“Mình sẽ không lấy chồng nữa đâu.
Một lần thực sự là quá đủ rồi.”
Bảo Lan im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng, cô thật sự không dám nghĩ tới chuyện sau này.
Cuộc đời này đau một lần với cô đã là quá đủ, bây giờ cô chỉ muốn kiếm tìm một cuộc sống bình yên.
“Cậu đừng mạnh miệng như vậy cũng đừng sống một mình.
Có lẽ lần này tổn thương đã làm cậu bắt đầu cẩn trọng nhưng cũng đừng như vậy mà bỏ rơi chính mình.
Cuộc sống này quan trọng là phải sống thật hạnh phúc.
Cậu không thể hạnh phúc nếu như không biết cách yêu thương chính mình.
Cậu không thể cứ mãi để những tổn thương đó gặm nhấm cõi lòng mình như vậy.
Đừng vì 1 lần bị phản bội mà mất hết niềm tin vào cuộc sống.
Bảo Lan, không ai một mình mà ổn cả, cậu phải tin rằng thế giới rộng lớn này nhất định sẽ giúp cậu xóa lành những tổn thương.”
“Cảm ơn cậu nhiều, tớ nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
Sẽ chẳng gì có thể làm tớ buồn lòng nữa đâu.”
Bảo Lan và Tú Anh trò chuyện thêm 1 lúc nữa thì những người bạn khác cũng đến.
Bạn cũ lâu ngày không gặp cho nên bọn họ đã trò chuyện rất vui vẻ và còn rủ nhau đi ăn uống tới tận khuya.
Đêm dần đen, Bảo Lan trở về phòng trọ khi trời đã vào đêm.
Mùa này gió đã khá lạnh, trên những con phố đã vắng người qua lại, chỉ còn lác đác vài người bươm chải ngược xuôi để mưu sinh giữa thủ đô ngày trở gió.
Cô nằm trên giường ánh mắt xa xăm nhìn vào nơi vô định.
Nước mắt chẳng hiểu sao lại lăn dài lên khóe mắt, cảm giác trống rỗng mệt mỏi này thật sự không hề dễ chịu chút nào.
Hóa ra khi đêm đen bao trùm là lúc con người ta yếu lòng nhất.
Phía bên kia Bùi Thu Hằng đang nằm trong vòng tay của Tuấn, từ này Lan bỏ đi cô ta đã chuyển hẳn về căn nhà này.
Bà Phương có cháu liền vui mừng ra mặt nên chăm sóc cô ta rất chu đáo.
Điện thoại của cô ta bất chợt vang lên một dòng tin nhắn, Bùi Thu Hằng nhìn thấy tên người gửi trên thanh thông báo ngắn liền có chút giật mình.
Đã khuya như vậy rồi không biết Hoàng Anh Dũng còn tìm cô ta có chuyện gì?
Bùi Thu Hằng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh rồi lén lút đọc tin nhắn, sau đó cô ta xoay người rời giường tìm kiếm quần áo hướng vào phòng tắm mà đi.
Tuấn thấy cô ta mang quần áo đi thay liền có chút mê mang :”Giờ này em còn đi đâu?”
Bùi Thu Hằng nhìn anh trấn an nói :”Em có chút việc, em ra ngoài một lát rồi sẽ trở về ngay.”
“Em thèm ăn gì sao? Nếu có thì cứ nói để anh đi mua.
Phụ nữ mang thai nửa đêm ra ngoài rất nguy hiểm, nếu em đi có việc hay là để anh lái xe đưa em tới đó.”
Bùi Thu Hằng lắc đầu :”Không cần đâu, bạn em nó bị bồ đuổi ra khỏi nhà cho nên em đến an ủi một chút.
Anh cứ ngủ trước đi, em bắt taxi được rồi.
Khi nào tới nơi e sẽ gọi điện cho anh, được chứ?”
“Vậy được, em đi đường cẩn thận.”
Bùi Thu Hằng theo địa chỉ trong tin nhắn tìm tới căn hộ cao cấp ở khu đô thị Timecity.
Hoàng Anh Dũng nhìn cô ta cười khẩy :”Cô cũng tới nhanh nhỉ? Tôi tưởng còn đang bận ôm chồng người ta?”
Bùi Thu Hằng không đáp, trong câu nói kia rõ ràng là đang mỉa mai cô ta.
Bùi Anh Dũng tiến lại gần rồi ghé sát tai cô ta nói nhỏ :”Nghe nói cô có thai rồi? Là con tôi hay là con thằng đó?”
Bùi Thu Hằng tái mặt, cô ta không ngờ chuyện này vậy mà Hoàng Anh Dũng đã đánh hơi ra được.
“Sao? Không đúng à?” Hoàng Anh Dũng nhếch mép, mỗi lời nói lại kèm theo hơi thở nam tính phả thẳng vào tai cô ta nhồn nhột.
“Chuyện… chuyện này…” Bùi Thu Hằng bối rối :”Sao… sao anh biết được?”
“Ha ha.” Hoàng Anh Dũng bật cười ha hả, nhưng chỉ 1 giây sau khuôn mặt hắn ta chuyển sang lạnh lùng :”Cô nghĩ có thể giấu được tôi sao? Bùi Thu Hằng, tôi nói cho cô biết, cho dù là con của tôi hay con của thằng nào đi nữa.
Đứa con này cô tuyệt đối không thể giữ lại.”
“Anh muốn làm gì? Tại sao tôi không thể giữ nó lại? Hoàng Anh Dũng, nếu như nó là con anh thì sao?”
Hoàng Anh Dũng cười khẩy :”Nếu như không phải thì thế nào? Cô đừng quên, cô là người của tôi, cô nghĩ mình có thể mang thai con người khác sao?” Anh ta bước tới bên cạnh Bùi Thu Hằng, cánh tay to lớn của Hoàng Anh Dũng bóp lấy cái cằm mảnh khảnh của cô ta.
Hắn ta nhìn cô lạnh lùng nhả ra mấy chữ :”Còn nếu nó là con tôi, thì cô cũng không có tư cách để mang thai nó.
Tôi cho cô thòi hạn 1 tuần, nếu như không xử lý sạch sẽ, vậy thì đừng trách tôi mạnh tay với cô.”
Nói tới đây Hoàng Anh Dũng buông mạnh cái cằm của cô ta ra, Bùi Thu Hằng lảo đảo suýt ngã.
Cô ta lê bước chân nặng nề ra khỏi căn hộ của Hoàng Anh Dũng trong tâm trạng nặng nề.
Bất giác Bùi Thu Hằng đưa tay đặt lên bụng, nơi đây một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên.
Nghĩ tới việc phải bỏ đi đứa con này, Bùi Thu Hằng bất giác nén một tiếng thở dài.
Suốt 2 năm qua cô ta đã vô số lần phải uống thuốc ngừa thai khẩn cấp.
Niên mạc tử cung của cô ta đã bị bào mòn đi rất nhiều rồi.
Bùi Thu Hằng đang lo sợ, nếu như cô ta bỏ đi đứa con này, sau này cô ta còn có cơ hội làm mẹ nữa hay không?
…
Ngày hôm sau Bảo Lan xin nghỉ để tới buổi hòa giải trước tòa, suốt đêm đó cô hầu như không ngủ được, cứ nghĩ tới viễn cảnh ngày mai chẳng hiểu sao lại có chút hồi hộp.
Sáng đó cô rời nhà từ sớm, sau khi ăn sáng xong xuôi Bảo Lan tới một quán cafe bên cạnh toà án để đợi trước ở đó.
Cuộc hôn nhân này ngày nào mới bắt đầu mà nay đã tới hồi kết thúc.
8h sáng, buổi hòa giải sẽ bắt đầu, Bảo Lan lấy kem che khuyết điểm che đi quầng thâm trên mắt.
Cô muốn mình phải thật tươi tắn, cho dù có tiều tụy thành ra thế nào cũng sẽ phải che giấu đi.
“Không đi làm hay sao mà giờ này vẫn còn ngồi ở đây nhàn nhã uống cafe vậy? Cô không nhanh lên vào làm muộn sẽ bị trừ lương đấy.”
Bảo Lan ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt điển trai lạnh lùng cao ngạo như nam chính bước ra từ trong truyện ngôn tình.
Hoàng Quân tự nhiên kéo ghế trống trước mặt cô ngồi xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi tiếp :”Sao? Cô không tính đi làm thật đấy à?”
Bảo Lan bật cười :”Thật ngại quá, đúng là tôi không tính mình sẽ đi làm hôm nay.
Hôm nay tôi xin nghỉ phép, cho nên sẽ không sợ muộn.”
“Cô xin nghỉ phép sao? Công việc có nhiều áp lực quá hả?”
Bảo Lan lắc đầu :”Không phải.” Bảo Lan im lặng một lát rồi cất giọng nhẹ bẫng :”Tôi xin nghỉ để hoàn thành thủ tục ly hôn.”
“Tôi nhớ cô còn chưa tới 30 nữa mà.
Sao lại vội vàng ly hôn như vậy? Giới trẻ các cô thích thì kết hôn rồi không thích nữa lại ly hôn như vậy sao?” Hoàng Quân có chút không dám tin tưởng, anh không ngờ một cô gái trẻ như Bảo Lan lại quyết định ly hôn như vậy.
“Sếp hôm nay lại có hứng thú quan tâm tới đời tư của nhân viên quèn như tôi sao?” Bảo Lan không trả lời câu hỏi kia mà hỏi ngược lại anh.
Hoàng Quân nâng mắt :”Hứng thú thì không nhưng mà quan tâm thì cũng tạm gọi là có.
Cô cũng là một nhân viên trong tập đoàn, dù là nhân viên hay là có chức vụ cao thì người làm sếp như tôi cũng phải quan tâm một chút.”
“Ra là như vậy.” Bảo Lan gật gù, cô đưa tay lên nhìn thời gian, thấy sắp tới giờ ra tòa hòa giải liền vội vã chào một tiếng rồi rời đi.
Hoàng Quân nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ, chẳng hiểu sao trong lòng có chút cảm giác khó lòng gọi tên.
Bảo Lan bước vào trong, chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, chừng 5 phút sau Tuấn cùng Bùi Thu Hằng cũng đến.
Vừa nhìn thấy cô, Bùi Thu Hằng cũng lập tức bước tới gần mà cất giọng thị uy :”Chị dâu, chúng ta gặp lại rồi.” Nói tới đâu cô ta che miệng cười khúc khích :”À quên mất, bây giờ vợ anh Tuấn không còn là cô nữa nhỉ.
Vợ anh ấy sắp tới sẽ là tôi.”
Bảo Lan chẳng thèm quan tâm tới lời cô ta nói, cô tập trung vào xem tin nhắn của phòng mình trong zalo nhóm để nắm được các thông tin công việc quan trọng.
Bùi Thu Hằng bị cô phớt lờ thì tức giận ra mặt, cô ta định bụng mỉa mai thêm vài cô câu nữa nhưng bị Tuấn kịp thời kéo lại.
Bùi Thu Hằng lại càng thêm tức tối, cô ta nhìn Tuấn gắt lên :”Anh làm cái gì vậy, em nói cô ta có như vậy mà anh xót rồi à? Anh đừng quên bây giờ em đang mang thai con của anh.”
“Thu Hằng em đừng làm loạn nữa có được không? Mọi chuyện đi tới nước này rồi em còn muốn mọi người biết em là kẻ cướp chồng người ta nữa sao?”
“Em…”
Bùi Thu Hằng á khẩu không nói được gì, cô ta hậm hực ngồi xuống ghế đối diện với Bảo Lan.
Thi thoảng cô ta lại dùng ánh mắt hằn học nhìn về phía cô nhưng cô cũng chẳng thèm bận tâm tới điều đó.
Suốt quá trình diễn ra buổi hòa giải Tuấn tuy có vài lần muốn cùng cô hòa giải chuyện này nhưng đều bị Bùi Thu Hằng gây áp lực.
Lan cũng không muốn tiếp tục hòa giải nữa, cô quyết ý muốn ly hôn.
Dù sao thì đã nhìn trước được kết quả, cô cũng không muốn cùng anh mất thời gian thêm nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...