Ngày hôm sau tỉnh lại, dưới mắt Chu Mộ Dư có hai quầng thâm.
Mẹ Chu như đang đối diện với kẻ thù, một bữa sáng mà quan tâm hỏi gã đến cả trăm lần, sau đó lại dặn nhà bếp nấu thuốc bổ, lại tìm bác sĩ trung y cho gã.
Chu Mộ Dư cảm thấy phiền phức, nhẫn nại giải thích: "Con chỉ là ngủ không ngon thôi."
Vừa dứt lời, Úc Sương từ trên lầu đi xuống.
Tối hôm qua sau khi khóc mệt cậu ngủ rất yên ắng, ngược lại ngủ cũng khá ngon.
"Dậy rồi sao? Đến ăn cơm." Chu Mộ Dư thuận thế chuyển hướng đề tài.
"Vâng."
Úc Sương ngoan ngoãn đi qua, trước tiên vẫn chào mẹ Chu trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu Mộ Dư, cầm đũa của mình lên.
"Là tôi già rồi sao, hay là do bây giờ người trẻ mấy người không hiểu quy tắc?" Mẹ Chu nhìn cao thấp đánh giá Úc Sương, mở miệng mỉa mai: "Ngủ nướng thì cũng phải biết phân biệt thời điểm chứ, ai không biết lại tưởng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Chu đấy."
Úc Sương mới vừa tỉnh ngủ, phản ứng có chút chậm chạp, đang muốn xin lỗi thì Chu Mộ Dư ở bên cạnh thản nhiên mở miệng: "Còn chưa đến tám giờ, sao có thể tính là ngủ nướng? Hơn nữa là do con tắt đồng hồ báo thức đi, nếu mẹ không vừa mắt, vậy thì mắng con cũng được."
Chu Mộ Dư rất ít khi nói chuyện như vậy với mẹ Chu, thật sự hai ngày nay bà làm gã cảm thấy rất phiền, nhất thời cũng không nhịn được.
Nhưng mẹ Chu chỉ nghĩ, Chu Mộ Dư chống đối bà như vậy, đều là bởi vì hồ ly tinh Úc Sương này.
"Con đưa thứ đồ chơi không sạch sẽ này về nhà mẹ còn chưa nói gì, đằng này con lại còn dám nói đỡ cho nó.
Đừng nghĩ là mẹ không biết lai lịch của nó thế nào, gây họa cho Đàm Luật Minh còn chưa đủ, bây giờ còn muốn gây họa cho con.
Từ khi nào mà nhà họ Chu chúng ta lại là nơi ai cũng có thể làm xằng làm bậy vậy chứ!"
Nghe thấy ba chữ "Đàm Luật Minh", phản ứng đầu tiên của Chu Mộ Dư là quay sang nhìn Úc Sương.
Những lời nói và tiếng khóc ngày hôm qua của Úc Sương vẫn còn vang trong trí nhớ của gã, hôm nay khó khăn lắm mới ổn định lại được cảm xúc, ai ngờ lại thành ra như thế này.
Nhưng may là sắc mặt Úc Sương vẫn bình tĩnh, bất động không nói gì, không có biểu tình gì cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Chu Mộ Dư một lần nữa nhìn về phía mẹ Chu, lần này thật sự tức giận rồi.
"Mẹ đã ở cái tuổi này rồi, hẳn phải biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói chứ.
So sánh con với người kia ở nhà họ Đàm, ý mẹ là đang trông mong con cũng đoản mệnh sao?"
"Phì, chuyện này có thể nói bậy sao?!" Mẹ Chu cũng nóng nảy:"Mẹ thấy con chính là bị con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, đến người thân cũng không phân biệt được nữa rồi!"
Chu Mộ Dư lạnh giọng cười: "Mẹ yên tâm, con còn chưa tới tuổi mắt hoa tai ù đâu."
"Có ý gì, con đang nói mẹ mắt hoa tai ù rồi đầu óc không minh mẫn sao?!"
"Không dám."
Nói xong Chu Mộ Dư đứng dậy cáo từ, Úc Sương cũng đứng dậy theo, còn chưa kịp cúi đầu nói tạm biệt mẹ Chu đã bị Chu Mộ Dư lôi thẳng đi.
Mấy người giúp việc cũng sợ trốn ra tận xa, ai cũng không dám ngăn cản, chỉ có quản gia ôm áo khoác của Chu Mộ Dư vội vã đuổi theo ra ngoài: "Cậu chủ chờ chút, mặc thêm áo khoác vào, bên ngoài lạnh!"
Chu Mộ Dư dừng chân lại, chờ quản gia đuổi theo, nhận lấy áo khoác khoác lên vai Úc Sương.
"Tiên sinh," Im lặng một lúc, cuối cùng Úc Sương mới mở miệng: "Em không cần đâu..."
Chu Mộ Dư nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Mặc vào."
Úc Sương lắc đầu: "Không sao đâu
Úc Sương không giận mẹ Chu, dù sao bà cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhìn không vừa mắt cậu cũng dễ hiểu thôi.
Chỉ là khi nghe bà nhắc tới Đàm Luật Minh, cậu vẫn có một cảm giác vô cùng mất mát, thậm chí còn dần tin rằng, nếu không là cậu, có lẽ Đàm Luật Minh cũng sẽ không qua đời.
"Tiên sinh, là em hại chết chú Đàm sao?" Úc Sương nhìn Chu Mộ Dư, nhẹ giọng hỏi.
Cậu cũng không phải thật sự muốn một đáp án, chỉ là hy vọng có ai có thể nói một câu "Không phải", cho dù chỉ là đang lừa cậu.
"Không phải." Chu Mộ Dư nói: "Sinh ra hay chết đi, đều là mạng của hắn, không thể trách em."
Úc Sương cụp mắt, sau một lúc lâu, rất nhỏ giọng nói: "Cám ơn ngài."
Trên đường trở về, Úc Sương lẳng lặng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Chu Mộ Dư nghĩ cậu khóc, nhưng cậu không khóc.
Rất nhanh đã về tới nhà, Chu Mộ Dư nhớ tới Úc Sương còn chưa kịp ăn sáng, thế là dặn dò tài xế quay đầu.
Úc Sương nghe thấy tiếng, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi ăn cơm." Chu Mộ Dư nói.
"Ồ."
Trên bàn cơm Úc Sương vẫn không nói lời nào, từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn xong một bát cháo, ăn được nửa lồng bánh bao súp gạch cua, còn những món khác đều chưa ăn đến đã nói mình no rồi.
Chu Mộ Dư nhìn ra được cậu không có hứng thú ăn, chỉ vì gã nên mới miễn cưỡng ăn nhiều như vậy.
Úc Sương cứ không khóc nháo như vậy càng làm cho Chu Mộ Dư khó xử.
Những tiểu tình nhân trước đó của gã, dù có hiểu chuyện đến đâu thì khi tủi thân cũng sẽ khóc đòi đồ này đồ kia.
"Ăn xong đưa em đi dạo phố." Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng nghĩ ra một biện pháp.
Úc Sương lắc đầu, nói: "Em muốn về nhà." Nói xong, cậu nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay áo của Chu Mộ Dư: "Chúng ta về nhà được không?"
Ánh mắt cậu vẫn rất sáng, nhưng trong đó lại chứa đựng một khoảng trống rỗng u buồn.
Vẻ mặt Chu Mộ Dư cũng trì trệ lại, nói: "Được."
Suốt một ngày, Úc Sương chỉ ở trong phòng không có xuống lầu, Chu Mộ Dư cũng không ra ngoài, thậm chí còn quên mất buổi hẹn ở quán bar.
Chu Thư Dập gọi hai cuộc điện thoại, Chu Mộ Dư không nghe, nghĩ cũng biết là do mẹ Chu bắt phải gọi.
Đến tối, Chu Mộ Dư nhận được một tin nhắn: "Tim của bà nội không ổn, cháu đi bệnh viện với bà rồi.
Ngài đừng lo lắng, không sao cả."
Ngày hôm sau, ngay cả Quý Khiên cũng nghe nói chuyện Chu Mộ Dư giận dữ với mẹ vì người đẹp, khiến mẹ Chu phải tức giận tới nỗi nhập viện.
"Cậu được đấy, bà lão cũng đã từng ấy tuổi rồi, cậu cũng không sợ làm bà ấy tức chết à." Quý Khiên nói.
"Bà ấy giả vờ đấy." Chu Mộ Dư bình tĩnh nói: "Chiêu này dùng quen rồi."
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
Quý Khiên ở bên đầu dây kia chẹt họng: "Tôi biết ngay cậu nhóc đó không phải người bình thường mà.
Cứ đợi xem, gà bay chó sủa còn ở phía sau nữa."
"Không liên quan tới cậu ấy." Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng không tích chữ như vàng: "Cho dù không có cậu ấy cũng sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Người lớn tuổi rồi không hiểu được, cứ luôn nghĩ có thể thao túng tôi như ông già tôi."
"Cậu..." Quý Khiên bất đắc dĩ thở dài: "Tóm lại cậu vẫn nên đến bệnh viện nhìn xem đi, đừng để người ngoài bàn tán."
"Ừ, biết rồi."
Vừa bỏ điện thoại xuống, Chu Mộ Dư ngẩng đầu, Úc Sương đứng ở trước cửa phòng làm việc, không biết đã nghe được bao nhiêu.
"Tiên sinh..."
Sắc mặt Chu Mộ Dư hơi bớt giận: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở nhà."
Úc Sương bất an đứng ở đó, hai tay nắm chặt bên người, móng tay vô thức ấn sâu vào lòn bàn tay: "Phu nhân bị bệnh, là bởi vì em sao?"
"Không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều."
"Nhưng..."
Chu Mộ Dư đứng dậy đi qua, xoa xoa đầu Úc Sương: "Nghe lời."
Úc Sương do dự trong chốc lát, hỏi: "Em có thể cùng đi không? Em sẽ không vào phòng bệnh, chỉ ở bên ngoài chờ ngài thôi."
Mắt thường cũng có thể thấy quan hệ của Chu Mộ Dư với mẹ Chu không hòa hợp, thậm chí ngay cả hài hòa ngoài mặt cũng rất khó duy trì.
Úc Sương sợ bọn họ khắc khẩu vì mình, cậu đi theo cùng, ít nhất có thể xoa dịu cảm xúc của Chu Mộ Dư kịp thời.
Nhỡ có hiểu lầm gì đó, ví dụ như mẹ Chu dùng tin đồn thất thiệt để nói xấu cậu thì cậu cũng có thể kịp thời giải thích.
Úc Sương không muốn nghĩ xấu về mẹ Chu, chỉ là ở nhà họ Chu chỉ có một mình cậu bơ vơ, ngoại trừ chính bản thân cậu, không ai có thể nói thay cậu được.
Có lẽ Chu Mộ Dư cũng không muốn đi lăm, nghĩ một lúc mới đồng ý: "Được."
Tới bệnh viện, Chu Mộ Dư đi vào phòng bệnh chào mẹ Chu, Úc Sương im lặng ngồi ở phòng chờ.
Bệnh viện tư nhân không khác với viện dưỡng lão, không có người nhà bệnh nhân tới làm loạn, cũng không có mấy mùi bệnh viện khó ngửi.
Phòng nghỉ sáng sủa sạch sẽ, trên bàn trà còn có một bình hoa nhỏ, còn có người chuẩn bị cà phê và bánh ngọt cho Úc Sương.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Sương bỗng nhiên nhớ tới lúc mình còn nhỏ.
Viện mồ côi do Đàm Luật Minh tài trợ là viện mồ côi tốt nhất ở Nam Thành.
Nhưng dù có như thế nào, viện mồ côi cũng chỉ là viện mồ côi, được ăn no mặc ấm, được đi học đã là cuộc sống tốt đẹp nhất Úc Sương có được khi còn nhỏ.
Từ nhỏ Úc Sương không có cha mẹ, vẻ ngoài lại xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn, theo lý thuyết là đứa nhẻ thích hợp được nhận nuôi nhất.
Nhưng không biết vì sao, trước sau từng có mấy đôi vợ chồng muốn nhận nuôi cậu nhưng cuối cùng cũng đều không thành, về sau Úc Sương trưởng thành cũng không thích hợp nữa.
Lúc nhỏ Úc Sương không hiểu nổi, vì sao lúc gặp mặt, mấy chú dì này đều thể hiện là rất thích cậu, nhưng cuối cùng lại không chọn cậu.
Cậu đã chính mắt nhìn thấy một cô bé được hai vợ chồng giáo sư dẫn đi, cô bé có khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ mặc một chiếc váy mới, ngồi ở trong xe hơi nói tạm biệt với bọn họ.
Đó là lần đầu tiên Úc Sương có một cảm giác hâm mộ và khát vọng đến vậy.
Nếu có một ngôi nhà thì tốt quá...
Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.
Úc Sương quay đầu, thấy Chu Thư Dập đứng ở cửa.
Ngũ quan của thiếu niên vừa nhìn đã thấy có mấy phần giống Chu Mộ Dư, điều này khiến Úc Sương có một cảm giác xấu hổ không hiểu được.
Cũng may Chu Thư Dập không chú ý tới biểu tình rất nhỏ của Úc Sương, hừ một tiếng rồi đi vào nói: "Anh cũng lợi hại thật, chú hai đã lâu không cãi nhau với bà nội rồi."
Lời này không giống như đang chất vấn, chỉ đơn thuần là một lời oán giận, Úc Sương không biết nói như thế nào, nghĩ nghĩ hỏi: "Bọn họ có đang ổn không?"
"Bà nội đã nằm viện rồi, còn ổn gì nữa?"
"Xin lỗi..."
Trong phòng rơi vào một mảnh im lặng xấu hổ.
Chu Thư Dập ngồi ở ở một cái sô pha khác cách Úc Sương không xa.
Cậu nhóc bị Chu Mộ Dư bắt ra ngoài, người lớn nói chuyện luôn có một tí chuyện không tiện cho cậu nhóc nghe.
Một lát sau, Chu Thư Dập chủ động mở miệng: "Này, anh bao nhiêu tuổi?"
Úc Sương phản ứng lại, trả lời: "Sắp hai mươi tuổi."
"Hai mươi?!" Chu Thư Dập kinh ngạc trừng to mắt, "Không phải anh, không phải đã vậy với ai, theo được một thời gian sao..."
Cậu nhóc nói chữ được chữ mất, giống như có mấy chữ nóng phỏng miệng.
Úc Sương cụp mắt, gật đầu: "Ừm.
Tôi được Đàm Luật Minh bao nuôi hai năm."
"Anh không học đại học sao?" Chu Thư Dập thốt ra.
Úc Sương ngẩn người, bình tĩnh trả lời: "Không có."
Trên mặt Chu Thư Dập hiện lên một biểu cảm phức tạp, hơi há miệng muốn nói lại thôi.
Úc Sương không mong cậu nhóc hiểu cho mình, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị xem thường và gièm pha.
Nhưng Chu Thư Dập giống như không có suy nghĩ ấy, chỉ hơi hơi nhíu mày, nói: "Đàm Luật Minh không cho anh đi học sao?"
Úc Sương nghĩ nghĩ, không phản bác.
Chuyện này có lẽ là việc ích kỷ duy nhất Đàm Luật Minh làm.
Hắn hy vọng Úc Sương ở bên cạnh mình một tấc cũng không được rời, ngay cả đưa đến trường cũng không nỡ.
Hai người lúng túng ngồi đối diện một lúc lâu, sau đó cuối cùng Chu Thư Dập cũng chịu nổi sự im lặng đáng sợ này, đứng lên nói: "Tôi đi xem bên kia."
Úc Sương đứng dậy theo, ý là muốn đứng dậy lịch sự chào Chu Thư Dập, nhưng Chu Thư Dập lại hiểu lầm ý cậu, không đợi cậu mở miệng nói đã ngăn lại: "Ai, anh đừng đi, bà nội thấy anh lại tức giận cho coi."
Vì thế Úc Sương nuốt lại hai chữ "tạm biệt", nói: "Ồ, được." Nghĩ gì đó lại nói: "Cảm ơn cậu."
Mặt Chu Thư Dập nóng lên, nhanh chóng rời mắt đi: "Không cần cảm ơn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...