Di Sản Của Hắn


Không một thông báo, Sầm Vãn bị thất sủng.
Có thể căn bản không tính là thất sủng, Chu Mộ Dư chỉ thỉnh thoảng qua đêm ở chỗ của cậu ta, cũng không quá để ý đến cậu ta.

Người khác đều tưởng cậu ta được sủng ái, nhưng chỉ có Sầm Vãn biết rõ đã có chuyện gì.
—— Ngày đó khi gặp chàng trai tên Úc Sương kia ở trước cổng nhà Chu Mộ Dư, Sầm Vãn đã biết mình đã thua rồi.
Úc Sương xinh đẹp hơn cậu ta, nhưng xinh đẹp thôi cũng chưa đủ để nói.
Người kia được một nam sinh hình như là người nhà Chu Mộ Dư bảo vệ, tay cầm dây dắt một con chó lớn, nói chuyện dịu dàng, ánh mắt ngây thơ vô tội như con nai tơ.

Điều quan trọng nhất là, trên người đối phương có một cảm giác khiến người ta muốn bảo vệ, khí chất khiến người ta cũng vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn.

Khí chất này là bẩm sinh, dù thế nào thì Sầm Vãn cũng sẽ không thể nào học được.
Cho nên Triệu Nhất Nguyên cũng nói bóng nói gió hỏi thăm xem có phải Sầm Vãn đã làm chuyện gì không tốt không, Sầm Vãn chỉ thản nhiên cười cười, nói: "Ngài Chu không cần em."
Có một người như vậy ở bên người, Chu Mộ Dư không cần một ai khác nữa cả.
Triệu Nhất Nguyên vui buồn lẫn lộn, vui là vì Sầm Vãn không làm Chu Mộ Dư có gì khó chịu, nên đương nhiên anh ta cũng sẽ không bị giận chó đánh mèo, còn buồn là vì có vẻ như Chu Mộ Dư không còn có ham muốn tầm thường kia nữa, khiến anh ta lo lắng mình sẽ đánh mất một kim chủ lớn.
Nhưng tất cả chỉ là Triệu Nhất Nguyên tự cho là đúng, Chu Mộ Dư không hề mất đi ham muốn kia, chỉ là bây giờ đều đặt trên người Úc Sương mà thôi.
Ngày hôm sau khi Chu Thư Dập tới, Úc Sương cũng mới vừa tỉnh.
Chu Mộ Dư đã đi từ sáng sớm rồi, Chu Thư Dập trực tiếp lên lầu hai, Úc Sương đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, trên người mặc chiếc áo ngủ màu trắng sữa, lông mi buông xuống giống vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mới chỉ liếc mắt một cái, Chu Thư Dập đã nhận ra hôm nay Úc Sương có gì đó khác lạ.
Cụ thể là khác ở đâu thì cậu cũng chưa thể hình dung ra.
Là khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, làn da cũng hồng hào hơn so với ngày thường, ở cổ tay lại có một vết đỏ không rõ lắm, hay là sự lười biếng và thỏa mãn toát ra từ trên người, hay khi Úc Sương quay đầu lại, đôi mắt kia ngấn nước chứa đầy xuân sắc.
Dường như tất cả đều là...
Hai tai Chu Thư Dập đỏ lên.
Hiểu rõ Úc Sương là người trên giường của Chu Mộ Dư với tận mắt nhìn thấy bộ dáng này của Úc Sương là hai chuyện khác nhau.

Chu Thư Dập bỗng nhiên ý thức được, cái người ngốc nghếch, nhát gan lại hay ngại của người ở trước mặt cậu nhóc, cũng chính là người sẽ lên giường với chú hai của cậu.
Có một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người Chu Thư Dập.


Cậu nhóc bắt đầu nghĩ tới những chuyện chưa từng nghĩ tới.
"Cậu đến rồi à." Úc Sương còn chưa tỉnh hẳn, âm thanh sền sệt: "Chờ tôi một chút nha."
Chu Thư Dập tỉnh táo lại: "À...!Được."
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, cậu nhóc vô tình nhìn lướt qua bên trong phòng ngủ.

Rèm cửa còn chưa kéo ra, giường ngủ cũng chưa được sắp xếp lại, một nửa chăn mền bị rơi xuống đất, nhìn vô cùng mập mờ trong ánh sáng mờ ảo.
Thậm chí trong không khí vẫn còn mùi hương của tối hôm qua, mùi hương mang theo dục vọng khiến hai tai Chu Thư Dập càng nóng lên.
Chu Thư Dập giống như đang chạy trốn xuống lầu, uống ừng ực hết một cốc nước đá mới dần tỉnh táo lại.
Trong lúc học, Úc Sương vẫn lặng lẽ ngáp.
Đã lâu không mệt như vậy, thân thể cậu có hơi không chịu nổi, dù sao cậu cũng không khỏe như Chu Mộ Dư, làm cả một đêm đến rạng sáng nhưng vẫn có thể dậy sớm lên máy bay.
Hôm nay Chu Mộ Dư phải đi công tác ngắn ngày, đi đến một thành phố khác để xem đất.

Bình thường như vậy thì gã sẽ qua đêm ở ngoài, nhưng hôm nay lúc đi, gã có nói với Úc Sương buổi tối sẽ tranh thủ về nhà.
Lúc đang lén lút ngáp ngắn ngáp dài, Úc Sương bị Chu Thư Dập bắt được.
"Hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi." Chu Thư Dập bất đắc dĩ vừa tức buồn cười: "Anh buồn ngủ tới nỗi không mở được mắt ra kìa."
"Xin lỗi..."
Úc Sương nhỏ giọng giải thích, lấy tay xoa xoa mắt mình.

Cậu cúi đầu đóng sách vở lại, lúc xoay người lộ ra một vết đỏ ở cổ.

Chu Thư Dập nhìn thấy, mất tự nhiên dời mắt đi.
"Anh...." Chu Thư Dập nghĩ nghĩ, hỏi: "Dạo này cơ thể có khá hơn không?"
Úc Sương mở to mắt nhìn, không phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Chu Thư Dập một lúc, sau đó như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chậm rãi đỏ lên: "Ừm."
Không khí bỗng nhiên trở nên có một chút xấu hổ, Chu Thư Dập nghĩ đến tuổi của Úc Sương, cũng có nghe lúc trước cậu có quan hệ với Đàm Luật Minh.

Nói cách khác, lúc Úc Sương chỉ lớn hơn cậu nhóc ở hiện tại một hai tuổi cũng đã lên giường với Đàm Luật Minh.
Nhưng nhìn cậu vẫn như không biết chuyện gì, kẻ khác cũng không thể liên tưởng cậu kèm với những từ ngữ thấp kèm nào cả.
Thậm chí Chu Thư Dập cũng không muốn dùng từ "bao nuôi" để hình dung quan hệ của Chu Mộ Dư và Úc Sương.


Úc Sương chính là Úc Sương, không phải thú cưng của bất kỳ ai cả.
"Cậu có muốn uống nước gì không?" Úc Sương hỏi.
"Ồ, được, cảm ơn." Chu Thư Dập nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh có nghĩ sau này học cái gì không?"
"Sau này, đại học sao?" Úc Sương nghĩ nghĩ: "Vẫn chưa, tôi không biết mình thích hợp học cái gì.

Cậu thì sao?"
Chu Thư Dập nhún nhún vai: "Tôi học tài chính."
Chu Thư Dập đã biết sau này mình phải kế thừa gia nghiệp của nhà họ Chu từ rất sớm rất sớm, trừ khi Chu Mộ Dư biến đâu ra được một đứa con.
Úc Sương còn nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Hình như tôi cũng không có môn học nào đặc biệt am hiểu, cũng không quá thích môn nào."
"Không sao, anh có thể nghĩ từ từ.

Nếu như bản thân anh vẫn không có phương hướng, tôi sẽ giúp anh giới thiệu một trường học tốt." Chu Thư Dập nói.
"Vậy sẽ rất phiền cậu..."
"Không phiền, chuyện thường thôi."
Chu Thư Dập nói là làm, đến trưa ăn cơm xong liền kéo Úc Sương đi xem các trang web của trường, nhưng cũng xuất phát từ mục đích riêng, trường đầu tiên cũng là trường cậu nhóc chuẩn bị theo học.
Cậu nhóc vừa xem vừa giảng cho Úc Sương, Úc Sương nghe cũng hiểu, thỉnh thoảng hỏi mấy vấn đề, Chu Thư Dập cũng rất có kiên nhẫn, còn nghiêm túc hơn cả lúc mình chọn trường nữa.
Hai người xem từ trưa đến tận chiều tối, Úc Sương cũng đã hiểu sơ sơ về chương trình học ở trên đại học rồi, trong lòng cũng bắt đầu có một vài phương hướng mơ hồ.
Trời cũng rất nhanh tối, Úc Sương nhận được điện thoại của Chu Mộ Dư.

"Alo?" Giọng nói của cậu vẫn dịu dàng như vậy: "Chú."
"Ăn cơm chưa?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sáu giờ tối rồi, ngượng ngùng nói: "Vẫn chưa.

Xem trường với Thư Dập nên quên mất thời gian."
Người bên kia điện thoại rõ ràng dừng lại khoảng hai giây, sau đó Chu Mộ Dư vẫn bình thường hỏi: "Xem trường học gì?"

"Xem các trường với cả chuyên ngành."
Mặc dù lúc đầu Úc Sương học lại chương trình cấp ba, Chu Mộ Dư đã nghĩ sau này cậu có thể sẽ đi học đại học, nhưng khi thật sự nghe cậu nói như vậy, thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu về trường, Chu Mộ Dư vẫn rất buồn bực, có một cảm giác không yên lòng như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Gã mới vừa quay về khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát trước khi ra sân bay.

Tám giờ gã sẽ bay về Ninh Thành, nếu không đi muộn hay kẹt xe thì khoảng mười giờ rưỡi là có thể về tới nhà, sau đó tắm rửa rồi ngủ với Úc Sương.

Vì thế thậm chí gã còn đẩy lùi bữa tiệc bên phía đối tác chuẩn bị vì mình, bị trêu chọc đã ngồi ở vị trí này rồi mà vẫn phải gác cổng canh chừng người trong nhà.
Còn cậu nhóc ở trong nhà kia thì đương nhiên không biết chuyện này, lúc gã đi cậu vẫn đang ngủ, dáng ngủ cuộn tròn như mèo, hai hàng lông mi dài run run theo nhịp thở.

Nghe gã nói phải đi, cậu nửa tỉnh nửa mơ mở hé mắt ra, thì thào nói "về sớm một chút", sau đó lại yên ổn ngủ trong lòng con gấu bông màu hồng nhạt ngốc ngốc mới được tặng hôm qua.
Vật nhỏ này sống thoải mái như vậy, tại sao cứ muốn đi học đại học vừa vất vả vừa không thú vị cơ chứ?
Chu Mộ Dư không nghĩ ra, còn có chút buồn bực.
"Chú, hôm nay chú có về không?" Trong điện thoại vang lên giọng nói mềm mại của Úc Sương.

"Ừm." Chu Mộ Dư thu hồi tâm tư đang buồn bực của mình, vẫn bình thản nói: "Có thể sẽ hơi muộn."
"Không sao cả, em chờ chú."
"Không dám ngủ một mình sao?"
"Không phải." Úc Sương nghiêm túc nói, sau đó lại như ngượng ngùng, dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Chú không ở nhà, em nhớ chú lắm."
Nghe cậu như vậy, khóe môi Chu Mộ Dư khẽ nhếch lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Tôi tưởng em chỉ biết ăn với ngủ nướng thôi."
"Mới không có..."
"Được rồi, nhớ ăn cơm tối đấy, tôi ra sân bay đây."
"Ừm.

Tạm biệt chút."
Cúp điện thoại, chút buồn bực ban nãy của Chu Mộ Dư như tiêu tan hết, bù lại là một cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.
Gã có thể trông cậy gì vào một con thú cưng chứ? Cậu chỉ cần ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ là đủ rồi.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, hôm nay lại bị kẹt xe, về đến nhà muộn hơn một tiếng so với dự định ban đầu.
Úc Sương vẫn đang chờ, vừa nghe thấy tiếng xe vào cổng cậu đã chạy ngay xuống lầu, trước tiên cầm áo khoác giúp Chu Mộ Dư.
"Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương lắc đầu: "Chú đã nói sẽ về rồi."
"Lần sau nếu muộn quá thì ngủ trước đi, không cần chờ tôi."
"Ừm."

Úc Sương ngoan ngoãn trả lời, nhưng ánh mắt của cậu làm cho Chu Mộ Dư cảm thấy lần sau chắc chắn cậu vẫn sẽ chờ mình.
Chu Mộ Dư đi vào nhà ngồi xuống sô pha, thuận tiện kéo Úc Sương vào trong lòng để cậu ngồi trên đùi mình.
Trong khoảng thời gian đã tập thành thói quen, mỗi ngày sau khi về tới nhà gã sẽ trò chuyện với Úc Sương một lúc, hỏi cậu hôm nay đã làm được gì rồi.
"Hôm nay bụng Em Trai không thoải mái, ở nhà nghỉ ngơi nên không tới chơi." Úc Sương nói.
Chu Mộ Dư dở khóc dở cười, nhéo chóp mũi Úc Sương: "Tôi phát hiện em rất thích con chó ngốc kia nhỉ."
"Em Trai không phải chó ngốc, nó thông minh lắm đó." Úc Sương nghiêm trang phản bác.
"Được, không phải chó ngốc Vậy hôm nay hai người học gì?"
"Hôm nay không học...!Em mệt nên cứ ngáp mãi."
Chu Mộ Dư đương nhiên cũng hiểu rõ vì sao Úc Sương mệt, nghe cậu nói như vậy, gã chế nhạo nói: "Tôi nghe dì nói, hơn mười giờ em mới dậy luôn mà."
"Đó là bởi vì em, em..." Mặt Úc Sương đỏ lên, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Sao dì ấy còn đi cáo trạng chứ..."
"Dì sợ quấy rầy em, mỗi ngày chỉ có thể thừa dịp lúc em ngủ để quét dọn nhà cửa, sau đó chờ em xuống lầu mới lặng lẽ lên dọn phòng ngủ, em ngủ nướng hại dì ấy phải chờ, còn trách người ta đi cáo trạng à."
Lời này đương nhiên không phải dì giúp việc nói, dì ấy thương Úc Sương còn không hết, chỉ ước cậu ăn nhiều ngủ nhiều.

Chu Mộ Dư thêm mắm thêm muối trêu Úc Sương, Úc Sương nói không lại, vùi đầu vào lồng ngực Chu Mộ Dư làm nũng, nhỏ giọng giải thích: "Em xin lỗi mà."
Mấy ngày nay thời gian ở cùng nhau cũng nhiều hơn, dần dần Úc Sương cũng không còn quá cẩn thận lấy lòng và sợ hãi Chu Mộ Dư như trước nữa.

Chu Mộ Dư cảm thấy như vậy cũng tốt, thậm chí cảm thấy Úc Sương làm nũng còn quyến rũ hơn cả lúc cậu nghe lời và sợ hãi gã.
Cho nên Chu Mộ Dư rất thích trêu Úc Sương, vật nhỏ này vừa ngốc vừa ngây thơ, gã nói gì cũng đều tin.
"Chú, " Úc Sương nghĩ đến cái gì, ngượng ngùng nói: "Chú có thể nói với dì, nói dì không cần tránh em quét dọn phòng nữa, em không sao cả."
Chu Mộ Dư nhướng mày: "Ngày nào em cũng ở nhà, sao lại không tự mình nói?"
Úc Sương cứng họng: "Em, em ngại mà."
"Nhưng đây là chuyện của em."
Chu Mộ Dư cố ý nói như vậy, quả nhiên Úc Sương tỏ ra vô cùng tủi thân, cậu mếu máo, cụp mắt nói: "Em..."
Chu Mộ Dư nhịn cười, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, Úc Sương vẫn không nói được.

Nghẹn một hồi, vò mẻ không sợ nứt chui đầu vào lồng ngực Chu Mộ Dư: "Cầu xin chú...!xin chú đó, Chu Mộ Dư...."
Cậu cọ cọ vào lồng ngực gã như một con mèo, nửa là cầu xin nửa là chơi xấu, trái tim Chu Mộ Dư cũng bị cọ đến ngứa ngáy, giọng điệu cũng không tự giác trở nên dịu dàng: "Được rồi.

Tôi đồng ý với em."
"Thật không?" Úc Sương ngẩng đầu, nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Cảm ơn chú.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận