Úc Sương với Nghiêm Phóng đi chơi ở ngoài cả một ngày.
Đi ngắm phong cảnh trước, sau đó buổi tối trở về đi dạo chợ đêm.
Thật ra chợ đêm cũng không phải quá xa lạ, nhưng Úc Sương ít khi đi xa nhà nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Nghiêm Phóng cũng rất có trách nhiệm đi cùng cậu, ngoại trừ không dám để cậu tùy tiện ăn mấy đồ ăn vặt ở chợ đêm thì những cái khác cậu muốn gì thì hắn đều mua cho.
Chơi đến tận nửa đêm, Úc Sương mới lưu luyến theo Nghiêm Phóng quay về.
Vì muốn yên tĩnh nên Nghiêm Phóng đã đặt một khách sạn tư nhân xa hoa rời xa thành phố sầm uất.
Trên đường trở về khách sạn, một người một mèo lười biếng ngồi ở hàng ghế sau ô tô, Úc Sương nghĩ đến cái gì đó, nói: "Nơi ngày hôm qua chúng ta đi ngang qua cũng vui lắm, lúc trở về chúng ta có thể đến đó lần nữa không?"
"Đương nhiên có thể." Nghiêm Phóng đồng ý ngay: "Gần đây có nhiều chỗ chơi lắm, nghỉ ngơi hai ngày chúng ta lại xuất phát tiếp."
"Anh không cần làm việc sao?"
Úc Sương hỏi rất nghiêm túc, Nghiêm Phóng phì cười một tiếng: "Tổ tiên nhà tôi bị lu mờ, vốn không giống kiểu tự dựa vào bản thân đến mệt chết như Chu Mộ Dư."
"Ồ..."
Nghiêm Phóng thuận miệng nói một câu nhưng lại chôn xuống một hạt giống nho nhỏ trong lòng Úc Sương.
Cậu vô thức nhận ra, ý thức được, những phú nhị đại ham hưởng lạc không giống với Chu Mộ Dư, cũng không giống Đàm Luật Minh đã về hưu.
Chu Mộ Dư bị đẩy lên vị trí kia, giống như trung tâm điều khiển của một cỗ máy thật lớn, một khi dừng lại, cả cỗ máy sẽ sụp đổ.
Cho nên gã phải không ngừng bận rộn, còn phải bớt thời gian ở cạnh Úc Sương.
Chắc gã cũng mệt chết rồi...
Xe chậm rãi dừng lại, phía trước là một đình viện kiểu Trung Quốc cổ xưa, đã tới khách sạn.
Úc Sương ôm Muội Muội xuống xe, Nghiêm Phóng cầm balo mèo đi theo phía sau, đưa chìa khóa xe cho người giữ cửa.
Hai người một trước một sau khi vào khách sạn, cũng chưa chú ý tới chiếc xe màu đen bên đường và bóng người đứng lên cạnh chiếc xe.
Đi đến gần phía trước, không biết tại sao bước chân Úc Sương chậm lại, Nghiêm Phóng đang muốn hỏi cậu làm sao vậy, phía sau không xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Úc Sương."
Giọng điệu vẫn bình tĩnh trước sau như một, giọng nói khàn khàn trầm thấp hơn cả ngày thường, mang theo chút rung động không dễ phát hiện.
Hơi thở của Úc Sương chậm lại, chậm rãi xoay người, nhìn thấy Chu Mộ Dư từ trong bóng tối bước ra.
Chu Mộ Dư mặc một chiếc áo gió màu đen, dáng người vẫn cao ngất, nhìn kỹ hơn thì thấy sắc mặt cũng rất tiều tụy.
Gã không nhìn Nghiêm Phóng, chỉ nhìn chằm chằm vào Úc Sương, muốn đi lên mấy bước, nhưng cuối cùng dừng lại ở một khoảng cách vài bước chân.
"Sương Sương." Gã khàn giọng mở miệng.
Bỏ trốn khỏi nhà bị bắt được, vốn dĩ Úc Sương phải lo lắng và sợ hãi, nhưng lúc này trên người Chu Mộ Dư không có hơi thở thô bạo, chỉ có sự phiền muộn và nỗi nhớ vô bờ, giống như ánh hoàng hôn buổi chiều cậu nhìn thấy hôm nay, bao vây lấy Úc Sương không để lại một kẽ hở.
Úc Sương cảm thấy buồn bã, lặng lẽ rời ánh mắt, hỏi: "Sao chú lại tới đây?"
"Tôi tới đón em về nhà." Chu Mộ Dư cụp mắt, nhìn con mèo đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Úc Sương, nhếch môi nở một nụ cười chua xót: "Hôm đó là tôi sai, về nhà tôi giải thích với em được không?"
Úc Sương rất nhẹ lắc đầu: "Không được."
Cậu không quên được hình ảnh Chu Mộ Dư ôm một người khác, huống chi cậu ở đây chơi rất vui vẻ, tạm thời vẫn chưa muốn trở về.
"Sương Sương..."
"Tiên sinh." Úc Sương ngẩng đầu, cắt ngang Chu Mộ Dư: "Em không muốn trở về.
Chu Mộ Dư ngơ ngẩn.
Không biết có phải ảo giác của Úc Sương hay không, cơ thể gã hình như hơi lảo đảo.
Mấy ngày này Chu Mộ Dư đều chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, dù có ngủ cũng là một giấc ngủ đứt quãng, sợ sẽ bỏ qua tin tức gì đó về Úc Sương.
Gã giống như dây cót bị buộc chặt, khoảnh khắc nhìn Úc Sương kia bỗng nhiên thả lỏng ra, cơ thể và tinh thần mệt mỏi giống như một trận hồng thủy, trong nháy mắt như muốn nuốt trọn lấy gã.
Trước mắt gã tối sầm lại, nhất là khi nghe thấy cách xưng hô xa lạ và lời từ chối quyết đoán của Úc Sương, thiếu chút nữa đứng không vững.
"Nếu không có việc gì, vậy em đi vào trước." Úc Sương nói.
"Sương Sương..."
"Chủ tịch Chu..." Nghiêm Phóng Vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng từ từ mở miệng: "Bên cạnh anh cũng không thiếu người, sao lại cứ phải đánh cũng không buông người ta vậy?"
Chu Mộ Dư nhìn về phía Nghiêm Phóng, ánh mắt tối sầm: "Chuyện của hai bọn tôi, không liên quan tới cậu."
"Sao lại không liên quan tới tôi, người bên cạnh lúc cậu ấy đau khổ là tôi, không tin anh có thể hỏi, cậu ấy đồng ý về nhà với anh, hay là đồng ý ở lại đây với tôi."
Đáp án của vấn đề này rất rõ ràng.
Chu Mộ Dư không nói gì.
Úc Sương xoay người, kéo kéo tay áo Nghiêm Phóng: "Đi thôi."
"Ừm." Nghiêm Phóng tự nhiên ôm lấy vai Úc Sương: "Đi thôi."
Nhìn thấy hai bóng dáng một cao một thấp trước mặt, ngực Chu Mộ Dư căng lên, không hiểu sao gã lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Úc Sương.
Khi đó Úc Sương cũng dịu ngoan dựa sát vào Đàm Luật Minh như vậy.
Thời gian cũng chưa qua được bao lâu, người bên cạnh Úc Sương đã thay đổi nhưng nhìn vẫn rất thích hợp.
Chu Mộ Dư giật mình nhận ra, gã đối với Úc Sương cũng chỉ là một khách qua đường, cũng không có gì khác biệt với Nghiêm Phóng Lý Phóng Trương Phóng gì đó.
Người được cần là Úc Sương, còn người không thể rời xa là gã,
Khi gã hồi thần lại, Úc Sương với Nghiêm Phóng đã đi vào.
Chu Mộ Dư nhấc chân đuổi kịp, đến trước quầy lễ tân nói muốn đặt một phòng.
Sau khi Úc Sương nghe được âm thanh, cậu dừng chân lại, xoay người muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Chu Mộ Dư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Tôi tìm em mấy ngày đã không được nghỉ ngơi rồi cục cưng, để tôi ngủ ở đây một giấc được không?"
Úc Sương có hơi sửng sốt, nói: "Em có để lại một mảnh giấy cho chú mà."
"...Giấy gì?"
"Đặt ở dưới bình hoa ở đầu giường, em nói, em muốn được yên tĩnh, không cần tìm em."
Đầu giường...!Bình hoa......!Chu Mộ Dư hoàn toàn không chú ý tới.
Nhìn biểu cảm của gã, trong lòng Úc Sương hiểu được, quay lại đầu nói: "Bỏ đi, không quan trọng."
Điều làm cho Chu Mộ Dư thất vọng chính là, mỗi phòng của khách sạn này lại là một viện nhỏ độc lập, gã hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy Úc Sương.
Thậm chí gã còn quên quan tâm Úc Sương với Nghiêm Phóng ở hai phòng riêng hay ở chung.
Khi nằm ở trên giường nhớ tới chuyện này, cổ họng Chu Mộ Dư nghẹn lại.
Trong lòng gã rõ ràng, cho dù Úc Sương với Nghiêm Phóng có ở cùng một phòng thì gã cũng không có lập trường để nói, bởi vì gã đã làm ra chuyện càng quá đáng hơn, còn nhiều hơn cả chuyện này.
Nhưng gã vẫn như không thể kiềm chế sự đau buồn trong lòng, nghĩ đến Úc Sương có thể sẽ hôn người đàn ông khác giống như hôn gã, cởi quần áo ra trước mặt người khác, bày ra cơ thể xinh đẹp của mình, từng thứ khiến gã ghen tỵ như muốn nổi điên.
Chung quy là do bản thân gã không biết quý trọng.
Nếu không phải gã cố ý không để ý tới Úc Sương, sau khi về nước không trở về nhà ngay mà lại đi uống rượu, uống say lại đi ôm nhầm người thì Úc Sương cũng sẽ không đau lòng tới nỗi bỏ nhà trốn đi.
Nghĩ đến đây, Chu Mộ Dư từ trên giường đứng lên, ngồi trước bàn lấy giấy bút ra, bắt đầu viết một bức thư xin lỗi.
"Sương Sương:
Xin lỗi.
Vốn dĩ muốn trực tiếp xin lỗi với em, nhưng có vẻ em không muốn nói chuyện với tôi.
Xuất phát từ bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể sử dụng biện pháp này.
Mấy ngày nay tôi vẫn tự thức tỉnh mình, tôi tự cho là đúng, không nghĩ đến cảm nhận của em, làm rất nhiều chuyện khiến em phải đau lòng.
Tôi rất hối hận, cũng rất áy náy....
Đêm đã khuya, Chu Mộ Dư viết vừa chậm rãi vừa nghiêm túc, giống như một học sinh đang nghiêm túc làm bài tập.
Nhưng thực tế quá buồn ngủ, hơn nữa cũng không phải là viết tài liệu gì cả, mới viết được hơn một nghìn từ mà mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, cuối cùng càng viết càng chậm, bất tri bất giác ghé vào bàn học ngủ thiếp đi.
Đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, giấc ngủ này vô cùng nặng nề, mặt bàn có cứng cũng không làm gã tỉnh được.
Gã ngủ tới tận lúc trời sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu thẳng lên mặt Chu Mộ Dư, chiếu vào mí mắt gã.
Gã chậm rãi mở mắt, xương cốt cả người giống như máy móc đã bị rỉ sắt, vừa cử động đã kêu rắc rắc.
"Xuýt..."
Chu Mộ Dư đau đến nỗi hít sâu một cái, cẩn thận vươn vai, vừa quay đầu đã thấy con mèo trắng quen mắt đang ngồi lù lù ở trên bàn học nhìn mình.
"?"
Chu Mộ Dư hoài nghi mình ngủ mơ nên xuất hiện ảo giác, mãi đến khi con mèo nhỏ giọng kêu: "Meo ——
Đúng là con mèo nhà mình.
Ở nhà mèo cũng không dính gã, hầu hết thời gian đều ở cùng Úc Sương.
Chu Mộ Dư không biết nó vào bằng cách nào, chỉ biết sự xuất hiện của nó mang đến một tia an ủi sau nhiều ngày nặng trĩu.
Gã bế chú mèo lên, lạ lẫm vuốt ve đầu nó, thở dài nói: "Ai nói mèo là sói mắt trắng chứ, Muội Muội nhà chúng ta rõ ràng là bé cưng ngoan của papa mà."
Muội Muội: "Meo——"
"Có phải con đói rồi không? Nhưng chỗ của papa không có đồ ăn."
Chu Mộ Dư nhìn xung quanh, cuối cùng lấy một cái ly rót nước vào, đặt lên trên bàn cho Muội Muội uống.
Mèo con như thật sự đói bụng, đưa móng vuốt lên liếm liếm, lại meo một tiếng.
Chu Mộ Dư vuốt lưng nó, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày này vất vả cho con rồi, đi theo anh trai lang thang khắp nơi, trên đường có phải khó chịu lắm không?"
Nói là hỏi như vậy nhưng Chu Mộ Dư nhìn ra được Muội Muội rất khỏe mạnh, bộ lông sạch sẽ mềm mại, ánh mắt trong suốt sáng ngời, tiểu tinh linh như không nháy mắt nhìn chằm chằm gã..
"Đợi chút, papa đi tìm đồ ăn cho con."
Chu Mộ Dư gọi điện thoại cho lễ tân, hỏi bọn họ có đồ ăn với cát mèo không, nếu không được thì kêu nhà bếp nấu luộc chút ức gà với cà rốt cũng được.
Cúp điện thoại xong, Chu Mộ Dư lại bế chú mèo lên, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
"Con tìm đến papa Sương Sương biết không? Em ấy mà phát hiện không thấy con chắc chắn sẽ rất lo lắng."
Muội Muội vẫn mở to đôi mắt trong xoe của mình, vô tội kêu: "Meo——"
Chu Mộ Dư: "...Bỏ đi, có thể em ấy còn chưa dậy.
Chờ em ấy dậy thì sẽ đưa con về."
Muội Muội: "Meo..."
Chu Mộ Dư bỏ mèo ra, đi vào phòng tắm đi tắm rửa.
Vốn dĩ có thể nghỉ ngơi một ngày, không ngờ ngủ quên trên bàn học, hiện tại xương sống và eo đều đang đau nhức, tóc tai bù xù, trên mặt có có mấy vết hằn do tì vào quần áo, nhìn vào vô cùng chật vật.
Gã vẫn luôn không quá để ý tới bề ngoài của mình lắm, đàn ông sạch sẽ đã là có thể diện rồi, không cần phải quá rêu rao.
Nhưng nghĩ đến lát nữa có thể sẽ gặp Úc Sương, còn có tên Nghiêm Phóng trẻ hơn gã hai tuổi, biết cách ăn mặc ở cạnh Úc Sương, lần đầu tiên Chu Mộ Dư có suy nghĩ muốn so sánh, thậm chí còn xác nhận lại xem cơ ngực với cơ bụng của mình có còn không.
Lúc Chu Mộ Dư tắm rửa, Muội Muội vẫn luôn chờ ở cửa phòng tắm, giống như sợ ông cha già của mình sẽ bị chết đuối vậy, thỉnh thoảng lại kêu meo một tiếng, thúc giục khiến Chu Mộ Dư không nhanh không được.
Vội vàng tắm rửa xong, cẩn thận cạo sạch râu, sấy khô tóc, nhìn người trong gương cuối cùng cũng thấy được thần thái ngày thường.
Chu Mộ Dư đẩy cửa phòng tắm ra, bế Muội Muội từ dưới đất lên, giả vờ giận dữ nói: "Thúc giục cái gì mà thúc giục, giục nữa là con biết mặt đấy."
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Chu Mộ Dư nghĩ là người của khách sạn đưa đồ ăn tới, bế Muội Muội đi ra mở cửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...