Khi ngã xuống cánh tay va xuống đất, khuỷu tay Úc Sương có một vết bầm tím.
Chu Mộ Dư bế cậu từ dưới mặt đất lên, cậu không giãy dụa cũng không nháo, chỉ cúi đầu im lặng rơi nước mắt, cũng không chịu dựa vào Chu Mộ Dư, gắt gao giữ chặt lấy cổ tay áo mình, có chết cũng không chịu níu lấy áo Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư bực mình, nhưng lại không thể làm gì.
— Rõ ràng vất vả lắm mới bắt đầu vui vẻ thoái mái đùa giỡn với nhau, đột nhiên lại xảy ra tình huống ban nãy, người này lại bắt đầu dựng thẳng người phòng bị với gã.
Đúng là nhóc sói mắt trắng khó chiều.
Bế Úc Sương quay về phòng ngủ, Chu Mộ Dư đi tìm thuốc để bôi cho cậu.
Da Úc Sương rất trắng, chỉ va chạm một vết rất nhỏ thôi cũng thấy rất rõ.
Chu Mộ Dư cẩn thận bóp thuốc mỡ lên vết bầm tím, sau đó lại nhẹ nhàng thoa đều nhưng vẫn làm Úc Sương đau.
Chu Mộ Dư cứ đụng vào cậu lại né, giống như một con mèo đang bị ép cắt móng vậy.
"Đừng trốn." Chu Mộ Dư nói.
Giọng điệu hơi lạnh lùng, Úc Sương không dám tránh nữa, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi..."
Bình thường Chu Mộ Dư lạnh lùng nghiêm mặt nói chuyện đều là thói quen, hơn nữa vốn dĩ mặt mũi gã cũng không phải hiền lành, lúc mặt không có biểu tình gì thì cũng khiến người khác khó có thể đến gần.
Từ trước tới giờ gã đều không quá để ý đến chuyện này, thấy Úc Sương sợ mình như vậy, gã mới ý thức được bản thân mình nhìn không được dễ gần lắm.
Không sao lại nghĩ đến vị kia ở nhà họ Đàm nổi danh khẩu Phật tâm xà kia, dù lúc nào thì trên mặt cũng đều rất dịu dàng.
Nghĩ đến có lẽ là Úc Sương thích như vậy, Chu Mộ Dư cố gắng khiến sắc mặt hòa hoãn hơn, hỏi: "Em sợ tôi như vậy sao?"
Úc Sương lắc đầu: "Không sợ.
'
"Không sợ thì sao cứ phải xin lỗi?"
Úc Sương không nói.
Chu Mộ Dư cũng không biết, cho dù là đối với Đàm Luật Minh, Úc Sương cũng cũng không phải là hoàn toàn không sợ hãi.
Lớn lên khi xung quanh toàn những người lạnh lùng, thậm chí còn có cả những người mang đầy ác ý, Úc Sương không thể dễ dàng buông lỏng phòng bị với một người khác được.
Vì để bầu không khí dịu đi, Chu Mộ Dư hỏi: "Còn xem phim không?"
Úc Sương ngẩng đầu, cẩn thận liếc gã một cái: "Ừm."
Bộ phim hôm nay là một bộ phim đề tài gia đình có tiết tấu rất chậm, Úc Sương rất thích đạo diễn này, cậu đã xem hết một lượt tất cả các bộ phim của ông ấy.
Chu Mộ Dư từ nhỏ đã không có tế bào nghệ thuật, cũng không có thói quen xem phim cùng người khác đương nhiên sẽ không hiểu rõ.
Mấy lần gã muốn nói chuyện với Úc Sương nhưng không nhận được câu trả lời nhiệt tình như ngày thường cho lắm.
Chu Mộ Dư: "Nữ diễn viên này nhìn rất quen mắt."
Úc Sương: "Ừm, cô ấy rất nổi tiếng."
Chu Mộ Dư: "Bộ phim này không có nhân vật phản diện sao?"
Úc Sương: "Hình như không có."
Duy nhất có một lần cậu thật sự để ý đến gã, là Chu Mộ Dư nói: "Chị gái xinh đẹp hơn em gái."
Úc Sương quay đầu, đôi mắt tròn như mắt mèo phản chiếu áng sáng từ màn hình máy chiếu: "Chú thích kiểu như vậy sao?"
Chu Mộ Dư sửng sốt, phản ứng lại lại không nói nên lời– Nữ diễn viên đóng vai chị gái eo nhỏ chân dài, còn có mấy phần giống Tưởng Văn Kha.
"Không phải, tôi không thích."
"Ồ." Úc Sương cụp mắt, không thèm nói gì nữa.
Thế là Chu Mộ Dư cũng thức thời ngậm miệng lại.
Im lặng xem xong bộ phim, cảm xúc của Úc Sương tốt hơn ban nãy một chút.
Chu Mộ Dư hỏi cậu có muốn quay về tắm rửa rồi đi ngủ không, cậu ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: "Được."
Đến cửa phòng tắm, Úc Sương dừng chân lại, quay người nói: "Em muốn tắm một mình."
Dùng chữ "muốn" nhưng lại không giống có ý định muốn thương lượng với gã.
Chu Mộ Dư bất đắc dĩ, đành phải đồng ý: "Được rồi, em tự tắm đi."
Úc Sương tắm rửa xong lại ôm con gấu bông của mình quay về căn phòng nhỏ kia.
Chu Mộ Dư tắm xong đi ra, phát hiện cả người cả gấu cũng không có trên giường của mình.
Đối mặt với cái giường trống không, Chu Mộ Dư vừa tức giận vừa buồn cười, ném khăn mặt đi rồi nghiến răng nói: "Nhóc con này."
Úc Sương biết Chu Mộ Dư sẽ đến tìm mình cho nên cũng không khóa cửa.
Cậu ôm con gấu bông nằm trên giường, trong lòng âm thầm đếm hẹn giờ cho Chu Mộ Dư.
Lúc cậu đếm đến phút thứ mười lăm, cửa phòng bị đẩy ra, truyền đến tiếng dép lê đi trên mặt đất.
Úc Sương nhắm mắt lại, điều chỉnh lại nhịp thở giống như đang ngủ.
Chu Mộ Dư đi tới, đứng ở bên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn cậu vài giây, thản nhiên hỏi: "Giả bộ ngủ?"
Lông mi Úc Sương run rẩy.
Chu Mộ Dư cúi người, rút con gấu từ trong lòng Úc Sương ra rồi ném qua một bên, mới vừa đụng tới vai Úc Sương chuẩn bị ôm cậu, còn chưa cầm vào tay thì người trên giường bỗng nhiên mở mắt, giật bắn cả người lên như con cá: "Em không cần!"
Chu Mộ Dư hoảng sợ, phản xạ có điều kiện rụt tay về.
Úc Sương ngồi dậy, túm con gấu lại ôm chặt trong lòng, lùi dần lên đầu giường làm ra tư thế phòng bị: "Em không đi theo chú."
Chu Mộ Dư tỉnh táo lại, nhẫn nại hỏi: "Vậy em muốn thế nào?"
"Em muốn ngủ một mình."
"Còn gì nữa?
"Còn có..." Úc Sương dừng lại một lát, sau đó giọng nói cũng nhỏ dần: "Tóm lại là em không cần chú."
Chu Mộ Dư ngồi ở bên giường, cách Úc Sương khoảng một tay, hỏi: "Bởi vì tôi phải kết hôn sao?"
Úc Sương cụp mắt, sau một lúc lâu, gật gật đầu: "Chú còn muốn sinh con nữa."
"Tôi cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, không thể kết hôn sinh con sao?"
Nghe câu như thế, Úc Sương ngẩng đầu, còn chưa mở miệng thì hai mắt đã đỏ trước: "Vậy chú đi tìm cô Tưởng đi.
Em cũng sẽ không sinh, chú ở trong này làm gì?"
Bộ dạng vừa tủi thân vừa kiên cường này của cậu chọc cho trái tim Chu Mộ Dư ngứa ngáy, nhưng gã vẫn làm bộ như không có gì, cố ý nói: "Sinh con là sinh con, ngủ với em là ngủ với em, hai chuyện này khác nhau."
"Chu Mộ Dư!" Úc Sương ném con gấu qua chỗ gã, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: "Chú khốn nạn!"
Chu Mộ Dư bắt được con gấu, không để ý cười cười: "Không tồi, mắng chửi người có tiến bộ rồi."
Gã như vậy cứ không ăn mềm cũng không ăn cứng, Úc Sương tức giận sắp khóc, nhưng lại không mắng ra được những câu khó nghe hơn, chỉ có thể cố nén nước mắt trừng mắt nhìn gã.
Chu Mộ Dư được một tấc lại tiến một bước, bỗng nhiên nhào người qua đặt Úc Sương dưới thân, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: "Hơn nữa, sao em biết em không sinh được? Nói không chừng chịch nhiều sẽ có thì sao?"
Có một số việc làm và nói là không giống nhau, Úc Sương đã lên giường với Chu Mộ Dư vô số lần nhưng vẫn không thể bình tĩnh đối diện được với loại lời nói thế này.
Cậu vừa xấu hổ tức giận, gương mặt tức giận đỏ bừng: "Em không cần chú, chú tránh ra! Chú đi mà tìm cô Tưởng! Hức..."
Nói xong, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa liền khóc lớn.
Một khi cậu rơi nước mắt, tất cả lớp ngụy trang vừa tạo ra sẽ bị rũ bỏ hết.
"Chú đi mà kết hôn, chú đi mà sinh con...!Em...!em mới không cần chú..."
Cậu khóc càng lúc càng dữ dội, Chu Mộ Dư bắt nạt đủ rồi cuối cùng cũng buông tha cậu: "Ai nói với em tôi muốn kết hôn với cô ta?"
"Chú..." Úc Sương sửng sốt, lại không nói được tiếp nữa.
Chu Mộ Dư quả thật chưa từng nói tới chuyện này.
"Nhưng mà ngày hôm qua, ngày hôm qua chú với cô ấy..."
"Tôi không ngủ.
Tôi đâu có thích phụ nữ."
"Chú không thích phụ nữ...!Vậy nếu là nam thì chú sẽ ngủ à..."
Chu Mộ Dư không ngờ Úc Sương sẽ hỏi như vậy, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Nam tôi cũng không ngủ.
Trừ em ra, tôi không ngủ với ai cả."
Úc Sương không chỉ không bị dỗ ngọt, ngược lại khóc còn tủi thân hơn: "Em mới không tin, chú gạt em...!Chú ngủ nhiều người như vậy, Mạnh Tử Hàm, Sầm Vãn, còn có nhiều người khác nữa, chú đều đã ngủ với họ rồi."
Úc Sương bắt đầu lôi chuyện cũ ra, nói hết những gì mình biết.
Chu Mộ Dư không chỉ không tức giận, ngược lại rất kiên nhẫn: "Đó đều là chuyện trước kia."
"Trước kia...!Vậy sau này thì sao..."
"Sau này thì phải xem em thế nào.
Nếu em cứ khóc nháo nói không cần tôi giống như bây giờ, tôi chỉ có thể đi tìm người khác."
"Chú," Úc Sương nghẹn lời, bị sự vô liêm sỉ của Chu Mộ Dư làm cho tức giận đến nói không nên lời.
Nhưng sắc mặt Chu Mộ Dư vẫn không đổi: "Không giả bộ hiểu chuyện nữa à? Không nói em không tư cách hỏi nữa à?"
Gã ép Úc Sương tới tận thành giường, giam cầm cậu dưới người mình: "Là ai nói sẽ không gây thêm phiền phức cho tôi, còn nói rất vừa lòng với hiện tại.
Muốn nghe em nói một câu thật lòng khó vậy sao?"
Hai mắt Úc Sương đỏ ửng, hàng lông mi ướt sũng vẫn còn dính một giọt nước mắt, bị bắt đối diện với Chu Mộ Dư: "Em mà không hiểu chuyện, chú sẽ không quan tâm em nữa."
Giọng nói của cậu rất nhẹ, mang theo chút tủi thân, đau lòng và lo lắng, giống như đêm nay tất cả cái "Không hiểu chuyện" cậu chuẩn bị đều sẽ bị vứt bỏ hết.
"Tôi sẽ không không cần em." Chu Mộ Dư nói.
Sau một lúc lâu, Úc Sương nhỏ giọng hỏi: "Chú thật sự sẽ không kết hôn với cô Tưởng chứ?"
"Tôi kết hôn với cô ta làm gì, cuộc sống đang vui vẻ thoải mái tự nhiên đi chịu khổ à?"
"Nhưng..."
"Tôi cũng không cần phải có con.
Người thân chăm sóc sau này khi tôi già vẫn còn có Chu Thư Dập, nếu không thì cũng còn có em đẩy xe lăn cho tôi."
Úc Sương trợn tròn mắt, vừa thẹn vừa giận: "Em mới không đẩy xe lăn cho chú đâu."
Chu Mộ Dư khẽ xì một tiếng: "Em nói không đẩy là không đẩy, tôi nuôi không em à?"
Úc Sương nói không lại Chu Mộ Dư, trực tiếp mím môi không nói nữa.
Dù sao Chu Mộ Dư cũng chỉ nói vậy mà thôi, lại không có khả năng sẽ thật sự bảo cậu đẩy xe lăn.
Mấy chục năm sau, không biết bọn họ sẽ ở đang đâu đâu.
"Không khóc nữa à?" Thấy Úc Sương yên tĩnh lại, Chu Mộ Dư hỏi: "Thế bây giờ về với tôi được chưa?"
"Không muốn." Úc Sương thốt ra.
"Quyết tâm muốn ngủ ở cái giường nhỏ xíu này đúng không? Được."
Chu Mộ Dư cầm cái gối đặt xuống dưới đầu, lại cầm con gấu trả lại cho Úc Sương: "Cầm lấy, ôm.
Đêm nay ba chúng ta sẽ chen chúc trên chiếc giường nhỏ này."
Mặc dù chiếc giường này cũng không to bằng chiếc giường trong phòng Chu Mộ Dư nhưng không tới mức "nhỏ".
Rõ ràng hai người vẫn có thể ngủ được, Chu Mộ Dư vẫn kéo Úc Sương vào trong ngực, ôm chặt lấy cậu.
"Chu Mộ Dư..." Úc Sương mới vừa khóc xong, vốn đang bị nghẹt mũi, bị Chu Mộ Dư ôm như vậy nên càng khó thở hơn: "Chú buông ra, chú buông em ra..."
Chu Mộ Dư không để ý.
"Chú buông ra, chú khốn nạn..."
Nghe được câu này, cuối cùng Chu Mộ Dư cùng cúi đầu: "Lại mắng tôi? Em to gan lắm rồi đấy."
Hai mắt Úc Sương đỏ ứng, chóp mũi cũng hồng hồng, trên má vẫn còn dính nước mắt chưa khô, vừa tủi thân vừa sợ hãi nhìn Chu Mộ Dư: "Em xin lỗi..."
Chu Mộ Dư cũng không tức giận, ngược lại tới gần bên tai Úc Sương, trầm giọng nói: "Tôi dạy em, lần sau mắng cái khác đi.
Ví dụ như vô liêm sỉ, lưu manh, vô sỉ, cầm thú, khốn khiếp, không biết xấu hổ, không phải thứ gì tốt đẹp...!Học được chưa?"
Âm thanh của gã trầm thấp, nghiêm túc nói mấy từ này không giống như đang dạy Úc Sương mắng chửi người mà như đang dạy Úc Sương nói mấy lời thô tục ở trên giường.
Úc Sương nghe vậy nóng cả mặt, hận không thể chặn tai lại: "Đủ rồi, chú đừng nói nữa."
"Xấu hổ cái gì," Chu Mộ Dư gỡ bàn tay đang bịt tai của Úc Sương ra: "Không muốn học mắng chửi người, vậy thì học cái khác."
Úc Sương cẩn thận hỏi lại: "Cái gì...?"
Chu Mộ Dư lơ đãng cười cười: "Gọi cái gì dễ nghe một chút."
"Ví dụ như chồng ơi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...