Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em


Hôn lễ của Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm được cử hành như đã dự tính, cô ấy trong phòng trang điểm thẩn thờ nhìn bản thân trong gương.

( Kết hôn rồi…….

cứ thế mà đã kết hôn rồi sao ? )
“A Lâm, bảo bối của mình”
“Nghiên Nghiên”
“Cậu xinh quá đi”
“Chị à”
“Sao hai người lại vào cùng lúc vậy ?”
“Mình gặp Tinh Khả ở ngoài nên nhờ con bé dẫn mình vào đây”
Lăng Nghiên nhìn Nhậm Nhã Lâm trong bộ váy cưới tinh khôi vô cùng thuần khiết và lộng lẫy thì không nhịn được mà cảm thán.

“Bảo bối à, mẹ chồng cậu biết chọn lắm đó, bộ váy cưới này đẹp quá đi”
“Đến lúc cậu kết hôn cũng sẽ được mặc một bộ váy cưới lộng lẫy thế này thôi, không chừng còn xinh hơn cả mình”
“Cậu nói chuyện trong mơ đó hả ? Mình đến cả bạn trai còn không có, nói gì đến chuyện kết hôn”
“Vậy sao ? Cậu và tình nhân nhỏ của cậu thì sao ?”
“Tình nhân nhỏ gì chứ ? Cậu nói gì vậy ?”
Nhậm Tinh Khả thắc mắc hỏi.


“Chị Nghiên, chị có bạn trai sao ?”
“Chị không có, em đừng nghe chị em nói bậy”
“Mình nói bậy, được chưa ? Cậu bên người ta bao lâu rồi vẫn chưa có kết quả, làm sao có thể nói là có quan hệ gì chứ ?”
“À, thì ra là chị đơn phương hả ?”
“Con bé này, em đừng có học theo chị của em trêu chọc chị có được không ?”
Tiếng cười vang lên khắp căn phòng, lúc này Lăng Nghiên mới chợt nhớ ra mà đưa hai món quà cho Nhậm Nhã Lâm.

“Tặng cậu này, tân hôn vui vẻ”
“Cái gì vậy ? Sao có cả hai phần quà vậy ?”
“Cái hộp màu xanh kia là quà của mình, cậu mở ra xem đi”
Nhậm Nhã Lâm nghi hoặc mở hộp quà ra thì vô cùng bất ngờ.

“Cái này ? Là gì vậy ?”
“Cậu biết nhà mình làm nghề gì rồi đó, chỉ là chọn một bộ trang sức chưa được tung ra thị trường tặng cậu thôi, không cần quá cảm động”
“Món quà này của cậu không phải là trộm ở chỗ ba cậu đấy chứ ?”
“Nè, cậu xem thường mình vậy hả ? Mình cần gì phải trộm, dù sao ba mình cũng rất quý cậu, vừa nói là chọn quà cưới cho cậu ngay lập tức đã đưa nó cho mình rồi”
“Vậy là món quà này là do bác Lăng chuẩn bị cho mình, chứ đâu phải cậu ?”
“Rốt cuộc là cậu có nhận hay không ? Nếu cậu không nhận thì mình lấy đi đó nha”
“Nhận, mình nhận, nhưng còn món quà còn lại là của ai vậy ?”
“À, là của Tiểu Việt đó, cậu ấy nói không đến được nên nhờ mình đưa quà cho cậu”
Nghe nói đến là quà của Âu Dương Việt thì Nhậm Nhã Lâm có chút gượng gạo.

“Vậy cậu gửi lời cảm ơn đến cậu ấy giúp mình”
“Được”
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ hôn lễ bước vào.

“Đã sắp đến giờ làm lễ, mời dâu phụ và cô dâu đi đến nơi làm lễ”
“Được, chúng tôi đến ngay”
Lăng Nghiên và Nhậm Tinh Khả cùng nhau đưa Nhậm Nhã Lâm đến nơi diễn ra hôn lễ, khi cả ba vừa đến trước cửa đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nhậm Sơn đã thay bộ âu phục mà con gái tặng đứng đợi cô từ trước.

Nhậm Nhã Lâm cảm xúc dâng trào, cô ấy từ từ bước chỗ ba của mình, Nhậm Sơn nhìn con gái trong bộ váy cưới vô cùng xinh đẹp thì bật cười hạnh phúc.

Con gái đi đến bên cạnh, ông ấy liền đưa tay ra ý muốn con gái choàng lấy tay mình.

Nhậm Nhã Lâm trầm tư nhìn đôi tay ấy, cô vô thức nhớ đến lúc nhỏ.


“Tiểu công chúa mau choàng lấy tay của ba, ba sẽ đưa con vào lễ đường nào”
“Ba, nếu như sau này con kết hôn thì có phải ba cũng sẽ dắt tay con đưa vào lễ đường thế này đúng không ?”
“Tất nhiên, đến lúc đó tiểu công chúa của ba sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất”
“Thật sao ạ ?”
“Hoàn toàn chính xác luôn”
Thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với gia đình cô ấy, mẹ của cô ấy lúc đó vẫn còn có thể cười vui vẻ nhìn họ, bây giờ thì chỉ còn lại ba của cô mà thôi.

Nhậm Nhã Lâm đôi tay nhẹ nhàng choàng lấy tay ba của mình, cô nhìn ông ấy mỉm cười hạnh phúc.

Đứng bên cạnh ông ấy, Nhậm Nhã Lâm cảm nhận được sự căng thẳng của ông, cô nhỏ nhẹ hỏi.

“Ba căng thẳng sao ?”
“Có một chút, dù sao lúc nhỏ chỉ là cùng con vui đùa, cũng chưa từng nghĩ đến cảnh này”
“Không sao, tiểu công chúa của ba bây giờ đã thành cô dâu xinh đẹp nhất rồi, ba phải cố gắng bình tĩnh kiêu hãnh đưa con gái vào lễ đường chứ”
“Được, ba sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt”
Cánh cửa trước mắt lúc này mở ra, ánh đèn lập tức dồn về phía họ, Nhậm Sơn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu vững bước đưa con gái đi vào con đường được trải hoa cưới.

Lục Thành đứng trên sân khấu, trên tay cầm bó hoa cưới tâm trạng vô cùng rối bời, mặc dù bản thân đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng nhưng lúc này anh ấy vẫn rất căng thẳng.

Anh ấy trầm tư nhìn Nhậm Nhã Lâm đang đi vào, bản thân anh mang nhiều suy nghĩ, anh và cô ấy quen biết nhau một cách rất đơn giản, anh cũng không chắc rằng bản thân có thể hiểu cô ấy hay không và Nhậm Nhã Lâm cũng vậy, trong giây phút đó anh đã cảm thấy bản thân quá vội vàng khi quyết định kết hôn.

Nghĩ lại những lần ở cạnh Nhậm Nhã Lâm khiến Lục Thành trở thành người muốn trở che cho người khác lại làm bản thân anh thấy mình vô cùng giống ba của anh năm đó, mạnh mẽ, kiên cường che chở cho gia đình.


Cô dâu của anh rất sáng chói, cô ấy thật xinh đẹp, rực sáng như ánh sao tồn tại duy nhất trên bầu trời đêm.

Nhậm Sơn đưa Nhậm Nhã Lâm đến trước mặt Lục Thành, ông ấy mỉm cười đưa tay con gái cho con rễ, ánh mắt trầm tư, chợt ông ấy nói với Lục Thành.

“Quãng đời còn lại, ba hy vọng con có thể vững vàng chở che cho gia đình nhỏ của mình, hoa sẽ không tự nhiên mà nở, đi dưới mưa cũng không tự nhiên mà khô ráo, đã cùng ở cạnh nhau khoảng thời gian yên bình thì cũng đừng buông bỏ nhau khi có sóng gió, ba chúc cho hai con quảng đời về sau có thể vui vẻ hạnh phúc”
Nói xong Nhậm Sơn xoa đầu con gái, Nhậm Nhã Lâm đã bị hành động và lời nói này của ba làm mất đi sự mạnh mẽ vốn có mà đôi mắt ngấn lệ, cô lưu luyến nắm chặt đôi tay của ba.

Nhậm Sơn cũng xúc động lau nước mắt cho con gái, ông ấy từ từ gỡ tay con gái, gượng cười quay đi.

Nhậm Sơn đã không thất hứa với vợ, lời hứa sẽ dắt tay con gái vào lễ đường, nhớ lúc vợ nằm viện, bà ấy biết bản thân không cầm cự được mà căn dặn ông ấy.

“Sau này hãy thay em, nhìn con gái trong bộ váy cưới xinh đẹp nhất, kết hôn với người đàn ông tốt nhất”
Nhậm Sơn rời khỏi sân khấu, ông đưa tay gạt nước mắt tự nhủ.

( Dĩnh Dĩnh, anh đã thay em nhìn con gái đẹp nhất trong bộ váy cưới, nhưng anh lại không còn thời gian để nhìn xem con rễ có phải là người đàn ông tốt nhất hay không, đợi anh…….

.

đợi anh đến gặp em, năm dài tháng rộng quá nhiều chông gai, năm tháng không có em thật sự anh quá cô đơn rồi, chỉ là tiếc thay vẫn chưa thể dắt tay Tiểu Khả vào lễ đường như chị gái của con bé, nhưng anh tin sau này Tiểu Lâm sẽ thay chúng ta chăm sóc em gái thật tốt )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận