Di Sản Của Hắn

Hôm nay khi Chu Mộ Dư về nhà, đây là lần đầu tiên trong mấy này nay Úc Sương nghe thấy tiếng cũng không xuống lầu đợi gã.

Phòng khách trống trơn khiến cho người ta có cảm giác không quen. Chu Mộ Dư cởi áo khoác vắt lên sô pha, đi lên lầu vào phòng ngủ trước, Úc Sương không ở trong phòng. Gã nghĩ gì đó rồi xoay người đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh, vừa đẩy cửa ra đầu tiên chưa thấy người đâu nên gã mới mở đèn lên, sau đó mới nhìn thấy một cái đầu bông xù lộ ra giữa khoảng trống giữa giường và ban công.

Chu Mộ Dư đi qua, nhìn thấy Úc Sương ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ. Đối diện cửa sổ là cửa lớn nhà cũ, nếu có xe vào thì chắc chắn Úc Sương sẽ nhìn thấy.

Vừa nghe thấy tiếng động, Úc Sương không ngẩng đầu lên mà càng vùi đầu xuống sâu hơn, giấu kỹ giữa hai đầu gối.

"Làm sao vậy?" Chu Mộ Dư nghi hoặc, nâng tay sờ sờ sau gáy Úc Sương.

Úc Sương lắc đầu, không nói gì. Chu Mộ Dư nửa ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn vuốt nhẹ gáy cậu: "Hửm?"

Úc Sương lặng lẽ co rúm người lại, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ngài Chu..."

Mắt cậu hơi ửng đỏ, giọng cũng bị dính giọng mũi, nhìn vô cùng đáng thương. Chu Mộ Dư chú ý bên mặt kia của cậu có vết gì đó, đưa tay nâng cằm cậu lên mới nhìn thấy có hai vết xước, ở xương gò má một vết, ở má có một vết.

"Làm sao vậy?" Chu Mộ Dư nhíu mày, ngón cái sờ nhẹ vào má Úc Sương.

Úc Sương vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bị trầy."

"Bị trầy?"

Vết thương ở hai má thế này, nghĩ thế nào cũng không thể dễ bị trầy được. Ngón tay Chu Mộ Dư sờ nhẹ vào bên ngoài vết thương, thấy Úc Sương không né tránh, gã từ từ xé miếng băng dán ra. Bên dưới là vết thương dài khoảng hai cm, cũng không sâu lắm, máu ở trên cũng đã đông lại thành màu đỏ sẫm.

"Không sao cả, sẽ không để lại sẹo." Úc Sương nhỏ giọng nói, giống như sợ hãi Chu Mộ Dư sẽ chán cậu vì vết thương trên mặt.

"Sao lại bị như vậy?" Chu Mộ Dư dán lại miếng băng dán rồi hỏi lại cậu.

Úc Sương ngẩng đầu lên. Bên ngoài trời đã tối, đôi mắt cậu phản chiếu ánh đèn, vẫn còn dính một chút hơi nước. Cậu ngơ ngác nhìn mấy giây, hơi há miệng ra, lại một lần nữa cụp mắt xuống.

Hôm nay Chu Mộ Dư cũng coi như có kiên nhẫn, nói: "Đã quên lời nói của tôi sao, có gì thì nói đó."

Vẻ mặt Úc Sương cũng thả lỏng hơn, do dự một lúc mới nói: "Hôm nay đi ra ngoài mua hoa, gặp Mạnh Tử Hàm."

Cậu chậm rãi nói chuyện xảy ra hôm nay, lúc nói đến bị giội cà phê, hai tay cậu vô thức nắm chặt vạt áo: "Quần áo dơ, hoa cũng bị nát hết."


Chu Mộ Dư nhìn về phía giường theo ánh mắt của cậu, thấy ở đó có một cái bình hoa thủy tinh có cắm mấy bông hoa hướng dương ủ rũ.

"Tài xế đâu?" Không nghe ra được cảm xúc gì từ giọng điệu của Chu Mộ Dư: "Vì sao lại để người khác đụng được vào em."

"Không trách anh ấy, là em bảo anh ấy ở ngoài đợi." Úc Sương sợ Chu Mộ Dư nổi giận, vội vàng giải thích: "Anh ấy có nói cầm hoa giúp em, nhưng em muốn tự cầm. Em thấy trong phòng ngài có một bó hoa hướng dương rất đẹp. Em rất thích cho nên em đã mua một bó giống như vậy..."

Úc Sương càng nói thanh âm càng nhỏ, nhớ tới hoa của mình, trong lòng lại sinh ra cảm giác vô cùng đau buồn.

Sắc mặt Chu Mộ Dư cũng dịu đi một chút, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt hỏi: "Thích hoa ở phòng tôi, vậy sao không tới phòng tôi xem?"

Úc Sương hơi sửng sốt, vừa ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt của Chu Mộ Dư.

"Em..."

"Lâu như vậy, còn sợ tôi sao?"

"Không... Không sợ."

Chu Mộ Dư vươn tay, Úc Sương thử đặt tay mình lên, một giây sau, cậu thấy cả người mình hơi nhẹ đi, bị Chu Mộ Dư bế lên. Cậu phản xạ có điều kiện đưa tay ôm cổ Chu Mộ Dư, hai chân giữ chặt lấy eo gã.

"Muốn trút giận thế nào, tôi giúp em." Chu Mộ Dư nói.

Úc Sương lắc đầu, tựa vào hõm vai Chu Mộ Dư: "Ngày mai lúc về nhà, ngài có thể mua một bó hoa cho em không?"

Một bó hoa... Chu Mộ Dư chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy.

"Hoa gì?"

"Hoa gì cũng được."

Chu Mộ Dư nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý: "Được, ngày mai tôi tự mình đi chọn."

Úc Sương càng ôm chặt Chu Mộ Dư, cuối cùng giọng điệu cũng thả lỏng hơn: "Cám ơn ngài."

Chu Mộ Dư không muốn nổi giận với Mạnh Tử Hàm hay tài xế ở nhà, Úc Sương cũng hiểu chuyện nên cũng không nhắc tới nữa.


Đêm nay khung cảnh khá đẹp, ánh trăng ngoài cửa sổ hơi mông lung, chiếu rọi vào hai bóng người đang ôm nhau trong phòng. Chu Mộ Dư bế Úc Sương quay về phòng ngủ rồi đặt lên giường, thuận tay cởi bỏ cà vạt: "Có ai từng nói với em, em rất dễ bị dụ, rất dễ bị lừa chưa."

Mặt Úc Sương nóng lên, rũ mắt lắc đầu: "Không có..."

Lại nghĩ ra cái gì đó, cậu bò người dậy, ôm lấy eo Chu Mộ Dư, lại ngầng đầu lên nhìn gã: "Vậy em có thể... muốn thêm cái khác không?"

"Cái gì?"

Úc Sương không trả lời, chỉ nhìn Chu Mộ Dư như vậy. Nhìn nhau một lúc, Chu Mộ Dư nâng cằm cậu lên, cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.

Giống như nhấm nháp một miếng bánh ngọt, miếng thứ nhất vừa mềm vừa ngọt, gã đưa đầu lưỡi vào bên trong, từ từ nếm thử vị ngọt tan chảy của dâu trộn với kem, sau khi nuốt xuống vẫn còn vị ngọt xót lại trong miệng.

Chu Mộ Dư cúi đầu hôn Úc Sương, giữ eo cậu rồi nâng cậu lên, dần dần tiến sâu vào khoang miệng của cậu. Úc Sương nhắm mắt lại, cảm giác không khí xung quanh như vơi dần, vô thức nắm chặt áo sơmi của Chu Mộ Dư, cúi đầu phát ra một tiếng thở nhẹ.

"Ưm..."

Bàn tay của Chu Mộ Dư cũng từ từ luồn vào trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Úc Sương, chậm rãi vuốt ve chiếc lưng mềm mịn của cậu. Úc Sương giật mình, đã lâu cậu không có một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ như vậy.

Cậu không dám nhìn vào mắt Chu Mộ Dư, chỉ thấp giọng nói: "Tiên sinh..."

"Gọi tôi là gì?"

"Ngài Chu, a, chú Chu..."

"Gọi Đàm Luật Minh là chú, gọi tôi cũng là chú sao?"

Giọng điệu của Chu Mộ Dư mang theo một tia nguy hiểm, cả người Úc Sương mềm nhũn, cắn chặt môi không dám nói lời nào, bàn tay đặt sau lưng lại véo vào thịt cậu một cái.

"Đau, đừng mà..."

"Không phải em câu dẫn tôi, hiện tại lại nói đừng à?"

"Không phải..."


Úc Sương xấu hổ đến đỏ mặt, hoảng hốt nhớ tới trước kia Đàm Luật Minh cũng thích trêu cậu như vậy. Úc Sương không biết như vậy có xem là một sở thích hay không, hay là đàn ông đều cùng một bộ dạng như vậy.

Chu Mộ Dư nhẹ nhàng ôm lấy Úc Sương, ôm cậu như một con gấu nhỏ trong lồng ngực mình, một tay nâng chân cậu lên, nói: "Hình như cũng không gầy như vậy."

Sức nặng cả người của Úc Sương hầu như đều đặt trên cánh tay Chu Mộ Dư, như vậy cậu càng có thể cảm nhận độ rắn chắc của cơ thể người đàn ông và sức lực của cánh tay. Thói quen tập thể hình hàng năm khiến cho đường cong cơ thể Chu Mộ Dư dưới áo sơ mi càng thêm rõ ràng, so sánh với cơ thể gầy gò của Úc Sương giống như gã có thể dễ dàng bóp nát cậu vậy.

"Nơi đó vốn dĩ có thịt mà..." Úc Sương nhỏ giọng nói. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Mộ Dư, nhưng nhìn đi chỗ khác lại không thích hợp lắm, dù là yết hầu hay xương quai xanh dưới cổ áo sơmi, hay là cơ ngực săn chắc, hoặc nhìn xuống dưới nữa... Úc Sương không dám nhìn, dứt khoát nhắm mắt dựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư.

Chu Mộ Dư bị cậu chọc cười, giọng điệu trêu đùa: "Lần trước không phải lá gan rất lớn sao?"

"Lần trước là lần trước." Úc Sương không tự tin giải thích: "Lần trước ngài không có hôn em, cũng không có..."

"Không có gì?"

"...Em không muốn nói đâu."

Dù sao Úc Sương vẫn còn nhỏ tuổi, đi theo Đàm Luật Minh hai năm, lá gan cũng không lớn đến nỗi cái gì cũng đều dám làm. Sự khờ dại ngây thơ với sự trưởng thành mê người trên người cậu rất cân bằng, giống như trời sinh ra cậu nên dùng bắp chân tuyết trắng quấn lấy eo cường tráng của người đàn ông, khi bị ức hiếp lại tủi thân cắn môi rơi lệ.

Ngày đó ở nhà họ Đàm, qua lớp trang phục màu đen kín không kẽ hở, Chu Mộ Dư nhìn thấy chính là Úc Sương như vậy.

Sự thật cũng chứng minh Chu Mộ Dư đã nhìn đúng.

Dưới ngọn đèn mờ ảo, chân của Úc Sương thậm chí không to bằng cánh tay Chu Mộ Dư, màu da cũng kém hơn rất nhiều, như được mạ một lớp ánh trăng như có như không.

Nhiệt độ xung quanh dâng cao, hoặc là do cơ thể Chu Mộ Dư quá nóng, cả người Úc Sương như nhũn ra, làn da cũng dần ửng đỏ.

Một bàn tay giữ chặt lấy xương bả vai của cậu, sau đó chậm rãi vuốt thẳng xuống xương sống.

"Nóng quá..." Úc Sương tựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư, nhỏ giọng rên rỉ.

Chu Mộ Dư đặt lại cậu lên giường, chống hai tay trên người cậu, nói: "Tôi còn chưa làm gì."

Úc Sương đối mặt với ánh đèn sau đầu gã nên nheo mắt lại, nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo sơmi của Chu Mộ Dư, hỏi: "Vì sao không làm?"

Những lời này nghe chỉ như một câu hỏi bình thường, lại giống một lời mời mập mờ, hai mắt Chu Mộ Dư tối sầm, nói: "Hiện tại làm."

...

Có một vài thời điểm, Úc Sương lại nghĩ tới Đàm Luật Minh.

Chu Mộ Dư hung dữ hơn Đàm Luật Minh rất nhiều nhưng gã có thể nắm chắc lực độ tinh tế đến mức vừa khiến người ra đau đớn vừa có thể chịu đựng được, thậm chí còn khiến người ta dần dần bị si mê, quả đúng là một thợ săn.


Đối mặt Chu Mộ Dư, Úc Sương không có quyền chủ động nói. Trước mắt cậu bắt đầu xuất hiện ảo ảnh mơ hồ, giống như trong mắt có những vết lốm đốm, mãi đến khi có một chất lỏng ấm áp chảy xuống hai má, bay hơi vào trong không khí, Úc Sương mới ý thức được đó là nước mắt của chính mình.

Rất không nên, nhưng cậu nghĩ tới lần cuối cùng với Đàm Luật Minh.

Trong khoảng thời gian này Úc Sương cũng không thường xuyên nhớ tới Đàm Luật Minh, cũng rất ít xuất hiện cảm xúc đau buồn. Một vài đồ vật dường như bị cậu niêm phong trong cơ thể mình, chỉ cần không cố ý nhớ tới, là có thể nghĩ rằng bản thân đã quên được rồi.

Nhưng hiện tại, khi tỉnh táo lại sau một lúc thất thần, Úc Sương bỗng nhớ tới những trải nghiệm tương tự Đàm Luật Minh mang đến. Đàm Luật Minh nói chuyện quá khứ không đáng để lưu luyến, con người phải nhìn về phía trước, Úc Sương cũng nghe lời, nhưng không biết vì sao, nước mắt không thể kiềm chế được cứ tuôn rơi.

"Đau lắm à?" Chu Mộ Dư dỗ dành người trên giường, nhẹ nhàng ôm Úc Sương vào trong lòng: "Khóc dữ dội như vậy."

Úc Sương lắc đầu, ôm lại Chu Mộ Dư: "Không đau."

So với cái ôm dịu dàng của Đàm Luật Minh, lồng ngực Chu Mộ Dư càng thêm rộng lớn nóng bỏng hơn, càng có cảm giác áp bách mãnh liệt. Úc Sương dựa vào gã giống như chú chim nhỏ tìm được tổ của mình vậy.

Nhưng Úc Sương biết Chu Mộ Dư chưa được tận hứng. Nghỉ ngơi một lúc, cậu ngẩng đầu, bàn tay trắng nõn đặt lên ngực Chu Mộ Dư.

"Tiên sinh..." Chủ động yêu cầu vẫn làm cho Úc Sương hơi ngượng ngùng.

Chu Mộ Dư giữ chặt eo cậu, không nhẹ không mạnh vuốt ve: "Còn muốn?"

"Ừm..."

...

Lần này Chu Mộ Dư kiên nhẫn hơn mấy phần, hoặc có lẽ là Úc Sương đã quen rồi.

Ánh trăng treo trên cao, ánh trăng chiếu bóng lên giường giống như hồ nước chảy xuôi. Cánh tay Úc Sương như không có lực giữ chặt vai Chu Mộ Dư, rất lâu rồi không chìm sâu vào cảm giác này, dường như cậu cũng đã hòa tan vào ánh trăng.

Không biết là qua bao lâu, Úc Sương mất đi một phần ký ức nhỏ, đợi đến lúc tỉnh táo lại, cậu đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, bên cạnh là cơ ngực trần trụi của người đàn ông cao lớn.

Úc Sương cẩn thận rúc vào trong ngực Chu Mộ Dư, đổi lấy một nụ hôn trán.

"Em có thể ngủ ở đây không?" Cậu sợ hãi hỏi.

Không nhìn thấy mặt Chu Mộ Dư, nhưng giống như nghe được gã cười: "Đương nhiên có thể. Đây là nhà em."

Nhà...

Úc Sương biết Chu Mộ Dư đang dỗ dành cậu, lúc này dù có có dễ nghe lọt tai thế nào thì cũng chỉ là lời giả dối ngọt ngào của một người đàn ông thôi.

Nhưng Úc Sương vẫn biểu hiện rất tin tưởng, ôm lấy eo của Chu Mộ Dư, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui