Chương 8.
--- Không vội, hai giờ rồi, còn muốn đi hay không?
Tiểu Vũ thấy lảo đảo dưới chân, mặt tái mét. Cô bây giờ thật là...thật là muốn về nhà.
Xem bộ dáng của bà chủ...chắc vừa rồi không thấy màn diễn của mình đi?
Nguyễn tổng đã thay quần áo thoải mái, hình như là tắm rồi, tóc dài đen nhánh xõa ra, làn da trắng nõn như ngươi bước ra từ trong tranh, đôi con ngươi bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Tiêu Vũ, lạnh lùng lại tàn nhẫn đánh nát may mắn của cô: "Tôi ở chỗ này chờ cô lâu rồi."
Tô Tiêu Vũ:...
A a a ông trời làm cô chết đi!
Nguyễn Ức nhìn bộ dáng khó có thể tiếp thu đau đớn muốn chết của Tô Tiêu Vũ, khóe môi hơi hơi giơ lên, tâm tình cũng tốt hơn.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều người xung quanh làm Nguyễn Ức phản cảm đau đầu. Không biết từ khi nào, văn phòng trợ lý lại là nơi cô muốn đến nhất. Chỉ cần tới nơi này, không cần phải nói gì, chỉ cần lẳng lặng nhìn Tô Tiêu Vũ đùa nghịch chậu hoa nhỏ, nhìn bộ dáng cô ấy trộm Lý Yên ăn vụng, phiền muộn trong ngực liền phảng phất tan đi rất nhiều.
Lên xe, vẫn là thanh âm dẫn đường mạnh mẽ của Quách Đức Cương.
Nguyễn Ức vẫn là bộ dáng cũ, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, vì buổi chiều không cần làm việc, sắc môi của cô cũng phai nhạt một ít, không còn sắc bén như trước.
Tô Tiêu Vũ thường nhìn trộm một cái, trong lòng ẩn ẩn có thứ gì đang lưu động.
Thường ngày, cô vẫn cảm thấy màu môi của Nguyễn tổng rất tươi đẹp rất lóa mắt, khiến người ta cảm thấy quá cường thế quá bá đạo.
Mà hiện giờ, sắc môi của cô ấy đã thay đổi. Vẻ yếu ớt kia lại làm Tô Tiêu Vũ đau lòng muốn cắn một cái mà tinh tế an ủi.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, bỏ không được, vứt không xong, chua xót, tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Cũng trong khoảng thời gian này, ngoại trừ kiếm tiền trả nợ, lần đầu tiên Tô Tiêu Vũ vì chuyện khác mà để bụng. Đương nhiên, cô cũng không phải đã xác định được lòng mình. Tố Nhu nói không sai, mỗi người trong lòng đều có điểm mạnh mẽ. Nguyễn tổng ở địa vị kia, cô mỗi ngày đi theo không động tâm mới là kỳ quái.
Tới nơi cần đến, Tô Tiêu Vũ mới biết được, hóa ra phòng khám tâm lý Ức Niệm kia cũng chính là nhà của Nguyễn tổng.
Cô tiến vào, thật sự một chút cũng không có cảm giác muốn nghỉ ngơi.
Một sóng người nối nhau liên tiếp, tất cả đều là mặt ủ mày chau, sắc mặt đều không tốt, có người thậm chí đang khóc thút thít.
Nguyễn Ức vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, xoa cồn khử trùng lên tay, giống như chuyện này với cô đều đã thành thói quen.
Tiểu Vũ quan sát kỹ, trong này, dường như chỉ có những người cá biệt mới biết thân phận của Nguyễn Ức, những người khác đều gọi giáo sư, như thể không biết cô ấy là tổng giám đốc của Ức Phong.
.
Tô Tiêu Vũ ở bên cạnh hâm nóng canh tuyết lê, mắt thấy sắp đến 10 giờ, đều phải ăn bữa khuya, dứt khoát tự mình uống. Vừa hết một hớp cuối, Nguyễn Ức đi tới, nhàn nhạt hỏi: "Canh của tôi đâu?"
Tô Tiêu Vũ:...
Nguyễn Ức đã thay một bộ váy dệt màu trắng rộng thùng thình, tóc xõa dài, lộ ra cần cổ gợi cảm vô biên, trong mắt vẫn như cũ, là nặng trĩu mệt mỏi.
Trên người cô ngoại trừ đàn hương, còn có một mùi nước khử trùng nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Mắt thấy Tô Tiêu Vũ làm chuyện xấu, Nguyễn Ức nhẹ nhàng thở dài, vẫn là đi tắm rửa trước. Chờ cô tắm xong, Tô Tiêu Vũ cũng đã làm xong một bát miến Trùng Khánh cùng nấm tuyết.
Miến Trùng Khánh thoạt nhìn đơn giản, lại là món sở trường của Tô Tiêu Vũ. Cô nghe nói Nguyễn Ức ăn chay, nên cố ý học tập. Thời điểm làm miến phải chú ý lực độ, tay phải thật tinh tế. Đối với nước canh, cô dùng cà chua đun lên, đem nước buộc chặt để tất cả đều thấm nhập lên mặt sợi miến, mỗi miếng cắn đều thấy chua ngọt ngon miệng.
Nguyễn Ức ăn thật bình thản, Tô Tiêu Vũ ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng lại loạn nhảy bang bang. Vị Nguyễn tổng này, đẹp quá đi, ăn mì còn đẹp như vậy, còn động tác vén tóc kia nữa...quá mê người.
Nguyễn tổng hiển nhiên cũng nhìn thấy sự mê gái trong mắt Tô Tiêu Vũ, cô ngẩng đầu hỏi: "Cô đói bụng?"
Tô Tiêu Vũ lắc lắc đầu, sờ cái bụng tròn vo của chính mình. Hôm nay lúc Nguyễn Ức bận rộn, cô gần như đã giải quyết hết các loại đồ ăn vặt trong phòng làm việc, sao có thể đói được. Nhưng mà, cô vẫn có chút vui vẻ, đây là lần đầu tiên Nguyễn tổng chủ động nói chuyện cùng cô, còn biết quan tâm cô, Tô Tiêu Vũ liền che mặt, thật vì được sủng ái mà lo sợ.
Đôi mắt Nguyễn Ức lại nhàn nhạt, "Vậy lau nước miếng đi."
Tô Tiêu Vũ:...
Xấu hổ, xấu hổ quá đi mất.
Nên nói gì mới được đây?
"Nguyễn tổng rất mệt đúng không?"
Nói xong lời này, Tô Tiêu Vũ liền thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, ngu ngốc, làm liên tục như vậy lại không mệt.
Nguyễn Ức: "Quen rồi."
Đúng thế, cô đã sớm hình thành thói quen đem sinh hoạt mỗi một phút đều chen đầy, tốt nhất là một chút chỗ trống cũng không được để lại.
"À...Nguyễn tổng là người giàu tình cảm, cũng rất có lòng đồng cảm."
Với thân phận của cô, khẳng định làm công việc không phải vì tiền.
Nguyễn Ức mặt không biểu tình nhìn Tô Tiêu Vũ, ánh mắt phảng phất như đang nói --- lại nịnh nọt cái gì, ở Ức Phong có ai không biết tôi máu lạnh tàn khốc không có tình người?
Tô Tiêu Vũ trực tiếp lắp bắp, cô không biết làm sao, thường ngày rất giỏi ăn nói, giờ lại cùng Nguyễn Ức giống như một đôi người câm, brao muốn nghỉ ngơi nhưng đã hơn mười giờ, hay là nên nói với bà chủ mình phải về trước?
Tô Tiêu Vũ đang do dự rối rắm, Nguyễn tổng súc miệng, đi đến phòng khách mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hộp lego, rầm một tiếng đổ người xuống đất, chính mình ngồi một người trên đệm bắt đầu xếp hình.
Tô Tiêu Vũ:....?
Đây là cách thả lỏng của Nguyễn tổng ư?
Tô Tiêu Vũ trợn mắt không thể tưởng tượng nhìn, trời ạ, đến mấy nghìn mảnh lego, biết lắp đến bao giờ?
"Muốn chơi cùng không?"
Nguyễn Ức nhìn thoáng qua Tô Tiêu Vũ. Tô Tiêu Vũ nghe thấy lời mời nhiệt tình như vậy, chạy nhanh đến ngồi, cầm lấy một mảnh ghép cười nói: "Có có, tôi chơi lego giỏi lắm."
Mười phút sau...
Nguyễn tổng đã làm xong một đôi giày. Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm mảnh ghép trong tay, mặt đờ đẫn.
Mấy nghìn mảnh, không, phải là cả vạn mảnh...một mảnh ghép khớp cũng không có, Nguyễn tổng đã làm thế nào vậy? Cô ấy không mệt sao?
Nguyễn Ức nhìn cô, Tô Tiêu Vũ có chút xấu hổ, muốn tìm chuyện nói: "À...tôi mơ hồ nhớ là, khi còn nhỏ, tôi có cùng các bạn ở nhà trẻ thi lắp mấy cái này, siêu cực."
Tay Nguyễn Ức cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Vũ, "Vậy sao?"
Tô Tiêu Vu gật gật đầu, nhìn đống mảnh ghép đến hoa cả mắt, bắt đầu đau đầu: "Nhưng đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ lúc ấy thi lắp cái gì."
Tay Nguyễn Ức nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, "Nhỏ như vậy đã thi lắp cái này, rất giỏi, cô còn nhớ rõ người bạn đấy trông như thế nào không?"
Tô Tiêu Vũ vội vàng tìm mảnh ghép, cũng không ngẩng đầu: "Đương nhiên không nhớ rõ, lúc đấy mới bao lớn chứ."
Vừa dứt lời, mảnh ghép trong tay đã bị đoạt mất, Tô Tiêu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Nguyễn Ức lạnh như băng nói: "Ai cho cô động vào?"
Tô Tiêu Vũ:...?
Chẳng lẽ không phải Nguyễn tổng cô sao?
Nguyễn tổng hình như phát giận, trực tiếp cầm mảnh ghép giật lấy từ trong tay Tô Tiêu Vũ ném vào thùng rác. Tô Tiêu Vũ nhìn run run một chút, mẹ ơi, thiếu một mảnh này, toàn bộ tác phẩm liền không thành hình, lãng phí bao nhiêu tiền. Bà chủ thật là...cảm xúc thay đổi liên tục, hỉ nộ vô thường, cô vẫn là nên thật lòng phục vụ cho tốt.
Tâm tình Nguyễn Ức quả thật không tốt, mày đẹp nhíu lại, trên mặt như bị mây đen bao phủ, cả người tỏa ra hơi lạnh người sống chớ đến gần.
Tô Tiêu Vũ khụ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Nguyễn tổng, còn muốn ăn miến không? Tôi lại đi làm."
Nguyễn Ức lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Tôi không phải heo, ăn gì cũng vừa đủ, sẽ không dễ dàng quên cái gì."
Tô Tiêu Vũ:...
Cô quên cái gì cơ?
Boss lại thình lình gây áp lực khiến Tô Tiêu Vũ không thể hiểu được, vì quá mức bực bội, đầu Nguyễn tổng có chút đau, tay cô nhéo huyệt thái dương, con mắt nửa khép.
Tô Tiêu Vũ nhỏ giọng đi qua, nhìn Nguyễn Ức, thử hỏi: "Đau đầu sao? Hay để tôi xoa bóp cho cô, Nguyễn tổng?"
Giọng nói muốn cẩn thận bao nhiêu liền cẩn thận bấy nhiêu.
Cô vốn là người đĩnh đạc, sẽ không cẩn thận như vậy, đã có thể cùng Lý Yên cùng Nguyễn tổng đi xã giao, cô tận mắt thấy Nguyễn Ức sau khi cùng một gã trung niên bụng phệ bắt tay xong, xoay người liền đi tắm rửa. Thời gian tẩy rửa kia, Tô Tiêu Vũ đều lo ngại cho làn da cô ấy.
Nguyễn Ức không có mở to mắt, chỉ là thân mình đã hơi dựa về sau, tay buông xuống, "Ừ."
Ừ...ừ? Đây là đồng ý rồi.
Tô Tiêu Vũ đi ra sau cô, mới tới gần đã ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, không khỏi cảm khái từ đáy lòng, Nguyễn tổng đúng là vừa xinh vừa thơm.
Mát xa gì đó, thủ pháp của Tiểu Vũ có thể so với dân chuyên nghiệp.
Nguyễn Ức cảm thấy da đầu tê dại, quả thật thoải mái.
Tô Tiêu Vũ cúi đầu nhìn Nguyễn Ức đang nhắm mắt, lông mày cuối cùng giãn ra, ngay cả khóe môi đều có độ cong thỏa mãn, cô cũng vui vẻ theo, nhịn không đường hát lên khúc nhạc.
Hoàn cảnh khi ấy thật hợp với ca khúc , trước đó Tô Tiêu Vũ có nghe qua một lần trên xe Nguyễn Ức. Lúc ấy trời ngả về chiều tối, vẻ mặt Nguyễn Ức mỏi mệt, lời ca khiến không khí trong xe thấm đầy bi thương.
--- Nếu như khi bất chợt gặp lại, đôi mắt chẳng còn lệ nhòa, liệu rằng trên má người còn ửng hồng chăng?
Tựa như câu nói dối mỹ miều "mãi mãi bên nhau" những năm tháng vội vàng ấy.
...
Cùng một ca khúc, qua giọng hát của người khác, nghe vào hoàn toàn bất đồng.
Người ta nguyên bản hát về thời gian đã mất, về tiếc nuối cùng buồn bã, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng nghe thấy sẽ khiến người rơi nước mắt. Tô Tiêu Vũ lại một bên hát một bên cười, gợi ra cảm giác, năm ấy trong rừng có hai chú gấu nắm tay nhau tràn đầy vui sướng được ăn một đống mật ngọt.
Nguyễn Ức nghe xong buồn cười, cô tuy rằng nhắm mắt lại, nụ cười nhàn nhạt lại bị Tô Tiêu Vũ nhìn thấy, cảm khái: "Nguyễn tổng, cô cười lên nhìn thật đẹp."
Phụ nữ đều thích được khen.
Đây là giáo sư tâm lý của Tiểu Vũ từng nói.
Nguyễn Ức nghe xong, quả nhiên khóe môi giơ lên, cô mở to mắt, quay đầu nhìn Tô Tiêu Vũ: "Ngày thường tôi không đẹp sao?"
Khác với lúc trước lạnh lùng, thanh âm của cô giờ đây mang theo một chút quyến rũ.
Còn có đôi mắt thường ngày chứa đựng mỏi mệt của Nguyễn tổng, hiện giờ như vương ánh nước, con ngươi trong suốt dừng trên người Tô Tiêu Vũ, khiến cô tê dại như bị điện giật.
Cả người Tô Tiêu Vũ chấn kinh, tay đang xoa bóp liền cứng đờ, giống như bị điểm huyệt mà không động đậy.
Nguyễn Ức xoay người nhìn cô: "Lại đang nghĩ cái gì?"
Lại đang nghĩ cái gì?
Tuy rằng Nguyễn tổng đã nhiều lần ra lệnh trợ lý không được giấu diếm đối với mình, nhưng để được nhìn thấy mặt trời của ngày mai, Tô Tiêu Vũ phải nuốt xuống ý nghĩ trong lòng.
Cô đang nghĩ cái gì?
Cô nghĩ...Nguyễn tổng, thật loạn.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Vũ: Tốt xấu gì tôi cũng là người có văn hóa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...