mắt dừng trên môi hắn, lá gan phì lên, cậu cúi đầu, dùng sức cắn cắn, cho đến khi gặm trầy da mới buông ra. Sau đó cậu liếm một máu trôi môi hắn, rồi tiêu sái lui về phía sau ngồi trở lại ghế tựa. Cậu chép chép miệng như tên lưu manh, tức đến bật cười: "Hương vị mỹ nhân không tệ, rất ngọt."
Thu người trong ngọc giác xem diễn, Tam Nhi trợn mắt há hốc mồm chấn động hết sức: Mẹ nó!
Chủ nhân thật can đảm!
Khí thế trên người Ân Viêm nháy mắt thay đổi, ánh mắt nhìn cậu rất sâu thẳm.
Ngay khi Dụ Trăn bị nhìn đến lúng túng, Ân Viêm đột nhiên ngồi trở lại ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, nhấn ga.
"!!!"
Dụ Trăn vội vàng cài đai an toàn, nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, dũng khí bị tức giận lôi ra nháy mắt biến mất, cậu co người trên ghế run bần bật.
Xong, xong rồi.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, cảm ứng linh khí lạnh căm căm tản ra trên người Ân Viêm, nhớ lại cử chỉ đùa giỡn vừa nãy của bản thân, chỉ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa.
Ô tô một đường nhanh như chớp chạy về chung cư, Dụ Trăn sợ đến mức không muốn xuống xe, có ý định không bạo lực không hợp tác, lại bị Ân Viêm tự mình mở cửa cởi đai an toàn, "dịu dàng" ôm vào thang máy.
Thang máy đi lên một tầng lại một tầng, Dụ Trăn đều phát run.
"Tôi, tôi không phải cố ý, lúc ấy đầu óc của tôi nóng lên...... Không không không, đầu óc của tôi hỏng rồi, đầu óc hỏng rồi."
Ân Viêm vẫn im lặng, khuôn mặt phản chiếu qua kính thang máy cũng bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Tôi có thể giải thích, thật sự! Có phải tôi cắn anh đau không? Xin, xin lỗi."
Ân Viêm vẫn không nói lời nào, nhưng tay ôm lấy bả vai cậu đột nhiên siết chặt.
A a a a a!
Lông tơ Dụ Trăn đều dựng thẳng lên hết, cậu trơ mắt nhìn thang máy ngừng ở tầng cao nhất, bèn vươn tay muốn ôm cửa thang máy: "Sau này tôi không dám nữa, thật sự, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."
Ân Viêm kéo tay cậu ra, ôm lấy cậu mở cửa vào nhà, sau đó xoay người đẩy nhẹ cậu dán vào cửa nhà, duy trì khoảng cách nửa bước xa. Hắn rũ mắt nhìn cậu, vẫn không nói lời nào.
Cánh cửa lạnh băng giống như trái tim Dụ Trăn giờ phút này.
Cậu giương mắt lúng túng đối diện với Ân Viêm, cảm thấy mắt hắn sâu thẳm đến không nhìn thấy cảm xúc bên trong. Cậu muốn tránh lại không dám, nhỏ giọng tự cứu mình: "Anh, anh tức giận sao? Nếu, nếu không, tôi để anh cắn, cắn lại?"
"Đây là cậu nói đó." Ân Viêm rốt cuộc cũng mở miệng.
Dụ Trăn ngơ ngác: "A, a?"
Bóng ma phủ xuống, Ân Viêm đột nhiên tiến lên một bước, kéo sát khoảng cách giữa cả hai. Hắn nâng hai tay lên ôm lấy mặt cậu, rồi cúi đầu, dưới hai mắt đang trừng lớn của cậu, từ từ dán lên bờ môi cậu.
Thật sự là dán, động tác rất dịu dàng, lúc dán lên còn nhẹ nhàng cọ xát một chút.
...... Rõ ràng trước đó khí thế như vậy.
Dụ Trăn nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của hắn, cậu thấy được dáng vẻ lúng túng của mình, đầu óc lại lần nữa nóng lên, cậu nâng cánh tay ôm lấy hắn.
Chỉ có mình.
Cậu nhịn không được mở miệng, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm bên môi bị trầy của Ân Viêm.
Đôi mắt bình tĩnh đến gần như không thèm để ý, chỉ có mình, một người rõ ràng rất bình thường rất ngu ngốc, lại không có chút ưu tú nào.
Người này, luôn đặt cậu vào trong mắt, vẫn luôn như vậy.
Trái tim đột nhiên đánh trống reo hò, tay ôm đối phương siết chặt, từ từ nhắm lại hai mắt. Cậu ngửa đầu, lại lần nữa dịu dàng liếm láp miệng vết thương trên môi đối phương.
Rõ ràng vẫn thẹn thùng, nhưng một chút cũng không muốn buông người này ra.
【 Tôi sẽ chịu trách nhiệm. 】
Tân Tiểu Tiểu đã nói, mối tình đầu của cô sau khi hôn cô xong từng nói với cô một câu như vậy, bởi vì mối tình đầu của cô đã muốn cùng cô ở bên nhau thật lâu.
Thực trừng hợp là Ân Viêm cũng nói với cậu như vậy, đây không phải đại biểu cho việc thật ra Ân Viêm cũng muốn cùng cậu ở bên nhau thật lâu sao?
Thật tốt, thật tốt quá.
Từ khi môi bị liếm, thân thể Ân Viêm đã cứng ngắt.
Hắn nhìn Dụ Trăn trong ngực vừa nãy còn lúng túng muốn chết, bây giờ lại mười phần chủ động, nhắm hai mắt vừa hôn vừa liếm mình, bình tĩnh của hắn sớm đã mất bóng, lỗ tai ẩn ẩn phiếm hồng.
Nghiệt đồ!
Hàng mi dài của hắn nhíu lại, trong mắt có một tia chật vật và ảo não.
Không được, này, loại chuyện này sao có thể để đồ đệ chủ động.
Hắn siết chặt tay, lập tức đảo khách thành chủ, hôn bảo bối trong ngực thật sâu.
Tam Nhi lặng lẵ che lại hai mắt—— Nó vẫn là con nít đó, đừng như vậy mà.
Sau khi Ân Viêm bắt đầu chủ động, Dụ Trăn lập tức quân lính tan rã, quyền chủ động và hô hấp cùng bị đoạt lấy, eo bị ôm chặt, chân có chút nhũn ra, thân thể nóng đến kỳ lạ.
"Ưm...... Đừng."
Cậu nhịn không được trợn mắt, lại thẳng tắp rơi vào một đôi con ngươi đầy dịu dàng, trái tim cậu run lên, cái tay giãy giụa dừng lại, tiếp tục thuận theo mà ôm hắn.
Vậy, vậy lại hôn một lúc nữa đi...... Thật ra cậu cũng rất muốn hôn hôn.
Đều là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, tuy rằng khoác tầng da tu sĩ và một người có trái tim của lão dưa chuột, nhưng không đại biểu cho việc thật sự thanh tâm quả dục.
Thân thể dán thân thể một lúc lại còn hôn sâu, hai người rất nhanh đã nổi lên phản ứng.
Dụ Trăn lại lần nữa "không biết xấu hổ", sau một lúc do dự, cậu chủ động kéo vạt áo sơ mi của Ân Viêm, đỏ mặt luồn tay vào trong quần áo.
Thân thể Ân Viêm cứng đờ, đột nhiên lui người bắt lấy tay cậu, lại lấy ra một viên thuốc nhét qua.
Vì thế tim lạnh thân thể cũng lạnh, Dụ Trăn giương cái miệng bị hôn đến có chút sưng đỏ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ân Viêm.
"Ảnh hưởng đạo tâm." Ân Viêm giải thích, giọng hơi khàn.
Dụ Trăn quả thực không biết nên nói gì cho phải. Thật lâu sau, cậu yên lặng thu lại tay, chỉ chỉ quần áo trên người Ân Viêm bị mình cọ lung tung rối loạn, lại chỉ chỉ đôi môi sưng đỏ của mình: "Anh, anh lúc này còn nói đạo tâm với em?"
Ân Viêm lại nhét cho cậu một viên thuốc, tự mình cũng ăn một viên, sau đó vươn cánh tay ôm cậu.
Tuy rằng thân thể bình tĩnh, nhưng đầu óc Dụ Trăn vẫn không bình tĩnh được. Vừa thấy hắn định ôm mình, cậu lập tức vươn tay chuẩn bị ôm lại.
"Quần áo phải mặc đàng hoàng." Ân Viêm giúp cậu sửa sang lại quần áo: "Tôi đi làm bữa tối, làm thịt thỏ bát bảo cho em." Nói xong tựa như dỗ con nít sờ sờ đầu cậu, sau đó xoay người đi mất.
...... Đi mất!
Thế mà đi mất!
Dụ Trăn xem hai tay vươn ra một nửa của mình, lại quay đầu lại liếc vạt áo đã sửa xomg của mình, đột nhiên phản ứng lại rống giận: "Anh kéo quần áo của em ra, cho rằng nhét nó lại thì có thể che giấu chuyện anh muốn sờ em sao!"
Keng!
Tiếng đồ làm bếp rớt xuống đất truyền đến, sau đó là giọng nói bình tĩnh đứng đắn của Ân Viêm: "Dụ Trăn, thân là tu giả, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Cẩn thận cái lông ấy! Anh làm cũng làm rồi, còn không cho người ta nói sao!
Sói đuôi to giả vờ cái gì chứ!
Dụ Trăn xoay người cào ván cửa, tức giận đến muốn đâm tường.
Vèo.
Một viên thuốc đột nhiên từ bay từ phòng bếp đến, dừng lại trước môi cậu.
"Chớ nên ảnh hưởng đạo tâm." Ân Viêm ở phòng bếp dặn dò.
Dụ Trăn đằng đằng sát khí nhìn viên thuốc bay ở trước mặt, giằng co thật lâu, mới không tình nguyện há miệng nuốt vào, sau đó xoay người vọt vào chuyển bồn.
Đạo tâm đ*o tâm! Nghẹn chết cái con gà tu sĩ của lão đồng tử anh đi!
Cây nhỏ trong chuyển trong bồn đã mọc ra lá cây non, Dụ Trăn lấy nó ra khỏi chậu gốm trồng xuống bên cạnh mảnh đất trống cạnh ao. Sau đó cậu nằm xuống bên cạnh nhìn bầu trời xanh lam của chuyển bồn phát ngốc.
Hôn.
Cậu lật người, lăn mình thành một người bùn.
Hôn thật lâu.
Cậu úp mặt xuống đất, ý muốn khiến mình nghẹn chết.
Còn chút nữa đã sờ đến.
Cậu nghiêng đầu, mặt đầy bùn thả lỏng hô hấp, chậm rãi tìm về lý trí.
Cậu cư nhiên đùa giỡn, còn phi lễ Ân Viêm. Đùa giỡn Ân Viêm giống như trưởng bối và sư trưởng...... Còn trộm ở trong lòng mắng hắn, mắng đến đúng lý hợp tình.
Là quỷ bám thân sao?
Cậu bật ngồi dậy, cúi đầu khó hiểu nhìn mình, sau đó giơ tay ôm lấy đầu.
Sao lại thế này? Sao đột nhiên cậu trở nên phóng túng, lớn mật như vậy? Còn làm càn với Ân Viêm nữa, tựa như hai người đã rất quen thuộc, rất quen thuộc, tự nhiên như đã ở chung rất nhiều năm, rất nhiều năm.
Chẳng lẽ là tình yêu khiến người điên cuồng?
Không, không đúng.
Cậu đột nhiên buông tay xuống, cúi đầu nhìn ống quần dính đầy bùn của mình.
Ân Viêm...... Thật sự cũng thích cậu sao? Hai người xem như lưỡng tình tương duyệt? Chiến lược hôn người của mình thành công?
Dù sao hôn lâu như vậy, chỉ còn kém sờ soạng thôi.
Mặt cậu đột nhiên lại đỏ lên, không tự giác vê vê ống quần dính bùn của mình, ánh mắt lấp lánh, mang theo vui sướng và ngượng ngùng.
Mình xem như đang yêu đương nhỉ, em thích anh, anh cũng thích em, hẳn là yêu đương rồi...... Khoan đã!
Cậu lại nhíu mi, cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay của hai người, choáng váng.
Không có, Ân Viêm không có nói thích cậu, chỉ nói sẽ chịu trách nhiệm thôi.
...... Chẳng lẽ hết thảy vừa nãy đều chỉ là biểu hiện cho việc chuẩn bị phụ trách của Ân Viêm? Hình như cổ nhân rất để ý mấy thứ như danh tiết linh tinh ấy, hôn thì phải chịu trách nhiệm, thậm chí nhìn thấy một phần cánh tay cũng phải chịu trách nhiệm.
Lấy tính cách có nề nếp kia của Ân Viêm......
Thình thịch.
Cậu lại vùi mình xuống bùn, hai mắt nhìn đăm đăm, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Không, cậu không cần tình yêu như vậy.
Cốc cốc.
"Cơm tối xong rồi, ra ăn thôi."
Ục ục.
Bụng đúng lúc kêu lên, không có cách nào, giữa trưa không có gì vào bụng cậu không cảm thấy đói mới là lạ.
Dụ Trăn ủ rũ cụp đuôi bò dậy, nhìn cửa ra chuyển bồn một cái, xoa xoa mặt rồi đứng lên ra ngoài.
Ân Viêm trơ mắt nhìn đồ đệ vốn sạch sẽ xinh đẹp của hắn bây giờ lại giống một cái tượng đất từ trong chuyển bồn đi ra.
"Em......" Trong khoảng thời gian ngắn hắn thật sự không biết nên nói cái gì.
Dụ Trăn hoàn toàn không ý thức được mình có chỗ nào không đúng, thấy hắn đến một câu hoàn chỉnh cũng không muốn nói với mình, trong lòng càng bị đè nén. Cậu quay đầu nói: "Tôi làm sao? Không phải anh đến kêu tôi ăn cơm à." Có phải anh không thích tôi chút nào không?
"......"
Thật là vừa bẩn lại vừa ngốc.
Ân Viêm nhìn cậu, ánh mắt có hơi bất đắc dĩ. Hắn bước lên sờ sờ tóc cậu, lại sờ ra một tay đầy bùn, nhịn không được gõ trán cậu một cái, rồi nắm tay cậu dẫn vào phòng tắm.
Dụ Trăn bị hành vi im lặng cưng chiều này của hắn này làm cho tim đập nhanh hai giây. Cậu giương mắt nhìn hắn, đè nén trong lòng biến mất, tầm mắt không tự giác theo cánh tay hắn rơi xuống hai tay đang nắm lấy nhau của họ.
Một bàn tay trắng nõn thon dài, một bàn tay dính đầy bùn.
Dụ Trăn cứng đờ, chợt nghĩ đến gì đó, cậu cúi đầu nhìn mình, sau đó mặt xoạt một cái đỏ lên. Cậu giãy giụa muốn rút tay về: "Em, em vừa nãy không cẩn thận ngã trong chuyển bồn, đúng, ngã một cái, anh, em......"
"Nói dối."
Ân Viêm đẩy mạnh cậu vào phòng tắm, sờ sờ gương mặt dính đầy bùn của cậu, đột nhiên khom lưng lại hôn cậu một cái, mới hỏi: "Em tự tắm, hay là tôi tắm giúp em?"
Bùm——!
Dụ Trăn cảm thấy máu toàn thân đều bị những lời này làm cho sôi trào. Cậu rất muốn không biết xấu hổ mà trả lời anh tắm giúp em, nhưng lời tới bên miệng mới ý thức được mình lại bắt đầu phóng túng, làm càn. Cậu vội lắc đầu: "Không cần không cần, em tự tắm, tự tắm."
Nói xong còn đẩy hắn ra ngoài, sợ chậm một giây mình sẽ đổi ý kéo người lại.
Ân Viêm phối hợp rời khỏi phòng tắm, trước khi cậu đóng cửa thì nói: "Tóc em cũng dơ."
"Em gội đầu, gội hai lần, đảm bảo sẽ gội sạch sẽ." Dụ Trăn không dám nhìn hắn, nhanh chóng đóng cửa phòng tắm lại.
Ân Viêm đứng ngoài cửa một lúc, đến khi nghe được tiếng nước truyền đến từ bên trong mới xoay người ra ngoài. Hắn lắc ngón tay biến vết bùn dính trên tay mất đi, sau đó đi vào nhà ăn. Hắn nhìn chằm chằm thịt thỏ bát bảo nóng hổi trên bàn, vươn tay bưng đĩa lên, thả chân hỏa ra.
Thịt thỏ lạnh thì không ngon.
Vì tránh cho việc nhìn thấy chủ nhân tắm rửa mà bay ra, Tam Nhi: "......" Dùng chân hỏa hâm thịt thỏ gì đó, tu giả yêu đương thật đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...