Di Sản Của Hắn


Hơn một tiếng trước, Chu Thư Dập đi chơi bóng trở về, lúc đi ngang qua phòng khách thấy Chu Mộ Dư đang nói chuyện với mẹ Chu nên mới biết chuyện xảy ra tối qua.
Cậu nhóc không thể bình tĩnh như Chu Mộ Dư, tức giận vọt ngay vào phòng khách, nếu không phải vừa vào đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Mộ Dư thì suýt chút nữa cậu nhóc cãi nhau với mẹ Chu.
Vất vả lắm mới tỉnh táo lại, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Chu Thư Dập là phải nói cho Úc Sương biết.
Thế là cậu nhóc gọi tài xế nhanh chóng lái xe chở mình tới nhà Chu Mộ Dư đón người, không ngờ Úc Sương lại rất bình tĩnh, lại còn có cả thời gian đi học từ mới.
Chu Thư Dập tức giận như sắp nổ tung.
Càng làm cho cậu nhóc tức giận hơn là, cậu nhóc lại không biết vì sao mình lại tức giận.
Thời gian rất nhanh đến trưa, Chu Thư Dập với Úc Sương còn đang trên đường, cả nhà Tưởng Văn Kha đã tới nhà họ Chu.
Chu Mộ Dư vẫn không lộ ra vẻ mặt gì, vẫn tiếp đón ba mẹ Tưởng Văn Kha như khách bình thường, khách khí không giống người thân quen mà càng giống bàn công việc hơn.
Nhà họ Tưởng cũng là một gia tộc lớn, ba mẹ Tưởng cũng đã gặp nhiều kiểu người trên thế giới này rồi, thấy thái độ này của Chu Mộ Dư, lúc này cũng hiểu được cuộc hôn nhân này chỉ có mỗi con gái bọn họ tình nguyện.
Chuyện tối hôm qua, sau khi nghe xong, ba Tưởng mẹ Tưởng cũng âm thầm kêu khổ, vốn định khuyên Tưởng Văn Kha bỏ đi, nhưng thấy Tưởng Văn Kha có mẹ Chu làm chỗ dựa, nghĩ có vẻ cũng nắm chắc được rồi, vậy nên hai người mới ra mặt.

Con gái đã nài nỉ, ba mẹ Tưởng không còn cách nào đành phải kiên trì tới đây, còn chưa bắt đầu nói chuyện đã mềm nhũn cả người trước một cái đinh là Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư là ai, sao có thể bị cô nhóc nhà họ nắm thóp được chứ?
Huống chi trong giới này mọi người đều biết, Chu Mộ Dư không thích phụ nữ, nếu không phải Tưởng Văn Kha khăng khăng muốn có được gã, căn bản bọn họ cũng không muốn chọc vào tên tôn đại phật này đâu.
"Ông Tưởng, bà Tưởng." Chu Mộ Dư bình thản cười: "Lâu rồi không gặp, sức khỏe hai vị vẫn ổn chứ?" Giọng điệu này, sao có thể giống như đang nói chuyện với ba mẹ vợ cơ chứ?
Sau lưng ba Tưởng đổ mồ hôi lạnh, cười nói: "Vẫn vậy thôi, không bệnh tật là quá đủ rồi."
"Hôm nay vội vàng mời hai vị tới đây, thật sự đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không thể không gặp mặt trực tiếp trao đổi.

Tiếp đãi có chỗ nào không chu toàn, vẫn mong hai vị thứ lỗi."
"Nào có, cậu Chu khách khí rồi."
Chỉ mấy câu ngắn nủi, Chu Mộ Dư đã đặt vị trí của bản thân ngang hàng với ba mẹ Tưởng Văn Kha.

Mẹ Chu nhận ra có gì đó không đúng, vội hỏi: "Cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, chỉ là hai đứa nhỏ đều đã tới tuổi kết hôn lập gia đình, vừa hay có cơ hội này, tôi muốn hỏi xem ý của hai vị."
Ba Tưởng suy nghĩ một lát, đành nói: "Thật không dám giấu diếm, từ nhỏ Văn Kha đã học ở nước ngoài, cách giáo dục của tôi với mẹ con bé cũng khá phóng khoáng, tự do, tình yêu hay hôn nhân cũng tôn trọng ý kiến của con bé.

Mộ Dư đương nhiên không thể bắt bẻ, nếu hai đứa nhỏ vừa ý nhau, người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng sẽ không can thiệp nhiều."

"Vậy là tốt rồi, trong lòng tôi vẫn cứ lo lắng, sợ hai vị trách tội chuyện hôm qua."Mẹ Chu cười nói.
"Nói tới chuyện này..." Mẹ Tưởng có hơi nhăn mày.
"Tuy nói xã hội hiện đại bây giờ cũng không còn quá chú trọng chuyện trinh tiết, nhưng dù sao Văn Kha cũng là con gái, lại còn là nhân vật của công chống, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tóm lại sẽ có tổn hại đến thanh danh của con bé.

Tôi nghĩ, nếu có thể, vẫn nên kết hôn càng sớm càng tốt, để đỡ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp."
Đúng là mẹ con đồng lòng, dù trong lòng vẫn cảm thấy không thích hợp lắm nhưng ngoài mặt vẫn nói cho con mình.
Nghe mẹ Tưởng nói như vậy, Tưởng Văn Kha không nhịn được ý cười, nhìn về phía mẹ Chu với ánh mắt mong đợi.
Mẹ Chu biết cô ta đang nghĩ gì, bà cũng cười đáp:
"Đúng, đúng, đây là điều đương nhiên."
Mấy người họ như đã bàn bạc xong mọi việc, những chuyện sau đó chỉ đều liên quan đến hai chữ kết hôn, chỉ có Chu Mộ Dư vẫn im lặng, bình thản thưởng thức ly trà, ánh mắt đen tối sâu thẳm.
Cuối cùng mẹ Chu mới nhớ tới Chu Mộ Dư, hỏi: "Mộ Dư, con thấy thế nào?"
Chu Mộ Dư buông chén trà, nói: "Con không phản đối kết hôn, nhưng có một vài điều vẫn phải nói cho rõ trước đã."
"Nói cái gì, con nói đi."
"Ông Tưởng, bà Tưởng." Chu Mộ Dư nhìn về phía hai vợ chồng nhà họ Tưởng: "Nếu nói tới thanh danh, tôi đành nói thẳng, phu nhân tôi lấy về không chỉ là phu nhân của tôi, mà còn là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Chu, cho nên không thể có nửa phần khiến người ta chỉ trích.

Chưa nói đến nghề nghiệp hiện tại của cô Tưởng phải lộ diện nhiều nên không quá thỏa đáng, chỉ nói chuyện sinh hoạt cá nhân của cô Tưởng đây, thật sự có 'chú trọng thanh danh' như hai vị nói không."
Chu Mộ Dư ngoắc ngoắc tay, quản gia đi lên, đưa cho gã một tập tài liệu dày cộp.
Có vẻ như đã đoán được trong đó có gì, Chu Mộ Dư còn chưa kịp mở ra, sắc mặt Tưởng Văn Kha đã trắng bệch.
Quả nhiên, trong tập tài liệu là tất cả thông tin và ảnh chụp của những người bạn trai của Tưởng Văn Kha từ khi ra mắt tới nay, còn có những tin tức truyền thông lớn nhỏ trong nước và nước ngoài đưa tin về cô ta, trong đó có đủ ảnh thân mật, còn có cả mấy tiêu đề "Tình yêu cuồng nhiệt", "nụ hôn kích tình", "khách sạn",...
Từ lúc Tưởng Văn Kha về nước rồi bắt đầu dây dưa với mình, Chu Mộ Dư đã dặn trợ lý chuẩn bị mấy thứ này, bất cứ tình huống nào cũng có thể dùng tới.
Chu Mộ Dư không để ý bạn đời của mình đã từng quan hệ hay chưa, dù sao mọi người có nhu cầu sinh lý cũng là điều bình thường, muốn nói có sạch sẽ hay không thì chính gã cũng không hề sạch sẽ.

Nhưng nếu Tưởng Văn Kha còn trẻ ở bên ngoài chơi đủ rồi, hiện tại còn muốn giải nghệ gả vào giới nhà giàu, có ý đồ trắng trợn với nhà họ Chu, vậy đó là một chuyện khác.
Chu Mộ Dư đưa tài liệu và ảnh chụp cho ba mẹ Tưởng, khi đưa còn ra hiệu mời họ xem.
"Chu Mộ Dư!" Cuối cùng Tưởng Văn Kha vẫn không nhịn được, dưới tình thế cấp bách đưa tay ra giựt lấy, "Anh!"
Chu Mộ Dư nhẹ nhàng khoát tay, né tránh động tác của cô ta: "Cô Tưởng, nếu định kết hôn, vẫn nên thẳng thắn thành thật với nhau một chút mới tốt."
Sắc mặt ba Tưởng xanh mét, trong trường hợp này không thể không ngăn lại Tưởng Văn Kha lại: "Văn Kha, ngồi xuống."

"Ba!" Tưởng Văn Kha vừa tức vừa giận nhìn qua nhưng lại nhận được một ánh mắt trách cứ.
"Họ Chu tôi đây không phải nhân vật có thể một tay che trời, không thể dùng một câu nói có thể khiến mấy thứ này biến mất khỏi thế giới.

Hai vị nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?" Chu Mộ Dư chậm rãi hỏi.
Gã làm như vậy không khác gì đánh thẳng vào mặt nhà họ Tưởng, nhưng nói đến mối hôn sự này thì quả thật là nhà họ Tưởng trèo cao, mặc dù bị chọc tức nhưng ba mẹ Tưởng cũng không dám phản bác gì.
"Mộ Dư..." Mẹ Chu cũng ngồi không yên, khuyên can nói: "Người trẻ tuổi làm quen bạn bè thôi mà, có phải con quá hà khắc rồi không?"
Mẹ Chu cũng không biết rõ quá khứ của Tưởng Văn Kha, chỉ biết là Tưởng Văn Kha từ nhỏ đã dẻo miệng, cũng rất hợp ý bà, bởi vậy bà cũng không quá lo lắng.

Chu Mộ Dư thản nhiên nhìn qua, hỏi: "Quen bạn bè là chuyện nhỏ, vậy ngủ một giấc mới là chuyện lớn sao?"
Mắt thấy mộng đẹp sắp bị phá nát, cuối cùng Tưởng Văn Kha không thể theo kế hoạch ban đầu nữa, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Chu Mộ Dư, đôi mắt ửng đỏ nói: "Anh Mộ Dư, trước kia là do em trẻ tuổi không hiểu chuyện, sau này em sẽ không vậy nữa."
Chu Mộ Dư nhíu mày, rút bàn tay của mình lại, nhìn về phía mẹ Tưởng: "Bà Tưởng, không phải tôi quá đề cao chuyện trinh tiết, nhưng vì chính bà đã nhắc tới, tôi chỉ thuận tiện nói kỹ hơn thôi.

Kết hôn là việc vui, tôi cũng sớm có tính toán lập gia đình, nếu Văn Kha thật lòng muốn vào cửa nhà họ Chu, vậy việc này cũng không phải vấn đề nhỏ."
"Anh Mộ Dư, em thề em rất thật lòng với anh." Tưởng Văn Kha vội vàng thề thốt.

Nhưng nếu so sánh với cô ta, ba mẹ Tưởng vẫn còn rất tỉnh táo, lúc này nghe Chu Mộ Dư nói như vậy cũng hiểu được gã còn có điều kiện khác.
"Cậu cũng thấy đấy, đứa nhỏ Văn Kha này khăng khăng muốn ở bên cậu, người làm cha mẹ như chúng tôi cũng không có cách nào." Ba Tưởng thở dài: "Tôi chỉ có một cô con gái là Văn Kha, chuyện cả đời của con bé cũng là quan trọng nhất với chúng tôi.

Dù là lễ cưới hay của hồi môn, nếu có thể tôi sẽ nguyện dốc hết sức."
Chu Mộ Dư cười cười: "Ngài Tưởng đúng là người sảng khoái, vậy tôi đây cũng nói thẳng.

Đồ cưới tôi không cần, gia nghiệp của nhà họ Tưởng tôi cũng không có hứng thú, tôi chỉ muốn một đứa con."
Ba mẹ Tưởng sửng sốt: "Con...?"
"Phải.


Thật không dám giấu diếm, tôi đã có bạn đời, đáng tiếc em ấy không thể sinh, không vào được cửa nhà họ Chu."
"Ý của cậu là...
"Ý của tôi là, đứa nhỏ đầu tiên sẽ mang họ Chu của tôi, đứa thứ hai sẽ theo họ của vợ tôi, còn đứa thứ ba có thể mang họ Tưởng.

Nếu cô Tưởng đồng ý hỗ trợ làm mẹ đẻ của mấy đứa nhỏ, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô Tưởng.

Tôi có thể cam đoan ba đứa nhỏ sẽ được hưởng quyền kế thừa như nhau, tuyệt đối không thiên vị.

Nhưng vì mọi người đều đã biết nguyên nhân, tôi sẽ không động phòng với cô Tưởng, cô Tưởng sẽ mang thai bằng thụ tinh ống nghiệm."
Chu Mộ Dư gằn từng tiếng, dừng lại một chút, nhìn về phía Tưởng Văn Kha: "Cuối cùng, tôi có thể cho cô Tưởng một danh phận, nhưng không thể nhận giấy kết hôn.

Nói như vậy, cô Tưởng có đồng ý gả không?"
"Chu Mộ Dư!" Tưởng Văn Kha vỗ bàn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi: "Anh coi tôi là cái gì!"
Chu Mộ Dư mỉm cười: "Cô Tưởng coi mình là cái gì, tôi coi cô là cái đó."
Nói xong gã bình thản nhìn xung quanh, hỏi: "Điều tôi muốn nói chỉ có vậy, các vị cảm thấy thế nào?"
Mẹ Chu muốn có cháu, Tưởng Văn Kha muốn có danh phận, gã muốn được yên bình, một mũi tên trúng ba con chim, ngoài cách này ra thì không còn cách nào tốt hơn nữa.

Thuận tiện cũng nói với mẹ Chu, sau này ai muốn bước chân vào nhà họ Chu đều phải tuân theo điều kiện này, để xem có con gái nhà giàu có nào dám lội vào vũng nước đục này không.
Ầm
Cánh cửa gỗ khắc hoa bị đá văng ra, Chu Thư Dập kéo Úc Sương xuất hiện ở phía sau cửa.
"Các người đang nói cái gì" Chu Thư Dập như một con sư tử đang tức giận, nổi giận đùng đùng nhìn Chu Mộ Dư: "Chú muốn kết hôn sinh con sao?! 〞
Ánh mắt Chu Mộ Dư tối sầm lại, giây tiếp theo lại nhìn thấy Úc Sương ở phía sau, chân mày càng nhìu chặt hơn: "Người lớn đang nói chuyện, cháu có còn biết quy tắc không?"
"Chú nói cho cháu biết có phải thật không đã!"
Chu Thư Dập muốn gây sự, trường hợp này Chu Mộ Dư không muốn nói nhiều với cậu nhóc, chỉ dời mắt nhìn về phía Úc Sương.
"Chú..." Úc Sương nhỏ giọng mở miệng, biểu cảm mang theo chút mất mát và khó xử.
Chu Mộ Dư đi tới, sắc mặt cũng dịu lại: "Sao cũng tới đây rồi?"
Úc Sương cụp mắt, không trả lời.
Chu Thư Dập còn đang ở một bên trừng mắt với Chu Mộ Dư, mấy người ở phía sau cũng nhìn về phía này.

Chu Mộ Dư nâng tay sờ sờ gáy Úc Sương, giọng điệu so với hồi nãy như hai người khác nhau, giống như đang dỗ dành: "Chuyện ở đây, lát nữa tôi sẽ giải thích với em.


Em với Thư Dập lên lầu nghỉ ngơi đi, nghe lời."
Úc Sương gật đầu: "Ừm."
"Cháu đưa Úc Sương lên đi." Chu Mộ Dư chuyển hướng sang nhìn Chu Thư Dập, giọng điệu lại lạnh băng: "Chú sẽ tính sổ với cháu sau."
"Cháu," Chu Thư Dập há miệng, liếc mắt thấy bộ dạng ngoan ngoãn không nháo của Úc Sương, đành phải buồn bực nghe lời: "Vầng, cháu biết rồi."
Bị cắt ngang như vậy, không khí trong nhà ăn trở nên hơi kỳ quái.
Chu Mộ Dư không coi ai ra gì ngồi lại chỗ của mình, dặn dò quản gia nói: "Bảo phòng bếp làm vài món thức ăn, hai bọn họ về giờ này chắc vẫn chưa ăn cơm đâu."
Quản gia hơi gật đầu: "Vâng."
"Vừa nãy nói đến đâu rồi?" Chu Mộ Dư quay đầu lại, lộ ra một nụ cười mỉm: "Nếu không có vấn đề khác, cô Tưởng cứ về từ từ suy nghĩ.

Bên tôi có chút việc gấp, thứ lỗi không thể tiếp khách."
Gã có thể có việc gấp gì chứ, mấy người đang ngồi ở đây có thể nhìn ra được, chuyện duy nhất của gã là đi lên dỗ cái cậu trẻ tuổi xinh đẹp kia thôi.

Sắc mặt mẹ Chu đã tái mét, tức giận nói không nên lời, Tưởng Văn Kha vốn đang phẫn nộ vì bị nhục nhã, sau khi nhìn thấy Chu Mộ Dư kiên nhẫn và dịu dàng với Úc Sương lại chỉ thấy hoang mang.
Thứ đồ chơi cô ta nghĩ không hề quan trọng, lại thật sự là bảo bối tâm can của Chu Mộ Dư.
"Không cần suy nghĩ." Tưởng Văn Kha đứng lên, nhìn chằm chằm Chu Mộ Dư: "Tôi sẽ không làm công cụ để nỗi dõi tông đường cho nhà họ Chu nhà các người đâu.

Người như anh, xứng đáng không con không cháu!"
Chu Mộ Dư bị chửi cũng không tức giận, ngược lại còn dễ tính nói: "Suy nghĩ kỹ vậy là tốt rồi."
Gã đứng lên, gật đầu với ba Tưởng mẹ Tưởng một cái: "Hôm nay vất vả cho hai vị rồi, nhiều chỗ không phải, ngày khác tôi sẽ tự mình đền tội.

Xin cáo từ trước."
"Chu Mộ Dư!" Mới vừa đi được hai bước, phía sau truyền đến tiếng của Tưởng Văn Kha: "Anh thích cậu ta như vậy sao, thích tới nỗi muốn tìm một người đàn bà khác để sinh con thay hai người sao?"
Chu Mộ Dư dừng lại, cúi đầu cười cười: "Cô Tưởng còn chưa rõ sao," Gã xoay người: "Tôi có cần đứa nhỏ này hay không, phải xem xem có người nào mơ mộng hão huyền muốn bước chân vào nhà họ Chu hay không.

Còn về phần cô nói không con không cháu, với tôi mà nói cũng không tính là nguyền rủa."
"Anh..."
"Sau này không có chuyện khác, tôi sẽ không mời cô Tưởng tới đây nữa.

Vất vả lắm người ta mới đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi phải tránh hiềm nghi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui