Chương XXX: Di ơi! Hoàng xin lỗi!
Cô đang thu dọn quần áo, sáng mai, cô sẽ rời Việt Nam. Ở đây không còn thuộc về cô nữa cũng không còn gì níu kéo cô lại. Ngồi xuống giường, cô kéo ngăn tủ, lấy cuốn sổ màu đen lật vài trang. Cô rút ra một tấm hình, trong hình có một nam, một nữ chụp chung cực kì đáng yêu. Gương mặt đểu cáng của chàng trai hào hoa hòa cùng vẻ đẹp ngây thơ trong sáng của cô gái tạo nên một bức ảnh vô cùng đẹp nhưng giờ đây...nó đã kết thúc rồi.
Lúc cất cuốn sổ, tay cô vô tình chạm phải cái USB mà Thiên Lan đưa cho. Cô cầm lên, suy nghĩ đôi chút rồi quyết định cắm vào máy tính. Gương mặt cô chuyển sắc, thật không thể tin được vào tai và mắt nữa.
***
Cô hẹn Diễm Nhi ở quán cà phê gần trường, bình thường thì nó nói eo éo, nay không nói tiếng nào. Mặt còn sầu não hơn cô. Nó nhìn cô, mở miệng rồi lại thôi.
"Bánh bèo à! Mình đi rồi mình về mà! Đừng buồn!" Cô nắm tay Diễm Nhi, nó nhìn cô rồi lại thở dài.
"Chừng nào cậu đi?" Nó hỏi.
"Ngày mai, 11h" cô nhẹ mỉm cười. "À, cậu đưa cái này cho Thiên Hoàng dùm mình!" Cô đưa cho Diễm Nhi một chiếc hộp màu xanh ngọc rất đẹp.
"Gì đây?"
"Quà sinh nhật!" Cô khẽ nói. Diễm Nhi cũng gật đầu.
***
Chín giờ sáng hôm sau, cô đã có mặt ở sân bay làm để thủ tục. Không ai tiễn cả,nghĩ thì cũng có đôi phần tủi thân nhưng không trách ai được, bạn bè thì hôm nay bận đi học cả. Ba mẹ thì đã tiễn lúc ở nhà.
Lúc đi vào khu vực cách ly, cô còn ngoái đầu nhìn lại, mong sao có ai đó gọi tên mình. Hi vọng rồi thất vọng, chẳng ai gọi tên cô cả.
***
"Thiên Hoàng! Cậu mau đi đi, còn hơn bốn mươi lăm phút nữa thì chuyến bay mới cất cánh! Thiên Hoàng, nếu cậu có tình cảm với Huyên Di thì đi tìm nó đi!" Diễm Nhi nắm lấy cánh tay Thiên Hoàng, cậu ta thì thất thần, tay cầm lá thư của cô.
"Toàn bộ là một màn kịch sao?" Hoàng thì thầm câu nói đó, ánh mắt nhìn vào hư vô. "Không thể, không thể được!" Cậu xông ra khỏi lớp học, cậu phải giữ Huyên Di ở lại,cậu phải xin lỗi cô ấy. Cậu đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều. Bốn mươi lăm phút để cậu níu giữ tình yêu của mình.
Nhưng mọi thứ đã không theo ý cậu, vừa đến sân bay thì chiếc máy bay mang số hiệu ES103 đã cất cánh. Chiếc máy bay mang theo tình yêu của cậu rời xa mãi, tay cầm bức thư, mắt cậu cay xè ngước nhìn theo chiếc máy bay.
"Di ơi! Hoàng xin lỗi!" Cậu hét lên trong sự tuyệt vọng, thế là hết rồi sao? Cậu còn rất nhiều thứ muốn nói với cô, đặc biệt là lời xin lỗi. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt điển trai của cậu, cậu khuỵu xuống. Giờ đây, cậu mới biết được cảm giác đau vì yêu là như thế nào. "Tại sao, tại sao hả Huyên Di? Tại sao lại là cách này chứ? Không xuất hiện thì đâu cần đi xa đến vậy, Huyên Di, anh ghét em!" Cậu nói trong nước mắt, mọi người đi qua cũng không ai để ý đến cậu, cứ như việc này là chuyện bình thường ở đây.
***
Từ ngày cô đi, Hoàng cứ chìm đắm trong men rượu. Diễm Nhi và Chấn Vỹ vì giữ lời hứa với Huyên Di nên cứ suốt ngày phải theo tò tò tên Thiên Hoàng.
Hôm nay cũng vậy, cả ba người lê la khắp thành phố rồi lại tấp vào quán bar cũ. Vẫn căn phòng đó, Hoàng cầm ly rượu nhẹ lắc. Rượu cay cay như nước mắt của tình, màu rượu óng ánh như đôi mắt của cô nhìn về phía cậu.
"Anh vô tình nhiều lần làm em phải khóc
Đã cho em với biết bao nỗi buồn
Nước mắt em nhiều lần vì anh rơi xuống
Mà vô tâm, anh nào có biết đâu
Rồi cứ thế vẫn cứ hay vui đùa
Rồi cứ thế đánh mất dần tình yêu
Đã để lại trong em những vết thương, anh sai rồi
Bỗng một ngày chẳng còn em bên anh nữa
Chẳng ai mong ai ngóng anh trở về
Đến lúc này chợt nhận ra em ý nghĩa
Và thân quen trong anh biết bao nhiêu
Giờ hối tiếc cứ trách "anh sai rồi"
Giờ hồi tiếc có trách em cũng xa thật rồi
Vì vô tâm nên anh đã mất em
Chỉ còn riêng anh trên thế gian...
Anh nhận ra một điều rằng anh đã sai thật nhiều
Lời xin lỗi chắc đã muộn màng
Chẳng biết em giờ đây ở phương trời xa ấy
Còn yêu anh như lúc xưa...
Quay về với hiện tại và anh phải cố dừng lại
Dù cuộc sống bỗng thấy quá dài
Thứ tha anh người ơi, gửi ngàn lời xin lỗi
Và em yêu ơi biết không anh nhớ em nhiều..."
Giọng của cậu khàn khàn khi cất tiếng hát. Lời bài hát là tất cả những gì cậu muốn nói với Huyên Di. Nước mắt cậu rơi theo từng nốt nhạc, từng lời bài hát là từng nhát dao đâm vào tim cậu. Ai nói con trai thì không khóc chứ, hiện tại cậu đang khóc hết nước mắt vì cô đây này. Tay cậu ôm ngực, gục xuống mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
Chấn Vỹ và Diễm Nhi chỉ biết thở dài nhìn cậu, đau tình thì chỉ có thể nhờ thơi gian chữa lành thôi.
"Anh sai rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...