Thủy Vụ Dạ nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời như có thể đưa tay chạm vào, sắc trời màu lam như màu trên bản đồ biển, khiến cậu cảm thấy về nhà tựa hồ có hơi đáng tiếc.
Hi Nhi đã chuyển về nhà cậu ta, tiểu tử Linh Thần kia từ sáng sớm cũng không biết đã chạy đi đâu, trong nhà chỉ còn lại có một mình cậu buồn chán đến hốt hoảng. Thôi, sao cũng được, cậu quyết định sẽ đi ra ngoài một chút vậy.
Hắn đi tới một gian hàng bày bán đĩa CD, headphones nhàn nhã thử nghiệm bài nhạc. Thủy Vụ Dạ chỉ mặc một bộ quần áo bình thường thôi nhưng trong lúc phất tay đều có một loại cao quý mỹ lệ không nói ra được. Người trong cửa hàng thỉnh thoảng đưa ánh mắt hướng về phía cậu, trong đó có hai tên nam sinh đi lên phía trước đến gần cậu, nhìn dáng dấp hai gã hẳn là coi cậu thành con gái rồi đi, nhưng Thủy Vụ Dạ không mảy may để ý tới bọn họ nên cũng đành ngượng ngùng bỏ đi.
Thủy Vụ Dạ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể thanh tĩnh nghe nhạc. Trong lúc vô tình nâng tầm mắt, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi liền đập vào mắt cậu.
Nhìn xuyên qua cửa kính của cửa hàng, cậu nhìn thấy Liễu Nhược Băng ôm lấy cánh tay Thủy Linh Thần ở giữa đường thân mật đi tới.
Không phải không nghĩ tới quan hệ của bọn họ, chỉ là không nghĩ tới tận mắt thấy rồi lực xung kích lại lớn đến như vậy. Máu toàn thân như ngưng tụ lại làm hắn không thể động đậy, sự vật bốn phía đều biến thành trắng đen, chỉ có Thủy Linh Thần cùng Liễu Nhược Băng một đôi là rõ ràng.
Thủy Linh Thần sau khi nghe xong một cú điện thoại thì đối với Liễu Nhược Băng nói gì đó, hai tay tạo thành chữ thập tựa hồ đang bồi tội, sau đó liền xoay người đi khỏi. Còn Liễu Nhược Băng thì một mặt không cao hứng nhìn Thủy Linh Thần đã đi xa.
Nhìn tới đây, Thủy Vụ Dạ có cảm giác nếu không làm gì đó sẽ mất đi thứ quan trọng nhất. Bỗng nhiên một suy nghĩ ác ý nhảy vào trong lòng cậu, hắn không chút nghĩ ngợi tháo head phones xuống chạy ra khỏi cửa hàng bày bán đĩa CD đuổi theo Liễu Nhược Băng.
“Này! Cô là Liễu Nhược Băng?” Như không biết chuyện gì xảy ra mà tiến lên thăm hỏi.
“Là cậu a, thật là khéo…” Cô không ngờ sẽ gặp phải Thủy Vụ Dạ ở nơi này nha, chẳng biết vì sao nhưng trong lòng dâng lên một trận vui vẻ.
“Ồ… Cô không phải là cùng anh tôi ở một chỗ sao?” Cậu nhìn chung quanh ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Hôm nay nhìn anh ấy một mặt cao hứng chạy ra ngoài, còn tưởng rằng hẹn hò với cô chứ?”.
“Khỏi nói đi, hắn nhận được điện thoại của CLB bóng đá, nên cái gì cũng không để ý tới mà đi rồi, để lại một mình tôi hiện tại cũng không biết nên đi đâu” Liễu Nhược Băng dẩu miệng nhỏ lên giọng oán giận.
“Như vậy a, nếu không ngại thì cùng tôi đi uống một chút chứ?”. Thủy Vụ Dạ nhàn nhạt treo lên một nụ cười, cậu biết bộ dáng này của mình không có ai có thể từ chối.
Liễu Nhược Băng không nghĩ tới chính mình lại sẽ bởi vì một nụ cười của một tiểu học đệ nhỏ hơn mình hai tuổi mà tim đập thình thịch, cô không tự chủ gật đầu một cái.
++++
Hơn mười giờ tối, người đi trên đường vẫn nhiều như ban ngày, không, có thể so với ban ngày còn nhiều hơn, đa số đều là nhưng thanh thiếu niên ăn mặc trẻ trung tụm năm tụm ba. Cảm thấy dường như chỉ có đêm tối mới là nơi cho bọn họ có thể dung thân. Nhưng cái nơi này đối với Thủy Linh Thần mà nói có vẻ hoàn toàn không hợp, cảnh vật bốn phía tựa hồ cũng trở nên không quá chân thực.
Anh không hiểu chính mình tại sao phải lưu luyến ở chỗ này. Chỉ là ba giờ trước, trong tâm trí anh có một loại hình ảnh không chân thực, vốn dĩ mọi thứ đều không chân thực đối với anh, đến hiện tại anh còn nghi ngờ rằng mình đang xem một bộ phim truyền hình tình cảm nữa a.
“Linh Thần, chúng ta chia tay đi!”
“Ách…” Nâng tầm mắt nhìn về phía Liễu Nhược Băng đang dùng muỗng khuấy đá trong ly nước chanh, anh coi chính mình chỉ là nghe lầm.
“Em thực sự là không chịu được nữa, anh xem bóng đá còn quan trọng hơn em…” Thật lâu, Liễu Nhược Băng mới cắn môi dưới nói tiếp: “Cũng may có sự xuất hiện của cậu ấy, tuy rằng cậu ấy so với em nhỏ hơn hai tuổi nhưng lại mang cho em cảm giác an tâm, vì lẽ đó… Xin lỗi…”
Anh nên trời vừa sáng dự liệu được rồi mới đúng! Nhược Băng gần đây đều có chút quái dị, cùng hắn hẹn hò cũng là một bộ dáng vẻ có chút xa cách, anh muốn nói lại thôi. Chỉ là anh thật không tin nổi hôm nay cô ấy lại nói ra lời kinh người này với anh. Anh rất muốn nói cho Nhược Băng biết, anh chưa hề nghĩ sẽ đem bóng đá xem trọng hơn cô, nhưng vừa tiếp xúc với sự kiên định trong ánh mắt cô liền khiến anh cả trong lòng lạnh lẽo. Rõ ràng lúc này có nói cái gì cũng phí công, một đoạn tình cảm này thế nào cũng không tìm thấy lối về nữa.
Anh cảm thấy yết hầu như bị gì đó gắt gao ghìm lại, cảnh vật trước mắt chẳng biết vì sao trở nên mơ hồ, trên mặt một trận ẩm ướt ấm nóng, thật là… có gì mà phải khóc chứ?
Hắn nhớ lại một chuyện trong linh đường ba năm trước, trung tâm linh đường là di ảnh mẹ anh, lễ truy điệu có hết thảy thân thích đều đến đông đủ, chỉ có ba anh bởi vì chuyện công việc mà vắng mặt. Tại sao có thể có loại ba như vậy chứ. Khi đó anh đã ôm em trai thật chặt trong lồng ngực của anh mà khóc, anh còn nhớ thân thể Vụ Dạ được ôm vào trong ngực không ngừng run rẩy, tràn đầy sự trìu mến. Anh còn quay về di ảnh của mẹ tuyên thề, vĩnh viễn đều phải bảo vệ Vụ Dạ, a… Thật buồn cười, lúc này là lúc nào rồi mà còn có tâm tình nhớ những chuyện cũ chứ…
Lúc này ngay cả bầu trời tựa hồ cũng không hợp mắt, bắt đầu rơi từng hạt mưa cứ tí tách tí tách nện vào mặt đất, ai! Thực sự là một mưa khiến cho người ta nảo lòng mà, người xung quanh cũng nhanh chóng chạy vào hai bên đường tìm chỗ nấp mưa, nhưng riêng bản thân anh thì lại muốn đi trong mưa, nước mưa làm cho cảnh vật trước mắt trở nên lấp lửng mờ ảo, làm cho con người ta có cảm giác đây là một giấc mơ chứ không phải sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...