Di Sản Của Hắn


Vừa nói xong câu, Triệu Nhất Nguyên đã bị người bạn che miệng ấn ngã xuống sô pha: "Cậu điên à? Bị người nghe thấy rồi lọt vào tai Chu Mộ Dư, đến lúc đó là cậu xong đời đấy!"
Triệu Nhất Nguyên giãy giụa hai cái, tỉnh táo lại, nhưng vẫn không hiểu nổi: "Vậy tại sao hắn..."
Nơi đó của Chu Mộ Dư không có vấn đề.
Một chút vấn đề cũng không có.
Triệu Nhất Nguyên không rõ ràng, nhưng Úc Sương lại rất rõ ràng.
Chu Mộ Dư ngoài miệng nói có thể sẽ về nhà muộn nhưng thực tế chưa đến chín giờ đã về, sau đó lại là một trận dây dưa với nhau.

Úc Sương không rõ tại sao thể lực của gã lại tốt như vây, thảo nào bên cạnh lại có vô số tình nhân, nuôi một người trong nhà nhưng vẫn muốn vụng trộm bên ngoài.
Thế là cậu lại không khỏi nhớ đến Đàm Luật Minh.

Cơ thể của Đàm Luật Minh vốn không được tốt, tính cách cũng dịu dàng nhã nhặn hơn Chu Mộ Dư, ở trên giường cũng quan tâm đến cảm xúc của Úc Sương hơn.

Ban đầu Úc Sương nghĩ hắn đối với ai cũng như vậy.

Về sau tình cờ một lần nhìn thấy Đàm Luật Minh ngồi trước thuộc hạ đã phản bội mình, mặt không đổi sắc dùng chân giẫm gãy cổ tay của đối phương, Úc Sương mới biết thật ra hắn chỉ có tính tình tốt với một mình cậu.
Cho nên mặc dù Đàm Luật Minh cũng không phải người tốt theo định nghĩa thông thường, nhìn xa trông rộng, ngoài nóng trong lạnh, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dạy dỗ Úc Sương cũng dựa trên hai chữ "lợi kỷ", nhưng ở trong lòng Úc Sương, Đàm Luật Minh không hề quá quắt như trong mắt người khác, thậm chí có thể nói là một người tốt.
Úc Sương mất tập trung làm Chu Mộ Dư không hài lòng.

Gã xoay mặt cậu, dùng sức ưỡn lưng: "Nghĩ gì vậy?"
Úc Sương phát ra một tiếng hô bất ngờ, suýt chút nữa rơi nước mắt: "Không, không có..." Cậu đã không còn sức để khóc, hai chân đạp loạn xạ trên giường: "Không muốn, từ bỏ..."
Nhưng Chu Mộ Dư không cho phép cậu không muốn.

Gã nhấc chân cậu lên, kéo thẳng tới trước mặt mình giống như muốn nhấc cả người Úc Sương lên vậy.
"Nghe lời một chút." Chu Mộ Dư nói: "Đừng mất tập trung nữa."
...
Tất cả mọi người phát hiện trên người Chu Mộ Dư có một vài sự thay đổi khác lạ, có vẻ là từ khi đưa cô vợ nhỏ ở nhà họ Đàm về, chỉ có chính Chu Mộ Dư không phát hiện ra.
Mùa thu lướt qua như trong giây lát, lại tới mùa Úc Sương không thích nhất.


Ở trong trí nhớ của cậu, gió mùa đông khá lạnh, quần áo cũng mỏng manh, sáng sớm thức dậy nước lạnh cóng cùng với ổ chăn không ấm nổi mỗi đêm.

Mặc dù hiện tại đã không cần phải chịu lạnh nữa, cũng không cần ngưỡng mộ người khác được nhận quà nghỉ lễ.

Úc Sương vẫn không thích mùa đông chút nào.
Năm trước vào thời điểm này Đàm Luật Minh đưa Úc Sương tới bán cầu Nam ấm áp để cho qua mùa đông, năm nay có vẻ sẽ không được như vậy.

Chu Mộ Dư bận rộn nhiều việc, sẽ không bỏ hết tất cả công việc để nghỉ phép vì Úc Sương.
Điều vui mừng duy nhất chính là Chu Mộ Dư đã hình thành được thói quen mua hoa khi đi qua cửa hàng hoa, mỗi ngày một bó hoa tươi khiến mùa đông trở nên không còn quá buồn tẻ.
Hoa đương nhiên không đắt, cũng không cần phí tâm tư suy nghĩ gì cả, nhưng đối với người không chủ động lấy lòng người khác như Chu Mộ Dư thì sự thay đổi này đã là rất đáng quý.
Úc Sương dùng cách như vậy để tạo dấu vết của bản thân trong cuộc sống của Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư cũng không phát hiện ra.
Tới gần cuối năm, gã thường xuyên đi đến quán bar, tần số Chu Mộ Dư qua đêm ở Ngân Cảng ngày càng nhiều hơn, cuối cùng Triệu Nhất Nguyên cũng tin nơi đó của gã không có vấn đề.
Tính toán thời gian, Sầm Vãn đã theo Chu Mộ Dư được hai tháng, vẫn ngoan ngoãn nghe lời, gọi đến thì đến bảo đi thì đi.

Chu Mộ Dư bận rộn một thời gian, cuối cùng cũng nhớ tới cậu ta, bảo trợ lý chọn một căn nhà lấy danh nghĩa của mình cho cậu ta, bảo Sầm Vãn yên phận ở đó.
Rất dễ dàng, Úc Sương nhận ra được Chu Mộ Dư có bạn giường mới, hơn nữa còn là một người cố định.

Cậu không có biểu hiện gì cả, mỗi ngày vẫn ngoan ngoãn chờ Chu Mộ Dư về, nghe thấy tiếng xe cũng chạy xuống lầu đón, nếu Chu Mộ Dư không về, cậu lại quay lại căn phòng nhỏ của mình.
Thời gian rảnh ngày càng nhiều, Úc Sương bắt đầu học lại mấy kiến thức cấp Ba, thậm chí còn đăng ký một lớp tiếng Anh trên mạng.

Một ngày nào đó về nhà, nhìn thấy Úc Sương đeo tai nghe ngồi trước mát tính, vừa ghi chép vừa lẩm bẩm theo, Chu Mộ Dư đi qua, phát hiện cậu đang học.
Trước đây Chu Mộ Dư chưa bao giờ nghĩ tới Úc Sương ở nhà sẽ làm gì, cũng không nghĩ Úc Sương có cuộc sống của mình, bây giờ thấy cậu học bài rồi ghi chép, giống như thú cưng lén lút làm việc gì sau lưng chủ nhân vậy.
Học xong, Úc Sương đóng máy tính lại, ngồi dậy xoa xoa cổ.
Trước khi đến nhà họ Đàm cậu cũng có đi học ở một trường gần viện mồ côi, chất lượng trường học này cũng không tốt lắm, cũng may Úc Sương thông minh, thành tích cũng không tồi.

Về sau cậu bị Đàm Luật Minh đưa đi, từ đó đến giờ cũng không học tiếp nữa.

Úc Sương nghĩ chờ khi nào chấm dứt quan hệ với Chu Mộ Dư, cậu sẽ quay lại học đại học.

Cậu cũng không cần thiết phải có một tấm bằng tốt nghiệp, chỉ là cậu muốn thử nghiệm cuộc sống đại học mà thôi.
Cậu học cũng rất nghiêm túc, không nhận ra Chu Mộ Dư đi vào rồi lại đi ra.
Thu dọn sách vở xong, Úc Sương vừa đi xuống lầu vừa đọc lại từ đơn, vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Mộ Dư ngồi ở trên sô pha.
"Chú...?" Úc Sương ngạc nhiên mở miệng: "Chú về rồi."
Chu Mộ Dư ngẩng đầu, thuận miệng đáp một tiếng: "Ừm."
Úc Sương chạy qua, chui vào lồng ngực Chu Mộ Dư: "Hôm nay sớm thật nha, tối chú còn đi nữa không?"
Chu Mộ Dư ôm được cậu, thuận tay xoa xoa tóc cậu: "Không đi nữa.

Vốn dĩ phải gặp một người, nhưng bên kia đang có bão tuyết, máy bay không cất cánh được."
Nói xong lại hỏi: "Sao đột nhiên lại bắt đầu học tiếng Anh?"
Úc Sương biết mình đã bị phát hiện, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Bởi vì tiếng Anh của em rất kém..."
"Có cần tôi tìm thầy về dạy không? Mấy cái ngôn ngữ này thì cần phải luyện nhiều."
Trong lúc chờ Úc Sương học xong, Chu Mộ Dư nghĩ, tìm chút chuyện cho Úc Sương làm cũng tốt.

Lúc gã không có nhà, ném cậu ở một mình cũng khá đáng thương.

Nói xong lại nghĩ ra gì đó: "Hình như Thư Dập đã nghỉ đông rồi, hay là kêu nó tới dạy em."
Chu Thư Dập học trường cấp ba quốc tế, đang học lớp 12, dạo này đang chờ thư mời của trường đại học, nửa năm tới cũng không có gì làm.
"Không ổn lắm..." Úc Sương nghĩ đến thiếu niên có mấy phần giống Chu Mộ Dư, không khỏi có chút căng thẳng, "Em ngốc lắm, không cần lãng phí thời gian của cậu ấy đâu."
"Em ngốc chỗ nào?" Chu Mộ Dư xoa xoa gáy Úc Sương, tự đưa ra quyết định luôn: "Tôi hỏi xem nó có thời gian không."
Suy nghĩ của Chu Mộ Dư rất đơn giản, nếu tìm gia sư bên ngoài cho Úc Sương thì phải kiểm tra cả năng lực và đạo đức của người ta.

Còn Chu Thư Dập gã lại hiểu rất rõ, lại cùng lứa tuổi với Úc Sương, ở chung chắc không có vấn đề gì.
Úc Sương ở một bên nghe Chu Mộ Dư gọi điện thoại, trong lòng âm thầm cầu nguyện Chu Thư Dập hãy tìm lý do từ chối.

Kết quả Chu Thư Dập trực tiếp đồng ý, thậm chí còn không hỏi tiến độ học tập Úc Sương thế nào và khi nào bắt đầu học.
"Nó rảnh thì cũng rảnh rồi." Chu Mộ Dư cúp máy giải thích: "Không tìm việc cho nó làm, nó lại đến công ty làm phiền tôi."
Không còn cách nào, Úc Sương đành phải đồng ý: "Được rồi...!Cảm ơn chú."
Hôm nay khó được có lúc thảnh thơi, Úc Sương dựa sát vào Chu Mộ Dư, nói chuyện phiếm câu được câu không với gã.
Lúc chiều tối, ánh mặt trời băng qua cây cổ thụ trước nhà, chiếu bóng vào trong phòng qua cánh cửa kính sát đất, Úc Sương giang hai tay đón ánh sáng, kích động bảo Chu Mộ Dư nhìn, sau đó bị giễu cợt ngây thơ, lại giả vờ giận dỗi chui vào trong lòng Chu Mộ Dư, lại tiếp tục làm nũng nói đùa với gã.
Mấy ngày nay đi xã giao không ngừng, Chu Mộ Dư cứ mơ mơ màng màng sống ở bên ngoài, sớm đã cảm thấy mệt mỏi và phiền chán.

Về nhà nhìn thấy Úc Sương, cơ thể và tâm trạng gã cuối cùng mới được buông lỏng.
Nhìn thấy trong mắt Úc Sương tràn đầy sự ỷ lại vào mình, thậm chí Chu Mộ Dư còn sinh ra một cảm giác tự trách —— mấy ngày nay hắn không trở về nhà, Úc Sương một mình ở trong căn phòng trống rỗng, nhất định trong lòng không mấy dễ chịu, nói không chừng buổi tối một mình sẽ chui vào trong chăn lén lút khóc.
"Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi đưa em ra ngoài chơi được không?" Chu Mộ Dư hỏi.
Úc Sương sửng sốt một chút, không rõ vì sao đột nhiên gã lại nói như vậy: "Hửm...!Được.

Đi đâu chơi vậy?"
"Em muốn đi đâu?"
"Ừm..." Úc Sương cẩn thận nghĩ nghĩ, sắc mặt lộ vẻ khó xử: "Không biết, em chưa từng đi đâu cả..."
Bộ dáng tội nghiệp của cậu gợi lên sự đồng cảm không nhiều của Chu Mộ Dư, Chu Mộ Dư xoa xoa đầu cậu, nói: "Vậy để tôi sắp xếp."
Úc Sương mỉm cười, vui vẻ đồng ý: "Ừm!"
Hôm nay Chu Mộ Dư không giống mọi khi, không chỉ ngồi trên sô pha với Úc Sương thật lâu mà buổi tối nằm trên giường cũng không làm gì, chỉ im lặng ôm lấy Úc Sương, dỗ dành vuốt ve lưng dỗ cậu đi ngủ,
Úc Sương lặng lẽ mở to mắt, ngẩng đầu nhìn cái cằm của Chu Mộ Dư, cọ trán mình vào, lại đụng phải mấy cọng râu ngắn ngủn.
"Chú, có phải dạo này chú mệt lắm không?" Úc Sương nhẹ giọng hỏi.
Chu Mộ Dư mở to mắt: "Hửm?"
Úc Sương vươn một bàn tay từ trong chăn ra, cẩn thận sờ sờ mặt Chu Mộ Dư: "Phải giữ gìn sức khỏe."
"Biết rồi." Chu Mộ Dư lộ ra một nụ cười nhạt: "Tôi không có thời gian ở cùng em, em không giận tôi à?"
Úc Sương lắc đầu: "Sẽ không."
Cậu không cần Chu Mộ Dư ở cạnh.

Chu Mộ Dư không ở nhà, cậu có rất nhiều chuyện có thể làm.
Ngược lại, người cần người khác ở cạnh là Chu Mộ Dư mới đúng.
"Cũng không hỏi tôi mỗi ngày ở cùng ai sao?"
Không khí rơi vào một khoảng im lặng, sau một lúc lâu, Úc Sương nói: "Em đều biết."
Nói xong, cậu lại nhẹ giọng lặp lại một lần: "Em biết hết."

Mỗi khoảnh khắc trôi qua, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở.

Chu Mộ Dư hạ tầm mắt nhìn người trong lòng, nói: "Hiểu chuyện quá sẽ dễ bị thiệt thòi."
"Biết đâu là không dám không hiểu chuyện..."
Úc Sương cụp mắt, nhẹ nhàng ôm lấy eo Chu Mộ Dư, qua thật lâu, nói: "Em chỉ muốn một chút, một chút chút là tốt rồi, em sẽ không tham lam."
Không biết sao, đáng lẽ khi nghe câu này, Chu Mộ Dư nên cảm thấy vui nhưng đồng thời lại không như vậy.
Nhớ tới ngày đầu tiên gã có nói với Úc Sương: "Không được hỏi đến việc riêng của tôi".

Trong khoảng thời gian này Úc Sương nghe lời làm theo, không chỉ không hỏi, thậm chí dù biết cũng giả vờ không hiểu.
—— Chu Mộ Dư đã sớm phát hiện Úc Sương đang giả vờ.
Sớm nhất là hơn một tháng trước, lần đầu tiên Chu Mộ Dư phát sinh quan hệ với Sầm Vãn, Sầm Vãn không có kinh nghiệm, không cẩn thận để lại một vết cào trên lưng gã.

Buổi tối về đến nhà, Úc Sương không có biểu hiện gì khác thường, nhưng ban đêm sau khi Chu Mộ Dư ngủ lại lặng lẽ dùng ngón tay sờ nhẹ vào vết cào.

Cậu không biết, khi đó Chu Mộ Dư đã tỉnh rồi.
Ngày hôm sau thức dậy, hai mắt Úc Sương ửng đỏ, nói lúc uống nước bị sặc nên chảy nước mắt.
Tiếp theo là ngày nào đó một tuần sau, Chu Mộ Dư thấy Úc Sương đứng ngẩn ngơ trước tủ quần áo, tay ôm lấy chiếc áo sơ mi gã vừa thay.
Cậu đứng yên không nhúc nhích thật lâu, Úc Sương cúi đầu, đưa áo sơ mi lên mũi ngửi ngửi, sau đó lộ ra biểu cảm vừa khó chịu lại vừa khổ sở.
Chu Mộ Dư biết vì sao—— cái áo sơ mi gã vừa mặc đó có dính mùi của Sầm Vãn.
Lại sau đó không lâu, lúc Chu Mộ Dư gọi điện thoại cho Úc Sương, vừa lúc Sầm Vãn ở bên cạnh nói một câu, âm thanh líu lo của Úc Sương bên đầu kia im bặt.

Chu Mộ Dư đang muốn hỏi, cậu đã trở lại bình thường, nhanh đến mức giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng Chu Mộ Dư vẫn nghe được trong giọng nói cậu có sự mất mát.
Mãi cho đến hôm nay, Chu Mộ Dư cho cậu cơ hội cáu kỉnh lại với mình, nhưng cậu vẫn không tỏ vẻ gì cả.
Cậu biết hết tất cả.

Cho nên mới khổ sở.
Nhưng cậu lại không nói gì cả.
Tác giả có lời muốn nói:
Lớp học diễn kịch của Sương Sương: Diễn kịch phải diễn nửa giả nửa thật, lời nói cũng phải nửa thật nửa giả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui